Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng từ khi Diệp Thiên giết chết sáu vị vương cấp kia thì bọn họ cảm đã cảm nhận được thực lực kinh người và tiềm lực vô hạn của cậu, khiến bọn họ cảm thấy Diệp Thiên chính là sự uy hiếp lớn nhất.



“Chuyện này tạm thời gác qua một bên, với sự suy đoán của tôi, giờ Diệp Thiên đang tìm nơi nào đó vắng vẻ bế quan, muốn đạt tới cảnh giới nào đó. Một khi cậu ta thành công thì sẽ xuất hiện!”



“Đợi đến ngày cậu ta xuất hiện thì cũng chính là lúc cuộc chiến vương cấp lần hai bắt đầu!!”




Một vị thẩm phán vương khác sau một hồi trầm ngâm thì đột nhiên lên tiếng và nói về trận chiến vương cấp lần thứ hai sau hàng trăm năm.



Tại tổng bộ của tổ chức La Võng cổ xưa.



Bên trên tế đàn, lửa nóng hừng hực, dưới ánh lửa, một vài bóng hình già nua hiện ra nhưng không nhìn rõ mặt, mấy bóng hình đó vặn vẹo, méo mó.



Dưới tế đàn, một người mặc áo bào đen, toàn thân khí màu đen bao trùm đang cúi người hành lễ với tế đàn.



“Năm mươi mấy thành viên đã xâm nhập vào Lư Thành trong bảy ngày nhưng cũng không phát hiện ra được dấu vết của Diệp Thiên, không tìm được bất kỳ thông tin gì!”




Người này nói giọng lẫm liệt đối với tế đàn.



Trên tế đàn, ngoài ngọn lửa đang cháy rừng rực kia thì mọi thứ bỗng chìm vào im lặng, mấy bóng đen thần bí không hề trả lời.



Một lúc sau, ngọn lửa trên tế đàn bỗng xộc thẳng lên trời, một giọng nói già nua vang vọng bốn phía.



“Kêu tất cả người của nội bộ rút khỏi Hoa Hạ, trước khi Diệp Thiên xuất hiện thì bất cứ ai cũng phải giữ im lặng, không được có bất kỳ động tĩnh gì!”



“Người làm phản giết không tha!”



Người mặc áo bào đen với khuôn mặt trắng bệch cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: “Tuân lệnh!”



Ngoài viện trọng tài và La Võng thì Huyết tộc cùng với những tộc người khác và những thế lực của phương Tây đều rút khỏi Hoa Hạ, trong lúc thời thế hỗn loạn thì…



Trên con đường trong trường đại học Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh đang cầm một cuốn sách với vẻ ung dung.



Một tuần trước, một cô gái xinh đẹp tìm tới cô và nói cho cô biết thông tin Diệp Thiên rời đi.



Khi đó cô lập tức gọi điện cho Diệp Thiên nhưng điện thoại tắt máy, ba ngày tiếp theo, ngày nào cô cũng gọi nhưng vẫn chỉ nhận được giọng nói lạnh lùng của tổng đài phục vụ.



Diệp Thiên đã thật sự biến mất, biến mất không để lại dấu vết.



Cô ngửa cổ lên nhìn trời và khẽ thở dài.



“Anh Diệp Thiên, rốt cuộc thì anh đã đi đâu?”



Tại nhà họ Diệp ở thủ đô.



Diệp Vân Long cuối cùng cũng trở về nhà sau khi đi du lịch.



Diệp Tinh và Diệp Sơn nhìn thấy ông ta thì hỏi về những nơi ông ta đã đi qua, sau đó nhắc tới người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp.



“Người thần bí đó có tu vi thâm sâu khó lường, e rằng cực kỳ cao, một chiêu thôi mà có thể đánh lui cả Thiên Nhi nữa!”



“Chỉ riêng về thực lực thì chắc chắn là ông ta hơn Diệp Thiên!”



Diệp Sơn chau mày, giọng nói trở nên tối hơn.



Điều khiến ông ta và Diệp Tinh cảm thấy kỳ lạ là Diệp Vân Long nghe thấy chỉ khẽ dao động đôi mắt chứ không hề tỏ ra kinh ngạc.



“Bố, Tinh Nhi, chuyện này không cần lo lắng, ông ta sẽ không gây bất lợi cho nhà họ Diệp đâu!”



“Ông ta tới đây là đợi một người, đợi một người theo ông ta về!”



Diệp Vân Long dường như đã sớm đoán ra nên chỉ lên tiếng với vẻ không cam tâm và tự chế nhạo.


“Đợi người sao?”
Diệp Sơn và Diệp Tinh cảm thấy kinh ngạc, bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ thì có một bóng hình dịu dàng bước vào.



Thi Tú Vân mặc váy màu xanh nhạt, chiếc váy khẽ bay bay, mặc dù bà không trang điểm nhưng cũng không giấu được khuôn mặt sáng ngời như tiên nữ giáng trần của mình.



“Mẹ!”




Diệp Tinh nhìn thấy Thi Tú Vân thì vội vàng bước lên với vẻ vui mừng.



Thi Tú Vân nhìn Diệp Tinh, ánh mắt dịu dàng và khẽ gật đầu rồi đưa tay xoa đầu cậu.



“Tinh Nhi, con lớn rồi, giờ đã là một nam tử hán rồi đấy!”



Giọng của bà dịu dàng mang theo vẻ nhân từ.



“Mẹ biết anh trai con uy danh thiên hạ, đây là một cú sốc đối với một người trước giờ luôn muốn mạnh lên như con!”




“Nhưng mẹ hi vọng con hãy bình tĩnh, đường của mỗi người đều phải tự mình bước đi!”



“Con không thể vượt qua anh trai nhưng con sở hữu song mạch không ai có, đây là một điều tuyệt vời mà hàng ngàn năm qua không ai có được, tương lai chỉ có luyện tập mới có thể trở nên tiền đồ vô lượng, bước tới đỉnh cao, mẹ thật mong chờ ngày đó!”



Diệp Tinh cảm thấy kỳ lạ với lời nói của Thi Tú Vân, cậu cảm thấy Thi Tú Vân giống như đang dặn dò vậy, thế nhưng từng lời nói của Thi Tú Vân đều vô cùng chân thành nên cậu lập tức gật đầu.



“Mẹ, cảm ơn lời dạy của mẹ, con nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mẹ!”



Thi Tú Vân gật đầu và quay qua Diệp Sơn.



“Bố!”



Đây là lần đầu tiên bà nói ra những lời từ đáy long với Diệp Sơn từ sau khi Diệp Thiên bị phế bỏ võ mạch.



“Trước giờ con đều ít nói chuyện với bố!”



“Từ khi con được gả cho nhà họ Diệp, ngoài chuyện của Thiên Nhi ra thì con luôn coi trọng bố!”



“Những chuyện sau này của nhà họ Diệp, mong bố quan tâm thêm, nhà họ Diệp thiếu bố thì không còn là nhà họ Diệp nữa!”



Diệp Sơn khẽ chau mày và cảm thấy kinh ngạc: “Tiểu Vân, con…”



Thi Tú Vân cười hiền lành, không hề trả lời mà chỉ hỏi về Diệp Thiên.



Nhắc tới Diệp Thiên, Diệp Sơn chỉ lắc đầu.



“Thiên Nhi nhờ người gửi lời, nói rằng thằng bé rời đi một thời gian, không biết là đi đâu!”



Thi Tú Vân nghe thấy vậy thì cũng chau mày, một lúc sau bà chỉ khẽ cười và lắc đầu.



“Bây giờ Diệp Thiên không còn là đứa bé ngây thơ năm xưa nữa, thằng bé đã là một cái cây lớn, có thể kết nối với người khác và tung hoành khắp thiên hạ rồi!’



“Thằng bé đã nói muốn rời đi một thời gian thì đương nhiên chẳng ai có thể tìm được, chỉ có điều, con không đợi được thằng bé nữa rồi!”



“Mọi người nói với thằng bé giúp con, không được vì con mà làm bất kỳ chuyện gì, không được tìm con, hãy đi tốt con đường của riêng mình!”



Diệp Sơn và Diệp Tinh đều tái mặt, từ giọng nói của Thi Tú Vân thì bọn họ có thể cảm nhận ra được sự khác thường.



Bọn họ đang định hỏi thì bỗng có một bóng hình từ ngoài bước vào và xuất hiện trong đại sảnh.



Mọi người nhìn kỹ rồi bỗng tái mặt, người tới không phải ai khác mà chính là người đàn ông bí ẩn trước đó đánh lui Diệp Thiên.



“Tiểu Vân, 20 năm tới rồi, thời gian đã tới rồi!”



Ông ta chẳng buồn nhìn những người khác trong nhà họ Diệp, chỉ nhìn Thi Tú Vân với vẻ âm u.



1646878537170.png

“Tay không xé rách không gian?”



Thấy khe không gian dần khép lại. Diệp Sơn giật mình đứng tại chỗ, tới khi Thi Tú Vân và ông lão thần bí kia hoàn toàn biến mất thì ông ta mới thảng thốt kêu lên.



Khả năng điều khiển sức mạnh không gian, dùng tay không xé rách không gian để con người có thể tự do qua lại trong khoảng không gian đó, tu vi như vậy đã vượt xa vương cấp.




Thần tiên phương đông!



Bốn chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Sơn, ông ta thật sự không ngờ được ông lão bí ẩn có thể dùng một chiêu đánh bại Diệp Thiên lại là sự tồn tại chỉ có trong truyền thuyết.



Tuy Diệp Tinh có lý lịch kém cỏi nhưng cậu ta hoàn toàn không xa lạ gì với truyền thuyết thần tiên phương đông. Hành động kia của ông lão đã hoàn hoàn dọa sợ cậu ta.




Trong đại sảnh, ba người nhà họ Diệp rơi vào sự im lặng lạnh lẽo, một hồi lâu sau, Diệp Sơn mới lên tiếng.



“Vân Long, từ ngày con dẫn Tiểu Vân về nhà ngày đầu tiên, bố cũng cảm nhận được Tiểu Vân có lai lịch bí ẩn, xuất thân phi phàm, giờ thấy thế thì suy đoán của bố đúng rồi!”



“Rốt cuộc mẹ là ai?”



Diệp Tinh cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Vân Long, chờ câu trả lời từ ông ta.



Tay Diệp Vân Long rung lên, nắm đấm siết chặt, trên mặt là sự không cam lòng và bất đắc dĩ.



Ông ta thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Bố, chuyện này thì con đã đồng ý với Tiểu Vân là không nói cho ai biết rồi, dù là bố cũng không ngoại lệ!”



“Từ hôm nay trở đi, con sẽ tập trung tinh thần vào võ đạo, sẽ có một ngày con đặt chân đến nơi đó, dẫn Tiểu vân quay về!”



“Nhưng trước đó, trên dưới nhà họ Diệp cũng không được nhắc tới chuyện của Tiểu Vân nữa, được không?”



Thấy ánh mắt dứt khoát của Diệp Vân Long, dù Diệp Sơn có rất nhiều câu hỏi thắc mắc nhưng cuối cùng vẫn thức thời im lặng.



Diệp Tinh cũng không biết làm sao, nắm lấy vai Diệp Vân Long.



“Bố, bố đang nói gì thế? rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”



Đồng tử cậu ta phóng đại, giọng điệu kích động hơn bao giờ hết.



“Mẹ đi đâu rồi? Chẳng lẽ mẹ bị người thần bí kia mang đi, chúng ta không làm gì sao ạ?”



Thân hình Diệp Vân Long hơi lắc lư, ánh mắt giãy giụa nhưng im lặng một hồi, ông ta vẫn kiên quyết lắc đầu.



“Không phải không làm mà là hiện tại, chúng ta chẳng thể làm gì được!”



“Quê của mẹ con không phải là nơi mà bây giờ chúng ta có thể chạm tới, đó là một lãnh địa mà con không thể tưởng tượng ra nổi đâu, dù là vương cấp trăm thì vào đó cũng rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, sát khí dồn ép thôi!”



Lời ông ta vừa dứt, tay vung lên, chân nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.



“Dù vương cấp trăm năm đi vào cũng là thập tử nhất sinh sao? Chẳng lẽ là nơi kia?”



Diệp Sơn than khẽ, dường như ông ta già đi thêm mười tuổi, ngã ngồi trên ghế.


Đây là lần thứ hai ông ta cảm thấy bản thân quá vô dụng.
Thân hình Diệp Tinh lảo đảo sắp ngã, nhìn chằm chằm mặt đất không nhúc nhích.



Lần đầu tiên là ở Nam Hải – khi đối mặt với truyền nhân điện Chiến Thần trong truyền thuyết. Cậu ta đã dùng hết toàn lực, thậm chí còn bắt tay với Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du và đông đảo thiên tài võ đạo nhưng cuối cùng vẫn nếm mùi thất bại.




Còn lần này thì hoàn toàn rách nát, mẹ của cậu ta bị bắt đi bởi một kẻ thần bí ngay trước mặt mình mà cậu ta chỉ có thể bất lực, trơ mắt đứng nhìn không thể làm gì, còn chuyện nào thông khổ hơn?



Cậu ta mất hồn mất vía đi khỏi đại sảnh, ngước nhìn bầu trời bao la hỗn loạn. cuối cùng nhớ tới Diệp Thiên.



“Anh, nếu còn ai có thể tìm mẹ về, vậy chắc chắn là anh rồi!”



“Rốt cuộc anh ở âu?”








Đại học Tử Kinh Hoa, Cảng Đảo.



Đã qua hơn một tháng từ ngày nhà họ Diệp xảy ra chuyện, lúc này, trong thư viện đại học Tử Kinh Hoa, một thanh niên đang ngồi dựa vào chỗ ngồi, tay cầm một quyển sách tên “Mộng xuân” mà xem chăm chú.



Thanh niên có gương mặt nho nhã anh tuần, đeo cặp kính đen dày cui, càng để lộ ra dáng vẻ thư sinh.



Người thanh niên đang mặc chiếc áo thun màu trắng, phía dưới mặc quần lam nhạt, chân mang Cavans trắng. Toàn thân không món nào là hàng hiệu, không món nào không phải hàng chợ, giá trị của tất cả chắc cũng chừng trăm tệ.



Người này mặc như thế thì khá là giản dị so với đông đảo học sinh nhà giàu ở đại học Tử Kinh Hoa, mấy nam sinh chung quanh đều dùng ánh mắt khinh thường cợt nhả nhìn thanh niên.



Nhưng thanh niên cũng không thèm để tâm, trong mắt chỉ có sách vở, biểu cảm không màng danh lợi.



Ngược lại, dáng vẻ này lại khiến mấy nữ sinh quen nhìn mấy cậu ấm của Tử Kinh Hoa khá hiếu kỳ về thanh niên có khí chất thư sinh này, liên tục lén nhìn lẫn liếc mặt đưa tình với thanh niên.



Sau lưng thanh niên, cách đó không xa, bốn sinh viên nữ tụ lại một chỗ, xì xầm bàn tán, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khẽ.



Một cô gái trong đó có mái tóc dài bồng bềnh, thẳng mượt vô cùng, gương mặt trái xoan động lòng người, ngũ quan hoàn mỹ, da thịt như tuyết.



Đặc biệt là dáng người yểu điệu, đường cong quyến rũ, cực kỳ hút mặt, khiến không ít nam sinh chung quanh liên tiếp quay đầu, hận không thể nhìn thêm vài lần.



Bốn cô gái có vẻ như đang chơi trò gì đó, sau một phút đồng hồ, hoa khôi giảng đường đứng lên mà dáng vẻ không quá tình nguyện, chậm rãi tiến về phía thanh niên.



“Bạn học, xin hỏi mình có thể ngồi chỗ này không?”



Khi tới cạnh thanh niên, cô gái hơi cúi người, nở nụ cười ngọt ngào với thanh niên.



Khi cô ta nở nụ cười, hai lúm đồng tiền bật lên hẳn, tăng thêm một chút cuốn hút, 90% phái nam sẽ động lòng khi thấy.



Thanh niên nghe được âm thanh thì chậm rãi nghiêng đầu, mỉm cười đáp lại: “Cứ tự nhiên đi!”



Cô gái hiển nhiên có chút kinh ngạc đối với sự đáp lại của thanh niên. Trong đại học Tử Kinh Hoa này, danh tiếng cô ta rất nổi, có thể nói một câu là không ai không biết.



Nhất là dạo gần đây cô ta còn tham gia cuộc thi hoa hậu Cảng Đảo, nửa chân bước vào giới giải trí, mức độ nổi tiếng cũng tăng lên, trong trường, cô ta gần như đã là ngôi sao nổi tiếng.
1646878549635.png

Phản ứng của thanh niên thật sự quá bình tĩnh.



Cô ta quay nhìn đám bạn thân, ba người bạn thân thiết đang che miệng cười trộm, hoa khôi trước này rất cao sang và tự ái cao nên trong lòng nhanh chóng dâng lên chiến ý, không muốn chịu thua.




Cô ta kéo ghế ngồi cạnh thanh niên, trên người tỏa ra mùi thơm cơ thể, hoa khôi cố tình tới gần thanh niên, muốn xem thử phản ứng của đối phương.



Tuy cô ta giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc nhưng điều này không có nghĩa là cô ta không biết mấy suy nghĩ của cánh đàn ông. Trong mấy năm nay, cô ta từng gặp vô số kẻ theo đuổi, có vài tên dùng cách phản ứng ngược là ra vẻ thờ ơ làm cô ta hiếu kỳ.



Thấy tình huống như thế, cô ta vẫn bình tĩnh như cũ, chờ đối phương lộ ra bộ mặt thật, cô ta cho rằng chắc chắn người này cũng giống đám người kia thôi.



Nhưng đợi suốt mười phút, thanh niên vẫn chẳng nhúc nhích, dường như quyển sách trong tay mới là mỹ nữ tuyệt thế, còn cô ta chỉ như món đồ tang.




“Tôi không tin anh sẽ thờ ơ nổi!”



Hoa khôi hừ lạnh trong lòng, mang theo khí thế không chịu thua, định không màng gì cả mà tiếp cận thanh niên.



Lúc bộ ngực sắp đụng vào tay thanh niên, thanh niên chợt lên tiếng.



“Bạn học, tôi biết cô đang cá cược với bạn mình nhưng tôi không phải món đồ giải khuây của mấy người!”



“Muốn chơi Thật hay Thách thì tìm người khác đi, tôi tin những người khác sẽ rất bằng lòng phối hợp!”



Giọng nói phái nam lạnh nhạt, thanh niên vừa nói xong thì đi thẳng tới trước bệ thư viện, để lại cô gái ngẩn ngơ tại chỗ.



Thanh niên chìa ra thẻ mượn sách, cầm theo quyền mộng xuân ra khỏi thư viện, mà cái tên trên thẻ mượn sách lại là hai chữ cứng cáp:



Diệp Thiên!







Sau khi Diệp Thiên luyện Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm thất bại trên biệt thự bên sườn dốc ở Lư Thành, cậu bỗng biến mất khỏi tầm mắt của những cao thủ đẳng cấp.



Không ai biết cậu đi về đâu, còn cậu thì lựa chọn một nơi có vị trí địa lý vô cùng đặc biệt cả ở trong nước và quốc tế để ẩn thân, đó chính là Cảng Đảo!



Luyện chế Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm buộc tu vi sức mạnh tinh thần của cậu phải đạt tới cảnh giới phá nguyên, nhưng cậu vẫn còn thiếu một bước để đưa mình tới cảnh giới này, cậu cần phải nghĩ cách tìm ra được thời cơ để có thể bứt phá trong thời gian ngắn nhất ở bước này.



Phá nguyên chính là phá xong tạo lại, sức mạnh tinh thần được thu thập và tạo dựng lại từ đầu. Muốn đạt tới cảnh giới này,không chỉ mỗi chất lượng của sức mạnh tinh thần có thể bù đắp mà buộc tâm trạng của bản thân phải hoàn toàn được thăng hoa.



Tại biệt thự bên sườn núi Lư Thành, Diệp Thiên nghĩ cả nửa ngày trời mới quyết định biến mất khỏi ánh mắt thế tục, cắt đứt toàn bộ liên lạc với bạn bè, người thân, một mình đi tới nơi bản thân chưa một lần đặt chân đến bao giờ.



Muốn tu nhiều thì ẩn trong thành phố, muốn tu ít thì ẩn nơi hoang vu, Diệp Thiên chọ Cảng Đảo cũng vì muốn trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường giữa thành phố xa hoa, ồn ào và huyên náo.



Một năm qua, cậu đứng quá cao, có rất nhiều thứ mà cậu không thể nhìn thấy, không tiếp xúc được, chẳng có cách nào chú tâm đến những đạo lý thường ngày.



Đến Cảng Đảo, cậu vứt bỏ đi vầng hào quang quanh mình, chỉ trở thành một sinh viên vô cùng bình thường, nhập học tại đại học Tử Kinh Hoa.
Diệp Thiên hiện giờ không phải tướng Long Nhận, không phải Đế Vương Bất Bại, càng không phải cái gì mà kẻ mạnh nhất thế gian.



Hiện giờ, cậu chỉ là một sinh viên đại học rất bình thường tên Diệp Thiên, một người Hoa Hạ sống cuộc sống dưới đáy xã hội.




Cậu ăn mặc giản dị, tay cầm cuốn sách, rời khỏi thư viện. Hành động phớt lờ hoa khôi của trường khiến rất nhiều người nhìn cậu bằng con mắt quái dị.



Cậu vừa rời khỏi thư viện chưa lâu, đằng sau bỗng vọng lại tiếng gọi.



“Anh Thiên, anh chạy nhanh thế làm gì, đợi với!”



Diệp Thiên dừng chân, quay đầu lại nhìn thì trông thấy một thanh niên mặc đồ Versace, chân đi giày da cá sấu đang chạy tới.




Khuôn mặt chàng thành niên rất điển trai, là dạng thư sinh điển hình, thêm việc trên người mặc toàn đồ đắt tiền nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý của các bạn học nữ.



Diệp Thiên mặc toàn đồ hàng chợ đơn giản, giá cả cộng lại còn chưa tới 100 tệ, đứng cạnh cậu ta trông như thường dân với hoàng tử vậy, trông rất kệch cỡm.



Nhưng chàng trai kia chẳng thèm để ý đến chuyện này, cậu ta giơ tay ra, tóm lấy vai Diệp Thiên, vô cùng thân thuộc.



“Anh Thiên, tôi đứng đợi ở cổng hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, anh vừa rời khỏi thư viện đã chạy nhanh như vậy, xém chút nữa tôi không nhìn thấy anh!”



Chàng trai kia tên Nguỵ Tử Phó, là con cháu dòng đích nhà họ Nguỵ ở Cảng Đảo. Nhà họ Nguỵ có ba anh em thì cậu ta là út.



Nhà họ Nguỵ rất có quyền có thể tại Cảng Đảo, một trong mười gia tộc lớn của Cảng Đảo. Sản nghiệp của tập đoàn Ngụy Thị có giá thị trường lên tới 30 tỷ, mạng lưới kinh doanh bao trùm 40% Cảng Đảo, có thể ví như một gã khổng lồ thực sự.



Là con cháu dòng đích của nhà họ Nguỵ, đương nhiên Nguỵ Tử Phó rất nổi tiếng và được hoan nghênh tại đại học Tử Kinh Hoa. Theo lý mà nói, với điều kiện và bộ dạng hiện giờ của Diệp Thiên, Nguỵ Tử Phó và cậu rõ ràng là người của hai thế giới.



Nhưng trong một lần tình cờ, Nguỵ Tử Phó gặp được Diệp Thiên trong một tiết học. Cậu ta chỉ nói chuyện vài câu với Diệp Thiên, ai ngờ được, từ đó trở đi Nguỵ Tử Phó coi cậu thành bạn chí cốt, có chuyện gì cũng gọi Diệp Thiên theo, khiến cậu dở khóc dở cười.



“Cậu Phó, tôi đọc sách xong còn vội đến căn tin ăn cơm, không vội sao được?”



Diệp Thiên lắc đầu cười nhẹ: “Còn nữa, cậu đợi tôi có việc gì vậy?”



Nguỵ Tử Phó không trả lời, cậu ta nhìn cuốn “Mộng xuân” trên tay Diệp Thiên, đột nhiên giật qua.



“Cái gì đây? Mộng xuân?”



Cậu ta bảy ra vẻ mặt quái dị: “Không phải chứ, anh Thiên, thời đại nào rồi mà anh còn đọc loại sách cổ lỗ sĩ này vậy, thú vị lắm sao?”



“Như này đi, tôi giới thiệu cho anh vài cuốn tiểu thuyết đang hot trên mạng, đọc cái đó mới có cảm giác!”



Cậu ta vừa nói, vừa quan sát nét mặt của Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên không nói gì, Nguỵ Tử Phó chỉ đành nói tiếp: “Anh Thiên, tôi biết anh thích đọc sách, thích học, nhưng hiện nay không giống ngày xưa nữa, ngày nay khác nhiều so với thời kiến thức là tất cả rồi!”



“Ngày trước, đọc sách là lựa chọn duy nhất để con người thành công, nhưng ngày nay phải cẩn thận trải đường cho bản thân, làm quen với nhiều người, phát triển tốt các mối quan hệ với là điều quan trọng nhất, cái này có ích hơn việc anh ngồi đây đọc mấy cuốn sách nhiều lắm!”



Cậu ta ra vẻ nói đạo lý sâu xa, vỗ vỗ vai Diệp Thiên.


“Anh Thiên, tôi có tổ chức một buổi tiệc, nhiều người đẹp lắm, trong đó còn có một người cũng thuộc dạng hào môn như tôi, tôi đưa anh đi làm quen nhé, đi thôi, xe của tôi dừng bên kia”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK