Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh




Bọn họ muốn đứng được ở vị trí như của Diệp Thiên thì có lẽ là cả đời cũng khó, thậm chí là hết đời cũng không được!





“Hóa ra là vậy, nói vậy thì cậu là một người có danh tiếng lừng lẫy thế giới, người người nhà nhà đều biết, còn tôi không biết nên đã trở thành sơ hở cho cậu nắm được!”






vietwriter.vn



Người thanh niên tóc vàng hiểu ra liền phụt cười và chỉ cảm thấy như trò đùa.





Mục đích của cậu ta khi tới đây là lợi dụng đám bọ cạp đen dồn Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên vào đường cùng, tới cuối cùng sẽ cứu mạng họ để Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên hoàn toàn rũ bỏ lớp phòng bị, thậm chí là chịu bước vào thế giới của cậu ta, tới cuối cùng khiến hai người họ tình nguyện hợp nhất tiến hành song tu, tự nguyên dâng nguyên âm của trinh nữ lên cho cậu ta, giúp cậu ta thoát khỏi hình dạng cũ và duy trì cơ thể của con người.





Với âm khí thuần khiết của Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên, lấy làm nguyên liệu thì tu vi sức mạnh của cậu ta sẽ tăng lên một tầm mới và cậu ta có thể bước vào tầng thứ nhất trong bảy tầng của hang ma phương Tây.





Nhưng sự xuất hiện của Diệp Thiên đã làm loạn kế hoạch của cậu ta.





“Tôi cảm thấy có hứng thú với thân phận của cậu, nói đi, nói ra mục đích tiếp cận hai cô gái, tôi có thể thả cậu đi, thế nào?”



vietwriter.vn






Diệp Thiên chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.





Hang ma phương Tây nguy hiểm rình rập khắp nơi, rất nhiều thông tin mà cậu không biết. Người thanh niên tóc vàng này là một kẻ dị tộc nên cậu muốn lấy được chút thông tin liên quan tới nơi này từ cậu ta.





“Cái gì?”





“Giết tôi sao?”





Người thanh niên tóc vàng nghe thấy vậy thì bật cười, giọng điệu mang vẻ chế nhạo:





“Cậu có thể dễ dàng giải quyết vua bọ cạp, dọa chúng rút lui, tôi thừa nhận, tu vi của cậu đủ lớn!”





“Nhưng bây giờ các người đang rơi vào “huyễn cảnh Vân Hải của tôi”, chẳng ai có thể giết nổi tôi đâu!”





Cậu ta dứt lời, Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên đanh mặt. Bọn họ chỉ cảm thấy cơ thể của người thanh niên dần trở nên mơ hồ và bay về phía sau.





“Muốn chạy à?”





Diệp Thiên ngước nhìn, đạp chân về phía trước, đưa tay ra. Lúc này động tác của cậu bỗng dừng lại.





“Đây là…”





Trước mặt bọn họ một hình ảnh xuất hiện, một đứa trẻ tầm tám, chín tuổi đang đứng trên bãi cỏ của một tứ hợp viện và đang luyện công không biết mệt mỏi.





Bên cạnh nó, một thằng bé khác cũng đang học theo với động tác y hệt và lặp đi lặp lại.





Trong sân, có một cái bàn bằng đá, một người đàn ông với vẻ tuấn tú đang ngồi thẳng người, bên cạnh có người phụ nữ xinh đẹp ngồi cùng và họ đang nhìn hai đưa nhỏ. Đôi mắt họ ánh lên vẻ yêu thương và tự hào.





Vài phút sau, người phụ nữ xinh đẹp cầm hoa quả trên bàn khẽ hô lên: “Thiên, Tinh! Mệt chưa? Tới nghỉ ngơi ăn chút hoa quả nào!”





Cảnh tượng đó Diệp Thiên đã khóa chặt từ rất lâu, giờ nó đột ngột hiện ra khiến cậu đứng ngây tại chỗ.











“Thiên, Nhi! Mau tới với mẹ nào!”





“Đây đều là hoa quả hai đứa thích ăn nhất này!”








20220425133118-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK