Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nói rồi. Hôm nay, tứ đại quỷ thần sẽ không có ai chạy thoát đâu. Nếu đã quyết định liên thủ đối phó với tôi thì cần chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị tôi chèn ép đi!”



Diệp Thiên khẽ lắc đầu và xua tay.




“Không cần nói nhiều nữa, ra tay đi!”



Từ đôi mắt của Diệp Thiên thì tứ đại quỷ thần đều có thể nhìn thấy sát ý, cả bốn đều đanh mặt.



Thế nhưng Liệt Khẩu Nữ, nữ thần Tuyết- thần Gaya, Tửu Thôn Đồng Tử đều đã bị đánh bại, hơn nữa cơ thể đều bị tổn hại, chỉ còn lại linh thể.



Không có sự gia trì của xác thịt, dù linh thể có mạnh thì sức phòng ngự cũng yếu cực kỳ. Một khi bị Diệp Thiên tấn công trực diện bằng sức mạnh kinh hồn thì rất có khả năng thực lực của họ sẽ bị giảm đi, thậm chí là bị đánh tan thành mây khói.




Lúc này, bọn họ chỉ có thể đánh cược vào thần Thiên Chiếu, hắn là người duy nhất có thể chống lại Diệp Thiên vào lúc này.



Rất nhiều người học võ của Đảo Quốc đều sợ hãi ngẩng đầu.



Diệp Thiên là kẻ mạnh hàng đầu của Hoa Hạ, một mình xông vào Đảo Quốc, đánh bại tam đại quỷ thần, nếu như hôm nay không có người nào đứng ra kiềm chế cậu, thông tin này một khi truyền ra ngoài thì giới võ đạo Đảo Quốc sẽ trở thành trò cười cho thế giới và



sẽ rất khó để ngẩng cao đầu một lần nữa.



“Hà tất phải khổ như vậy chứ?”



Thần Thiên Chiếu khẽ trầm mặt, giọng điệu cũng thấp đi vài phần.



Một giây sau, một tay hắn vung mạnh.



Chưởng đánh không hề báo trước, nhanh như điện xẹt khiến cho không gian tối đen. Hắn vừa vung tay ra thì đã ngay lập tức tạo thành một bộ móng khổng lồ ép xuống mặt Diệp THiên.



Đám đông thất kinh, thần Thiên Chiếu không hổ danh là quỷ thần quả quyết nhất trong lịch sử, thấy không thể thay đổi tình thế thì hắn lập tức ra tay.



“Hừ”



Diệp Thiên cười lạnh lùng, quét ngón tay về phía trước.



“Rẹt!”



Một luồng sáng loé lên giống như là đao khí chém không gian, kéo dài hàng chục mét, chèn ép luồng ánh sáng xanh kia, đẩy từ dưới lên trên bao trùm toàn bộ bàn tay mang ánh sáng xanh đó.



“Keng!”



Âm thanh rành rọt vang lên, hai bên đụng độ, phát ra tiếng kim loại va chạm tạo thành tia lửa bắn tung tóe trong không gian.



Sau đó, đám đông kinh hãi nhìn thấy, bàn tay khổng lồ màu xanh nứt ra, gãy làm hai, nói đã bị Diệp Thiên chém đứt.



Thần Thiên Chiếu nhìn thấy đòn tấn công của mình bị hóa giải thì đanh mắt, lùi lại nửa bước, sau đó ấn bàn tay xuống.



Hắn ra tay một cách tùy tiện nhưng khi hành động thì nguyên khí bèn tập trung lại, tạo thành một bàn tay màu xanh nhạt khổng lồ một lần nữa.



Chiêu này khá giống với chiêu tập hợp nguyên khí của Liệt Khẩu Nữ và nữ thần Tuyết nhưng càng chuẩn xác hơn, khó có thể hóa giải, hầu như không nhìn thấy khoảng thời gian chuẩn bị chiêu thức nhưng nguyên khí thì đã tập trung hết vào lòng bàn tay. Đối với sự lĩnh ngộ về hoàng cấp thì rõ ràng là hơn ba quỷ thần kia nhiều.


“Người Hoa Hạ, cậu đã muốn chiến thì hôm nay tôi chơi với cậu tới cùng, tôi muốn xem xem, cậu có thật sự có thể trấn áp được quỷ thần Đảo Quốc hay không!”
Chỉ thấy thần Thiên Chiếu gầm lên, bàn tay màu xanh tạo hình trong không gian giống như một cái búa và bổ xuống.



Nhát bổ không hề thua kém nhát búa lôi thần khi nãy của Liệt Khẩu Nữ, hơn nữa còn có phần thắng thế. Một nhát búa khiến cho cả đại địa rung chuyển, điện thần Gaya dường như không chịu nổi sức nặng, như muốn sụp đổ tới nơi.



“Đòn tấn công cỡ này dù tới mấy lần cũng đều như vậy cả thôi!”




Diệp Thiên khẽ phản ứng lại, không hề dồn lực đánh trả.



“Ầm!”



Dùng chưởng đỡ chùy, lần này cũng chẳng có gì khác biệt. Một chưởng của Diệp Thiên khiến cho nhát búa màu xanh bị ép xuống, bật lùi lại và bị đánh tan, tạo thành nguyên khí bay đầy trời.



Thần Thiên Chiếu vẫn không có phản ứng gì, bị Diệp Thiên phá đòn hai lần nhưng biểu cảm của hắn vẫn như vậy, vẫn tấn công tiếp.




Diệp Thiên chân đạp đất, mỗi một chưởng tung ra đều phá vỡ đòn tấn công của thần Thiên Chiếu, đánh liên tiếp mười lần khiến hắn cuối cùng cũng rơi vào nguy hiểm.



“Nếu thần Thiên Chiếu tiếp tục đánh như vậy với Diệp Thiên thì sẽ bị hao tổn chân nguyên. Diệp Thiên lại có thân xác thực thể, thần Thiên Chiếu chỉ là một linh thể kết hợp miễn cưỡng với một cơ thể khác, nếu như bị hao tổn cạn kiệt thì chắc chắn sẽ không đánh lại được Diệp Lăng Thiên!”



Nữ thần Tuyết nhìn tình thế tấn công trước mặt khẽ lắc đầu và cảm thấy không ổn.



“Đúng vậy, thần Thiêu Chiếu dù tập trung nguyên khí ra tay nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị hao tổn chân nguyên. Nếu như tiếp tục bị hao tổn như vậy thì sự hòa hợp giữa linh thể và thân xác kia sẽ giảm xuống và cuối cùng linh thể bị ép rời thân, sẽ không thể nào đối kháng được với Diệp Thiên nữa!”



Tửu Thôn Đồng Tử khẽ gật đầu và đồng tình với quan điểm của nữ thần Tuyết.



Chỉ có duy nhất Liệt Khẩu Nữ là khẽ liếc mắt rồi đột nhiên bật cười.



“Mọi người nghĩ đơn giản quá!”



Hàng trăm năm trước Liệt Khẩu Nữ đã từng chiến đấu vài lần với thần Thiên Chiếu, cuối cùng cũng bị đánh bại. Vì vậy Liệt Khẩu Nữ hiểu rõ thần Thiên Chiếu hơn nhiều.



Liệt Khẩu Nữ chỉ về không gian nơi thần Thiên Chiếu đang đứng thì thấy dưới chân hắn có một luồng ánh sáng đang dâng lên.



Mỗi một chiêu của thần Thiên Chiếu tung ra thì luồng sáng lại mạnh thêm vài phần, cho tới lúc này thì nó đã trở thành một ngọn lửa cỡ nhỏ.



“Đó là…”



Nữ thần Tuyết và Tửu Thôn Đồng Tử cuối cùng cũng nhận ra điều đó. Hai người nhìn nhau và bừng tỉnh.



“Thần Thiên Chiếu đang tích tụ sức mạnh, có lẽ sẽ tung ra đòn tấn công mạnh hơn nữa!”



Ba thần quỷ thầm thấy kinh ngạc và sau đó bàng hoàng.



“Lẽ nào thần Thiên Chiếu định xuất cấm thuật sao?”



Về phía bên này, Diệp Thiên lại tung ra một chưởng nữa đánh tan đòn tấn công liên tiếp của thần Thiên Chiếu. Cậu thu tay về đứng im, nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang bốc cháy dưới chân của thần Thiên Chiếu.



“Ông tích tụ lâu như vậy là để có thể tung ra một đòn mạnh hơn, không cần phiền phức vậy đâu, tôi cho ông cơ hội!”



Diệp Thiên xua tay, không hề ngăn cản mà để cho thần Thiên Chiếu có thể thi triển theo nguyện vọng.



1647506701940.png

“Dương Quang Phổ Chiếu!”



Thần Thiên Chiếu khẽ hô lên, hai tay đẩy lên không trung, đồng thời ngọn lửa dưới chân bùng cháy, tạo thành một vùng lửa rộng hàng trăm thước, bao trùm lấy cả Diệp Thiên. Cả thần điện cũng hoàn toàn bị bao phủ.




Sau đó vô số ánh sáng tỏa ra trong không trung giống như được phóng ra từ mặt trời và cuối cùng tạo thành một khu vực ánh sáng hình tròn. Cơ thể của Diệp Thiên và thần Thiên Chiếu đã biến mất trong đó, người ngoài căn bản không thể nào nhìn thấy được.



“Đúng là Dương Quang Phổ Chiếu thật!”



Ba thần quỷ Gaya dù đã có dự đoán trước đó nhưng vẫn phải hô lên vì kinh hãi.




Dương Quang Phổ Chiếu là tuyệt kỹ độc môn của thần Thiên Chiếu, hơn nữa là cấm thuật mà hắn có được truyền thừa từ Bát Kỳ Đại Xà của Đảo Quốc.



Năm xưa thần Thiến Chiếu với kẻ thù chiến đấu đã dùng Dương Quang Phổ Chiếu này. Chỉ trong một nhịp thở mà hàng ngàn người trong làng đã bị hắn xử lý, cả thôn không một ai sống sót, hơn nữa tất cả mọi thứ đều hóa thành hư không, cây cỏ, đất đá đều biến mất, sự sống dường như bị đoạn tuyệt.



Chiêu cấm thuật này không chỉ khiến cho cơ thể bị tiêu hao cực lớn mà sát khí còn quá mạnh, trái với thiên đạo. Đối với những cao thủ tu hành đạt tới hoàng cấp mà nói, làm trái ý trời chính là trái với luân thường đạo lý, nghiêm trọng thì sẽ khiến tu vi bị dội ngược và kéo về cảnh giới thấp hơn.



Với chiêu thức này của thần Thiên Chiếu sau khi tiêu diệt được kẻ địch thì đã phong bế nó, hàng trăm năm qua đều không sử dụng lại. Cho dù có ở trong cuộc chiến vương cấp năm xưa thì hắn cũng không hề dùng đến. Thật không ngờ, lúc này thần Thiên Chiếu lại lấy ra đối phó với Diệp Thiên.



Rất nhiều thế hệ người già của Đảo Quốc cũng nhận ra được chiêu thức khiến người khác nghe là đã thấy sợ này nên cảm thán.



Thần Thiên Chiếu sử dụng chiêu này rõ ràng là đã coi Diệp Thiên là kẻ địch đáng sợ nhất và cũng muốn liệt Diệp Thiên vào danh sách những kẻ phải giết chết.



“Ầm!”



Không gian khẽ dao động, toàn bộ khu vực được chiếu rọi và rực sáng bởi ánh mặt trời. Rất nhiều cao thủ có tu vi thấp không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt. Những người bình thường như Cố Giai Lệ thì thậm chí không thể mở nổi mắt, chỉ đứng chăm chăm tại chỗ.



“Đã xuất Dương Quang Phổ Chiếu rồi thì sự thắng thua trong cuộc chiến này đã đến lúc phải định đoạt rồi!”



“Dương Quang Phổ Chiếu không khiến cơ thể bị thương mà tấn công vào thần hồn, bẻ gãy thần hồn và tiêu hủy nó, không thể đề phòng. Cho dù là hàng trăm năm trước, võ hoàng từng đạt tới hoang cấp của Đảo Quốc cũng không thể chặn nổi Dương Quang Phổ Chiếu. Diệp Thiên có mạnh đến đâu thì thần hồn cũng không thể nào mạnh bằng võ hoàng của Quốc Đảo mà!”



Thần Gaya cảm thấy vô cùng tự tin. Cô ta hận Diệp Thiên tới tận xương tủy, thật chỉ muốn cậu bị xé nát thần hồn dưới Dương Quang Phổ Chiếu.



Liệt Khẩu Nữ khẽ thở dài: “Thật ngưỡng mộ thần Thiên Chiếu, một khi thần hồn của Diệp Thiên bị xé nát thì thần Thiên Chiếu có thể thoát thân và nhập linh thể vào thân xác của Diệp Thiên. Tới khi đó, thần Thiên Chiếu sẽ có một cơ thể hoàn hảo, thế cục tứ đại quỷ thần sẽ bị thần Thiên Chiếu chèn ép!”



Lúc này thần Thiên Chiếu vẫn đứng ngang hàng với họ, vì hắn phải kết hợp với một cơ thể không hoàn hảo nên trạng thái sức mạnh không được ổn định. Một khi cướp được cơ thể khỏe mạnh của Diệp Thiên thì chẳng khác gì cá gặp nước, rồng nhập cửu thiên.



Tới khi đó, đừng nói là Đảo Quốc mà e rằng cả thế giới thì thần Thiên Chiếu cũng có chỗ đứng vững vàng.


Ba thần quỷ nói chuyện. Lúc này họ đã không coi Diệp Thiên ra gì, khi Dương Quang Phổ chiếu được tung ra thì Diệp Thiên đã chở thành kẻ chết ngắc trước mặt họ, không thể nào thoát thân được.
Khi bọn họ vừa dứt lời thì vùng sáng hình tròn khẽ rung lên, rõ ràng là trận chiến bên trong đã bắt đầu rồi.



“Người Hoa Hạ, trong vùng sáng này, thần hồn của cậu sẽ bị ánh sáng thánh xé nát vụn!”




“Thực lực của cậu mạnh, nhưng thần hồn cũng không thể nào chống lại được sức mạnh của Dương Quang Phổ Chiếu đâu!”



Thần Thiên Chiếu đứng bên trong giống như một vị thần mặt trời đích thực. Hắn xoay tay, vô số ánh sáng lao về phía ngực của Diệp Thiên.



Hắn cảm thấy vô cùng tự tin với tuyệt chiêu của mình. Năm xưa người truyền lại chiêu thức này cho hắn là Bát Kỳ Đại Xà đã nói, Dương Quang Phổ Chiếu chuyên tấn công vào phần hồn và là tuyệt chiêu dành cho kẻ địch có thực lực mạnh.



“Ầm!”




Ánh sáng thánh xuyên qua, nó không làm tổn thương thực thể nhưng lại mang sự hủy diệt với lực tinh thần. Chỉ cần một làn sóng dao động mỏng cũng có thể khiến cho tâm thức của người binh thường trở nên đần độn.



Vậy mà đây còn là vô số lớp sóng dày đặc tấn công vào thần hồn của Diệp Thiên thì thử hỏi sức mạnh phá hủy khủng khiếp tới mức nào.



“Dương Quang Phổ Chiếu à, thú vị đấy!”



Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc và gật đầu. Cậu không ngờ, nhìn có vẻ thần Thiên Chiếu chỉ tu về võ đạo lại có thể thi triển một chiêu thức thuộc một linh vực khác hoàn toàn như thế này, hơn nữa còn là tước đoạt trực tiếp thần hồn.



Đòn tấn công lực tinh thần như vậy dù có là một người có tu vi cao hơn thần Thiên Chiếu thì e rằng thần hồn cũng sẽ bị hao tổn ngay lập tức, bị ăn mòn thần hồn và cuối cùng là bị biến mất hoàn toàn.



Đáng tiếc là thần Thiên Chiếu lại gặp phải Diệp Thiên, một người có tu vi đại thành, đạt tới cảnh giới sau phá nguyên.



“Ầm!”



Lực tinh thần không ngừng dao động, ánh sáng do thần Thiên Chiếu kiểm soát đã xuyên qua ngực Diệp Thiên, sau đó vô số ánh sáng lại được chiếu ra từ sau lưng và trán của cậu.



Thần Thiên Chiếu thấy vậy thì vô cùng vui mừng. Khi bị vô số luồng sáng tấn công vào thần hồn thì dù có là kẻ đạt hoàng cấp cũng không thể nào chịu đựng nổi.



Diệp Thiên bị tấn công như vậy nên hắn tin rằng thần hồn của Diệp Thiên sớm đã bị phá nát rồi.



Khi hắn đang vui mừng thì Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười chế nhạo.



“Đáng tiếc, Dương Quang Phổ Chiếu dù mạnh nhưng so với tôi thì vẫn còn yếu lắm!”



Diệp Thiên vừa dứt lời thì đôi mắt phát sáng, vô số tia sáng lấp lánh vàng như màu kén bị gột rửa sạch như có một cơn sóng biển vừa ập tới.



“Cái gì?”



Thần Thiên Chiếu hoang mang, há mồm trợn mắt và không dám tin.



Bên ngoài vùng sáng bị bao trùm, ba quỷ thần còn lại cũng đang bàn luận về việc sau khi thần Thiên Chiếu chiến thắng thì thế cục của tứ đại quỷ thần sẽ thay đổi hoàn toàn, đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vang lên giống như Vương Bá kéo cung.



Sau đó một bóng hình bay vọt ra khỏi vùng sáng, máu rưới đầy không gian, cơ thể quét ngang và rồi bị đánh bật ra xa hàng trăm mét đập thẳng vào một dãy núi gần đó.
1647506719848.png

Ba quỷ thần hoang mang quay đầu thì vùng sáng dần tan ra, một bóng hình trong không trung chậm rãi bước ra. Đó chinh là Diệp Thiên.



Đôi mắt DIệp Thiên rực lửa. Cậu nhìn toàn bộ hiện trường, sau đó nhìn về phía thần Thiên Chiếu đang bị thương nặng và nôn ra máu.




“Tôi nói rồi, ông quá yếu!”



Toàn bộ hiện trường chìm vào im lặng, chỉ có tiếng gió thổi vi vu.



Diệp Thiên với năng lực của một người đã đánh bại tứ đại quỷ thần trong truyền thuyết.








“Tôi nói rồi, ông quá yếu!”



Ánh sáng thánh dần tan ra, Diệp Thiên bước tới, chắp một tay sau lưng với vẻ mặt thản nhiên.



Đám đông đanh mặt, đồng loạt nhìn viề phía thần Thiên Chiếu, chỉ thấy hắn nôn ra toàn máu với vẻ mặt không dám tin.



Thần Gaya, Liệt Khẩu Nữ, Tửu Thôn Đồng Tử đều hãi hùng, dường như không tin vào sự thực trước mắt mình.



Dương Quang Phổ Chiếu từng có thể phá nát thần hồn của một vị hoàng cấp trung kỳ cũng như đã bao trọn lấy Diệp Thiên nhưng cuối cùng chính thần Thiên Chiếu lại bị thương nặng và bị bay bật ra, còn Diệp Thiên thì không hề bị bất kỳ tổn thất gì.



Đôi mắt Diệp Thiên lấp láy như sao sáng, không hề có một chút dấu hiệu nào là thần hồn bị tổn thương.



“Không thể nào, không thể nào?”



Liệt Khẩu Nữ khẽ lầm bầm, biểu cảm thay đổi.



Dương Quang Phổ Chiếu – chiêu thức dường như chỉ có đường chết lại không hề có chút tác dụng nào đối với Diệp Thiên.



"Tại sao? Tại sao cậu lại không hề hấn gì?”



Thần Thiên Chiếu chật vật đứng dậy, chỉ cảm thấy cơ thể như bị rút sạch.



Sự kết hợp giữa hắn và cơ thể này vốn không hoàn hảo, giờ bị Diệp Thiên khiến cho bị thương nặng thì suýt nữa linh thể bị rời khỏi thân xác.



Nhưng hắn mặc kệ tình hình hiện tại, chỉ muốn biết tại sao Diệp Thiên lại có thể miễn dịch với Dương Quang Phổ Chiếu, thần hồn không hề bị thương, lại còn có thể chèn ép lại hắn nữa.



“Chiêu Dương Quang Phổ Chiếu của ông đúng là vũ khí giết người đối với thần hồn của những người luyện võ, nếu là người khác thì thần hồn sớm đã bị tiêu diệt rồi!”



“Nhưng như những gì tôi nói, chiêu này đối với tôi thì còn quá yếu!”



Diệp Thiên chắp tay sau lưng, thản nhiên lên tiếng.



“Trong lĩnh vực của Dương Quang Phổ Chiếu, thứ mà ông có thể phá nát chính là những thần hồn yếu hơn lĩnh vực Dương Quang Phổ Chiếu. Còn thần hồn của tôi đã mạnh hơn cả mức mà Dương Quang Phổ Chiếu có thể đạt được rồi. Dựa vào chiêu thức này mà đòi khiến thần hồn của tôi bị tổn thương, ông cảm thấy có làm được không?”



Thần Thiên Chiếu nghe thấy vậy thì sững sờ và tái mặt.


Năm đó, hắn dùng chiêu này đến kết thúc ân oán với một cao thủ hoàng cấp trung kỳ, khi đó hắn mới bước vào hoàng cấp, vốn căn bản không thể nào đối đầu với người kia.
Thế nhưng hắn là một trong những quỷ thần của Đảo Quốc, trùng hợp thay, đã giải trừ được tà thần mạnh nhất trong lịch sử thần thoại của Đảo Quốc – Bát Kỳ Đại Xà.



Bát Kỳ Đại Xà đã truyền thụ lại tuyệt kỹ này cho hắn. Cuối cùng để hắn có thể báo thù được như ước nguyện thì hắn đã tung chiêu thứ này ra. Dưới sức mạnh của Dương Quang Phổ Chiếu, người có cảnh giới hoàng cấp kia đã bị tiêu diệt thần hồn và cả ngôi làng đó cũng bị hắn xử lý trong nháy mắt.




Vậy mà Diệp Thiên lại nói Dương Quang Phổ Chiếu không thể mạnh hơn thần hồn của hắn dù đã đạt tới cực hạn. Như vậy chẳng khác gì nói thần hồn của Diệp Thiên đã vượt qua cả kẻ đạt hoàng cấp trung kỳ năm xưa?



“Rốt cuộc cậu là loại quái vật gì vậy?”



Thần Thiên Chiếu cảm thấy hoang mang, không khỏi kinh hãi. Hắn vốn tưởng thực lực siêu mạnh của Diệp Thiên đã đủ kinh người rồi, không ngờ thần hồn của cậu còn mạnh tới mức không thể tưởng tượng nổi như vậy.



“Tứ đại quỷ thần của Quốc Đảo sao?”




Nhìn tứ đại quỷ thần với dáng vẻ chật vật, Diệp Thiên bật cười và lắc đầu.



“Các người vốn có thể sống bất tử, tung hoành khắp thiên hạ, chỉ đáng tiếc lại dây vào một người không nên dây là Diệp Thiên tôi!"



Diệp Thiên vừa dứt lời bèn vung tay, một ngọn lửa bùng cháy, nhiệt độ lập tức tăng cao.



“Hãy chết đi!’



Đôi mắt cậu lạnh lùng, vô cảm, rồi cậu đẩy tay ra trước.



Ngọn lửa hừng hực hóa thành một bàn tay lửa khổng lồ đổ ập về phía tứ đại quỷ thần.



Diệp Thiên muốn tiêu diệt cả bốn quỷ thần chỉ bằng chiêu thức này.



Thần Gaya, Liệt Khẩu Nữ, Tửu Thôn Đồng Tử đều đanh mặt. Mùi vị của sự chết chóc xộc tới. Bọn họ có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang giáng xuống, so với việc mất đi xác thịt còn mãnh liệt hơn hàng trăm lần.



“Ầm!”



Khi ngọn lửa sắp bao trùm toàn bộ tứ đại quỷ thần thì thần mặt trời trong đôi mắt thần Thiên Chiếu đột nhiên biến mất, thay vào đó là đôi mắt đen xì. Một luồng sáng phóng ra từ trán hắn, tạo thành lớp lớp khói đen chặn trước ngọn lửa kia.



“Rầm!”



Tia lửa bắn tung tóe, bàn tay lửa lập tức bị chặn lại.



Dù là Phệ Thiên Long Diệm cực mạnh thì lúc này cũng không thể nào khiến cho vùng khói đen kia tiêu tan mà ngược lại tạo thành một thế gọng kìm.



Tình thế thay đổi đột ngột khiến cho vô số người thất kinh, bọn họ có thể cảm nhận được, khoảnh khắc khói đen ập tới, không gian bỗng trở nên tà ma khủng khiếp và bao trùm lấy tất cả.



“Hả?”



Diệp Thiên đanh mắt. Trước đó cậu có thể cảm nhận được tà khí khác thường trên người thần Thiên Chiếu nhưng từ đầu tới cuối hắn đều không bạo phát ra. Lúc này, tà khí đó đã nổ ra không chút kiêng dè khi mà tính mệnh của thần Thiên Chiếu bị uy hiếp.



“Ầm!”



Lại là một âm thanh nặng nề vang lên, bàn tay lửa biến mất, lớp lớp khó đen cũng tan ra.



Dù lớp khói đen tan ra nhưng chỉ một lúc rồi lại lập tức được phóng ra từ người của thần Thiên Chiếu, không gian trở nên đen kịt như mực khiến cho cả vùng núi và rừng cây bị bao phủ bởi khói đen đó.
Thần Thiên Chiếu khẽ mở mắt, hắn đã sớm bị bao trùm bởi luồng khí đen tinh thuần, chìm vào trong bóng tối. Lúc này hắn không còn giống thần mặt trời nữa mà giống thần hắc ám.



“Người Hoa Hạ, tôi thật sự không ngờ cậu lại ép tôi tới nước này. Khiến tôi phải xuất ra con át chủ bài mà bản thân không muốn dùng tới chút nào!”




Giọng nói của thần Thiên Chiếu âm sầm, sự hào sảng trước đó đã không còn. Hắn giống như đổi sang một linh hồn khác với sức mạnh không chỉ lớn hơn mà đến tính cách cũng thay đổi hoàn toàn.



“Đây là…”



Liệt Khẩu Nữ lập tức cảm nhận được một luồng khí tức đã hàng trăm qua không gặp từ thần Thiên Chiếu, một luồng khí tức vừa tà ma vừa tinh thuần.



Liệt Khẩu Nữ nhìn đôi mắt của thần Thiên Chiếu, cơ thể bỗng cứng đơ và kinh hãi kêu lên.




“Sức mạnh của đại xà?”



Đảo Quốc có tà thần, được gọi là Bát Kỳ Đại Xà và cũng tà thần tà ma nhất trong tất cả.



Đại xà có tám đầu tám đuôi, những nơi đại xà đi qua đều mang theo sự chết chóc. Đại xà có sức mạnh thâm sâu khó lường, đến cả hoàng cấp cũng không thể sánh bằng, còn cụ thể đạt tới cảnh giới nào thì không thể nào biết được.



Nghe đồn, Bát Kỳ Đại Xà đã bị anh hùng cổ đại của Đảo Quốc là Susanoo giết chết nhưng Liệt Khẩu Nữ biết rằng đó chỉ là lời đồn.



Vì Liệt Khẩu Nữ chính là hậu nhân của Susanoo nên biết rất rõ về lịch sử của gia đình mình.



Năm xưa Susanoo khiêu chiến với Bát Kỳ Đại Xà, mặc dù đã dùng kế thành công những cũng chỉ khiến đại xà bị thương ở đuôi, căn bản không thể nào giết chết được. Sau trận chiến đó tinh thần và khí huyết của Sasunoo bị sụt giảm nhanh chóng và ba năm sau thì qua đời.



Còn Bát Kỳ Đại Xà vẫn bất bại ở Đảo Quốc, chỉ là không biết là ở nơi nào mà thôi.



Mặc dù Bát Kỳ Đại Xà là một thần thoại đặc sắc nhưng hắn có rất nhiều phân hồn khác nhau.



Khi thần Thiên Chiếu gặp phải Bát Kỳ Đại Xà thì đó không còn là bản thể gốc của Bát Kỳ Đại Xà nữa mà là một phần thần hồn của nó.



Mỗi một phần thần hồn đều mang sức mạnh gốc rễ của Bát Kỳ Đại Xà. Nguồn sức mạnh này còn được gọi là sức mạnh đại xà.



Phàm là người sở hữu sức mạnh đại xà thì một khi sử dụng sẽ đều có được lực chiến đấu vượt quá sức mạnh của mình nhiều lần và có thể bạo tăng sức mạnh trong nháy mắt.



Nhưng cái giá phải trả là thần trí sẽ bị tổn thất, sẽ mất đi chính mình trong một khoảng thời gian dài và trở thành con rối linh hồn của Bát Kỳ Đại Xà.



Bộ dạng lúc này của thần Thiên Chiếu giống y với một người đã sử dụng sức mạnh đại xà trong quá khứ



“Hóa ra là sức mạnh đại xà?”



Thầy Gaya và Tử Thôn Đồng Tử nghe thấy vậy thì biến sắc và để lộ ra vẻ kinh hãi.



Muốn có sức mạnh của đại xà thì cần phải cùng hưởng linh hồn với thần hồn của Bát Kỳ Đại Xà, bọn họ không ngờ thần Thiên Chiếu năm xưa lại chịu để cho Bát Kỳ Đại Xà nhập một phần hồn vào linh hồn của hắn.
1647506738570.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK