Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 491: Tình cảm thời ấu thơ

Vương Quế cùng chồng và con gái đứng ở gần đó nhìn theo Diệp Thiên với Hoa Lộng Ảnh mà không khỏi cảm thán.

“Hầy, khi Tiểu Hà còn thì đã coi Tiểu Thiên như là con trai ruột rồi. Hơn nữa xem ý tứ của thì có vẻ muốn Giai Lệ và Tiểu Thiên ở bên nhau. Chỉ đáng tiếc thế sự thay đổi, giờ đây Tiểu Thiên dẫn một cô gái xinh xắn như vậy về, thậm chí còn xinh hơn cả Giai Lệ thì xem ra nguyện vọng có Tiểu Hà khó có thể trở thành sự thật rồi!”.

Ngô Xuân Phúc nghe thấy vậy chỉ trừng mắt: “Con cả của bà cũng không còn nhỏ nữa, bà nói linh tinh gì vậy. Tiểu Hà coi Tiểu Thiên như con ruột, Giai Lệ lại là con gái của Tiểu Hà vậy thì Tiểu Thiên và Giai Lệ là anh em, làm gì có chuyện anh em ở bên nhau chứ?”

Vương Quế là người phụ nữ quê, làm gì quan tâm nhiều đến thế, chỉ phản bác: “Thế thì làm sao, hai người có quan hệ huyết thống đâu, là anh em gì chứ, kết hôn có con thì đã làm sao?”

Ngô Xuân Phúc bị nói cho cứng họng, không biết phải trả lời thế nào. Ngô Duyệt Tinh khẽ dao động đôi mắt, liếc nhìn theo bóng hình của Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh, cô ấy bỗng có cảm giác kỳ lạ.

Năm xưa cô ấy và Diệp Thiên, Cố Giai Lệ, còn cả em gái của mình thường đi chơi khắp nơi trong thôn Vượng Trúc. Họ rất thân thiết.

Cô ấy nhiều tuổi nhất trong bốn người bọn họ, hơn Diệp Thiên hai tuổi nhưng đối với người em Diệp Thiên thì cô ấy luôn thầm quan tâm. Sự thâm thúy và từng trải vô tình có trên người của Diệp Thiên đã khiến cô ấy bị hấp dẫn.

Cô ấy còn thường xuyên tưởng tượng ra cảnh tượng sau khi mọi người lớn lên Diệp Thiên sẽ chính thức cưới cô ấy trong bộ trang phục màu đỏ.

Thế nhưng tám năm trôi qua như một cái chớp mắt, người và vật đã không còn. Diệp Thiên đã có một nửa của mình. Còn cô ấy, cũng đã có chốn đi về khiến cô ấy thầm cảm thấy tiếc nuối.

Mặc dù Diệp Thiên đã rời đi tám năm nhưng tám năm qua thi thoảng cô ấy vẫn nhớ về cậu. Giờ thấy Diệp Thiên đã trở thành một thanh niên khôi ngô, tuấn tú thì tình cảm trong cô lại dấy lên một lần nữa.

Thế nhưng nghĩ tới viêc đã đính hôn với người khác, ngày mai là lễ đính hôn chính thức thì cô chỉ biết rời ánh mắt, cố gắng đè nén cảm xúc của mình.

“Thím ba, chú Ngô”.

Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh sau khi bái Tiêu Hà thì quay về phía Vương Quế.

“Năm kia cháu về thì mộ của cô Tiêu vẫn chưa thế này. Lần này đã được người khác sửa sang hoàn toàn, là do mọi người bỏ tiền ra làm sao?”

Vợ chồng Ngô Xuân Phúc nghe thấy vậy thì xua tay.

“Bọn chú chỉ là có thời gian thì tới quét dọn. Phần mộ không phải do bọn chú bỏ tiền ra sửa mà vài tháng trước có một nhóm người có tiếng tới xây dựng!”

“Nghe nói là người phía bên nhà Tiêu Hà!”

“Ồ!”, Diệp Thiên xoa mũi, lúc này mới phản ứng lại. Phần mộ là do người nhà họ Tiêu cho người tới tu sửa lại.

Cậu nói chuyện với Vương Quế vài câu, đang định đưa Hoa Lộng Ảnh rời đi thì Vương Quế đã ngăn lại.

“Tiểu Thiên, lần trước cháu về vội vội vàng vàng, còn chưa kịp ăn bữa cơm với thím, lần này không được chạy nữa!”

“Hơn nữa ngày mai là tiệc đính hôn của chị Tinh, tới khi đó rất nhiều bạn bè người thân trong thôn sẽ tới nhà thím, cháu phải ở lại cùng chung vui!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì đanh mắt.

“Tiệc đính hôn của chị Tinh sao?”

Cậu quay qua nhìn Ngô Duyệt Tinh. Ngô Duyệt Tinh để lộ nụ cười xấu hổ và khẽ gật đầu với cậu.

“Hóa ra là lễ đính hôn của chị Tinh, vậy thì phải chúc mừng thật rồi!”

Diệp Thiên mỉm cười chúc phúc.

“Tiểu Thiên, cảm ơn em!”

Ngô Duyệt Tinh cảm thấy không được tự nhiên nhưng vẫn đáp lại.

Diệp Thiên quay qua nhìn Hoa Lộng Ảnh và giới thiệu với cô: “Tiểu Ảnh, đây là Ngô Duyệt Tinh, chị Tinh. Khi anh còn ở đầy thì chị Tinh là đại ca của bọn anh, quan tâm anh lắm!”

“Đã là tiệc đính hôn của chị ấy thì chúng ta không thể bỏ lỡ được!”

Hoa Lộng Ảnh mỉm cười gật đầu và gọi một câu ngọt ngào.

“Chị Tinh!”

Ngô Duyệt Tinh khẽ mỉm cười với cách gọi của cô nhưng trong làm thì cảm thấy chua chát.

Cô ấy đã từng nghĩ, người đứng bên cạnh Diệp Thiên trong tương lai sẽ là mình. Nhưng giờ đây, một cô gái còn xinh đẹp hơn cả cô ấy lại đứng vào vị trí đó.

Thế nhưng nghĩ tới chồng chưa cưới của mình là một người học thức có tiếng, giàu có, sở hữu chục căn nhà trong huyện thị, bố chồng của cô ấy là một trong hai mươi người giàu có thì cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Dù cô ấy có tình ý thế nào với Diệp Thiên thì cũng chỉ là những mơ mộng ngày nhỏ, con người ta phải biết ngẩng đầu đi về phía trước.

Khi cô học đại học thì đã quen chồng sắp cưới hiện tại của mình. Đối phương thích sự thuần khiết của cô nên đã điên cuồng theo đuổi. Với sự đa tài và gia đình giàu có cộng thêm việc đánh tan các đối thủ khác thì đến cuối cùng cô ấy cũng không chịu được sự tấn công mà đồng ý.

Tư tưởng của cô ấy khá bảo thủ. Trong lúc học đại học, hai người cùng lắm chỉ nắm tay, ôm một cái. Thế nhưng đối phương rất tôn trọng cô, chưa từng vượt quá giới hạn. Chính tình cảm đó đã khiến họ có thể tiến tới đính hôn.

Cô ấy biết rõ, đối phương thật sự yêu thương mình.

Nhìn thấy bóng dáng như một cặp đũa son của Diệp Thiên và Hoa lộng Ảnh, rồi lại nhìn cách ăn mặc bình thường của cậu thì Ngô Duyệt Tinh cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

“Có lẽ mọi thứ đều là sự sắp xếp tốt nhất của ông trời!’

“Dù mình và Tiểu Thiên có ở cạnh nhau thì chưa chắc đã hạnh phúc hơn hiện tại!”

Rời khỏi mộ của Tiêu Hà, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh tới thẳng nhà Quế Vương làm khách.

Nơi đây không còn là ngôi nhà nhỏ trong ký ức của Diệp Thiên nữa mà biến thành một ngôi nhà bốn lầu khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ.

Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, Vương Quế cũng không nhịn được bèn nở nụ cười và giải thích: “Tiểu Thiên, đây là sự giúp đỡ của chồng chưa cưới của chị Tinh. Thím và chú Ngô làm gì có tài cái gì, là do may mắn sinh ra được chị Tinh, tìm được một gia đình tốt!”

Mặc dù bà ấy không có ý khoe khoang với Diệp Thiên nhưng dù sao cũng là người thôn quê nên giọng điệu cũng chứa đựng vài phần tự hào.

Diệp Thiên hiểu điều đó nên cười và hùa theo: “Chính xác ạ, chị Tinh là người đẹp có tiếng trong thôn, tìm được một gia đình tốt là điều đương nhiên rồi!”

“Cháu phải chúc mừng chú Ngô và thím một lần nữa rồi!”

Câu nói của Diệp Thiên khiến Vương Quế và Ngô Xuân Phúc cười không ngậm được miệng. Vương Quế vội vàng gọi: “Thằng bé này, từ khi nào mà miệng lưỡi trở nên trơn tru thế chứ!”

“Mau vào nhà, chị Tinh nói chuyện với hai đứa, thím đi làm ít đồ ăn!”

Bà ấy vừa dứt lời, chưa đợi Diệp Thiên bước vào thì đã có tiếng huyên náo từ ngoài cổng thôn vọng tới. Hình như có tiếng động tay động chân và cãi vã lẫn nhau.

“Chết tiệt, đám người đó lại tới rồi!”

Ba người Vương Quế tái mặt. Ngô Xuân Phúc thì cầm một cây gỗ to chạy ra cổng.

“Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ: “Thím ba, sao thế?”

Vương Quế đanh mặt, nghiến răng nói: “Hài, chẳng phải là đám lưu manh của bất động sản Gia Hồng sao, muốn ép mua thôn bọn thím, xây dựng cái gì đó gọi là khu nghỉ dưỡng sinh thái. Người trong thôn không bán, bọn họ tới gây sự hết lần này tới lần khác!”

Bà ấy nói xong thì xua tay với Diệp Thiên.

“Không có gì đâu Tiểu Thiên, không cần quan tâm. Chú Ngô và mấy chục chú bác trong thôn đều ở đây, không xảy ra chuyện gì đâu, đây cũng không còn là lần đầu nữa!”

“Hơn nữa bọn chúng cũng không làm loạn được bao lâu nữa đâu!”

Giọng điệu Vương Quê chứa đựng sự tự hào. Bà ấy khẽ vỗ vai Ngô Duyệt Tinh.

“Chồng chưa cưới của chị Tinh đã lên tiếng rồi, ngày mai thằng bé cùng với bố chồng của chị Tinh sẽ đưa người từ huyện xuống”.

“Tài sản nhà thằng bé tiền tỉ, xếp trong nhóm 20 trong bảng xếp hạng những nhà giàu của huyện, lại có quan hệ rộng, có bọn họ ra mặt thì chuyện này có thể xử lý một cách dễ dàng rồi!”

“Chúng ta vào nhà ăn cơm thôi!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì gật đầu chứ không hỏi nhiều. Cậu vào nhà cùng Vương Quế, lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha.

Ngô Duyệt Tinh đi theo sau. Thấy bộ dạng trầm lặng của Diệp Thiên thì cảm thấy kiên quyết hơn với lựa chọn của mình.

Trong làng xảy ra biến cố, chồng chưa cưới của mình chỉ cần nói một tiếng đã có thể thu xếp ổn thỏa, còn Diệp Thiên nghe thấy thì chỉ biết im lặng ngồi một chỗ, không hề có ý kiến. Hai người so sánh thì rõ ràng là chênh lệch quá lớn.

“Phù!"

Cô ấy khẽ thở dài và đè nén chút tình cảm cuối cùng của mình dành cho Diệp Thiên xuống.
Chương 492: Làm thần tượng của em sao? Anh ta xứng chắc?

Vương Quế bận rộn trong bếp. Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh thì ở trong phòng khách. Ngô Duyệt Tinh thì ở bên cạnh hai người.

Diệp Tinh đặt hai tay làm gối, mỉm cười: “Chị Tinh, năm kia khi em về, chị vẫn còn đi học trong thành phố, không ở nhà. Tính ra, chúng ta đã không gặp nhau tám năm rồi nhỉ!”

Đối với Ngô Duyệt Tinh, cậu luôn coi như một người chị đáng kính. Trong thời gian sống ở thôn Vượng Trúc, Ngô Duyệt Tinh luôn chăm sóc cậu hết mực.

“Đúng vậy”, Ngô Duyệt Tinh tỏ vẻ cảm thán, trộm cười: “Khi đó, em cũng cao xấp xỉ chị, chớp mắt một cái, giờ đã trở thành người lớn dẫn theo bạn gái về rồi!”

Diệp Thiên nhìn Hoa Lộng Ảnh, nói với giọng hóm hỉnh.

“Chị Tinh, em chưa giới thiệu với chị đây là Tiểu Ảnh!”

Nói xong cậu đổi để tài, nói giọng châm biếm: “Chị Tinh, khi đó đi theo chị, thường xuyên thấy đám con trai của thôn kế bên viết thư tình cho chị. Giờ chớp mắt chị đã đính hôn rồi, không định kể chuyện về anh rể cho bọn em nghe sao?”

Ngô Duyệt Tinh khẽ giật mình. Diệp Thiên khôi ngô tuấn tú trước mặt giống y như cậu bé có đôi mắt sâu thẳm thi thoảng lại trêu chọc cô ấy của tám năm trước.

Cô ấy cũng buông bỏ tất cả giống như những ngày vô lo vô nghĩ của năm xưa để nói về những gì xảy ra trong tám năm qua và cũng nói về quá trình bản thân quen chồng chưa cưới của mình như thế nào.

Diệp Thiên quay về thì cũng tạm thời quên đi tất cả, không còn là đế vương bất bại, không còn là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, càng không là tướng Long Nhận nữa. Cậu chỉ muốn là một thanh niên thôn, lắng nghe câu chuyện đầy ý vị, thi thoảng lại trêu Ngô Duyệt Tinh vài câu. Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh thì ngồi yên lắng nghe.

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn nửa tiếng. Vương Quế bưng thức ăn lên, vừa đúng lúc Ngô Xuân Phúc quay về.

