Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Nhược Tuyết đứng trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt sâu xa. Tư thế vô địch một mình quét sạch các cao thủ của Diệp Thiên vừa nãy vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng bây giờ, điều cô ấy quan tâm không phải là những việc đó.

Cô ấy chỉ muốn biết vì sao Diệp Thiên không muốn nhận cô, không muốn nói cho cô chân tướng, thậm chí khi cô ấy ở gần trong gang tấc cũng chỉ đối xử với cô ấy như một người lạ.

“Vì sao không chịu nhận tôi?”.

Cô ấy đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Diệp Thiên, đôi mắt trở nên mịt mờ.

Tiếu Văn Nguyệt im lặng đứng ở bên cạnh. Cô ta rất hiểu tâm trạng của Kỷ Nhược Tuyết lúc này, vội vàng lùi ra sau, để Kỷ Nhược Tuyết ở riêng với Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh sâu xa, không vì phản ứng của Kỷ Nhược Tuyết mà có bất cứ thay đổi nào, chỉ bình thản lắc đầu.

“Tôi nói hay không nói có gì khác nhau sao?”.

“Tôi và cô chỉ là người qua đường trong cuộc đời của nhau, tôi tình cờ đi ngang qua nơi cô nhảy vực nên cứu cô, chỉ thế mà thôi”.

“Giữa tôi và cô vốn chẳng có liên hệ gì nhiều, cứu cô cũng chỉ là tiện tay. Nói đơn giản thì cô không cần nghĩ về tôi quá cao thượng, tôi cũng không tới mức độ có thể cứu vớt cuộc đời cô”.

“Cô có thành tựu như ngày hôm nay đều là dựa vào bản thân cô, không liên quan đến tôi”.

Diệp Thiên nhẹ nhàng kéo tay Kỷ Nhược Tuyết ra, sau đó vươn vai.

“Tối nay tôi cứu cô cũng chỉ vì nể tình chúng ta từng quen biết. Sau chuyện này, người của Thế Giới Hắc Ám sẽ không đến tìm cô nữa, cô có thể yên tâm”.

“Sau này cô tiếp tục làm ngôi sao lớn của cô, tôi cũng có con đường tôi phải đi, hai bên không liên quan, hiểu chưa?”.

Cậu nói xong, lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.

Hai mắt Kỷ Nhược Tuyết rưng rưng, vội vàng tiến lên giữ cậu lại.

“Không, không được, anh không được đi như vậy!”.

Cô ấy nức nở, khăng khăng không chịu buông tay, mang theo vẻ van nài.

“Đừng bỏ rơi tôi, rõ ràng… rõ ràng vất vả lắm mới gặp được anh, anh bỏ tôi lại thì tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây?”.

Nước mắt cô ấy lại tuôn trào, nhưng vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn lạnh lùng như cũ.

“Cô phải làm sao thì nên hỏi chị cô và bố cô, không phải hỏi tôi!”.

Cánh tay cậu khẽ rung lên, Kỷ Nhược Tuyết không giữ được cậu nữa, chỉ đành đứng ngây ra tại chỗ, nhìn Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt cùng nhau biến mất giữa màn đêm.

Trong màn đêm chỉ còn một câu nói vọng lại, khiến Kỷ Nhược Yên và Kỷ Nhược Tuyết đồng thời sững sờ.

“Kỷ Nhược Yên, trông em gái của cô cho tốt. Năm xưa cô đến Lư Thành tìm tôi giải trừ hôn ước, tôi đã đồng ý với các người rồi, làm phiền cô sau này đừng đến phiền tôi nữa”.

“Tiểu Tuyết!”.

Cuối cùng Kỷ Nhược Yên cũng điều hòa được chút nội tức, định kéo Kỷ Nhược Tuyết lại. Nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại tỏ thái độ khác thường, hất tay cô ta ra, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ không cam lòng.

“Chị, chị nói đi, vì sao vậy?”.

“Rõ ràng anh ấy vẫn chưa chết, mấy người lại nói rằng anh ấy đã chết, vì sao lại lừa em?”.

Cô ấy gần như quát lên thật to, xé ruột xé gan. Tròn hai năm, cô ấy đều trải qua trong hồi ức và hối tiếc, đêm ngày nhớ nhung Diệp Thiên, hoài niệm Diệp Thiên, nhưng cuối cùng Diệp Thiên lại chưa chết, tất cả đều chỉ là lời nói dối mà Kỷ Nhược Yên và bố bọn họ bịa đặt ra.

Kỷ Nhược Yên sững người, không biết nên trả lời thế nào. Năm xưa Diệp Thiên đưa Kỷ Nhược Tuyết về nhà họ Kỷ, để cảm ơn cậu, bố bọn họ Kỷ Viễn Hồng đã chiều theo ý của Kỷ Nhược Tuyết, tự mình định hôn ước ngoài miệng cho Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết. Mặc dù Diệp Thiên không để trong lòng, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại nhớ mãi chuyện này, mơ mộng đến ngày mắt mình được chữa khỏi sẽ gả cho Diệp Thiên.

Sau khi cô ta biết được chuyện này thì lập tức phản đối. Cuối cùng Kỷ Viễn Hồng cũng bị cô ta thuyết phục, cùng bịa ra một lời nói dối rằng Diệp Thiên đã chết, để Kỷ Nhược Tuyết từ bỏ hi vọng với hôn ước này.

Sở dĩ cô ta làm vậy hoàn toàn là vì cô ta xem thường Diệp Thiên, không xem trọng một thằng nhóc nghèo khổ đi ra từ rừng sâu núi thẳm.

Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Kỷ Nhược Tuyết, cô ta lại không nói được câu nào, không biết phải trả lời ra sao.

“Tiểu Tuyết, chị…”.

Kỷ Nhược Yên muốn giải thích, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại xua tay, giống như người mất hồn.

“Bây giờ đừng ai đến làm phiền em, em chỉ muốn yên tĩnh một mình”.

Cô ấy bước đi loạng choạng, chậm rãi biến mất trong màn đêm, để lại bọn họ trố mắt nhìn nhau.

“Anh cả, chị dâu chị ấy…”.

Lục Chí Minh nhìn về phía Lục Chí Văn. Vẻ mặt Lục Chí Văn rất khó đoán, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng lại chuyển thành nỗi sợ hãi.

Cậu ta vốn tưởng mình có thể giết được Diệp Thiên một cách dễ dàng, khiến Diệp Thiên hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Kỷ Nhược Tuyết. Nào ngờ đối thủ của cậu ta không phải là một thằng nhóc có thể dễ dàng nghiền ép, mà là một con rồng thực sự bay lượn trên chín tầng mây.

Ánh mắt Lục Thiên Thư đờ đẫn, trong lòng rối ren.

Ông ta vốn muốn để nhà họ Lục kết thông gia với nhà họ Kỷ, địa vị bá chủ của nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây sẽ càng thêm kiên cố. Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết có quan hệ dây mơ rễ má với Diệp Thiên, cho dù Diệp Thiên tỏ ra không quan tâm Kỷ Nhược Tuyết, nhưng ai dám bảo đảm sau này sẽ phát triển đến mức độ nào?

Tranh giành phụ nữ với Đế Vương Bất Bại, ông ta không cho rằng nhà họ Lục có bản lĩnh đó.

Bên bờ sông bảo vệ thành, Diệp Thiên cho một tay vào túi quần, đi sóng vai với Tiếu Văn Nguyệt.

“Vì sao anh lại nói những lời đó với cô ấy, có lẽ đó không phải là lời thật lòng của anh đúng không?”.

Tiếu Văn Nguyệt quay đầu sang, hiếu kì hỏi.

“Lời thật lời giả không quan trọng, quan trọng là để cô ấy rời xa tôi, sống tốt cuộc sống của cô ấy”.

Ánh mắt Diệp Thiên đầy sâu sắc, kết quả mà cậu muốn là khiến Kỷ Nhược Tuyết từ bỏ hi vọng. Ở thủ đô vẫn còn lời giao hẹn đợi cậu hoàn thành, trước lúc đó, cậu không muốn bên cạnh mình có quá nhiều tình cảm vây quanh.

Tiếu Văn Nguyệt biết trong lòng Diệp Thiên có một cô gái khác, đó là vị trí mà cô ta dốc hết cả đời cũng không thể đạt được, chỉ đành im lặng.

Ở ngoại ô Lư Thành, một chiếc xe Jeep màu xanh lục chạy băng băng, đi thẳng vào thành phố, tiến đến khu biệt thự Long Đằng Hi Viên của nhà họ Sở.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác da từ trên xe bước xuống. Cậu ta cao khoảng một mét tám mươi lăm, cơ bắp cuồn cuộn, bước đi mạnh mẽ, hai mắt nghiêm nghị.

Mặc dù cậu ta trông cao lớn cường tráng, nhưng lại có gương mặt cực kì đẹp trai, vô cùng quyến rũ, có sức hấp dẫn chí mạng với phụ nữ.

Cậu ta ấn chuông cửa, không lâu sau, cửa lớn mở ra, một thanh niên mặc áo sơ mi bước ra.

Thanh niên này mặt mày tuấn tú, nhưng giữa mi mày lại ẩn chứa nỗi buồn và sự u ám, nhìn có vẻ tâm sự nặng nề. Đó chính là Sở Thần Quang đã mấy tháng không gặp.

“Lâu không gặp!”.

Người thanh niên trẻ tuổi ở bên ngoài nở nụ cười, giọng nói trầm ổn.

Nhìn thấy người đến, Sở Thần Quang đầy sửng sốt.

“Lí Vân Phi, sao lại là cậu?”.

Cậu ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt không khỏi chấn động.

Hai người đã ba năm chưa gặp, không ngờ hôm nay người đàn ông trẻ tuổi lại đột nhiên xuất hiện.

“Vì sao cậu lại đến tìm tôi?”.

Sở Thần Quang nhìn chăm chú, hạ giọng hỏi.

Hai người họ từng là đối thủ lớn nhất của nhau, là tình địch đối chọi gay gắt nhất, sau đó Lí Vân Phi đột nhiên rời đi, chưa từng xuất hiện lại, cậu ta cũng dần quên mất người này. Cậu ta không hiểu vì sao Lí Vân Phi lại đột nhiên tìm tới cậu ta.

Lí Vân Phi đứng dậy, mỉm cười nói: “Tôi đến đây chỉ để xác nhận xem, cậu có thắng cuộc đánh cược giữa cậu và tôi trước kia không”.

Vẻ mặt Sở Thần Quang cứng đờ: “Cậu nói đến Nguyệt Nguyệt sao?”.

Lí Vân Phi hờ hững gật đầu, nhếch miệng cười.

“Nhìn bộ dạng của cậu là tôi đã hiểu, trong ba năm tôi rời đi, cậu vẫn không theo đuổi được Nguyệt Nguyệt, chứng tỏ tôi đến rất đúng lúc”.

Cậu ta nói đầy tự tin, hai mắt sáng ngời.

“Sở Thần Quang, năm xưa cậu và tôi giằng co mãi không xong, xem nhau là tình địch lớn nhất, nhưng ba năm tôi rời đi, cậu vẫn không tán đổ được Nguyệt Nguyệt”.

“Bây giờ tôi dứt khoát nói cho cậu biết, tôi đã trở về, cậu không còn cơ hội nữa rồi. Nguyệt Nguyệt sẽ là của Lí Vân Phi tôi!”.

“Nửa năm trước, tôi đã chính thức vào được ‘Long Nhận’!”.

Sở Thần Quang nghe thế, con ngươi lập tức co lại, run rẩy trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK