Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin hỏi cậu là ai?"





Mặc dù đàn em đã bị giết, Vân Đoạn Không vẫn giữ được bình tĩnh, trong giọng nói không hề mang chút thù hận hay dao động cảm xúc nào, tính cách như vậy quả thực đáng sợ.



Advertisement






Người đến chính là Diệp Thiên, cậu không trả lời câu hỏi của Vân Đoạn Không, thay vào đó, cậu liếc nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.





"Cậu chính là thiếu điện chủ Vân Thiên Điện?"





Trước đó Kiệt trưởng lão đồng ý với Vân Thiên Điện là sẽ để Thi Tú Vân kết hôn với thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện, Diệp Thiên cũng có biết.



Advertisement






Chỉ là trước đó Thi Tú Vân đã viết một lá thư rồi nhờ người đưa đến Vân Thiên Điện để giải thích toàn bộ câu chuyện, cứ tưởng rằng chuyện này xem như kết thúc rồi nên Diệp Thiên cũng không quan tâm gì nữa. Nhưng không ngờ thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện không chỉ không thôi mà còn mang người đến Tứ Tượng Tông chất vấn.





"Là tôi!"





Vân Đoạn Không đối mặt với ánh mắt của Diệp Thiên, trong đáy mắt hiện lên một tia né tránh, điều này khiến chính bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.





Phóng mắt ra khắp Huyền Môn, cho dù là Liêm Hình của Tứ Tượng Tông, Yến Khinh Vũ của Tam Nhất Môn hay Cao Hách của Thần Ý Môn, khi đối mặt với họ, Vân Đoạn Không luôn tự hỏi bản thân rằng mình có thể áp chế họ một cách dễ dàng.





Nhưng đối mặt với người thanh niên xa lạ lần đầu tiên gặp mặt này, hắn cảm thấy thần bí như biển sâu, hắn có thể đọc được từ trong ánh mắt của Diệp Thiên sự khinh miệt, đó là sự xem thường của một người bề trên đối với những người dưới. Hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy từ những tu sĩ cường giả giỏi nhất trong tiểu thế giới.





"Tên này hoằn toàn không coi mình ra gì?"





Trong lòng hắn khẽ run lên, lập tức trầm giọng nói: "Nếu như cậu đã biết tôi là Vân Đoạn Không, vậy chắc cũng biết lai lịch của tôi. Cậu vừa ra tay thì đã giết người, cướp đi tính mạng sư đệ của tôi, lẽ nào không cảm thấy ra tay như thế quá nặng nề rồi hay sao?”





"Ra tay quá nặng nề?"





Diệp Thiên giễu cợt: "Chỉ dựa vào lời nói bất kính của hắn với mẹ tôi, cho dù có giết chết cả nhà hắn cũng không oan. Tôi chỉ giết một mình hắn đã là ra tay lưu tình rồi!”





"Mẹ?"





Lúc này Vân Đoạn Không mới kịp phản ứng lại, ánh mắt quét qua quét lại giữa Thi Tú Vân và Diệp Thiên, sau đó nhận ra lông mày của hai người có vài điểm tương đồng, ánh mắt liền co lại.





"Cậu là con trai của Thi Tú Vân?"





Nghĩ đến đây, hắn càng cảm thấy kinh ngạc, Thi Tú Vân kết hợp với người trong giới thế tục, đây là một sự thật được thừa nhận trong tiểu thế giới, nếu Diệp Thiên là con trai của Thi Tú Vân, thì đúng ra cậu phải là một người phàm trần, cho dù có chút tu vi thiên phú, võ nghệ giỏi đến mấy thì cũng chỉ đứng ở hàng ngũ người phàm, sao có thể mạnh đến mức này được?





Tuy nhiên, Diệp Thiên chẳng thèm quan tâm đến sự kinh ngạc của hắn, cậu chỉ giơ tay lên chỉ vào hắn.





"Còn cậu nữa!"





"Cái gì mà thiên tài số một Huyền Môn, cái gì mà thiếu điện chủ Vân Thiên Điện. Trong mắt tôi đều chẳng đáng đồng xu. Cậu chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé vắt mũi chưa sạch mà cũng dám hỗn xược đòi cưới mẹ tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK