Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Bồi Xuyên kiểm tra tình trạng của cô ấy một lúc, may mắn thay, không phải cô ấy nghĩ quẩn, mà chắc có thể là do đau lòng quá mức nên đã dẫn đến ngất xỉu.





Anh bế cô ấy lên, khi chuẩn bị ra ngoài, anh quay đầu nhìn người kia một cái: “Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu trong cục xảy ra chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”





Người kia nói: “Được.”





Thẩm Bồi Xuyên bế Tang Du rời khỏi cục cảnh sát, anh đặt cô ấy ngồi ở băng ghế sau của chiếc xe đang đậu trước cửa, sau đó anh ấy ngồi vào ghế lái và khởi động xe.





Trên đường đến bệnh viện, Tang Du tỉnh lại và nhìn rõ cảnh vật xung quanh, sau đó hỏi anh ấy bằng chất giọng khàn khàn, yếu ớt của mình: “Anh đưa tôi đi đâu vậy?”





Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nhìn cô một cái và trả lời: “Đi bệnh viện.”





“Tôi không sao, tôi không cần đến bệnh viện đâu.” Cô đỡ người ngồi dậy.





Thẩm Bồi Xuyên dừng xe bên đường, quay đầu nhìn cô hỏi: “Vậy em muốn đi đâu?”





Tang Du ngỡ ngàng ngồi dậy, ngoài trường học ra cô ấy không có chỗ nào để đi cả, đột nhiên phát hiện, bản thân chẳng có gì cả, cô đã cố gắng sống thật tích cực, nhưng dường như cuộc sống không bao giờ chịu chiều theo ý cô.





Ngay cả người thân cuối cùng của cô ấy cũng đã đi xa rồi.





“Tôi nghĩ, chắc kiếp trước tôi là một người rất xấu xa, hại rất nhiều người, nên kiếp này mới bị trừng phạt nhiều như vậy, nếu không thì tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế này.” Cô nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má.





Thẩm Bồi Xuyên không biết an ủi người khác cho lắm: “Em đừng nghĩ như vậy.”





Hai tay cô ôm chặt lấy đầu gối, cuộn mình lại một chỗ: “Nếu không phải vậy thì tại sao ông trời lại đối xử với tôi tệ như thế?”





“Ngoài kia vẫn còn rất nhiều người bất hạnh hơn em, em đã thi đỗ vào trường đại học tốt như vậy, chắc chắn sau này sẽ có một cuộc sống tốt hơn thôi.” Thẩm Bồi Xuyên khuyên cô ấy.





Tang Du ngây người, nở một nụ cười chế giễu: “Còn ý nghĩa gì đâu cơ chứ? Trước đây tôi muốn chuyên tâm học đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc tốt, cố gắng kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để mẹ em có được một cuộc sống hạnh phúc hơn. Về sau tôi cố gắng như vậy, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì cơ chứ? Để tiền cho ai tiêu?”





Thẩm Bồi Xuyên mím môi.





Sống một mình chắc hẳn sẽ rất cô đơn, những vẫn phải cố gắng tiếp tục sống.





Sinh mệnh chỉ có một lần, không cần biết lý do là gì, cũng không được từ bỏ.





“Em không có nơi nào để đi, vậy thì hãy đến chỗ của tôi đi, đợi khi em bình tĩnh lại rồi, tôi sẽ đưa em qua đó.” Thẩm Bồi Xuyên sợ rằng cô ấy sẽ nghĩ quẩn nên muốn đưa cô ấy về nhà mình trước, ít nhất cũng có thể canh chừng cô ấy, đề phòng cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.





“Tôi không đi.” Tang Du từ chối, cô ấy chỉ muốn ở một mình, cô mở cửa và bước xuống xe.





Thẩm Bồi Xuyên cũng bước xuống xe và đuổi theo cô ấy: “Em muốn đi đâu?”





“Tôi muốn ở một mình, anh đừng đi theo tôi.” Tang Du bước thật nhanh vì sợ sẽ bị Thẩm Bồi Xuyên ngăn lại. Cô ấy không để ý dưới chân, vô tình vấp phải bậc thang, suýt chút nữa thì té ngã, Thẩm Bồi Xuyên đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô nên mới không ngã xuống. Anh ấy định nói gì đó thì bỗng nhiên điện thoại trong túi lại vang lên.





Anh lấy điện thoại trong túi ra và bắt máy, là cục trưởng Tống gọi cho anh, nói là muốn gặp anh.





Anh ấy nhìn Tang Du một cái rồi nói: “Tôi đang ở bên ngoài.”





“Ở bên ngoài cũng phải trở về ngay.” Giọng điệu của cục trưởng Tống rất nghiêm túc.





Thẩm Bồi Xuyên chỉ có thể trở về ngay lập tức: “Mười phút sau tôi sẽ có mặt ở cục.”





Đầu dây bên kia “ừm” một tiếng rồi cúp máy. Anh ấy không yên tâm khi để Tang Du ở một mình nên đã quyết định đưa cô ấy đi cùng: “Chúng ta cùng nhau về cục một chuyến, sau đó lại trở ra.”





“Tôi không đi.” Tang Du vẫn từ chối.





Thẩm Bồi Xuyên kiên nhẫn nói: “Một mình em sẽ đi đâu?”





Cô ấy im lặng.





Bởi vì cô ấy cũng không có nơi nào để đi cả.





Thẩm Bồi Xuyên không quan tâm đến lời từ chối của cô ấy, kiên quyết kéo cô ấy đến bên cạnh chiếc xe, đẩy cô ngồi vào trong, vả lại còn khoá cửa xe một cách nhanh chóng: “Một mình em ở bên ngoài nguy hiểm lắm, chúng ta đều quen nhau cả, tôi không thể nào bỏ mặc em được.”





Nói xong anh ấy khởi động xe lên.





Tang Du yên lặng ngồi ở ghế sau, không khóc cũng không nói lời nào.





Thẩm Bồi Xuyên quay đầu nhìn cô ấy, thấy cô không chống cự lại mình, liền đạp ga rời đi.





Sau khi về đến cục cảnh sát, Thẩm Bồi Xuyên đưa cô ấy vào phòng làm việc của mình, sau đó rót cho cô cốc nước đặt lên bàn và nói: “Em ở đây đợi tôi một lát.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK