Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm ầm!”

Cả vùng biển phía Nam trở nên im lặng, không hề có bất kỳ ai lên tiếng. Duy nhất chỉ có tiếng sóng đập vào vách đá.

Mấy người Diệp Vân Long, Diệp Sơn nhìn với ánh mắt kinh hoàng, không dám rời khỏi Diệp Thiên. Bọn họ tự xưng là có vô số những kẻ giỏi hàng đầu Hoa Hạ nhưng với hình ảnh kinh hoàng khi Diệp Thiên xử lý đám cảnh giới siêu phàm như xử lý mấy con chó thì thực ra sự tự xưng của họ chẳng là gì.

Rất nhiều người trẻ trong giới võ đạo Hoa Hạ ai cũng đơ ra với biểu cảm như phỗng.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra, tại sao Diệp Lăng Thiên lại có thể trấn áp cả Hoa Hạ. Tại Sao Diệp Lăng Thiên lại được gọi là đế vương bất bại!

Khả năng tung hoành kinh người như thế thì có người thứ hai ở Hoa Hạ này không?

Diệp Thiên đạp sóng ung dung, tự tại. Cậu đã giết chết bốn người thuộc cảnh giới siêu phàm và nhìn nắm đấm của mình khẽ cười lắc đầu.

“Đây là sức mạnh hiện tại của mình sao?”

Cậu khẽ siết nắm đấm. Đây là lần đầu tiên cậu đụng độ với những kẻ cảnh giới siêu phàm từ khi bước vào cảnh giới này.

Trước đây nếu cậu muốn giết cảnh giới siêu phàm thì một là dùng Phệ Thiên Cửu Chuyển hút cạn chân khí của đối phương, hai là khởi động Phệ Thiên Chi Thể.

Nhưng sau khi cậu bước vào cảnh giới siêu phàm, siêu phàm phàm phẩm thì đã không còn cần đến nữa.

Trên bầu trời, bố vịn siêu phàm lương phẩm đến tử viện trọng tài tái mặt. Kể cả là Gullit trước đó điềm đạm nhất thì lúc này ánh mắt cũng đanh lại.

Lúc này Diệp Thiên cũng ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ

“Người của Chiến Thần Điện đã giải quyết sạch sẽ cả rồi!”

“Giờ tới người của viện trọng tài!”

Roi xương trong tay Gullit khẽ run lên nhưng ông ta chưa ra tay mà chỉ cười lạnh lùng.

“Diệp Lăng Thiên, không hổ danh là cao thủ siêu cấp được viện trọng tài mời, có thể giết chết cùng lúc bốn người siêu phàm phàm phẩm. Xem ra phải tăng thêm một cấp bậc trong việc đánh giá lực chiến đấu của cậu rồi!”

Vòng sáng đen dưới chân ông ta khẽ dao động mang theo một bóng đen trên mặt cát sau đó ông ta phất tay.

“Bốn người anh em, Diệp Lăng Thiên đã khiến viện trọng tài mất mặt. Là trọng tài viên tinh anh của viện thì hãy cho cậu ta biết thế nào là sức mạnh thực sự của viện đi!”

“Kết trận!”

Ông ta khẽ gầm lên. Bốn người thuộc cảnh giới siêu phàm lương phầm vội đặt chéo tay, chia làm bốn hướng bao vây Diệp Thiên vào chính giữa.

Bốn người đột nhiên đưa tay ra, một dòng ánh sáng liên kết màu đỏ vô cùng lớn hình thành trong không trung thành hình vuông và bao trùm lấy Diệp Thiên.

Sau đó, bốn cột sáng đột nhiên tách thành tám cột, tám thành mười sáu và mười sáu thành ba mươi hai…

Vài giây sau, đám đông nhìn thấy vùng sáng đó lóe lên trong không trung dày đặc như hình thành nên một con cái kén khổng lồ.

“Diệp Lăng Thiên, cậu nhìn kết trận của bọn họ mà không ra tay ngăn lại. Tôi thật sự không biết là nên khâm phục cậu hay là nên cho rằng cậu ngu ngốc đây”.

“Nếu như cậu ra tay ngăn cản trước khi bọn họ hình thành trận pháp thì may ra còn có hi vọng phá vỡ, thế nhưng cậu tự đại quá!”

“Giờ đây trận pháp đã hình thành, do bốn vị siêu phàm lương phẩm tạo thành. Cho dù có là siêu phàm thượng phẩm thì cũng không dám phá vỡ!”

Đôi mắt Gullit ánh lên vẻ trông mong. Ông ta cười lạnh lùng.

“Trận pháp này được gọi là Phục Long Trận. Bất kỳ một đường màu đỏ nào, chỉ cần chạm vào là sẽ bị nó làm suy giảm sức mạnh. Một khi bị bao vây bởi nó thì đều sẽ bị khóa chặt. Dù có là phi long địa giao thì cũng đừng mong thoát ra được!”

“Người bình thường, đến khả năng nhìn thấy trận pháp này còn không có. Vậy mà hôm nay chúng tôi lại dùng Phục Long Trận để gọi cậu, thuần phục con rồng thật của Hoa Ha là cậu và đưa về viện trọng tài!”

Ông ta vừa dứt lời thì những đường sáng đỏ trong không gian lại càng rung động hơn, giống như có hàng ngàn hàng vạn con trùng lúc nhúc màu đỏ đang dần thu nhỏ lại. Ở phía Diệp Thiên, tất cả các đường sáng đỏ đã chặn cậu lại, căn bản không thể nào thoát ra được.

“Hỏng rồi!”

Bên dưới, Diệp Vân Long và những người khác đều tái mặt.

Nhìn hàng ngàn vạn đường màu đỏ của Phục Long Trận đang dần thu lại thì mỗi người đều nóng ruột như lửa đốt.

Sức mạnh của trận pháp dù không được coi mạnh như của một kẻ chiến đấu nhưng một khi trận pháp được kết thành thì sẽ có uy lực vô cùng lớn.

Đây là lý do vì sao Gia Cát Trường Hận có thể mượn tu vi của võ tôn đỉnh phong cùng với Diệp Long, Tiêu Ngọc Hoàng, Mộ Dung Vô Địch nổi danh.

Một khi trận pháp được triển khai mà bị rơi vào thì dù lực chiến đấu có cao hơn kết trận cũng rất khó phá vỡ được trận pháp và thoát ra, cuối cùng sẽ dần hao tổn sức mạnh của chính mình và cứ thế bị nhấn chìm.

Đây chính là uy lực của trận pháp.

“Không được, chúng ta cần ra tay giúp đỡ nó. Đối phó với bốn kẻ bên ngoài trước. Trận pháp thiếu bọn họ gia trì thì Thiên có thể thoát được!”

Diệp Vân Long và Diệp Sơn nhìn nhau. Hai bố con đang định bay ra thì đúng lúc này có một trưởng lực ép xuống đánh cho bọn họ bật lại và ngăn chặn họ.

Đám đông kinh hãi nhìn lên thì thấy roi xương trong tay Gullit được vung lên. Ông ta lắc đầu với mấy người bọn họ.

“Tôi khuyên các người đừng tùy tiện hành động. Đối thủ hiện tại của chúng tôi là Diệp Lăng Thiên!”

“Nhưng nếu các người muốn chết thì tôi cũng không ngại tiễn các người lên đường đâu!”

Mặc dù Gullit chưa từng ra tay thật sự bao giờ nhưng mấy người Diệp Sơn đều có thể cảm nhận được sức mạnh thâm sâu của ông ta. Nếu như ông ta muốn đối phó với bọn họ thì đúng chỉ là vấn đề của một nhịp thở.

Thấy Gullit đạp chân trong không trung, uy hiếp người khác thì dù mấy người Diệp Sơn muốn giúp đỡ cũng trở nên bất lực đành phải đứng im với vẻ lo lắng.

“Anh Thiên!”

Hoa Lộng Ảnh kêu lên, thầm hận chính mình sao quá yếu đuối không thể giúp được chút nào cho Diệp Thiên.

“Anh cả!”

Diệp Tinh cũng không khỏi kêu lên. Dù Diệp Thiên tạo thành bóng âm cho cậu ta thì lúc này kẻ địch đều là viện trọng tài tới từ nước ngoài. Không ai hi vọng Diệp Thiên – người đại diện cho Hoa Hạ lúc này lại thất bại cả.

“Soạt!”

Những đường sáng đỏ tiếp tục thu nhỏ không còn kẽ hở và nhốt Diệp Thiên ở trong với ý đồ sẽ khóa chết Diệp Thiên.

“Hừ, cái gì mà đế vương bất bại chứ chẳng qua là một kẻ tự phong mà thôi!”

Trong đó có một kẻ thuộc cảnh giới siêu phàm lương phẩm hừ giọng lạnh lùng: “Dưới viện trong tài, bất cứ kẻ mạnh nào, bất cứ cao thủ nào thì chúng tôi đều nắm chắc cách giải quyết. Dù có là Long Hòa tuyệt thế năm xưa của Hoa Hạ thì đều bị mười hai thẩm phán vương của chúng tôi ép tới mức phải ẩn thế. Một kẻ mới lên của thế hệ sau như này thật không đáng nhắc tới!”

Ba người còn lại cũng tỏ vẻ đắc ý, Phục Long Trận một khi thu chặt lại thì thật đúng là chỉ có nước chết. Người bên trong chỉ còn cách tự sinh tự diệt, cuối cùng sẽ trở nên yếu ớt và mất hết sức chiến đấu.

Trừ khi Diệp Thiên đạt tới siêu phàm thần phẩm, nếu không, việc muốn phá trận thật đúng là nhảm nhí!

“Rầm!”

Mấy người bọn họ cho rằng phần thắng đã nằm chắc trong tay. Nhưng một luồng sáng đỏ thẫm hơn cả những đường sáng kia bỗng phóng ra từ giữa trung tâm.

Sau đó một ngọn lửa đã đốt vào vị trí đuôi của những đường sáng đỏ và khiến nó cháy lan ra tay vị trí của bốn kẻ thuộc siêu phàm lương phẩm.

Bọn họ đanh mắt, vận dụng chân khí định đánh tan ngọn lửa đang cháy trên những đường sáng màu đỏ nhưng bọn họ vừa làm vậy thì ngọn lửa lại càng cháy mạnh hơn, đốt ầm ầm bốn phía tạo thành một biển lửa ngập trời.

“Soạt!”

Hàng vạn đường sáng màu đỏ lần lượt bị đốt cháy giống như vào năm mới cả thành phố đều đang đốt pháo hoa diễm lệ vậy.

Cuối cùng, một âm thanh nặng nề vang lên. Khu vực giữa với hình ảnh giống con kén màu đỏ nứt ra, một bàn tay lửa thò ra giống như ngọn lửa của người khổng lồ đốt cháy hết thảy.

“Cái gì vậy?”

Bốn người siêu phàm lương phẩm sợ hãi như sắp chết, còn Gullit thì tái mặt, âm trầm.

Một bóng hình bước ra giữa biển lửa. Vô số các ngọn lửa màu đỏ bao trùm lấy cơ thể cậu giống như đang đón đợi chủ nhân.

Diệp Thiên khẽ xoay tay, nhếch miệng cười nham hiểm.

"Đòn tuyệt diệt, bạo phát!”

Cậu vừa dứt lời thì bốn kẻ siêu phàm lương phẩm kia đều phát ra ánh sáng màu đỏ và sau đó là bùng nổ.

Trong không gian, bốn ngọn lửa cháy rừng rực, bốn kẻ đó biến mất chỉ trong một cái búng tay.

Vô cùng quỷ dị và huyền diệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK