Tiếu Văn Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại, mặc dù đã trúng thuốc mê nhưng trong cơn ngủ mê, khóe miệng cô ta bỗng hiện lên nụ cười yên tâm.
Diệp Thiên đặt Tiếu Văn Nguyệt lên giường, áp lòng bàn tay lên lưng cô ta. Trong cơ thể cậu ẩn chứa Phệ Thiên Huyền Khí độc nhất vô nhị, là khắc tinh của mọi thứ tà ác, có thể giải được mọi loại độc.
Chỉ một ít Phệ Thiên Huyền Khí len vào cơ thể của Tiếu Văn Nguyệt, cô ta lập tức rên thành tiếng, toàn thân thả lỏng. Một luồng hơi ấm từ sau lưng lan đến khắp nơi trên cơ thể.
Thuốc mê trong cơ thể cô ta hóa thành một làn khói trắng mờ nhạt, thoát ra từ lỗ mũi.
Làm xong tất cả, Diệp Thiên đắp chăn cho cô ta, sau đó đi đến ghế sofa ở phòng khách.
Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, Tiếu Văn Nguyệt dần dần tỉnh lại.
Cô ta ngồi dậy, vô thức sờ khắp người, phát hiện quần áo không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại những chuyện đã qua, cô ta cảm thấy đúng là cơn ác mộng dưới địa ngục.
“Đúng rồi, là Diệp Thiên đưa mình đi, anh ta đâu rồi?”.
Cô ta kinh ngạc, Từ Tôn mang ý đồ xấu với cô ta, Diệp Thiên lại đưa cô ta đi, chẳng phải đồng nghĩa Diệp Thiên phải đối mặt với cậu ấm đẳng cấp của thành phố Phán hay sao?
Nhắc tới việc đó, Từ Tôn còn đáng sợ hơn cả Viên Phong mà họ từng gặp ở quán bar ngày trước. Nếu Từ Tôn nổi giận gây khó khăn cho Diệp Thiên thì chẳng phải Diệp Thiên sẽ lành ít dữ nhiều hay sao?
Nghĩ đến đây, cô ta vội vàng xuống giường, nhưng vừa đi đến phòng khách, cô ta chợt dừng lại.
Diệp Thiên nằm ngửa trên sofa, hai tay đặt trên đầu, một chân hơi co lên. Cậu ngủ rất an nhiên, vô cùng tĩnh lặng.
Diệp Thiên thở đều đều, khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt Tiếu Văn Nguyệt. Nhớ lại cảm giác an tâm, ấm áp khi được Diệp Thiên cõng trên lưng tối qua, cô ta nhất thời ngây người ra.
Cô ta di chuyển thật nhẹ, kéo một chiếc ghế đến, ngồi chống cằm trên lưng ghế, ở bên cạnh Diệp Thiên trong khoảng cách gần. Cô ta đột nhiên cảm thấy mình lại hưởng thụ cảm giác này, giờ phút này, cô ta cứ vậy im lặng ngắm nhìn Diệp Thiên.
“Cô tỉnh rồi à?”.
Ngay lúc ấy, Diệp Thiên đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy.
“A!”.
Tiếu Văn Nguyệt giật mình, có cảm giác như làm việc xấu bị bắt quả tang, mặt đỏ lên.
“Tối qua anh không sao chứ? Từ Tôn có làm gì anh không?”.
Cô ta đột nhiên nhớ tới quyền lực và uy thế của Từ Tôn ở nơi này, lo lắng hỏi.
Tối hôm qua, cô ta mê man suốt quá trình, không hề hay biết những việc xảy ra sau đó, càng không biết bộ dạng khúm núm của hai người con Từ Uyên Đình trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên liếc nhìn cô ta, bình thản nói: “Thay vì lo cho tôi thì lo cho mình đi!”.
“Sau này gặp chuyện phải để ý một chút, không phải lần nào cô cũng may mắn, gặp được tôi ở ngay cạnh đó đâu”.
Tiếu Văn Nguyệt xấu hổ, có vẻ hơi yếu đuối gật đầu.
Cô ta luôn cảm thấy mình cũng được xem là nhân vật số một, trong số nữ sinh cùng lứa cũng có thể xem là cô gái mạnh mẽ tài cán. Nhưng trước những nhân vật có quyền lực chân chính này, cô ta chỉ là một con dê đợi làm thịt mà thôi, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Cô ta hiểu rõ, nếu tối qua không có Diệp Thiên, cô ta đã trở thành con mồi trên giường Từ Tôn. Dù bố cô ta có biết chuyện này cũng không làm gì được Từ Tôn, cô ta chỉ có thể bị vấy bẩn một cách vô cớ như vậy.
“Chuyện tối hôm thật sự may nhờ có anh. Diệp Thiên, cảm ơn anh, anh lại cứu tôi một lần nữa”.
Ánh mắt của Tiếu Văn Nguyệt rất phức tạp. Trong lòng cô ta, năng lực của Sở Thần Quang mạnh hơn Diệp Thiên không biết bao nhiêu lần, bất kể là mối quan hệ hay là tài nguyên cá nhân đều bỏ xa Diệp Thiên mấy con đường. Thế nhưng mỗi lần cô ta gặp khó khăn, người ra mặt cứu cô ta lại không phải là Sở Thần Quang, mà là Diệp Thiên.
Diệp Thiên dựa vào ghế sofa, xua tay.
“Tôi đã từng nói, cô là con gái của cô Hà, cô gặp chuyện, tôi sẽ giúp cô giải quyết”.
“Cô không cần phải cảm ơn tôi”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, ánh mắt hơi tối lại, giọng nói trở nên buồn bã: “Anh cứu tôi hoàn toàn chỉ vì mẹ tôi sao?”.
“Nếu không nghĩ tới mẹ tôi, với quan hệ giữa tôi và anh, khi thấy tôi gặp chuyện, anh sẽ không quan tâm sao?”.
Diệp Thiên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi đã cho cô đáp án của câu hỏi này từ lâu rồi, cùng một câu hỏi đừng bắt tôi phải trả lời lần thứ hai”.
“Thế à?”.
Tiếu Văn Nguyệt cười tự giễu, lần này cô ta không còn giận dữ như lúc ở nhà hàng đơn giản bên ngoài trường lần trước, mà ngược lại đầy chán nản và thất vọng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, ruột gan đau đớn như bị xé nát.
Hơn mười năm qua, cô ta cũng không khóc bao nhiêu lần, thế mà bây giờ lại cảm thấy mũi cay cay, vành mắt ươn ướt, ngay cả cô ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Cho dù lúc nhỏ món đồ chơi yêu thích nhất bị mất, hoặc là bị bố mẹ trách mắng, cô ta cũng chưa từng đau lòng như vậy.
“Hô!”.
Cô ta hít sâu một hơi, nén nhịn không để nước mắt rơi xuống, chuẩn bị mở cửa rời đi.
Ngay lúc cô ta đi đến cửa thì đột nhiên nhớ tới cảm giác ấm áp khi được Diệp Thiên cõng trên lưng, bước chân khựng lại.
Cô ta xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giống như lấy dũng khí, đột nhiên mở lời.
“Diệp Thiên, tôi muốn biết anh đã cõng bao nhiêu cô gái, tôi là người thứ mấy?”.
Diệp Thiên nghiêng đầu qua, cảm thấy kì lạ, hỏi: “Câu hỏi này có ý nghĩa gì không?”.
Tiếu Văn Nguyệt lại dùng ánh mắt kiên định nói: “Tôi muốn biết, có thể nói cho tôi không?”.
Cô ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, vẻ mặt quật cường, cô ta nhất định phải biết được đáp án của câu hỏi này.
Diệp Thiên sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.
“Cô là người đầu tiên”.
Nghe được câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt ngẩn người ra, sau đó vẻ chán nản và buồn bã lúc trước bỗng biến mất, ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.
“Vậy sao? Tôi là người đầu tiên sao?”.
Đáp án này khiến trong lòng cô ta vui như nở hoa, cô ta cũng không biết vì sao mình lại vui như vậy.
Trên mặt tràn ngập nét cười, cô ta mở cửa rời khỏi phòng Diệp Thiên, cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu.
“Lạ thật!”.
Diệp Thiên lắc đầu, lại nằm xuống ghế sofa. Cậu không muốn đoán tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cũng không có hứng thú để đoán.
“Rầm!”.
Lúc Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi cửa không hề khóa cửa phòng, bỗng một tiếng động vang lên, cửa phòng bị đạp mở. Một người khí thế hung hăng bước vào, thoáng cái đã đứng trước sofa.
“Tên họ Diệp kia, nói mau, vì sao Nguyệt Nguyệt lại bước ra từ phòng cậu, tối hôm qua hai người đã làm gì trong này?”.
Người đến là Sở Thần Quang. Lúc này, người nằm trong top mười thanh niên xuất sắc của Lư Thành lại vô cùng nóng nảy, tức giận nhìn Diệp Thiên, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Vừa rồi khi Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi phòng Diệp Thiên, cậu ta vừa khéo ở cuối hành lang nhìn thấy cảnh ấy, thế là lập tức nổi nóng, lòng đố kị dâng lên.
Cậu ta quen biết Tiếu Văn Nguyệt lâu như vậy, hai nhà còn thân nhau, trước giờ cũng chưa từng ở riêng với Tiếu Văn Nguyệt trong một phòng bao giờ. Thế mà bây giờ cậu ta lại nhìn thấy người mình thích mới sáng sớm đã đi ra từ phòng của Diệp Thiên, trên mặt còn hiện nụ cười vui vẻ. Cậu ta có giỏi ngụy trang thế nào đi nữa thì giờ phút này cũng không kiềm chế được.
Diệp Thiên ngồi dựa vào ghế sofa, vẻ mặt không thay đổi, chỉ dời ánh mắt. Cậu nheo mắt lại, giọng nói trở nên lạnh lùng.
“Sở Thần Quang, anh là cái thá gì, tư cách đâu mà chất vấn tôi?”.