“Ông Ngô, sao rồi? Đám người đó đã đi chưa?"

Vương Quế vừa đặt đồ ăn lên vừa hỏi.

“Ừm, đi rồi!”

Ngô Xuân Phúc hừ giọng lạnh lùng: “Đám lưu manh này tới không ít người, hơn hai mươi thằng, ông Lý trong thôn lúc gây gổ với chúng bị thương ở cánh tay, những người khác thì không bị gì nặng lắm!”

“Chỉ có điều những người này ngông nghênh quá, nói cái gì mà ngày mai sẽ mang máy xúc tới san bằng cả thôn. Để tôi xem bọn chúng dám không?”

Vương Quế nghe thấy vậy thì cũng tỏ ra không vui.

“Cái gì? San bằng cả thôn sao? Haizz! Ngày mai Hán Bình và gia đình thằng bé tới, để tôi xem ai dám hỗn trong thôn của chúng ta!”

Trong giọng nói của bà thể hiện sự tự tin đối với con rể tương lai của mình.

“Đúng vậy!”, Ngô Xuân Phúc nhìn Ngô Duyệt Tinh: “Duyệt Tinh, ngày mai nhất định phải để Hán Bình dạy dỗ cái đám đó một trận ra trò. Đúng là quá ngông cuồng. Nếu cứ tiếp tục bỏ mặc thì e rằng cả thôn sẽ không còn ngày nào được yên bình nữa mất!”

Ngô Duyệt Tinh lẳng lặng gật đầu. Mặc dù đám người tới gây sự có vẻ hung hăng nhưng cô ấy cảm thấy với mối quan hệ của gia đình nhà chồng thì việc giải quyết sẽ dễ như trở bàn tay.

Cô ấy khẽ lấp láy đôi mắt, vô thức nhìn về phía Diệp Thiên thì phát hiện Diệp Thiên đang cúi đầu uống nước, không hề nói gì khiến cô ấy cảm thấy thất vọng lại vừa cảm thấy yên tâm hơn vài phần.

Chồng chưa cưới mà cô ấy lựa chọn mặc dù không phải là Diệp Thiên nhưng ít nhất cũng mạnh hơn cậu, như vậy mới khiến cô ấy không còn cảm thấy tiếc nuối.

“Phải rồi!”

Diệp Thiên bỗng ngẩng đầu: “Tiểu Vũ không có nhà ạ?”

Năm đó, Diệp Thiên có ba người chơi cùng khi ở thôn Vượng Trúc. Một người là Cố Giai Lệ, một người là Ngô Duyệt Tinh và cuối cùng chính là em gái của Ngô Duyệt Tinh – Ngô Duyệt Vũ.

Ngô Duyệt Vũ là người ít tuổi nhất. Năm xưa cô ta thích đi theo Diệp Thiên nhất, coi Diệp Thiên là thần tượng của mình. Tính ra năm nay có lẽ cũng đã học lớp 10 gì đó rồi. Diệp Thiên bỗng nhớ ra cô ta nên mới hỏi.

Nghe Diệp Thiên hỏi, bất luận là Vương Quế hay là Ngô Duyệt Tinh thì đều tái mặt. Biểu cảm của Ngô Xuân Phúc có phần trầm xuống như cố gắng đè nén sự tức giận.

“Thím ba, cháu đã hỏi điều gì không nên hỏi ạ?”

Diệp Thiên nhìn Vương Quế, tò mò hỏi.

“Không phải!”, Vương Quế thở dài: “Cái con bé Tiểu Vũ thật khiến người ta lo lắng suốt!”

Ngô Duyệt Tinh ở bên cạnh lắc đầu: “Nửa năm trước khi em rời đi không nói năng gì thì con bé giống như mất đi mục đích sống, nói cái gì mà thần tượng của nó bỏ đi thì nó học không nhập tâm nữa. Thành tích ngày càng đi xuống. Giờ đang ở trong huyện học lớp 10, không bị giám sát nên suốt ngày cúp học, đi theo đám thanh niên xấu trong trường, nên bị lây nhiễm thói hư tật xấu rồi”.

“Đến chị nói mà nó còn không nghe!”

“Hôm qua chị gọi điện nói rằng tối nay nhất định phải về nhà, ngày mai tham gia lễ đính hôn của chị mà giờ vẫn chưa thấy nó đâu!”

Ngô Duyệt Tinh thở dài, cộng thêm với biểu cảm của Vương Quế thì cuối cùng Diệp Thiên cũng hiểu ra con bé Ngô Duyệt Vũ giờ e rằng đã sắp trở nên hư hỏng rồi.

Cậu khẽ lắc đầu, nghĩ tới cô bé ngây thơ trước đây giờ thành ra như thế thì cảm thấy tiếc nuối.

“Phải rồi!”, Ngô Duyệt Tinh bỗng sáng rực hai mắt: “Tiểu Thiên, giờ em về đây, lúc trước con bé nghe lời em nhất. Đợi nó về, em nói với nó vài câu, không biết chừng còn có tác dụng hơn bọn chị nói nữa!”

Diệp Thiên bật cười. Năm xưa con bé không biết gì, coi thằng nhóc như cậu là thần tượng, giờ tám năm đã trôi qua làm gì có chuyện những lời lẽ của cậu có tác dụng chứ?

Cậu còn chưa trả lời thì bỗng có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào. Một cô gái bấm khuyên, mặc đồ màu da, hở bụng xuất hiện trong phòng khách.

“Vốn ngày mai mới về mà mọi người cứ giục, phiền chết đi được!”

Cô ta trang điểm màu khói, với đôi mắt đậm trông vô cùng già dặn.

Cô ta vứt túi xuống ghế sô pha, chẳng buồn quan tâm tới hình tượng, cứ thể ngồi vắt chân chéo để lộ ra làn da trắng nõn.

Ngô Xuân Phúc chau mày và đứng dậy quát.

“Tiểu Vũ ăn mặc kiểu gì vậy, con gái có đứa nên biết thế nào là liêm sỉ, học đâu ra cái kiểu ăn mặc thế này, mau đi thay ngay đi!’

Cô gái chẳng hề nhúc nhích, chỉ xua tay: “Bố, bố cổ lỗ sĩ lắm rồi, hiểu gì chứ? Đây gọi là thời thượng!”

Cô ta khẽ ngước mắt, nhìn thấy bóng lưng của Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh thì tỏ ra hiếu kỳ: “Ấy, nhà có khách à, soái ca này là ai thế, có add zalo không?”

Cô ta nói với giọng điệu phong trần nghe rất tùy tiện khiến cho Ngô Xuân Phúc tức tới mức bốc hỏa.

Ông ấy đang định phát tiết thì Vương Quế ngăn lại, Ngô Duyệt Tinh thấy vậy lập tức nói: “Tiểu Vũ, đừng ăn nói linh tinh!”

“Em biết đây là ai không? Nhìn kỹ đi, là anh Diệp Thiên của em đó, lúc nhỏ chẳng phải luôn miệng nói là thần tượng sao?”

Câu nói của Ngô Duyệt Tinh khiến cô gái khựng người.

Cô ta đanh mắt, dường như đang lục lọi trong ký ức hình ảnh của một ai đó đã khóa chặt từ lâu.

Diệp Thiên quay đầu lại mỉm cười với cô ta.

“Tiểu Vũ, đã lâu không gặp!”

Ngô Duyệt Vũ, mặc cả cây đồ da, nhìn thấy Diệp Thiên thì bỗng lộ ra vẻ hoảng loạn mà đã lâu lắm rồi không thể hiện ra.

Thế nhưng khi nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh Diệp Thiên thì cô ta bỗng trầm mặt.

“Cái gì mà anh Diệp Thiên chứ, không quen!”

“Làm thần tượng của em sao, anh ta xứng chắc?”
Chương 493: Anh còn có thể khiến em tôn sùng không?

Ngô Duyệt Vũ sầm mặt lại, mang theo vẻ coi thường và cười khẩy, trong giọng nói hình như căn bản không coi Diệp Thiên ra gì.

Cô ta lúc đó phủi tay áo, cầm túi xách lên rồi tức tối đi thẳng lên tầng hai.

“Con bé này!”.

Vương Quế ngại ngùng, nhưng lại không nói nổi lời nào.

Ngô Duyệt Tinh thì nhíu mày, chỉ cảm thấy không thể ngờ.

Cô ấy vốn tưởng khi Ngô Duyệt Vũ gặp lại Diệp Thiên sẽ vô cùng vui mừng, nhưng không ngờ Ngô Duyệt Vũ lại có phản ứng như vậy.

“Tiểu Thiên, con bé này đúng là do nhà chú nuông chiều thành hư, cháu đừng để bụng!”.

Ngô Xuân Phúc nhìn về phía Diệp Thiên nói với vẻ áy náy.

Diệp Thiên khẽ mỉm cười, không hề để bụng.

“Chú Ngô nói gì vậy, cháu luôn coi Tiểu Vũ như em gái, bây giờ em ấy lớn rồi, có chút cá tính cũng là bình thường!”.

Vương Quế ở bên cạnh thở dài, cô con gái bé nhỏ hoạt bát đáng yêu trước đây giờ trở thành bộ dạng ương bướng, khiến bà ấy vô cùng đau lòng.

Ăn cơm xong, Diệp Thiên nói chuyện cùng mấy người Vương Quế, nói về chuyện tám năm trước, cậu không hề nhắc đến chuyện giới võ thuật và Tập đoàn Lăng Thiên, chỉ nói qua loa đại khái vài câu, nói rằng bản thân đến tỉnh khác học, 11 giờ tối, Diệp Thiên mới cùng Hoa Lộng Ảnh trở về căn phòng mà Vương Quế bố trí để ngủ.

Trong phòng, tim Hoa Lộng Ảnh đập thình thịch, đây là lần đầu tiên cô ấy ở riêng một phòng với một người khác giới, nhất là khi nhìn thấy chỉ có một chiếc giường, cô ấy liền đỏ mặt, vô cùng ngại ngùng.

“Á, Tiểu Ảnh mà cũng có lúc ngại sao?”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Hay là em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất?”.

Hoa Lộng Ảnh đột nhiên cười ái ngại, sau đó kéo cổ Diệp Thiên lại.

“Anh đã nói em là vợ tương lai của anh, làm gì có chuyện vợ để chồng ngủ dưới đất chứ?”.

Diệp Thiên phì cười, một tay ôm Hoa Lộng Ảnh, hai người cùng nằm xuống giường, nhẹ nhàng mà ấm áp.

“Anh Thiên!”.

Hoa Lộng Ảnh dịu dàng hỏi: “Sao em cảm thấy hai chị em nhà này hình như đều thích anh thì phải?”.

Diệp Thiên cười lên thành tiếng: “Con bé này nói gì vậy hả, chị Tinh và Tiểu Vũ đều là bạn chơi cùng anh thuở nhỏ, còn có cả Giai Lệ, bốn người bọn anh thân nhất ở đây lúc đó!”.

Hoa Lộng Ảnh gõ nhẹ lên mũi Diệp Thiên, hừ một tiếng: “Em là con gái nên đương nhiên hiểu tâm tư của con gái rồi!”.

“Từ ánh mắt nhìn anh của chị Tinh, em có thể cảm nhận được một chút gì đó, tuy chị ấy có chồng sắp cưới, nhưng khi nhìn anh, cảm giác lưu luyến và hoài niệm đó không giả vờ được đâu!”.

“Còn cả Tiểu Vũ, vừa rồi gặp anh, em rõ ràng nhìn thấy có niềm vui mừng trong mắt cô ấy, nhưng vì nhìn thấy em nên cô ấy mới đóng cửa bỏ đi!”.

Diệp Thiên mặt mày nhíu lại, hơi thắc mắc: “Từ lúc nào mà Tiểu Ảnh của anh lại biết chú ý những thứ này thế?”.

Hoa Lộng Ảnh bật cười: “Chẳng phải là nên sao? Anh Thiên của em giỏi như vậy, không biết bao nhiêu cô gái đem lòng yêu mến anh, em cũng phải để ý chút, phải biết được tình địch tiềm ẩn là ai chứ?”.

“Cho dù sau này phải làm chị em với bọn họ, nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý trước mà!”.

Diệp Thiên nghe thấy vậy, bỗng gõ nhẹ lên trán Hoa Lộng Ảnh, bất lực nói: “Con bé này, từ lúc nào lại suy nghĩ nhiều vậy hả, cái gì mà chị em tình địch?”.

“Anh thì ngoài việc tu luyện võ thuật ra, mặt tình cảm toàn bộ đều dành cho em, không chứa được thêm người khác nữa!”.

“Hơn nữa em chờ anh nhiều năm như vậy, anh làm sao có thể để em buồn chứ?”.

Diệp Thiên hôn nhẹ lên trán cô ấy một cái, mỉm cười nói: “Mau ngủ đi, sáng mai còn phải tham dự lễ đính hôn của chị Tinh nữa đấy!”.

Hoa Lộng Ảnh nở nụ cười ngọt ngào, khẽ khàng gật đầu, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Diệp Thiên giơ bàn tay ra, một luồng Phệ Thiên Huyền Khí ập vào trong cơ thể cô ấy, đóng chặt toàn bộ năm giác quan của cô ấy lại, để cô ấy không bị bất cứ điều gì làm phiền, làm xong hết mọi thứ, cậu mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Nhà họ Ngô gồm bốn tầng cao cấp, Ngô Duyệt Vũ khoác một chiếc áo khoác mỏng, đang dựa vào lan can, thẫn thờ nhìn về màn đêm phía xa.

“Anh Diệp Thiên?”.

Cô ta khẽ lẩm bẩm, sau đó hừ mạnh một tiếng.

“Trước đây rời đi mà không nói một lời, bây giờ lại đưa một người phụ nữ không biết từ đâu đến đây, anh Diệp Thiên cái chết gì chứ!”.

Nghĩ đến đây, cô ta rút một điếu thuốc ra, đang định châm lửa thì một bàn tay dài trắng thò ra từ bên cạnh rút điếu thuốc của cô ta ra khỏi miệng.

“Con gái con đứa, tốt nhất không nên hút thuốc!”.

Cô ta giật mình ngoảnh đầu sang, chỉ thấy một bóng người cao dong dỏng, Diệp Thiên không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cô ta, trên tay đang cầm điếu thuốc của cô ta.

Cô ta sững sờ một lúc rồi quay ngoắt sang phía khác với vẻ mặt khó chịu.

“Hút hay không là chuyện của em, bố mẹ em còn không bảo được em, anh dựa vào đâu mà dạy em chứ?”.

Diệp Thiên không hề tức giận, búng tay một cái ném điếu thuốc đi.

“Tiểu Vũ trong ký ức của anh sẽ không nói chuyện với anh như vậy, xem ra tám năm nay em đúng là đã thay đổi không ít nhỉ!”.

Ánh mắt cậu đột nhiên nghiêm nghị, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Vì sao lại hút thuốc, vì sao lại chơi với đám chơi bời lêu lổng? Tiểu Vũ mà anh quen là người biết cái gì nên và không nên cơ mà!”.

Ngô Duyệt Vũ ở trên tầng cao nhất, cậu đã sớm cảm nhận được nên cậu mới đi lên, chỉ là không muốn người bạn chơi với cậu thuở nhỏ lại đi sai đường, lầm lỡ cả một đời.

“Đừng có nói với em bằng giọng dạy dỗ kiểu ấy, anh tưởng em vẫn còn coi anh là anh Diệp Thiên sao?”.

Ngô Duyệt Vũ nhíu mày, nói với vẻ coi thường: “Đúng, là em từng coi anh như thần tượng, nói thật thì trong lòng em, em còn từng coi anh như anh rể tương lai của em!”.

“Nhưng tám năm trước, anh rời đi mà không nói một lời, còn chưa từng quay lại, từ khi đó em quyết định sẽ không bao giờ để tâm những lời mà anh nói nữa!”.

“Sau khi em đi học cao hơn, mở mang tầm mắt hơn, gặp nhiều chuyện hơn, và em càng hiểu, những thứ mà anh dạy em trước đây chẳng qua là những chuyện con nít, coi anh như thần tượng cũng là vì em ít tuổi ngu ngốc mà thôi!”.

Cô ta khoanh hai tay trước ngực, giọng nói đầy cao ngạo.

“Nể tình chúng ta chơi thân với nhau hồi nhỏ, em gọi anh một tiếng anh Diệp Thiên, nhưng nếu anh đến để thay bố mẹ em dạy em, thì tốt nhất anh nên bỏ ý định đó đi!”.

“Em của trước đây đúng là rất nghe lời anh, anh cũng là người khiến em tin tưởng nhất, nhưng đó chỉ là quá khứ!”.

“Bây giờ, anh đã không còn là thần tượng của em nữa!”.

Cô ta quay người lại dựa vào lan can, khóe miệng nở nụ cười, cảm giác như nữ hiệp giang hồ vậy.

“Nói chẳng đâu xa, chồng sắp cưới của chị em cũng là anh rể tương lai của em, cho dù gia thế hay các phương diện đều vượt xa anh, nhưng em cũng chưa bao giờ khâm phục anh ấy một chút nào, đến anh ấy còn không có tư cách nói em thì anh nghĩ anh dạy dỗ em có tác dụng không?”.

Diệp Thiên mỉm cười, không hề dao động, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nói như vậy thì chỉ có khiến em khâm phục, trở thành thần tượng của em thì em mới nghe lời sao?”.

Ngô Duyệt Vũ không hề giấu giếm, ngửa tay nói luôn: “Đương nhiên!”.

“Nhưng muốn em khâm phục, thì phải có gia sản cực khủng, nắm trong tay con số lên đến hàng tỷ, hoặc là có địa vị cao, nắm giữ một phương, hoặc là một đánh được một trăm, thân thủ phi phàm!”.

Cô ta quay sang nhìn Diệp Thiên, mang vài phần coi thường.

“Anh Diệp Thiên, trước đây em coi anh là thần tượng chẳng qua vì em chưa ra ngoài, chưa biết nhiều, anh cảm thấy bây giờ em vẫn còn ngốc nghếch tôn sùng anh sao?”.

Những lời mà cô ta nói với Diệp Thiên hôm nay, hoàn toàn đều là những bực tức mà tám năm trước Diệp Thiên ra đi không lời từ biệt, nói xong trong lòng cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Gia tài khủng, nắm giữ một phương, thân thủ phi phàm?”.

Diệp Thiên nghe thấy vậy, khóe miệng lập tức nở nụ cười.
Chương 494: Anh có gì đáng để em khâm phục

Diệp Thiên dựa vào hàng rào, tóc đen rối tung, gió đêm khẽ thổi.

“Ý của em là, làm được một trong ba việc này thì có thể khiến em khâm phục?”

Ngô Duyệt Vũ khoanh tay, mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng vóc dáng thon gầy xinh đẹp, cũng không hề kém Ngô Duyệt Tinh.

Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thiên phát sáng trong màn đêm thì gương mặt tươi cười chợt cứng đờ.

Qua vài giây, cô ta mới kiêu ngạo ngẩng đầu.

“Đúng, không biết anh Thiên đây có thể làm được cái nào?”

Từ đầu tới cuối cô ta đều xem thường Diệp Thiên, hoàn toàn không cho là đúng.

Ban đầu cô ta lấy Diệp Thiên là hình mẫu tình nhân trong mộng, vô cùng sùng bái. Về sau, đột nhiên Diệp Thiên không từ mà biệt, khiến trong lòng cô ta nảy sinh căm hận, sau đó đến thành phố đi học, những gì cô ta được thấy được nghe đã hơn xưa rất rất nhiều, từ đó lại càng hiểu ra, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một nam sinh không có người thân, lai lịch không rõ, kém xa mấy nhân vật phong vân trong trường cô ta, hay những anh lớn trên đường mà cô ta quen biết, căn bản không đáng để cô ta tôn sùng.

Gặp lại Diệp Thiên, cô ta chỉ cảm thấy bản thân là nạn nhân bị lừa dối, muốn trút bỏ toàn bộ tình cảm trong mấy năm nay, mang đậm mùi vị trả thù.

Diệp Thiên cười khẽ thành tiếng, vẫn chưa trả lời.

Cậu quay người dựa vào hàng rào, miệng khẽ nhếch.

“Em thẳng thắn như vậy, mạch lạc rõ ràng, xem ra trong lòng em hình như đã có người mình khâm phục rồi?”

“Anh rể tương lai em có tài sản đến mấy chục triệu, gia đình lại giàu có đứng thứ hai mươi trong huyện lị, ngay cả anh ta cũng không thể khiến em khâm phục, trái lại anh rất muốn biết, em khâm phục ai?”

“Ha!”, Ngô Duyệt Vũ khinh thường huơ tay.

“Anh rể tương lai kia của em, dáng dấp bình thường, tuy trong nhà có tiền, nhưng trong mắt em cũng chẳng đáng gì!”

“Tài sản chục triệu mà cũng có thể gọi là có tiền sao? Em đi học ở thành phố Phán, trong mấy bạn học em quen cũng có hơn năm người tài sản trong nhà hơn trăm triệu đấy!”

“Muốn em khâm phục, anh ta còn kém xa!”

Cô ta dựng thẳng ngón tay ngọc ngà, ánh mắt lóe sáng.

“Nếu nói đến nhân vật khiến em thật sự khâm phục, vậy thì em nói cho anh, là người đứng đầu thành phố Phán, Từ Uyên Đình – ông Từ!”

“Từ Uyên Đình?”, Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt khẽ thay đổi, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

“Đương nhiên!”

Giọng nói Ngô Duyệt Vũ kiêu ngạo, tiếp tục nói: “Ông Từ là ông trùm đứng đầu thành phố Phán, được coi là anh hùng hào kiệt ở cả tỉnh Xuyên, xếp hạng cũng đủ để nằm trong năm hạng đầu, tài sản nắm trong tay cũng đến cả tỷ, còn là CEO được bổ nhiệm đến chi nhánh thành phố Phán của tập đoàn Lăng Thiên, cho dù là về quan hệ, tài sản, hay quyền thế cũng là người vô cùng mạnh!”

“Ngay cả bố của mấy người bạn em quen thuộc kiểu nhà có quyền thế nhưng khi gặp Từ Uyên Đình thì cũng sợ này sợ kia, cũng phải kính cẩn kính rượu!”

“Quan trọng nhất là, ông Từ là thuộc hạ của cậu Diệp tỉnh Xuyên, làm việc cho cậu Diệp!”

Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Thiên, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thiên kỳ quái, còn tưởng rằng Diệp Thiên chừng từng nghe nói đến Từ Uyên Đình và cậu Diệp, vội giải thích: “Cậu Diệp, là chí tôn ở thế giới ngầm của tỉnh Xuyên chúng ta, thống lĩnh các chư hùng tỉnh Xuyên, một người trấn áp cả một tỉnh. Người như Lâm Thiên Nam của Xuyên Nam, hay Ngô Quảng Phú của Lư Thành, cả ông Từ của thành phố Phán, hay những nhân vật kiêu hùng từng nổi danh của tỉnh Xuyên đều cam tâm để anh ta sai khiến!”

“Có thể móc nối quan hệ với anh ta thì cho dù là một con chó, thì cũng là con chó mạnh nhất!”

“ông Từ làm việc dưới quyền cậu Diệp, dựa vào tập đoàn Lăng Thiên, bản thân vừa có quan hệ và quyền thế ngập trời, nhân vật như vậy mới thật sự khiến em khâm phục!”

Diệp Thiên đút một tay vào túi, khẽ cười lắc đầu.

“Anh còn tưởng em nói ai, hóa ra là Từ Uyên Đình!”

Giọng điệu cậu bình thản, thậm chí còn có chút ý cười khó hiểu, khiến Ngô Duyệt Vũ nhíu chặt mày.

“Anh có ý gì? Thấy giọng điệu anh thì anh còn lợi hại hơn ông Từ sao?”

Diệp Thiên không nói gì, chỉ kéo giãn gân cốt.

“Như vậy đi Tiểu Vũ, chúng ta đánh cược!”

“Ngày mai tiệc đính hôn của chị Tinh kết thúc, nếu anh chứng minh cho em là anh có thể làm được đến mức khiến em bội phục thì từ nay về sau, em phải làm theo những gì anh nói, thế nào?”

Ngô Duyệt Vũ đánh giá Diệp Thiên từ trên xuống dưới, thấy cả người Diệp Thiên ăn mặc không đến năm trăm tệ, lập tức bật cười thành tiếng.

“Anh Diệp Thiên, anh thật sự nghĩ em vẫn còn là cô nhóc nhỏ theo sau đuôi anh năm đó sao?”

Vẻ mặt cô ta kiêu căng, giống như một con phượng hoàng kiêu ngạo.

“Được, nếu anh đã muốn đánh cược với em, thì có thể!”

“Chỉ cần anh có thể khiến em khâm phục, lời anh nói chắc chắn em sẽ nghe theo, bảo em làm gì em cũng sẽ làm theo toàn bộ!”

“Em cũng không cần anh làm đến mức như ông Từ, chỉ cần anh có thể bằng tám phần của Từ Hồng, con trai lớn của ông Từ thì em sẽ xem anh như thần tượng, anh nói gì nghe đó!”

Cô ta khẽ nheo mắt, cười gian xảo.

“Vậy nếu anh Diệp Thiên làm không được, em muốn anh chia tay với chị gái kia, sau đó đến thành phố Phán chơi với em ba ngày, anh có dám cược không?”

“Cô nhóc này, tính cách vẫn bướng bỉnh không kém lúc nhỏ!”, Diệp Thiên cười thầm trong lòng, ngoài mặt bình tĩnh, thản nhiên gật đầu.

“Một lời đã định!”

Ngày hôm sau, gần đến giữa trưa, lúc này Hoa Lộng Ảnh mới yếu ớt tỉnh lại, tiếng ồn ào ngoài phòng truyền đến.

Cô mở mắt, Diệp Thiên đang ngồi bên giường, đôi mắt thâm sau trong suốt đang nhìn cô.

“Tỉnh rồi à? Tối qua ngủ thế nào?”

Hoa Lộng Ảnh kéo giãn người, thoải mái hơn rất nhiều.

“Giống như chưa từng được ngủ ngon hơn vậy!”

Diệp Thiên khẽ xoa đầu cô, cười nhẹ: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, khách khứa thân thích nhà thím ba đến hết rồi, hôm nay là ngày vui của chị Tinh, chúng ta cũng qua tham gia vui vẻ!”

Hoa Lộng Ảnh “ừ” một tiếng, mặc quần áo rồi ra ngoài với Diệp Thiên.

Nhà Vương Quế không nhỏ, nhà kiểu Tây bốn lầu, có thêm một khoảng sân rộng trăm mét vuông, lúc này đã sắp đầy bàn ăn, một bàn mười người vây quanh, rất có không khí tiệc cưới nông thôn.

“Tiểu Thiên, Tiểu Ảnh, các cháu dậy rồi à!”

Vẻ mặt Vương Quế vui mừng, nhìn thấy Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh, lập tức chào hỏi nói: “Đến đây, thím đưa các cháu đến lầu hai, ngồi một bàn với Tiểu Vũ, đợi lát nữa Tiểu Vũ còn có vài bạn học đến nữa, mấy đứa các cháu ngồi một bàn là đẹp!”

Diệp Thiên gật đầu đồng ý, đi cùng Vương Quế đến phòng khách lầu hai, Ngô Vũ Duyệt cùng với mấy nữ sinh cấp ba mười mười bảy mười tám tuổi ngồi cùng nhau, hi hi ha ha nói chuyện.

Mấy nữ sinh ăn mặc khá giống nhau, trang điểm một kiểu nữ hoàng hộp đêm, cố gắng thể hiện sự gợi cảm trưởng thành.

Nhìn thấy Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh đi lên, Ngô Duyệt Vũ khẽ nhếch miệng, mấy chị em của cô ta cũng liếc nhìn sang, lúc thấy Diệp Thiên cao lớn anh tuấn, mấy người họ ánh mắt đều sáng lên.

“Tiểu Vũ, anh Diệp con là khách, con là chủ, con phải tiếp đón bọn họ cho tốt đấy!”

Vương Quế dặn dò với Ngô Duyệt Vũ rồi lại xuống lầu bận rộn, chân trước bà ấy vừa đi thì mấy chị em của Ngô Duyệt Vũ đã lập tức trêu chọc nói: “Tiểu Vũ, cậu còn có anh trai đẹp trai thế này à, sao lại không kể với tụi mình chứ?”

“Này, có phải cậu âm thầm che giấu, để tự mình “dùng” không vậy!”

Mấy học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi, nói chuyện không kiêng dè, tác phong cởi mở, căn bản không quan tâm đến Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh.

“Mấy đứa quỷ sứ các cậu, nói gì vậy!”

Vẻ mặt Ngô Duyệt Vũ hiếm khi ửng đỏ, trừng mắt với mấy người họ, sau đó lại quay sang Diệp Thiên cười như không cười.

“Anh Diệp Thiên, chẳng phải anh muốn em nghe lời, sau này ngoan ngoãn học hành sao?”

“Bây giờ ở trước mặt mấy chị em em, anh có thể thể hiện một chút, bản thân có chỗ nào xuất sắc, đáng để em khâm phục?”
Chương 495: Chồng sắp cưới của Ngô Duyệt Tinh

Ngô Duyệt Vũ nhìn thẳng qua, mấy chị em của cô ta vẻ mặt cùng hóng hớt, đồng loạt nhìn Diệp Thiên chằm chằm.

“Hi, anh trai, khẩu khí anh cũng không nhỏ đấy, vậy mà dám nói bản thân có thể khiến Tiểu Vũ khâm phục?”

“Anh phải biết là trong hội tụi này, Tiểu Vũ trước giờ là kiêu ngạo nhất, đến mấy nhân vật phong vân trong trường tụi này có bám riết không tha, theo đuổi cậu ấy hơn nửa năm, mà cậu ấy chẳng buồn liếc nhìn người ta một lần, anh lấy dũng khí đâu ra vậy?”

Mấy người họ cười châm chọc, mặc dù Ngô Duyệt Vũ trang điểm như mấy cô gái ăn chơi, thường cùng bọn họ trà trộn vào mấy buổi đi đêm, nhưng bởi vì giá trị nhan sắc cao hơn nữa vóc dáng thon gầy, tính cách kiêu căng, lại còn có sở trường ca hát nên trong trường rất được mến mộ.

Cho dù là học sinh ngoan hay học sinh hư thì đều để ý cô ta, gì mà đội trưởng đội bóng rổ, hội trưởng hội học sinh, hay đại ca trường, ai ai cũng có tình cảm với cô ta, nhưng Ngô Duyệt Vũ vẫn luôn chạy qua lại giữa mấy người này, chưa từng đối tốt với ai.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một thanh niên nói muốn khiến Ngô Duyệt Vũ khâm phục, bọn họ chỉ cảm thấy thực buồn cười.

Đối mặt với mấy lời khiêu khích của các cô gái nhỏ, Diệp Thiên cũng không hề bị ảnh hưởng.

“Bây giờ là tiệc đính hôn của chị Tinh, sau khi kết thúc anh sẽ chứng minh cho em!”

Cậu nói xong, hai tay gối sau đầu, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mấy cô gái nghe vậy thì đều cười nhạo một tiếng, qua mặt đi, Ngô Duyệt Vũ cũng khoát tay, căn bản không cho là đúng.

Trong thời gian này, được các nhân vật phong vân trong trường quan tâm, cảm giác người người vây quanh mình đã khiến cô ta lâng lâng từ lâu.

Cô ta quay sang Hoa Lộng Ảnh, có chút chế nhạo nói: “Chị gái này, tối qua anh Diệp Thiên đánh cược với em, nếu anh ấy thua thì anh ấy sẽ chia tay với chị, lại còn đến thành phố Phán chơi với em ba ngày nữa!”

“Bây giờ chị có lo lắng không?”

Hoa Lộng Ảnh cười mỉm, lúc đi qua, Diệp Thiên đã nói với cô chuyện tối qua một lần rồi.

Cô khẽ lắc đầu, giọng điệu bình thản: “Tiểu Vũ, nếu em thật sự có bản lĩnh khiến anh ấy thua, đừng nói là anh ấy đi cùng em ba ngày, cho dù là ba mươi ngày thì chị cũng không có ý kiến!”

Thấy bản thân khiêu khích vẫn không có hiệu quả, Ngô Duyệt Vũ mất hứng bĩu môi, ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nẹt pô của xe mô tô phân khối lớn.

Mấy chị em của Ngô Duyệt Vũ bò nhoài lên cửa sổ nhìn qua, lập tức kinh ngạc nói: “Tiểu Vũ, là Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn đến!”

Ngô Duyệt Vũ vẻ mặt bình tĩnh: “Đến thì đến thôi, các cậu kích động cái gì, Tiểu Nguyệt, cậu giúp mình đón bọn họ đi!”

Một cô gái vui vẻ chạy xuống, vài phút sau, cô ta dẫn theo hai cậu nam sinh cấp ba lên lầu hai.

Hai người này thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt có vẻ non nớt nhưng đều là mấy cậu nhóc đẹp trai hiếm có, kiểu nét đẹp mềm mại đủ khiến các nữ sinh si mê.

Bọn họ mặc quần áo phù hợp, một đen một trắng, đều là đồ tây, một người đeo đồng hồ Vacheron Constantin, người còn lại thì đeo Rolex, giá cả đều trên cả trăm nghìn tệ, trông gọn gàng thu hút, mấy cô gái nhỏ bên cạnh Ngô Duyệt Vũ ánh mắt sáng người nhìn theo.

“Tiểu Vũ, hôm nay là tiệc đính hôn của chị cậu, đây là chút tâm ý của mình!”

Nam sinh mặc vest trắng khẽ cười nói với Ngô Duyệt Vũ, ấm áp như gió xuân, lấy ra một bao thư đỏ lớn từ trong ngực, nhìn độ phồng lên thì ít nhất cũng phải mấy chục nghìn tệ.

Nam sinh đồ vest đen bên cạnh cũng không chịu yếu thế, tiến lên một bước: “Tiểu Vũ, đây là của mình!”

Hai người ra tay hào phóng, mấy cô gái nhỏ bên cạnh nhìn mà âm thầm ước ao.

“Được, cảm ơn các cậu, mình giúp chị mình nhận lấy trước!”

Ngược lại Ngô Duyệt Vũ lại không kích động nhiều, nhận lấy bao thư rồi bỏ vào người, mấy phút sau, Vương Quế và mấy thân thích giúp đỡ bưng món ăn lên, cô ta bèn lấy bao thư ra đưa cho Vương Quế.

Vương Quế sờ thử, vẻ mặt khẽ thay đổi, phải biết đây là do hai nam sinh tặng, bà ấy lập tức tươi cười rạng rỡ, cuống quýt chào hỏi.

Tuy rằng hai cậu nam sinh không thích nói chuyện với phụ nữ nông thôn như Vương Quế, nhưng nể mặt Ngô Duyệt Vũ nên vẫn cười nhẹ đáp lại, nhìn qua rất có lễ phép.

Sau khi Vương Quế đi, Ngô Duyệt Vũ nhìn sang Diệp Thiên: “Đúng rồi anh Diệp Thiên, giới thiệu với anh một chút!”

Cô ta chỉ vào nam sinh áo trắng: “Đây là hội trưởng hội học sinh trường chúng em - Hoàng Nhạc Lễ!”

“Bố cậu ấy là chủ tịch của công ty thương mại Viễn Hoành thành phố Phán - Hoàng Nhất Phát!”

Nói xong, cô ta lại chỉ sang nam sinh áo đen.

“Đây là đội trưởng đội bóng rổ trường chúng em Lưu Tôn, nhà cậu ấy mở khách sạn ở thành phố Phán, chủ tịch khách sạn năm sao Hoàng Quan là bố cậu ấy!”

Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn gia thế hơn người, trong trường học lại là nhân vật phong vân, được quan tâm chú ý, nên cũng kiêu ngạo một hồi.

Ngoại trừ có chút chú ý đến Hoa Lộng Ảnh xinh đẹp thì căn bản không hề coi trọng Diệp Thiên.

Diệp Thiên nghe vậy thì liếc nhìn hai người, chỉ cười nhẹ gật đầu, cũng chẳng buồn chào hỏi.

Ánh mắt Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn chợt dừng lại, khẽ nhíu mày.

Với thân phận gia thế bọn họ, người bình thường dù không khách sáo với bọn họ, thì ít nhất cũng sẽ nể mặt bọn họ, nhưng Diệp Thiên có vẻ hoàn toàn xem thường việc muốn làm quen với bọn họ, biểu hiện còn kiêu ngạo hơn cả bọn họ, điều này khiến bọn họ cảm thấy không vui.

Đôi mắt Ngô Duyệt Vũ khẽ lóe lên, cũng có chút thất vọng.

Mấy năm nay, mặc dù cô ta không làm việc đàng hoàng, không chuyên tâm học hành, chỉ lo ăn uống chơi bời, trà trộn vào mấy buổi đi chơi đêm, nhưng cô ta lại rất nhanh nhạy, đều hiểu thấu đáo những quy tắc trên xã hội.

Cô ta đã từng xem Diệp Thiên là thần tượng, cách mấy năm không gặp, cô ta cho rằng dù Diệp Thiên không tốt, nhưng ít nhất cũng biết thế nào là xem xét thời thế, biết xã giao thế nào.

Nhưng cách làm mang tính cá nhân như Diệp Thiên không chỉ khiến cô ta không vừa mắt mà còn cảm thấy ấu trĩ, nực cười.

Cô ta đang chuẩn bị lên tiếng nói chuyện, bên ngoài lại vang lên âm thanh xe ô tô.

Mười chiếc xe ô tô xa hoa, hoặc là BMW, hoặc là Mercedes, đều là những mẫu cả triệu, nối dài một hàng, khí thế lao tới, chạy thẳng đến cửa nhà Vương Quế.

Trên chiếc xe đầu tiên, một thanh niên đồ tây giày da xuống xe trước, trông khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, gương mặt nho nhã, đeo mắt kính vàng, rất có khí khái người trí thức.

Bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm chỉ vàng nghiêm nghị đứng đó, vẻ mặt không giận mà uy, khí thế mạnh mẽ.

Còn phía sau, lại là từng vệ sĩ áo đen đi theo, khoảng chừng hai mươi mấy người, phô trương hoành tráng.

Ngô Duyệt Vũ đứng bên cửa sổ, khẽ cười.

“Là anh rể mình đến rồi!”

Mấy cô gái nhỏ nét mặt thay đổi hẳn, cực kỳ hâm mộ.

“Oa, phô trương thật đó, nghe nói nhà anh rể cậu là nhà cực giàu của huyện, chị cậu may mắn thật đó!”

“Đúng vậy đúng vậy, lúc mình kết hôn, có thể được phô trương hào nhoáng như vậy thì tốt rồi!”

Vẻ mặt Hoàng Nhạc Lễ và Lưu Tôn cũng khẽ thay đổi, bọn họ lại không ngờ, đối tượng đính hôn của Ngô Vũ Tinh lại có thể có gia thế như vậy.

Chỉ duy nhất Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh vẫn ở chỗ cũ, ngồi đó không động đậy gì.

Tiếng ồn ào bên dưới vang lên, Vương Quế đang chào hỏi thông gia và con rể, khắp nơi đều là tiếng chúc mừng, mời rượu.

Hơn mười phút sau, tiếng bước chân ở cầu thang truyền đến, một đám người đi theo phía sau Vương Quế, đi đến lầu hai.

Hôm nay Ngô Duyệt Tinh mặc váy đỏ, đầu đeo vòng hoa, gương mặt trang điểm nhẹ trông có vẻ xinh đẹp thoát tục, bên cạnh cô ấy là chính là thanh niên nho nhã đồ tây giày da kia, hai người đứng cạnh nhau lại vô cùng xứng đôi.

“Hán Bình, đây đều là bạn học của Tiểu Vũ!”

Vương Quế giới thiệu với chàng trai, chàng trai nâng chén với mấy người họ, mọi người cũng vội đáp lễ.

Vừa cạn một ly, Vương Quế lại quay sang Diệp Thiên.

“Đây là Diệp Thiên, bạn lúc nhỏ của Duyệt Tinh, đã mấy năm không gặp Duyệt Tinh rồi, bác cố ý mời thằng bé ở lại tham gia tiệc đính hôn của các con. Hán Bình, đây là một trong những bạn tốt nhất của Duyệt Tinh, hai đứa phải uống với nhau một ly đi!”

Chàng trai nghe vậy, ánh mắt lập tức thay đổi.

“Diệp Thiên?”

Cái tên này, hắn không chỉ nghe thấy một lần từ miệng Ngô Duyệt Tinh, nhất là khi hắn còn chưa theo đuổi được Ngô Duyệt Tinh thì bạn bè của cô ấy đã từng nói cho hắn biết, Diệp Thiên là sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong lòng Ngô Duyệt Tinh.

Kể từ lúc đó, hắn đã âm thầm để ý cái tên này, chỉ là chưa từng nhìn thấy, nên hắn cũng không quan tâm đến nữa.

Không ngờ đến tiệc đính hôn này, hắn lại gặp được người mà Ngô Duyệt Tinh luôn ghi nhớ trong lòng.

Ánh mắt hắn chợt lóe lên, đánh giá Diệp Thiên chốc lát, sau đó nhếch miệng cười, chìa tay ra với Diệp Thiên.

“Chào cậu, Diệp Thiên, tôi là chồng sắp cưới của Ngô Duyệt Tinh, Lâm Hán Bình, tôi đã nghe danh cậu từ lâu rồi!”

Diệp Thiên không hề nghĩ nhiều, khẽ cười đáp lại, bắt tay với Lâm Hán Bình.

Ngay khi hai người bắt tay nhau, ánh mắt Lâm Hán Bình chợt lóe lên chút hung tàn, bàn tay đột nhiên dùng sức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK