“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng quá đáng!”.
“Cậu quả thật là vô địch đương thời, nhưng đằng sau Giáo triều tôi vẫn còn có đĩa Thánh Linh có thể đón dẫn thần linh, đón dẫn thiên sứ!”.
“Cậu bảo tôi phục tùng cậu cũng tức là bảo thần linh từng tồn tại ở Giáo triều tôi phục tùng cậu. Nếu để thần linh biết được, cậu hẳn biết rõ cậu sẽ có kết cục thế nào!”.
Ông ta nói ra lời này trông bề ngoài thì cứng rắn, nhưng trong lòng lại sợ hãi, hoàn toàn không có chút lòng tin nào.
Cái gọi là đĩa Thánh Linh đúng là một thánh vật truyền thừa đã lâu trong Giáo triều. Giáo hoàng đời trước từng nói với ông ta, vật này có thể đón dẫn thần linh, dẫn thiên sứ hạ phàm.
Bản thân Giáo triều cũng từng có thần linh thiên sứ, mỗi một đời giáo hoàng đều là sứ giả của thần linh tại nhân gian.
Nhưng những chuyện này đều là giáo hoàng đời trước kể lại, Hồng y Chủ giáo thờ phụng đĩa Thánh Linh hơn trăm năm cũng chưa từng nhìn thấy thần linh hay thiên sứ hạ phàm. Do đó, bây giờ ông ta nói chuyện đó ra chỉ để dọa Diệp Thiên, khiến cậu có chút kiêng kị, hi vọng có thể thoát khỏi số phận bị Diệp Thiên nô dịch sai khiến.
“Hừ!”.
Diệp Thiên nghe vậy chỉ cười nhạt.
“Câu trả lời này tôi rất thích!”.
Cậu vừa dứt lời, hầu như không có dấu hiệu nào báo trước, đột ngột đánh ra một quyền.
“Ầm!”.
Không gian nơi Hồng y Chủ giáo đang đứng bị một dấu quyền làm lõm sâu vào trong, khí quyển sau lưng ông ta nứt ra, trong không gian xuất hiện những vết rạn. Nơi ngực ông ta cũng hiện lên một dấu quyền, cơ thể bắt đầu tan vỡ trước mắt mọi người.
Chỉ một đòn đã đánh cho vị cao thủ đỉnh cao thống trị Giáo triều một trăm năm tan biến hoàn toàn.
“Đến lượt ông rồi!”.
Sau khi giết chết Hồng y Chủ giáo, trong mắt Diệp Thiên không hề có gợn sóng nào, chỉ quay đầu lại nhìn về phía Alstom.
Khoảnh khắc Diệp Thiên nhìn lại, vị Thánh kỵ sĩ có mối quan hệ dây mơ rễ má với Giáo triều này cảm thấy lòng rét run, nỗi sợ cái chết lan tràn khắp toàn thân.
Mọi kiêu ngạo, mọi tôn nghiêm của ông ta đều vỡ tan vào giờ phút này. Ông ta không hề do dự, lập tức há miệng, lực hút mạnh mẽ hút một hạt mầm tâm hỏa vào trong miệng, nuốt xuống.
“Từ nay về sau, xin nghe theo sự sai khiến của Đế Vương Bất Bại!”.
Ông ta hơi khom lưng, cúi đầu trước Diệp Thiên, trong mắt chỉ có ý cười gượng gạo.
Trước đó, ông ta còn lớn tiếng nói muốn giao đấu với Diệp Thiên, xem rốt cuộc danh hiệu người đứng đầu đương thời của Diệp Thiên có bao nhiêu phần hư giả. Nhưng chỉ mới chớp mắt, ông ta đã trở thành người hầu của Diệp Thiên. Sự trái ngược trước và sau giống như khoảng cách giữa trời và đất.
Nhìn thấy Alstom dẫn đầu, con ngươi trong mắt thống lĩnh của Ánh sáng của vùng đất tuyết Asgard co lại, Diệp Thiên cũng đúng lúc đó nhìn sang ông ta.
Trong lòng ông ta càng thêm kinh ngạc phẫn nộ, không muốn đồng ý chút nào. Nhưng nhìn vẻ lạnh lùng xem thường mọi thứ trong mắt Diệp Thiên, cuối cùng ông ta hít sâu một hơi, kìm chế suy nghĩ phản kháng.
“Sẵn sàng dốc sức vì Diệp Đế Vương!”.