Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566: Tới ba người rồi!

Trong không gian, không chỉ có chín người còn lại rơi vào im lặng mà thực ra không ai nghĩ rằng, sự xuất hiện hùng hổ như thế cũng lại bị Diệp Thiên xử lý gọn gàng trong vài phút.

“Vụt!”

Đám đông kinh hãi. Diệp Thiên thoắt cái đã biến mất.

Lúc này các cao thủ của viện trọng tài đều vô cùng hoảng sợ. Không ai còn cảm thấy có thể nắm được phần thắng nữa. Diệp Thiên giống như Tử thần, còn bọn họ là những con cừu non ngoan ngoãn. Diệp Thiên đi tới đâu thì đám đông đều né tránh như sợ sẽ trở thành hồn ma tiếp theo dưới nắm đấm đó.

“Ngăn chặn cậu ta!”

Douglas không còn nhẫn nhịn được nữa. Ông ta gằn giọng với Poru. Seuss cũng bám sát theo. Là ba người của viện trọng tài, họ thi triển sức mạnh tới mức cao nhất, và muốn thay đám đông ngăn chặn Diệp Thiên.

Nếu cứ để Diệp Thiên tiếp tục giết chóc như thế thì đội quân mười hai người của bọn họ e rằng sẽ bị chết một cách thê thảm.

“Dựa vào các người sao?”

Ba người vừa định hành động thì tiếng cười lạnh lùng vang lên trong không trung. Douglas vừa rời khỏi mặt đất nghe thấy vậy thì thầm cảm thấy không ổn.

Diệm Linh Cơ và bốn vị trưởng thẩm phán còn đang kinh hãi thì Diệp Thiên bỗng lướt qua giống như hồn ma và đáp xuống ngay trước mặt họ.

“Cái gì?”

Diệm Linh Cơ dẫn đầu bỗng đanh mặt.

Một bàn tay từ trong không trung thò ra chộp lấy chán của bà ta.

“Khốn khiếp!”

Diệm Linh Cơ gầm lên, cơ thể bùng cháy tạo thành một bàn tay lửa và lao về phía trước

“Ầm!”

Diệp Thiên chộp lấy tay Diệm Linh Cơ, ấn mạnh tạo thành một cái lỗ, sau đó lật người lao về phía bốn vị thẩm phán trưởng và nở nụ cười tà mị.

Bốn vị thẩm phán trưởng còn lại có tu vi không bằng Poru, Douglas và cũng không có năng lực siêu nhân như Diệm Linh Cơ.

Khoảnh khắc Diệp Thiên xuất hiện, bọn họ chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm toàn thân. Trong đó có một người còn không kịp cả kêu cứu thì đã bị năm ngón tay của Diệp Thiên tấn công, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu răng rắc. Đầu của người này biến hình, khuôn mặt già nua trở nên méo mó và rồi tắt thở, tan biến.

Diệp Thiên vứt thi thể người này qua một bên, lao về phía ba người thẩm phán với vẻ kinh hoàng cực độ kia như một con mãnh hổ.

Trong ba vị thẩm phán còn lại, người đàn ông ta cầm trường đao màu máu có tu vi mạnh nhất. Người đàn ông rút thanh đao ra quét ngang ngực, ánh sáng đỏ máu chói lòa. Cả không gian như được nhuốm đỏ để có thể tránh được đòn tấn công bạt mạng của Diệp Thiên.

Đôi mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng. Cậu tung ra một nắm đấm.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm vang lên. Lửa bắn ra từ thanh trường đao. Người đàn ông sợ hãi, một ngụm máu tươi phun ra nhưng người này còn chưa kịp né tránh thì đã có tiếng gãy vang lên.

Nắm đấm lửa của Diệp Thiên va chạm trực tiếp với trường đào khiến nó gãy vụn và lao thẳng vào ngực người đàn ông.

Ông ta trợn tròn mắt, sợ hãi cùng vẻ không dám tin đều được toát ra từ khuôn mặt mình. Nắm đấm của Diệp Thiên xuyên qua cơ thể tạo thành một cái lỗ trên cơ thể người này.

“Ma quỷ, cậu ta chính là ma quỷ!”

Hai vị trưởng thẩm phán còn lại làm gì còn khả năng chiến đấu. Bọn họ đã sớm sợ tới mức hồn bay phách tán bèn hét lên và định bỏ chạy.

“Bỏ chạy sao?”

Diệp Thiên cười lạnh lùng, nhào về phía trước, một trái một phải siết cổ cả hai người đó.

“Rắc!”

Cậu siết bàn tay. Tiếng xương kêu răng rắc vang lên. Ánh mắt hai người kia trở nên mơ hồ rồi đanh lại.

Đám đông tái mặt. Lại là bốn vị thẩm phán trưởng nữa bị tiêu diệt hoàn toàn.

Mười hai vị thẩm phán trong khoảng thời gian mười phút ngắn ngủi thì đã chết tới bảy người.

“Đồ khốn!”

Douglas và Poru gầm lên và lao về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên chẳng buồn nhìn, chỉ gầm lên: “Phệ Thiên Cửu Chuyển, Phong Lội Bộ!”

“Rầm!”

Hai người kia vừa tiếp xúc thì Diệp Thiên đã biến mất. Tìm một hồi cũng không thấy đâu. Đồng thời, trên không trung bỗng vọng tới tiếng kêu thảm thiết của trưởng thẩm phán.

Tiếng kêu vang vọng bốn bề. Đám đông quan sát trận chiến đứng bên dưới chỉ thấy được ánh sáng và tia chớp dưới chân Diệp Thiên. Mỗi chỗ cậu xuất hiện lại là một lần đoạt mạng của một vị trưởng thẩm phán.

Đám người này, không ai dám đối đầu chính diện với Diệp Thiên. Diệp Thiên hung hãn, bọn họ nháo nhào tản ra, đều bị Diệp Thiên tấn công.

Douglas, Seuss, Poru đều đã cố gắng hết sức. Muốn thay đám đông cản lại sự tấn công của Diệp Thiên nhưng lúc này Diệp Thiên hành động quá quỷ dị, căn bản không thể đoán ra được. Hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh, như thể có thể xuyên qua cả không gian.

Từng vị thẩm pháp bị hạ gục.

“Không!”

Diệp Thiên đạp vị thẩm phán trưởng cuối cùng bằng một đạp xuống núi. Diệm Linh Cơ cuối cùng cũng nổi điên.

Bà ta tái mét mặt, gào lên vì phẫn nộ. Người có năng lực nguyên tố lửa như vị này có thể nguyên tố hóa cơ thể, tạo thành một ngọn lửa khổng lồ đâm xuyên chín tầng, dội thẳng vào ót của Diệp Thiên.

“Diệm Linh Cơ, quay lại!”

Thấy Diệm Linh Cơ mất kiểm soát lao về trước, ba người Poru đều hoảng loạn, định hét lên ngăn bà ta lại những đã chậm một bước.

Diệp Thiên cũng không hề né tránh, dùng cơ thể đỡ cả luồng lửa của Diệm Linh Cơ. Cậu đứng im bất động.

“Tới lượt bà rồi!”

Diệm Linh Cơ khựng người, muốn hóa thành ngọn lửa lướt qua người Diệp Thiên nhưng cậu chỉ cười, tung chưởng vào thẳng ngọn lửa.

Một cú đấm mang theo lửa dội thẳng vào đầu của Diệm Linh Cơ. Tiếng nổ vang lên.

Một luồng lửa còn đáng sợ hơn cả Lửa Mê Hoặc tỏa ra bốn phía, bao trùm lên toàn bộ ngọn lửa của bà ta. Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế gian này còn có ngọn lửa có thể chống lại lửa của chính mình.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Diệm Linh Cơ cầm cự được vài giây trong Phệ Thiên Long Diệm nhưng vẫn không có tác dụng gì. Cơ thể bà ta dần biến mất giữa không gian.

Sau khi giết chết Diệm Linh Cơ, cuối cùng thì Diệp Thiên cũng dừng lại. Sấm sét dưới chân cũng biến mất.

Các cao thủ đứng dưới, bao gồm cả ba người Vương Trọng Xuân của Ám Bộ đã tái mét mặt từ lâu. Họ đứng ngây như tượng.

Mười hai vị trưởng thẩm phán, cộng thêm ba người sau đó tới là Rivers tức là 15 vị trưởng thẩm phán, tương đương với gần nửa những người có sức chiến đấu mạnh nhất của viện trọng tài.

Thế trận lồng lộn như vậy mà chưa tới hai mươi phút đã bị Diệp Thiện xử lý 12 người, chỉ còn lại Poru, Douglas và Seuss.

Tin tức này mà được truyền ra ngoài thì không chỉ khiến giới võ đạo quốc tế chấn động mà e rằng cả những người đứng đầu các nước cũng cảm thấy ớn lạnh.

Trong không gian, một bóng hình đứng sừng sững, lửa trong tay vẫn đang bừng cháy giống như sát thần giáng thế.

Hailey Ince trước giờ không coi đàn ông ra gì thì lúc này ánh mắt đã dịu đi vài phần. Đến cả người phụ nữ mưu ma chước quỷ như bà ta lúc này thì cũng bỗng cảm thấy ái mộ Diệp Thiên.

Trong khắp thiên hạ này, ai có thể một mình mà chống lại 15 vị trưởng thẩm phán, giết chết 12 người, trừ ra đế vương bất bại thì còn ai có thể làm được chứ?

Trước đó bà ta đã nghĩ đúng, đây không phải là một trận chiến mà là một trận thảm sát ác liệt từ một phía.

Ngọn lửa trên tay Diệp Thiên tản ra. Đôi mắt cậu sâu thẳm, cuối cùng thì cậu nhìn về phía ba người còn lại.

Thần Tử Tây Âu – Seuss

Douglas – người từng là điện chủ của Thí Thần Điện.

Poru – môn chủ của Thần Quyền Tông của Thái Bang.

“Cuối cùng, tới lượt ba người rồi!”
Chương 567: Tiêu diệt sạch sẽ

Một người tiêu diệt tất cả.

Diệp Thiên khẽ nhếch miệng cười trêu chọc. Ngọn lửa trong tay cậu lại bùng lên. Đôi mắt thì lạnh như băng.

Về phía viện trọng tài, chỉ còn lại ba trưởng trượng tài. Douglas và Seuss đều tối sầm mặt. Hôm nay cao thủ bọn họ xuất trận, Jessifer còn mở cửa không gian đích thân triệu tập bọn họ tới.

Vậy mà trong nháy mắt. Diệp Thiên đã xử lý hết những người còn lại. Điều này đối với viện trọng tài đúng là một tổn thất nặng nề không thể đong đếm được trong hàng trăm năm qua.

Một vị trưởng thẩm phán cần viện trọng tài sử dụng vô số tài nguyên, tiêu tốn rất nhiều tâm huyết mới bồi dưỡng được. Tổn thất một người có sức chiến đấu ở cấp độ này thì có thể nói sẽ khiến viện trọng tài xót xa vô cùng, một vị thôi đã vậy thì càng không cần phải nói đến việc một lúc tổn thất tới mười hai người.

Thông tin này mà truyền ra ngoài thì sẽ khiến 16 vị thẩm phán vương nổi trận lôi đình mất.

Đám đông bên dưới đứng quan sát. Chỉ có Hailey Ince trước đó từng giao đấu trực diện với Diệp Thiên. Đối với thực lực của cậu, bà ta tưởng rằng mình đã nhìn thấu nhưng giờ mới phát hiện ra, Diệp Thiên chưa hề sử dụng thực lực thật sự với bà ta.

Trước đó vì ba người Rivers tới khiến cho bà ta cảm thấy tự tin hơn nên tưởng rằng trận pháp như vậy có thể giết Diệp Thiên dễ như trở bàn tay. Sau đó bà ta có thể nhân lúc hai bên đánh nhau thì đục nước béo cò để lấy Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa.

Sự xuất hiện bất ngờ của mười hai vị trưởng thẩm phán khiến bà ta khẳng định Diệp Thiên chắc chắn sẽ chết.

Thế nhưng những gì xảy ra trước mắt đã kéo bà ta từ hoang tưởng về với thực tại.

Một mình Diệp Thiên giết chết 12 vị trưởng thẩm phán. Trong vòng nửa tiếng trừ ra Douglas, Poru, Seuss thì những người còn lại đều bị tiêu diệt. Đến cả Diệm Linh Cơ siêu hơn cả bà ta mà cũng bị Diệp Thiên đấm bại. Một nhân vật như vậy khiến bà ta cảm thấy không còn chút may mắn nào.

Mặc dù dị bảo tốt thật thế nhưng sinh mệnh mới là thứ quan trọng hơn. Bà ta không muốn vì lấy được Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa mà phải chịu sự truy sát đáng sợ của Diệp Thiên.

Những kẻ khác quan sát trận chiến, ai cũng run rẩy khóe miệng, không thốt lên được tiếng nào. Mười hai người kia đâu phải là người bình thường mà là trưởng thẩm phán của viện trọng tài. Vậy mà Diệp Thiên một mình tiêu diệt sạch, thế này mà chỉ dùng từ kinh hãi thôi thì không đủ.

Trong khắp thiên hạ, ai có thể chiến thắng được người thanh niên vô địch này chứ?

Đây là điều mà tất cả mọi người đều cảm thấy nghi vấn.

“Tới ba người rồi!”

Diệp Thiên với đôi mắt lạnh lùng, ngọn lửa bùng lên trong tay và sẵn sàng hành động.

Douglas, Poru, Seuss đều là những kẻ hàng đầu thế giới. Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy thất kinh nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

Bọn họ biết rất rõ, giờ thứ mà bọn họ đối diện là sự lựa chọn giữa sống và chết. Một là thiên đường, hai là địa ngục, hôm nay có nhiều người tới vây giết Diệp Thiên như vậy. Kế hoạch vây giết thất bại, với phong cách hành sự của Diệp Thiên thì chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Giờ chỉ có sống chết một phen thì mới may ra có được cơ hội sống!”

Seuss trước đó đầy tự tin sẽ thắng bằng được Diệp Thiên thì lúc này chỉ nghĩ làm thế nào có thể thuận lợi thoát thân.

Sức mạnh khủng khiếp của Diệp Thiên, tốc độ kinh người đều là những vũ khí chí mạng đối với bọn họ. Đối với một cao thủ như vậy thì bọn họ thật sự không thể nắm được cơ hội chiến thắng.

“Dám tới tìm tôi thì phải chuẩn bị trước là có thể chết chứ!”

Diệp Thiên một lần nữa lên tiếng và tung nắm đấm. Từng luồng sáng màu lam quét ngang không gian. Cậu không hề có ý nương tay.

Đúng vào lúc này, ba người Douglas gầm lên. Bọn họ đồng thời lôi ra quả cầu thủy tinh thẩm phán màu lam tối và bóp nát.

“Roạt!”

Sức mạnh thẩm phán hóa thành ánh sáng màu lam bao quanh bọn họ. Cả ba người trở nên điên cuồng. Cảm giác cơ thể bạo phát dữ dội.

Poru bay vọt ra, tấn công bằng hai tay.

“Mật pháp của Muay Thái cổ, Hợp Đạo Long Quyền!”

Ông ta tung hai cú đấm, tạo thành hình ảnh một con rồng lao ra với tiếng gầm gừ.

Bóng rồng bay vòng, một cú đấm quét ngang va chạm với cú đấm màu xanh lam của Diệp Thiên.

“Grào!”

Poru cũng tung ra một cú đấm hết sức lực, chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ của một con rồng khi bị cú đấm màu xanh lam đè xuống, nó nứt ra và biến mất trong không trung, không thể cầm cự được quá mười giây.

“Soạt!”

Một bóng hình hiện ra sau hình ảnh của cú đấm, mặc áo trắng. Đó chính là Diệp Thiên.

Poru kinh hãi, Diệp Thiên xoay người trong không trung, chân đạp gió và từ trên cao chém xuống.

“Bốp!”

Poru đặt chéo hai tay trước ngực, giơ lên để đỡ đòn chân của Diệp Thiên. Một tiếng hự vang lên, Poru không chịu nổi lực đánh khổng lồ nên hai tay bị gãy và rơi xuống.

“Hạ gục!”

Diệp Thiên không hề nương tay, thậm chí lúc ông ta rơi xuống, cậu còn tung thêm một cú đấm nữa.

“Rầm!”

Cánh tay lửa từ trên giáng xuống, bao trùm toàn bộ Poru, đè ông ta xuống đất và cháy hừng hực. Một trong ba người mạnh nhất trong nhóm mười lăm người đã bị hạ gục như thế.

“Chạy!”

Douglas và Seuss nhìn thấy cảnh tượng đó thì sự ngạo nghễ lập tức được thu hồi lại. Bọn họ cảm thấy ớn lạnh.

Nhìn thấy Poru bị đánh bại, hai người bọn họ không còn dám chần chừ, vội hóa thành ánh sáng định bỏ chạy.

“Toái Thần Trảo!”

Lúc bọn họ định tháo chạy thì một tiếng hét vang lên, gió nổi cuồn cuộn, một đường kiếm quét qua ngực của Seuss.

Ông ta kinh hãi cúi xuống thì ở chân, bụng và ngực đều dần xuất hiện vết cứa.

“Không!”

Ông ta ngửa cổ lên trời kêu gào, cảm thấy sợ hãi và không cam tâm. Ông ta là trưởng thẩm phán, địa vị cao vời vợi, là niềm tự tôn của một nước, ngạo nghễ vô cùng và từng tưởng rằng hôm nay có thể ngao du khắp nơi. Nào ngờ lại có người có thể giết được ông ta!”

“Bốp!”

Cơ thể ông ta tách ra, vô số người cảm thấy rợn người. Douglas đứng gần đó co rụt đồng tử, sắc mặt tái mét.

“Vụt!”

Không chút do dự, không chút chần chừ, khi cơ thể Seuss bị tách ra thì Douglas đã bật lại, thi triển tốc độ nhanh nhất có thể.

Ông ta biết hôm nay thế cục đã định sẵn, không còn chiến đấu với Diệp Thiên được nên ông ta thầm quyết định hôm nay có thể trốn thoát thì nhất định sẽ xin gặp 16 vị thẩm phán vương, cầu xin họ đích thân ra mặt giết chết Diệp Thiên.

“Ông cho rằng có thể chạy thoát được sao?”

Diệp Thiên khẽ ngước mắt, Douglas đã chạy cách xa đó hàng trăm mét.

“Phệ Thiên Phong Lôi Bộ!”

“Ầm ầm!”

Sấm sét rền vang, gió thổi vùn vụt, Diệp Thiên biến mất tại chỗ, một giây sau thì cậu đã đứng chặn ngay trước mặt Diệp Thiên.

“Đây là tốc độ gì vậy?”

Douglas kinh hãi nhìn và vội lùi lại.

“Đối với viện trọng tài, tôi đã cảm thấy phiền lắm rồi. Từ lúc bắt đầu thì các người đã không nên gây sự với tôi rồi!”

Ảnh mắt Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng. Cậu khẽ nâng tay, một giây sau dùng ngón tay đâm thẳng vào trán của Douglas, cú đấm vừa chuẩn vừa nhanh.

Douglas không kịp phản ứng, trong khoảng cách hàng chục mét mà ông ta đã bị đâm xuyên trán.

Tất cả đã bị hạ gục.
Chương 568: Vương cấp bất xuất, thiên hạ vô địch

Diệp Thiên chỉ chỉ tay mà đã khiến trán của Douglas bị đâm xuyên. Người từng là điện chủ của Thí Thần Điện, giờ là trưởng thẩm phán lúc này cũng tái mặt và cảm thấy trống rỗng.

Lúc này giữa trán ông ta là một cái lỗ trống hốc xuyên từ trước ra sau. Thế nhưng ông ta bỗng nở nụ cười lạnh lùng.

Diệp Thiên hơi khựng người. Cái lỗ trên trán của Douglas không hề có máu chảy ra mà trống không. Có thể nhìn thấy cả những dãy núi thông qua cái lỗ đó. Giống như nhát đâm của Diệp Thiên khiến cho vị trí trán trở nên trong suốt vậy.

“Ha ha, Diệp Lăng Thiên. Tôi thừa nhận cậu có sức chiến đấu cực mạnh nhưng muốn giết chết tôi thì cậu không làm được đâu!”

Lỗ trống trên trán ông ta từ từ liền lại. Douglas cười điên cuồng, nhảy về phía sau biến thành một lớp màng hư vô giống như cơn gió.

“Người có năng lượng siêu nhiên hệ nguyên tố gió sao?”

Diệp Thiên khẽ lầm bầm và cảm thấy hơi kinh ngạc.

Douglas hóa ra cũng là một người có năng lực siêu nhiêu. Hơn nữa còn là nguyên tố quỷ dị nhất trong các nguyên tố - nguyên tố gió.

Khác với những người có năng lực siêu nhiên như Diệm Linh Cơ và Hailey Ince là nguyên tố lửa thì Douglas là người có năng lực siêu nhiên nguyên tố gió. Có thể biến bản thân thành gió, vô hình vô tướng, không thể bắt được.

Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thì cũng có thể là nơi để ông ta ẩn nắp, trốn theo cơn gió, căn bản không biết là ông ta đang ở đâu.

“Diệp Lăng Thiên, rồi sẽ có một ngày tôi báo thù. Nỗi nhục hôm nay, Douglas tôi đã ghi nhớ rồi!”

Cảnh tượng quỷ dị khiến cho đám đông há mồm trợn mắt. Họ nổi da gà, chỉ có tiếng nói oán độc của Douglas vang vọng trong không gian và dường như mỗi lúc một xa.

Diệp Thiên đứng bất động trong không gian. Đôi mắt bỗng đanh lại và cậu nở nụ cười quỷ dị.

“Người mà tôi muốn giết thì chưa có ai mà thoát khỏi tay tôi cả. Dù ông có là nguyên tố gió thì cũng vậy thôi!”

“Soạt!”

Một giây sau, lửa bùng lên trên tay Diệp Thiên và cháy mỗi lúc một lớn tạo thành một cây roi lửa cháy rừng rực.

Diệp Thiên dùng một tay điều khiển, cây roi lửa dài hàng trăm mét đang quét ngang trong không trung. Vung lên mang theo ngọn lửa gầm gừ uốn lượn.

“Á!”

Trong không gian truyền tới tiếng kêu tuyệt vọng. Vô số tàn dư trong không khí bị ngọn lửa hút lại và dần dần tập trung lại thành một bóng người.

Bộ dạng ông ta vô cùng kinh hãi giống như nhìn thấy quỷ vậy

Mọi người đều biết, muốn đối phó với người có năng lực siêu hệ nguyên tố thì một là người đó cũng phải là người có năng lực siêu nhiên, hoặc là phải dựa vào huyền lực đặc biệt.

Thế nhưng riêng người có năng lực siêu nhiên nguyên tố gió thì dù có là cao thủ huyền lực cũng chưa chắc có thể tóm được. Muốn giết được người này, trừ khi có một binh khí có lực sát thương với diện tích cực lớn hoặc là phải sử dụng tuyệt kỹ thần thông để tấn công.

Nếu không người có năng lực siêu nhiên thuộc nguyên tố gió sẽ hóa thành vô số ngọn gió, biến mất trong không gian. Cơ thể cũng có thể phân ra làm rất nhiều phần, muốn khiến người như vậy bị thương thì thật khó không khác gì bắc thang lên trời chứ đừng nói tới việc muốn giết chết.

Trước đó Diệp Thiên hạ gục Diệm Linh Cơ, Douglas tưởng rằng Diệp Thiên hiểu cách sử dụng huyền lực nhưng với tình hình hiện tại thì ông ta biết rằng đó không hề đơn giản chỉ là huyền lực.

Lửa cuồn cuộn dâng ngập trời, mang theo lực liên kết cực mạnh khiến cho dòng gió lưu xung quanh bị cuốn vào trung tâm của ngọn lửa. Dù ông ta có hóa thành gió và thoát đi từ bốn phương tám hướng thì cũng đều bị hút lại và không thể thoát ra được.

Bốn bề lửa cháy ngùn ngụt, hơn nữa còn không ngừng thu hẹp lại, siết ông ta vào chính giữa. Lúc này ông ta đã cảm nhận được tứ chi bắt đầu tan ra.

“Diệp Lăng Thiên, tha cho tôi một lần, từ hôm nay tôi sẽ là nô lệ của cậu, làm chó làm ngựa cho cậu, để cậu sử dụng, tuyệt đối không phản bội!”

Tiếng gào thét tuyệt vọng của Douglas vang lên trong vùng lửa. Lúc này, ông ta chẳng còn cái gọi là tôn nghiêm nữa, chỉ muốn giữ được mạng sống.

“Tiếc quá, tôi lại không cần nô bộc!”

Diệp Thiên không hề thương tiếc. Hai tay cậu hợp thành chữ thập, đặt cố định, ngọn lửa lập tức siết lại giống như một cái lồng lửa đốt cháy Douglas ở bên trong. Tiếng kêu của ông ta không còn vang lên nổi nữa.

Sau khi cậu thu bàn tay lại thì ngọn lửa cũng tan biến. Không gian trở nên tĩnh lặng giống như chưa từng xảy ra điều gì. Chỉ có sự tan hoang trên mặt đất là có thể nói cho người khác biết ở đây vừa xảy ra một cuộc chiến đấu vô cùng tàn khốc.

Trong không trung, Diệp Thiên đứng sừng sững, khẽ siết bàn tay, ngẩng lên nhìn trời, biểu cảm vô cùng điềm nhiên. Huyền khí trong cơ thể cậu điên cuồng chuyển động.

Hiện trường chấn động. Từng ánh mắt kinh sợ, hoảng loạn, hoang mang nhìn lên không trung, tập trung vào bóng hình cao lớn ở nơi đó.

Một trận đại chiến, ngoài lớp quần áo có phần rách rưới ra thì toàn thân cậu không có lấy nửa vết thương. Mái tóc đen bay trong gió, trông tiêu sái ung dung với khuôn mặt tuấn tú như thần tiên.

Hailey Ince, người phụ nữ mưu ma vốn không còn bất kỳ hứng thú gì với đàn ông thì lúc này trong lòng như dậy sóng. Bà ta không thể bình tĩnh được nữa, trong mắt chỉ còn lại duy nhất hình ảnh tuyệt thế nghịch thiên kia.

“Sau hôm nay, e rằng đến cả viện trọng tài cũng không thể nào chèn ép được uy danh của Diệp Thiên trong thiên hạ nữa rồi.

Bà ta lầm bầm, càng lúc càng cảm thấy kinh động.

Những kẻ mạnh trong bảng xếp hạng sức chiến đấu thế giới lúc này đều im phăng phắc. Trước đây, khi Diệp Thiên được xếp vào vị trí thứ năm trong bảng xếp hạng thì những người xếp sau cậu đều không cảm thấy phục. Họ cho rằng Diệp Thiên có thể leo lên được vị trí thứ năm là do may mắn.

Vì trận chiến ở vùng biển phía Nam, ngoài những thanh niên của Hoa Hạ ra thì chỉ có người của bốn gia tộc được chứng kiến. Thông tin cũng được truyền ra từ bốn gia tộc đó, còn lại những người khác đều không thể làm chứng.

Diệp Thiên có thật sự có năng lực để xếp vào bảng xếp hạng hay không vẫn còn là một sự nghi ngờ.

Thế nhưng đến hôm nay, khi Diệp Thiên ở vùng Bắc Áo này, đánh bại Hailey Ince, sau đó giết chết ba vị cao thủ trong bảng xếp hạng, trong đó còn đánh bại cả Gaudreau

Rồi khi cao thủ viện trọng tài xuất hiện thì một mình cậu cũng tiêu diệt sạch, giết chết mười lăm vị trưởng thẩm phán. Sức chiến đấu không thể so sánh và đã đạt tới trình độ mà cảnh giới siêu phàm không thể với tới.

Cuối cùng thì đám đông cũng không còn nghi ngờ về thực lực của Diệp Thiên nữa. Lúc này Diệp Thiên không còn đại diện cho vị trí số năm trong bảng xếp hạng nữa mà đại diện cho toàn bộ bảng xếp hạng luôn rồi.

Trong lịch sử bảng xếp hạng sức chiến đấu thế giới chưa từng xuất hiện cao thủ nào như vậy.

Người xếp vị trí thứ sáu, già nhất là Gaudreau đột nhiên bước ra, chắp tay trước Diệp Thiên đưa ra một sự kết thúc.

“Chúc mừng đế vương đã bước lên vị trí số một trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới!”

“Từ nay về sau, vương cấp bất xuất, đế vương vô địch thiên hạ!”

Cùng với cái cúi mình của Gaudreau thì những người mạnh, kể cả những người có năng lực siêu nhiên như Hailey Ince xung quanh cũng đều cúi đầu

“Chúc mừng đế vương!”

Bên trong núi, âm thanh vang vọng không ngớt. Cả vùng Bắc Áo, trước đó gió bão cuồn cuộn, tranh đấu ác liệt thì lúc này chỉ còn một âm thanh đồng loạt vang lên, đó chính là tiếng hô dành cho Diệp Thiên.

Đôi mắt Diệp Thiên sáng như sao. Cậu không có biểu cảm gì nhiều, chỉ xoay một tay, khiến dòng nước dâng lên, một luồng sáng màu vàng phóng ra và bị cậu chộp lấy.

Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa, chỉ có kẻ mạnh mới có được.

Cậu nhìn thần thảo tuyệt thế sáng lấp lánh trong tay và nở nụ cười. Sau đó cậu nhìn xuống và nói với giọng thản nhiên.

“Sau này, mọi người truyền thông tin ra giới võ thuật quốc tế. Bất kỳ ai cũng không được ngang ngước trong nước Hoa Hạ. Hoa Hạ do tôi trấn thủ!”

“Kẻ vi phạm ắt bị giết!’

Cùng với câu nói này thì từ nay Hoa Hạ đã trở thành cấm địa của những người có năng lực siêu nhiên và những kẻ mạnh trên thế giới!
Chương 569: Vương cấp trăm năm

Một câu nói của Diệp Thiên khiến vô số cao thủ trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới khiếp sợ, hễ là người có mặt tại đây thì đều khắc sâu câu nói này vào trong lòng, không dám quên dù chỉ một chút.

Lúc trước Long Hoàng uy chấn Hoa Hạ, một người rung chuyển toàn bộ thế giới, khiến rất nhiều thiên tài tuấn kiệt phải cúi đầu, thậm chí rất nhiều cao thủ của thế hệ trước cũng phải sợ hãi cúi mình, không dám có bất kỳ đụng chạm gì.

Ông ta cũng từng đưa ra lệnh cấm với rất nhiều cao thủ trên thế giới, để họ không được phép đến Hoa Hạ giương oai, mặc dù lúc đó có rất nhiều người nghe theo, nhưng cũng có rất nhiều người không chịu nể mặt, dù sao thành tựu của Long Hoàng cũng là tích lũy nhiều lần mới đạt được đến thời điểm cường thịnh nhất kia.

Hôm nay, Diệp Thiên dùng phong thái ngút trời giết chết cao thủ đứng thứ nhất, thứ hai trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, lại dùng sức mạnh phá trời, một mình càn quét mười lăm vị trưởng thẩm phán, uy nghiêm rung chuyển đất trời.

Mọi người ở đây, không ai không kính phục, lời của Diệp Thiên giống như bộ luật thép, người nào dám không nghe?

Những tiếng xé gió vang vọng tận chân trời, đông đảo các cao thủ muốn đoạt bảo đều rối rít lùi bước, biểu cảm tràn đầy hứng khởi ban đầu đã biến thành ủ rũ xám xịt, không còn chút ham muốn nào đối với dị bảo ở nơi này nữa.

Váy dài đỏ rực của Hailey Ince tung bay theo chiều gió, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết.

Bà ta can đảm hơn những người còn lại một chút, bước lên trước đối mặt với Diệp Thiên, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh.

“Diệp Đế Vương, hôm nay coi như tôi đã được chứng kiến người đàn ông chân chính trên thế giới này là như thế nào, từ giờ trở đi, tôi tuyệt đối không dám làm chuyện xằng bậy trong đất Hoa Hạ!”

“Nhưng mà, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ cậu!”

Nụ cười của bà ta mang theo ủ rũ chán nản, vừa nói xong lời cuối cùng, bà ta lập tức hóa thành ngọn lửa, tan biến ở phía chân trời.

Trong nháy mắt, hơn hai mươi vị cao thủ cảnh giới siêu phàm chỉ còn lại Vương Trọng Xuân và Song Hùng Thiết Giáp vẫn kinh ngạc ngẩn người đứng đó.

Ba người ngơ ngẩn hồi lâu, rốt cuộc lấy lại tinh thần, trịnh trọng cúi đầu với Diệp Thiên.

“Cảm ơn Đế Vương giúp đỡ!”

Trước đây, bọn họ cũng chỉ có vài phần kiêng kị đối với Diệp Thiên, cho rằng Diệp Thiên là cao thủ cảnh giới siêu phàm có thể uy hiếp đến bọn họ. Nhưng bây giờ, trong lòng bọn họ Diệp Thiên giống như thần linh bất bại, xứng đáng được người người ca ngợi.

Diệp Thiên cũng không để ý đến, ánh mắt của cậu dừng lại trên người họ một lát, bỗng nhiên giơ tay lên, mặt suối nước nóng lại bốc lên cuồn cuộn, một cột nước bay vút lên trời, hóa thành bốn tia sáng màu vàng không ngừng bắn ra.

“Đây là…”

Ba người thấy vậy, ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng.

Chỉ thấy lúc này Diệp Thiên cong ngón tay búng ra, một thanh kiếm nước từ trong cột sáng màu vàng này bắn ra, bay về phía đỉnh đầu ba người họ.

Ba người kinh hãi muốn né tránh, nhưng ngay sau đó lại cảm nhận được một dòng nước nóng từ trên đỉnh đầu chảy xuống, chạy khắp toàn thân, thoải mái thông thuận, giống như có được sinh mạng mới, mỗi một tế bào đều đang vận động nhảy nhót, chân khí trong cơ thể cũng theo đó mà ngày càng lớn mạnh, ngày càng ngưng tụ.

Khi ba người đang nghi ngờ không biết là chuyện gì, giọng nói tùy tiện của Diệp Thiên truyền đến.

“Lần này cho dù Ám Bộ muốn dị bảo của đồi núi Bắc Áo, tôi cũng không thể nào nhường ra!”

“Nhưng ngoại trừ dị bảo tôi cần, nơi này còn có một bảo vật tự nhiên vô giá khác, đó chính là Linh Tuyền Sinh Mệnh do hoa Bích Huyết Ngọc Diệp thai nghén tạo thành!”

“Ám Bộ là một ngành đặc biệt của quốc gia, lần này tôi giành được dị bảo, nhưng cũng sẽ không để các ông tay không trở về!”

“Ba cột nước này ẩn sâu dưới đáy suối nước nóng, là nòng cốt của Linh Tuyền Sinh Mệnh! Các ông mang nó trở về, có thể tăng cường thể lực và tu vi của bản thân, nếu sử dụng trên người bình thường thì có thể khai phá tiềm năng của họ, để một người bình thường có thể bước vào hàng ngũ cổ võ giả, tu luyện ra nội kình.”

Ba người nghe vậy đều mừng rỡ không thôi.

Diệp Thiên đã đạt đến cảnh giới nhường này, tất nhiên sẽ không nói bừa. Dựa vào kích thước của Linh Tuyền Sinh Mệnh nơi này, dù là tạo ra chiến đội đặc chủng gồm một trăm cổ võ giả thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Không thể nghi ngờ, đây là trợ giúp cực lớn đối với quân sự quốc gia, có thể tăng cường sức mạnh quốc gia lên một trình độ nhất định.

Hơn nữa tác dụng lớn nhất của Linh Tuyền Sinh Mệnh là tạo điều kiện cho võ giả nâng cao tu vi, vừa rồi bọn họ mới chỉ được Diệp Thiên rót một luồng hơi nước lên người thôi mà chân khí trong cơ thể đã có xu hướng tăng cao dữ dội, nếu như bọn họ mang ba dòng Linh Tuyền Sinh Mệnh này trở về, không biết có thể tạo điều kiện cho bao nhiêu cao thủ trong Ám Bộ rèn luyện cơ thể.

“Cảm ơn Đế Vương, cảm ơn Đế Vương!”

Ba người lần nữa khom lưng cúi mình với Diệp Thiên, trong giọng nói mang theo cảm kích.

Diệp Thiên chỉ thản nhiên xua tay, không hề có ý muốn kể công.

Cậu từ trên không trung bay xuống, ánh mắt mang theo dao động nhìn thẳng vào ba người.

“Có một chuyện, tôi muốn lấy được đáp án từ chỗ ba người các ông!”

Tiếng nói thăm thẳm mà nhẹ nhàng của cậu truyền đến.

“Tôi muốn biết vương cấp là gì?”

Ba người nghe vậy, đồng tử lập tức co rụt lại, sắc mặt thay đổi kịch liệt.

“Vương cấp?”

Vương Trọng Xuân khẽ thì thầm, giữa lông mày mang đầy kính sợ và sùng bái, một lát lâu sau ông ta mới hỏi ngược lại.

“Chẳng lẽ Diệp Đế Vương không biết vương cấp sao?”

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, cậu cũng chỉ mới nhìn thấy từ ‘vương cấp’ này trong một vài quyển sách cổ ghi chép lại, nhưng cụ thể là đạt đến trình độ như thế nào, cậu vẫn chưa thật sự hiểu rõ. Kể từ khi cậu luyện thành võ thuật, đã trải qua biết bao trận chiến trong thiên hạ, nhưng chưa từng gặp phải vương cấp.

Hôm nay nghe thấy Cuồng Thần Gaudreau và Hắc Long nhắc đến, cậu mới có hứng thú tìm hiểu một chút!

Cậu cũng rất muốn biết, rốt cuộc thế giới này còn bao nhiêu điều cậu chưa biết, và bây giờ sức chiến đấu của cậu đang ở vị trí nào trong thế giới này?

Mặc dù cậu cực kỳ tự tin với thực lực của bản thân, nhưng vẫn chưa đến mức kiêu căng tự đại, cho rằng mình là vô địch thế giới.

Vương Trọng Xuân khẽ gật đầu, mặc dù Diệp Thiên có tu vi kinh người, nhưng dù sao tuổi tác vẫn còn rất nhỏ, mà vương cấp lại là khái niệm của thế hệ trước.

Ông ta lên tiếng: “Thật ra vương cấp chính là một cảnh giới sức mạnh ở trên cảnh giới siêu phàm, cảnh giới này vượt xa cảnh giới siêu phàm, cho dù xưng là thần tiên dưới đất liền cũng không quá đáng!”

“Trong cảnh giới siêu phàm có bốn phẩm cấp lớn, mà vương cấp lại hoàn toàn vượt xa bốn phẩm cấp cảnh giới này. Dù là siêu phàm thần phẩm đỉnh cao thì đứng trước mặt vương cấp cũng chỉ non nớt giống như trẻ sơ sinh mà thôi!”

“Nghe đồn cảnh giới vương cấp có thể khơi dậy sức mạnh đất trời, chỉ một cái giơ tay nhấc chân cũng có thể tạo ra sóng thần lũ lụt, chấn động núi rừng, vây nhốt thiên địa!”

“Ồ?”, Diệp Thiên khẽ thầm thì: “Chấn động núi rừng, vây nhốt thiên địa?”

Chỉ tám chữ ngắn ngủi, lại miêu tả hoàn mỹ sức mạnh của vương cấp.

Trong cảnh giới siêu phàm, bắt đầu từ siêu phàm lương phẩm thì đã có thể sử dụng sức mạnh của đất trời trong phạm vi nhỏ, chính là dùng sức mạnh của bản thân huy động nguyên khí tinh hoa trong đất trời, sau đó biến hóa để bản thân sử dụng, thu vào thì phòng ngự, thả ra thì tấn công.

Nhưng đây cũng chỉ là phương thức thô sơ nhất, còn xa lắm mới thật sự đạt đến trình độ có thể huy động đất trời, mà nghe Vương Trọng Xuân nói, vương cấp lại thật sự có thể biến sức mạnh của sông núi đất trời thành của mình.

Lấy non nước độ dân, lấy đất trời xưng vương, đây vốn là hình thái sơ khai nhất của sức mạnh, sở dĩ Phệ Thiên Cửu Chuyển của cậu mạnh mẽ chính là bởi vì tất cả đều quy nạp thành đạo lý tự nhiên, không hình không dạng, không thể nắm bắt, tiềm lực vô hạn không thể nhìn đến điểm cuối.

Mà hiển nhiên, cao thủ vương cấp nắm giữ sức mạnh mà ngay cả cậu cũng không thể không ghé mắt trông theo.

Cậu đứng chắp tay nhìn ra phía xa xa khe núi, bỗng nhiên cất lời: “Các ông đã từng gặp vương cấp chân chính chưa?”

Ba người Vương Trọng Xuân nhìn nhau, gần như là đồng thời lắc đầu, chỉ nghe thấy giọng điệu nặng nề mang theo vài phần nghiêm túc của Vương Trọng Xuân.

“Gần một trăm năm nay, vương cấp chân chính chưa từng xuất hiện!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK