Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của người thanh niên lại thay đổi, cậu ta vốn tưởng rằng nhiệm vụ này chẳng qua chỉ là để giết một ngôi sao mà thôi, ai ngờ rằng mối quan hệ đằng sau mục tiêu nhiệm vụ này lại phức tạp đến vậy.

Họ Lục ở Cán Tây là thế giới võ thuật chính hiệu, có Lục Thiên Thư là cao thủ chí tôn võ thuật đứng trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, còn Tam Tuyệt Môn là môn phái võ thuật có tiếng ở Hoa Hạ, Quách Dương “Cuồng Thương” nổi danh Thiên Nam.

Hai thế lực lớn này đều có thể bảo vệ Kỷ Nhược Tuyết, đây hoàn toàn không phải chuyện tầm thường.

Sau khi tìm hiểu qua về nguyên nhân, cuối cùng cậu ta tò mò nói: “Bố, con không hiểu, nếu phía sau Kỷ Nhược Tuyết đã có nhà họ Lục và Tam Tuyệt Môn chống lưng, vì sao chúng ta còn nhận nhiệm vụ lần này?”.

“Cùng lúc đắc tội với hai cao thủ chí tôn võ thuật, đối với Thế Giới Hắc Ám mà nói thì chẳng có lợi ích gì!”.

Mặc dù tiền thưởng trên trang web chính thức của Thế Giới Hắc Ám lần này là cao nhất từ trước đến nay, nhưng Thế Giới Hắc Ám cũng không coi trọng số tiền này, vì số tiền này, phải đắc tội với hai cao thủ chí tôn võ thuật trong bảng xếp hạng cao thủ, có thể nói là lợi bất cập hại, cậu ta không hiểu vì sao rõ ràng biết Kỷ Nhược Tuyết có hậu thuẫn mạnh phía sau, bố cậu ta vẫn muộn nhận số tiền treo thưởng lần này.

Ánh mắt người đàn ông trung niên khẽ lóe lên, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.

“Quả thực, bình thường mà nói, giao dịch lần này không phù hợp với lợi ích của Thế Giới Hắc Ám chúng ta!”.

“Nhưng lần treo thưởng này, chúng ta không nhận không được!”.

“Giết Kỷ Nhược Tuyết chỉ là thứ yếu, mục đích thực sự của bố là dụ Quách Dương đến!”.

Ánh mắt của người thanh niên nhúc nhích, càng cảm thấy khó tin.

“Bố, bố muốn dụ Quách Dương ‘Cuồng Thương’ ra tay sao? Vì sao chứ?”.

Bố cậu ta là quyền chưởng môn của Thế giới Hắc Ám, địa vị rất cao, nhưng tu vi vẫn chưa đến cảnh giới chí tôn võ thuật, nếu dụ Quách Dương ra tay, 12 Địa Sát gộp lại cũng không phải là đối thủ của đối phương.

“Vô Khuyết, con không cần lo lắng, Quách Dương đứng thứ bảy trong bảng xếp hạng cao thủ, bố đương nhiên cũng không phải là đối thủ của hắn!”.

“Nhưng chỉ cần hắn xuất hiện, sẽ có người xử lý hắn!”.

Người thanh niên hai mắt lóe lên, vẻ mặt kinh hãi, một lúc sau mới đột nhiên kêu lên.

“Ý của bố là, sáu Thiên Sát cũng ở đến à?”.

Người đàn ông trung niên nở nụ cười thần bí, không hề phủ nhận, vào lúc này, một người đàn ông với khuôn mặt khô héo và hình dạng của một thây ma bay vào từ cửa sổ và đứng bên cửa sổ.

Hắn cũng là một trong mười hai Địa Sát, có biệt danh là “Thi Ma”!

Thi Ma nhìn người đàn ông trung niên, giọng nói không có một chút cảm xúc, giống như một con ma đang khóc.

“Tôi đã nhận được một tin đáng tin cậy rằng Quách Dương đã rời khỏi Tam Tuyệt Môn và đang gấp rút đến Lư Thành!”.

“Còn có cả Lục Thiên Thư, ông ta cũng đang gấp gáp tới Lư Thành!”.

Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn sắt, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.

“Hai vị chí tôn võ thuật đều đến, tốt lắm!”

“Lục Thiên Thư không quan trọng lắm, mục tiêu chính lần này là giết Quách Dương. Nếu Lục Thiên Thư cản trở, thì cũng giết chết ông ta luôn!”.

“Thế Giới Hắc Ám của chúng ta phải tận dụng cơ hội này để trỗi dậy ở Hoa Hạ!”.

Trong giọng điệu của hắn hơi rưng rưng, Mặc dù Thế Giới Hắc Ám là một nhóm sát thủ lâu đời, áp đảo Hoa Hạ nhưng đã im hơi lặng tiếng quá lâu, trong hành động lần này, nếu có chí tôn võ thuật chết dưới tay bọn họ, thì danh tiếng của Thế Giới Hắc Ám sẽ một lần nữa gây chấn động Hoa Hạ.

Mười hai Địa Sát, mỗi người đều lóe lên một tia lạnh lẽo trong mắt, đối với bọn họ, hành động này có thể nói là cơ hội chỉ có một lần trong đời, được giao đấu với chí tôn võ thuật là cơ hội vô cùng tốt đối với mỗi người bọn họ.

Cho dù mười hai người họ vẫn không phải là đối thủ, nhưng còn có cả sáu Thiên Sát bí ẩn nhất của Thế Giới Hắc Ám ra tay, có thể nói rằng lần này là một cơ hội trời cho Thế Giới Hắc Ám có thể chấn động Hoa Hạ. Một khi thành công, họ sẽ một lần nữa trở thành chủ đề bàn tán nóng hổi trong giới võ thuật hoa Hạ.

Các khớp xương ngón tay của quyền chưởng môn khẽ kêu lên, đột nhiên hắn như nghĩ ra điều gì đó liền hạ giọng nói.

“Lần hành động này, chúng ta quyết tâm giành thắng lợi bằng được, cho dù là Quách Dương hay Kỷ Nhược Tuyết, chúng ta đều phải giết chết!”.

“Nhưng hãy nhớ rằng, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh, không được gây ra động tĩnh quá lớn!”.
Trong số mười hai Địa Sát, Thi Ma đột nhiên cười khẩy một tiếng với vẻ coi thường.

“Quyền chưởng môn, với thực lực của Thế Giới Hắc Ám chúng ta, cho dù làm cho hỗn loạn đến mức nào, chính quyền cũng không thể làm gì được chúng ta, tại sao chúng ta phải cẩn thận như vậy?”.

Lúc này, quyền chưởng môn quay đầu đập mạnh một phát khiến chiếc bàn gỗ vỡ vụn, giọng nói đầy tức giận.

“Ngu xuẩn!”.

“Chính quyền không thể làm gì được chúng ta, nhưng các người đừng có quên, Lư Thành là địa bàn của ai!”.

Ánh mắt của mọi người đông cứng lại, một người đến từ Lư Thành tỉnh Xuyên, đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ thoáng hiện lên trong đầu bọn họ vào lúc này.

“Diệp Lăng Thiên?”.

“Diệp Lăng Thiên?”.

Mười hai Địa Sát của Thế Giới Hắc Ám, trong đầu ai nấy đều thoáng hiện cái tên này, biểu cảm lập tức thay đổi rõ rệt.

Mỗi người bọn họ đều là những sát thủ độc ác ra tay vô tình, đối với bọn họ mà nói giết người chính là sở trường của bọn họ, nhưng chính vì vậy, bọn họ càng hiểu rõ sức mạnh là như thế nào.

Và cao thủ đứng đầu Hoa Hạ này xuất thân từ Lư Thành, lại có một sức mạnh đến bọn họ cũng không thể không khiếp sợ.

Quyền chưởng môn gật đầu, giọng nói trầm xuống.

“Diệp Lăng Thiên, cũng chính là Diệp tiên sinh đứng đầu tỉnh Xuyên, Lư Thành chính là điểm đầu tiên khiến uy danh cậu ta chấn động Hoa Hạ!”.

“Cậu ta chưa đầy 20 tuổi đã đương đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ. đây là trường hợp đầu tiên xuất hiện trong lịch si của Thiên Co Lâu!”.

“Sáu Thiên Sát tiang nói rõ với tôi rằng, khắp Hoa

Hạ này, người không được đắc tội nhất chính là Diệp Lãng Thiên!”

Giọng nói hắn lại trở nên nghiêm túc hơn: “Có lẽ các người vẫn chưa biết hai hôm trước, Diệp Lăng Thiên đã xuất hiện ở tỉnh Kiềm!”.

“Một mình cậu ta thách thức bảy vị siêu phàm bán bộ của viện trong tài, toàn bộ đều bị cậu ta giết chết!”.

Hắn nói ra câu này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Gì cơ?”.

Mặt mọi người đều biến sắc, trước đó chiến tích Diệp Thiên ở trên núi Phi Vũ một mình giết chết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou vẫn còn văng vẳng bên tai bọn họ, thật không ngờ bây giờ quyền chưởng môn lại nói Diệp Thiên giết chết bảy cao thủ của viện trọng tài.

Nhóm sát thủ bọn họ cũng là một loại thuộc thế giới ngầm, còn viện trọng tài là một tồn tại nổi tiếng nhất trong thế giới ngầm, cao thủ ở đó nhiều vô kể, đứng vững ba trăm năm nay, được công nhận là tổ chức bí mật mạnh nhất toàn cầu.

Diệp Thiên thế mà lại đối mặt với người của viện trọng tài, hơn nữa còn một mình giết chết bảy vị siêu phàm bán bộ?

Cao thủ của viện trọng tài bí mật khó đoán, nắm giữ sức mạnh đặc biệt, còn Diệp Thiên lại một mình giết chết bảy người, nếu nói ra thì còn còn khó hơn cả lần cậu giết chết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou trên đỉnh núi Phi Vũ.

“Không chỉ vậy đâu!”.

Hai mắt quyền chưởng môn hơi chớp, lại trầm giọng nói: “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, hôm đó bảy vị siêu phàm bán bộ bao vây Diệp Lăng Thiên, trong đó có một người thi triển bí pháp, còn dùng cả sức mạnh của thẩm phán, chính thức bước vào cảnh giới siêu phàm!”.

“Nhưng kết quả lại bị Diệp Thiên dùng một quyền giết chết!”.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều im bặt, không ai còn lên tiếng gì nữa, trong lòng ai nấy đều tràn đầy sự kinh hãi.

Cảnh giới siêu phàm?

Đó là cảnh giới vô địch tối cao trong truyền thuyết đó!

Vô số chí tôn võ thuật đều cố gắng tu luyện vì cảnh giới siêu phàm, cả đời lấy nó làm mục tiêu, chỉ để được một lần nhìn thấy toàn bộ cảnh giới siêu phàm là như thế nào.

Khi các cao thủ chí tôn võ thuật này vẫn còn đang phấn đấu vì cảnh giới siêu phàm thì Diệp Thiên lại đã có thể giết chết người ở cảnh giới siêu phàm rồi?

Bản thân quyền chưởng môn cũng mặt mày sửng sốt, trong Thế Giới Hắc Ám bọn họ, sáu Thiên Sát có sức chiến đấu cao nhất, và hắn chính là một trong số đó, nhưng cho dù là vậy, sáu người bọn họ cũng không thể không thừa nhận bọn họ không dám đắc tội với vị cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng này!

Một mình Diệp Thiên có thể giết chết bảy vị siêu phàm bán bộ, còn không coi người ở cảnh giới siêu phàm ra gì, huống hồ là cấp đỉnh cao chí tôn võ thuật như sáu người bọn họ?

“Lần này chúng ta đến Lư Thành, mục tiêu nhiệm vụ chính là Quách Dương và Kỷ Nhược Tuyết, nhất định không được gây thêm chuyện gì khác, nhỡ động đến Diệp Lăng Thiên, cho dù sáu Thiên Sát liên kết lại e rằng cũng chỉ có ngậm trái đắng mà thôi!”.

Mọi người không ai có chút suy nghĩ nào khác, đều lần lượt gật đầu, cho dù biểu cảm cương quyết như Thi Ma cũng không dám lên tiếng, không dám phản bác.

Quyền chưởng môn nhìn đồng hồ, ánh mắt sa sầm lại, sát ý dần hình thành trong ánh mắt.

“Còn hai tiếng nữa, triển khai toàn bộ hoạt động săn giết!”.
Tại sơn trang Hồng Diệp, Diệp Thiên đỗ xe xong, chuẩn bị đưa Tiếu Văn Nguyệt vào trong, đúng lúc gặp một thanh niên đang dắt tay một người đẹp đi ra.

Diệp Thiên không thèm nhìn cậu ta, chỉ đi ngang qua, một cánh tay đột nhiên thò ra chặn trước người cậu.

“Thằng khốn, là cậu sao?”.

Diệp Thiên ngẩng đầu, người thanh niên cười khẩy, vẻ mặt dữ dằn, chính là Lục Chí Minh người từng có xích mích với cậu ở trên máy bay.

Diệp Thiên quay đầu sang, vẻ mặt dửng dưng, còn Lục Chí Minh lại nhếch miệng, vô cùng hống hách.

“Thằng khốn, ở trên máy bay khẩu khí của cậu hình như rất ngông cuồng thì phải?”.

“Khi xuống máy bay, tôi định đến xử cậu thì cậu lại chạy nhanh quá nên thoát được, nhưng bây giờ cậu còn muốn trốn nữa không?”.

“Thế giới này đúng là oan gia ngõ hẹp thật đấy!”.

Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy khó hiểu nhìn sang Diệp Thiên, Diệp Thiên lại hơi ngước mắt lên bật cười.

“Ý của anh là chuyện trên máy bay vẫn chưa kết thúc, vẫn muốn giải quyết tôi ở đây?”.

Lục Chí Minh xưa nay có thù ắt phải trả, lúc này bước lên một bước, ánh mắt dữ dằn.

“Thế cậu tưởng sao?”.

“Nếu là đàn ông thì chúng ta chơi ở đây luôn, xem bản lĩnh của cậu thế nào, có được như khẩu khí của cậu không!”.

Tiếng xương đốt ngón tay kêu lên, biểu cảm của cậu ta vô cùng hung dữ, Diệp Thiên lúc trước trên máy bay nói sẽ ném cậu ta ra khỏi máy bay, cậu ta luôn để bụng điều này.

“Ra tay với tôi?”.

Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, cậu chỉ lắc đầu.

“Dựa vào anh thì còn chưa đủ tư cách đâu!”.

“Vậy sao?”, Lục Chí Minh không tức giận, ngược lại còn cười lên, đang định đấm cho Diệp Thiên một cái thì một bóng người đột nhiên bước tới.

“Cậu Minh, cậu sao thế? Sao vẫn chưa vào trong?”.

Người vừa đến bước đi nhẹ nhàng, từ phía sau Diệp Thiên đi tới, mỉm cười nói với Lục Chí Minh.

Diệp Thiên quay lưng về phía cô ta, nên cô ta không hề nhìn thấy mặt Diệp Thiên.

“Là chị Thu Hà à?”, Lục Chí Minh nhìn thấy người vừa đến, vùng giữa hai lông mày thoáng vẻ kỳ lạ, nhếch miệng cười nói: “Không có gì, gặp phải thằng ranh ở trên máy bay mà tôi có nói với chị ấy, định chơi cho hắn một trận!”.

“Ồ?”.

Lí Thu Hà hơi tò mò, cô ta quen Lục Chí Minh ở Cán Tây, cũng coi như người quen cũ, nghe thấy câu này thế là cười nói.

“Ai mà lại dám đắc tội với cậu Minh thì chắc chắn là đen đủi rồi!”.

Cô ta vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên, khi cô ta nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt ở bên cạnh, biểu cảm lập tức thay đổi.

Cô ta đã nghĩ ra điều gì đó, hai mắt nheo lại, cuối cùng nhìn rõ được khuôn mặt Diệp Thiên, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ.

“Cậu… cậu Thiên?”.

Biểu cảm cô ta sợ hãi, hai mắt mở to, suýt nữa thì không nói nên lời.

Từ lần tận mắt chứng kiến trận đấu kinh điển của Diệp Thiên trên núi Phi Vũ, đến nay cũng đã chín tháng rồi, thế mà anh hùng cái thế gây chấn động Hoa Hạ này lại xuất hiện ở đây sao?

“Đắc tội với hắn thì là tôi đen đủi sao?”.

Ánh mắt Diệp Thiên cười mà như không cười.

Lí Thu Hà lập tức nuốt nước bọt vào trong, biểu cảm sợ hãi, không biết nên trả lời ra sao.

Lục Chí Minh ở Cán Tây có thể nói là cậu ấm khét tiếng, cô ta nghĩ người bình thường mà đắc tội với cậu ta, cho dù là con nhà gia tộc lớn ở tỉnh Xuyên cũng phải kiêng dè.

Nhưng nếu đổi lại là Diệp Thiên thì cô ta khó mà tưởng tượng được trên đời này có ai mà Diệp Thiên sợ chứ.

Chưa cần nói đến Lục Chí Minh chỉ là một cậu hai nhà họ Lục cỏn con, cho dù là cả nhà họ Lục thì Diệp Thiên e rằng cũng không coi là gì cả.

Lục Chí Minh cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Lí Thu Hà là người đẹp bên cạnh Ngô Quảng Phú, có tầm nhìn sâu rộng, các ông doanh nhân giàu kếch xù đều chưa chắc đã đủ tư cách để cô ta phải cúi người nói chuyện, nhưng lúc này, cô ta lại gọi Diệp Thiên là “cậu Thiên” với bộ dạng vô cùng cung kính, đủ thấy được lai lịch của Diệp Thiên không hề tầm thường, hình như cậu ta đã quá coi thường Diệp Thiên.
Đúng lúc cậu ta còn chưa định thần, thì ba bóng người lại đi từ trong hội trường ra.

Ba người này hai nam một nữ, đều là nam thanh nữ tú, khí chất ngời ngời, đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn ở đó.

Nhìn thấy Lục Chí Minh đứng ở đây, ba người đi nhanh tới, một người trong số đó trầm giọng hỏi Lục Chí Minh: “Chí Minh, có chuyện gì thế? Cậu lại gây chuyện ở đây à?”.

Lục Chí Minh quay đầu qua, lập tức đổi lại là một mặt cười, cậu ta giải thích: “Anh cả, đâu có, chỉ là gặp một người bạn thôi mà!”.

Người vừa đến chính là Lục Chí Văn và hai người trong Tam Tuyệt Môn.

Hai mắt Lục Chí Văn lạnh lùng nhìn qua Diệp Thiên một cái, không hề có bất kỳ phản ứng gì, còn Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành khi nhìn thấy Diệp Thiên, sắc mặt bỗng thay đổi.

Kỷ Nhược Yên chớp mắt, cuối cùng bước đến trước mặt Diệp Thiên.

“Những lời tôi với cậu ở Lư Thành lần trước đã rất rõ ràng rồi, vì sao bây giờ cậu vẫn tiếp cận với Tiểu Tuyết?”.

Giọng nói của cô ta như chất vấn, ánh mắt bực mình.

“Tiểu Tuyết?”, Lục Chí Văn nghe thấy, liền nói với vẻ kỳ lạ: “Chị Nhược Yên, là hắn sao?”.

Kỷ Nhược Yên hai mắt nhìn chằm chằm, nói nhỏ với Lục Chí Văn vài câu, Lục Chí Văn nghe xong biểu cảm lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên sắc lạnh, nhìn thẳng về phía Diệp Thiên.

“Thì ra người mà Tiểu Tuyết mãi không quên được chính là cậu?”.

Hai mắt Lục Chí Văn sắc lạnh, dữ dằn như hổ báo, cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.

Từ lúc cậu ta đính hôn với Kỷ Nhược Tuyết đến nay, thái độ của Kỷ Nhược Tuyết đối xử với cậu ta luôn lạnh nhạt, chưa bao giờ coi cậu ta là chồng sắp cưới, thậm chí còn luôn từ chối gần gũi cậu ta.

Cho dù cậu ta có lấy lòng như thế nào, quan tâm ra sao, nhưng lại đều không thể khiến Kỷ Nhược Tuyết rung động.

Cậu ta và Kỷ Nhược Yên đều là người trong giới võ thuật, cho nên từng hỏi riêng Kỷ Nhược Yên, sau khi biết được sự thật rằng trong lòng Kỷ Nhược Tuyết luôn có một người khác không thể thay thế, khiến cậu ta vô cùng đố kỵ.

Và lúc này người đó đang đứng ngay trước mặt cậu ta.

Ánh mắt Lục Chí Minh như lưỡi dao sắc nhọn, như thể muốn nhìn thấu Diệp Thiên luôn, cậu ta thầm nhìn Diệp Thiên từ đầu tới chân, Diệp Thiên hôm nay mặc một bộ đồ hiệu nổi tiếng, ăn mặc sang trọng, đúng chất của một người có tài, thậm chí còn hơn cả cậu ta một bậc, khiến cậu ta thầm gật đầu.

Nhưng người trong giới võ thuật chỉ coi quần áo như vật che thân mà thôi, thứ mà cậu ta coi trọng là thực lực và tiềm năng của một người, nhưng trên người Diệp Thiên cậu ta không nhìn thấy có chút thực lực nào cả, thực sự không có gì nổi bật.

Những nhân vật máu mặt thực sự như bố cậu ta là Lục Thiên Thư, hoặc Quách Dương “Cuồng Thương” chưởng môn Tam Tuyệt Môn, có ai mà không khí thế ngút trời, xưng bá bốn phương chứ?

Cho dù là giấu tài đi nữa, nhưng hơi thở của một vị võ giả thì không thể che giấu được, khi ở bên cạnh những người đó đều sẽ cảm nhận được một cảm giác áp bức nhẹ, còn Diệp Thiên, thực sự quá thể bình thường.

Đương nhiên không thiếu những võ giả ở cảnh giới cao đã đạt đến trạng thái trở về nguyên trạng, tự khống chế được mọi thứ, nhìn bề ngoài không thể suy đoán được, nhưng Diệp Thiên còn trẻ măng làm sao đến cảnh giới đó được?

Cậu ta thực sự không hiểu nổi Diệp Thiên có tài cán gì lại khiến Kỷ Nhược Tuyết ngày đêm mong nhớ như vậy.

Cậu ta tự hỏi cậu ta mạnh hơn Diệp Thiên phải đến trăm nghìn lần, nhưng Kỷ Nhược Tuyết lại không bao giờ để ý đến cậu ta, luôn là thái độ lạnh nhạt, khiến lòng đố kỵ lại nhen nhóm trong lòng cậu ta.

Ánh mắt Diệp Thiên hơi ngước lên, nhìn qua mặt vài người vừa đến, mấy người này đều là cao thủ đỉnh cao lớp trẻ Hoa Hạ, nhưng cậu lại không chút biểu cảm, thậm chí còn không cho vào đầu mấy câu nói của Lục Chí Văn.

Kỷ Nhược Yên quay đầu sang, ánh mắt nheo lại, trầm giọng nói: “Diệp Thiên, chuyện đến nước này, tôi phải nói rõ hết mọi chuyện với cậu!”.

“Khi nói với Tiểu Tuyết, tôi và bố tôi đều nói giống nhau, rằng cậu đã chết rồi!”.

“Lần trước tôi cũng đến Lư Thành nói rõ với cậu, bảo cậu tránh xa Tiểu Tuyết, hôn ước giữa cậu và nó đã không còn hiệu lực, sau này đừng có tiếp cận nó, chính cậu cũng đã đồng ý với tôi!”.

“Nam tử hán đại trượng phu, vì sao lại làm tiểu nhân nói mà không giữ lời?”.
Trong mắt cô ta càng trở nên ghê gớm hơn, lấy ra chiếc thẻ ngân hàng mà lần trước cô ta đưa cho Diệp Thiên.

“Đây là thẻ ngân hàng lần trước tôi đưa cho cậu, cậu nói cậu không cần, ra vẻ rất có đạo đức, nhưng bây giờ thì sao, cậu lại tiếp cận với Tiểu Tuyết, không chỉ ngồi cùng xe với nó, còn theo đến tận sơn trang Hồng Diệp, cậu định làm gì? Để nó nhận ra rồi tiếp tục nhân duyên trước đây?”.

“Diệp Thiên, mong cậu hãy nhìn lại bản thân đi được không?”.

Cô ta chỉ về phía Lục Chí Văn.

“Người đứng cạnh tôi đây là cậu chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là chồng sắp cưới của Tiểu Tuyết. Tôi biết bây giờ cậu có chút thành tựu, hình như kiếm được ít tiền, đi xe BMW, nhưng cậu tưởng như vậy là cậu sẽ xứng với Tiểu Tuyết sao?”.

“Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có cố gắng mười năm nữa, cũng không thể nào sánh nổi đâu, thậm chí so với những người theo đuổi khác của Tiểu Tuyết thì cậu vẫn còn kém xa!”.

“Nếu cậu biết điều, tôi hi vọng cậu có thể giữ tự trọng, rời xa Tiểu Tuyết, đừng có xuất hiện trong tầm mắt và trong cuộc sống của nó nữa!”.

“Thế giới này không còn tồn tại truyện cổ tích công chúa Lọ Lem và bạch mã hoàng tử nữa, đương nhiên cũng không thể tồn tại câu chuyện anh chàng nghèo rớt và nàng công chúa!”.

“Muốn làm con rể nhà họ Kỷ chúng tôi, kế thừa gia sản nhà họ Kỷ chúng tôi, hạng người không thực tế như cậu, tôi khuyên cậu mau tem tém lại đi, hiểu không?”.

Ánh mắt Lục Chí Văn gườm nhìn, trầm giọng nói: “Tôi biết cậu từng cứu Tiểu Tuyết, chữa khỏi mắt cho cô ấy, cứu cuộc đời của cô ấy, tôi với tư cách là chồng sắp cưới của cô ấy xin cảm ơn cậu!”.

Nhưng tôi phải nói rỡ với cậu, bây giờ bên cạnh Tiểu Tuyết đã có tôi, cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, vợ tương lai của tôi, cậu muốn bất kỳ thủ lao gì, cần nói một câu Lục Chí Văn tôi sẽ đáp ứng cho cậu!”

“Nhương nếu cậu muốn có được Tiều Tuyết. hi vọng cậu suy nghĩ kỹ đến hậu quả, đing có làm những

chuyện ngu xuẩn mà bản thân không thể gánh vác nổi!”.

Liêu Như Thành đứng bên cạnh nhếch miệng cười khẩy, nói với giọng coi thường: “Lần trước gặp cậu, tuy cậu trông chẳng ra sao cả, nhưng được cái mồm mép, cũng có chút khí phách!”.

“Lần này lại chủ động tiếp cận Tiểu Tuyết, còn đi theo đến tận sơn trang Hồng Diệp, không thể không nói, bây giờ cậu đến tư cách để tôi nhìn thẳng cậu cũng không có đâu!”.

Ba cao thủ đỉnh cao lớp trẻ trong giới võ thuật Hoa Hạ đều nói Diệp Thiên một tràng không ra gì.

Lục Chí Minh ngây người ra tại chỗ với biểu cảm ngơ ngác, cậu ta vốn lo lắng bản thân gây mâu thuẫn với Diệp Thiên sẽ bị Lục Chí Văn quở trách, nhưng bây giờ Lục Chí Văn, Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành đều đứng ra nói Diệp Thiên, khiến cậu ta chưa kịp phản ứng.

Lí Thu Hà đứng ở bên cạnh nhìn ba người nói Diệp Thiên, trong lòng chỉ cảm thấy không thể ngờ.

Đường đường là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, Diệp Lăng Thiên uy danh thiên hạ, thế mà lại bị bọn họ nói cho không ra gì, còn nói Diệp Thiên có cố gắng mười năm cũng không bằng Lục Chí Văn, đúng là nực cười.

Với thực lực của Diệp Thiên lúc này, cả trăm nghìn nhà họ Lục cũng không so lại được, cô ta thực sự không biết ba người này sao lại có dũng khí nói ra những lời mỉa mai Diệp Thiên như vậy.

Ba người nói hơn mười câu liên tiếp, nhưng Diệp Thiên lại chỉ dửng dưng.

Cậu lạnh lùng lướt qua Liêu Như Thành, rồi nhìn thẳng vào Lục Chí Văn.

“Nếu là người phụ nữ của anh thì anh quản cho tốt vào, đừng để cô ấy tùy tiện chạy đến đi nhờ xe người khác!”.

“Còn hậu quả mà anh nói thì tôi lại rất muốn xem xem sao!”.

Cậu nói xong, quay sang nhìn Kỷ Nhược Yên.

“Hạng phụ nữ tự cho mình là nhất trên thế giới này đúng là không ít, nói thật nhé, tôi cũng rất khâm phục trí tưởng tượng của cô đấy!”.

“Kỷ Nhược Tuyết đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường, cứu cô ấy chỉ là việc làm theo bản năng, còn tôi không có hứng thú gì tiếp cận cô ấy cả!”.

“Làm con rể nhà họ Kỷ các cô? Hừ, một nhà họ Kỷ cỏn con có tài cán gì để Diệp Thiên tôi phải nương tựa? Trong mắt tôi, cho dù mười hay một trăm nhà họ Kỷ thì cũng chẳng là gì cả!”.

Diệp Thiên đút một tay vào túi, đi lướt qua nguòi Kỷ Nhược Yên.

“Tôi đến sơn trang Hồng Diệp là tham dự buổi từ thiện, không liên quan gì đến Kỷ Nhược Tuyết hết!”.

“Lần này tôi coi như mấy người ngu muội, tôi không chấp mấy người, nhưng lần sau nếu còn đứng trước mặt tôi nói này nói nọ, tôi sẽ không khách sáo nữa đâu!”.

“Các người tốt nhất đừng nghĩ đây chỉ là nói đùa!”.

Nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt Diệp Thiên đã trở nên lạnh lại.
Mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thiên đối mặt với bọn họ lại không hề nhượng bộ, thậm chí còn buông lời uy hiếp.

Trong khi mấy người còn đang sững sờ thì Diệp Thiên đã đi vào đến cửa chính của hội trường bên trong sơn trang Hồng Diệp.

Cậu hơi dừng bước, quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

“Kỷ Nhược Yên, nếu biết trước hôm nay cô lại đến trước mặt tôi để nói những lời vô bổ này, thì trước đây tôi đã không nên cứu cô!”.

Nói xong, cậu bước vào trong hội trường, chỉ còn Kỷ Nhược Yên vẫn đang thẫn thờ ở đó!

Diệp Thiên đi vào hội trường, Tiếu Văn Nguyệt chào Lí Thu Hà một tiếng, sau đó cũng nhanh chóng đi theo.

Những người khác đều ngây người tại chỗ, nhất là Kỷ Nhược Yên, cô ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Diệp Thiên lại nói cái gì mà sớm biết như vậy, năm xưa lẽ ra không nên quản cô ta. Đùa gì chứ, cô ta đường đường là đệ tử nòng cốt của Tam Tuyệt Môn, một trong chín thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ, từ khi nào cần một nhân vật nhỏ như Diệp Thiên quản?

Cho dù cô ta thật sự có việc gì cần giúp đỡ, làm sao Diệp Thiên quản được?

“Hừ!”.

Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, không để tâm nữa, quay sang bàn bạc với Lục Chí Văn và Liêu Như Thành, bắt đầu tiến hành công việc kiểm tra ở xung quanh.

Cô ta làm sao biết được người cứu cô ta và Liêu Như Thành khỏi tay võ giả Đảo Quốc năm xưa chính là Diệp Thiên chứ?

Nhóm Kỷ Nhược Yên rời đi, Lục Chí Minh tươi cười nhìn sang Lí Thu Hà.

“Chị Thu Hà, chị vào cùng luôn không?”.

Trước kia Lí Thu Hà còn thân thiết với cậu ta, bây giờ lại như biến thành một người khác, tỏ vẻ lạnh lùng, không đếm xỉa tới cậu ta mà đi thẳng vào trong hội trường.

Lục Chí Minh hơi ngạc nhiên, không biết vì sao Lí Thu Hà lại phản ứng khác trước như vậy, nhưng cậu ta không hề để bụng, cũng ôm lấy một cô nàng nổi tiếng đi vào trong hội trường.

Buổi diễn từ thiện tối nay ở sơn trang Hồng Diệp đã kín hết chỗ ngồi, khán giả đều là những người nổi tiếng vang danh xa gần. Ánh đèn trong hội trường sáng trưng, bày hơn trăm chiếc bàn tròn màu đỏ, trải thảm đỏ trên mặt đất.

Diệp Thiên đến vị trí mà nhóm Ngô Quảng Phú sắp xếp cho cậu. Những bàn khác đều đã lấp kín những doanh nhân nổi tiếng, riêng bàn của Diệp Thiên chỉ có hai người là cậu và Tiếu Văn Nguyệt.

“Diệp Thiên, giữa anh và Kỷ Nhược Tuyết từng xảy ra chuyện gì vậy?”.

Tiếu Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn, vô cùng tò mò hỏi: “Anh từng cứu cô ấy, nhưng hình như cô ấy không biết là anh?”.

Diệp Thiên nâng ly rượu trong tay, nhấp môi, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Cũng không tính là chuyện gì, ma xui quỷ khiến tôi từng cứu cô ấy một lần, lúc đó tôi cảm thấy cô ấy cũng cùng loại người với tôi, đều mất đi thứ quan trọng nhất, cho nên mới cứu cô ấy”.

“Lúc đó cô ấy mù hai mắt nên không nhìn thấy mặt tôi”.

Hai mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lấp lánh, khó hiểu hỏi: “Vậy vì sao bây giờ anh không nói với cô ấy?”.

Diệp Thiên nhíu mày, lạ lùng hỏi: “Vì sao phải nói cho cô ấy?”.

“Khi xưa tôi cứu cô ấy cũng chỉ là tiện tay, giữa tôi và cô ấy chỉ là bèo nước gặp nhau, là khách qua đường trong cuộc sống của mỗi người mà thôi”.

“Cô ấy có cuộc sống của cô ấy, tôi cũng có con đường tôi phải đi, hai bên không liên quan với nhau, đây là kết quả tốt nhất”.

Tiếu Văn Nguyệt nhăn mày, nhớ tới mình trước đây. Khi xưa, cô ta cũng được Diệp Thiên cứu nhiều lần, nhưng trong mắt Diệp Thiên chưa bao giờ có cô ta. Cậu cứu cô ta đều chỉ vì nể tình Hà Tuệ Mẫn, thậm chí còn không muốn cho cô ta biết là cậu đã cứu.

Cô ta hiểu rất rô cảm giác đó, có thể nói là đau đến ruột gan. Nghĩ tới hoàn cảnh của Kỳ Nhược

Tuyết cũng giống như mình, cô ta lại cảm thấy xót thương.

Diệp Thiên, nói thật, anh làm như vậy rất tàn

nhẫn”, cô ta nhu mày nói: It nhất anh cũng nên nói thật cho cô ấy, cô ấy có quyền được biết.

“Cảm giác này tôi cũng đã trải qua, đó thật sự là nỗi đau khắc cốt ghi tâm”.

Diệp Thiên uống hết rượu, dựa vào ghế sofa, ánh mắt thờ ơ.
“Cô ấy có biết hay không không quan trọng, cô không nghe mấy người vừa rồi nói gì sao? Chị và bố của Kỷ Nhược Tuyết nói với cô ấy rằng tôi đã chết. Trong lòng Kỷ Nhược Tuyết, tôi chỉ là một người chết, nhiều lắm cũng chỉ có thể hoài niệm”.

“Coi như tôi đã chết rồi, đối với Kỷ Nhược Tuyết mà nói chẳng phải là kết quả tốt nhất sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn vẻ mặt kiên quyết của Diệp Thiên, âm thầm thở dài.

Cô ta hiểu rõ tính cách của Diệp Thiên, xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt. Mặc dù từng tình cờ gặp gỡ Kỷ Nhược Tuyết, nhưng cậu lại không thể nào dừng chân nán lại vì cô ấy, thậm chí cậu còn chưa từng để Kỷ Nhược Tuyết trong lòng.

Nghĩ tới Kỷ Nhược Tuyết không hề biết chuyện này, cô ta chỉ đành tiếc hận lắc đầu.

Tám giờ rưỡi tối, hội trường bỗng giảm ánh sáng, trở nên tối mù, sau đó một ánh đèn chiếu xuống sân khấu.

Ngô Quảng Phú cầm microphone trong tay, đối diện với các vị khách ngồi bên dưới, gương mặt tươi cười.

“Hôm nay, mọi người có thể bớt chút thời gian đến tham gia buổi đấu giá từ thiện của chúng tôi, tôi đại diện cho Tập đoàn Lăng Thiên cảm ơn mọi người”.

Anh ta nói xong, hơi cúi người trước đám đông, cả hội trường lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay.

Địa vị của Tập đoàn Lăng Thiên ngày nay dù là ở quốc tế cũng có sức ảnh hưởng không gì sánh được, những nhân vật nổi tiếng và doanh nhân giàu có này đa số đều là đến để tô điểm thêm.

Ngô Quảng Phú đứng dậy, lại giới thiệu: “Đêm diễn hôm nay chia ra phần biểu diễn và phần đấu giá, tiếp sau, chúng ta sẽ đón chào màn biểu diễn đầu tiên!”.

“Lần biểu diễn này, Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi vô cùng vinh hạnh có thể mời được nữ thần quốc dân đang nổi hiện nay!”.

“Xin mời cô Kỷ Nhược Tuyết!”.

Anh ta đưa tay, ánh đèn di chuyển, chiếu xuống một dáng người xinh đẹp thuần khiết.

Kỷ Nhược Tuyết mặc chiếc đầm màu tím, bước chân bình ổn, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vô số ánh mắt dừng lại trên người cô ấy.

“Xin chào mọi người”.

Kỷ Nhược Tuyết vẫy tay với mọi người, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, không ít người trẻ tuổi đều vẫy cánh tay đáp lại, bầu không khí lập tức được hâm nóng.

Kỷ Nhược Tuyết là người mới nổi bật nhất của thế hệ sinh năm 95 trở về sau, nữ thần quốc dân, được tôn xưng là diva quốc tế tương lai. Vì vẻ ngoài trong sáng thuần khiết và giọng ca ngọt ngào của cô ấy nhận được lời khen của mọi người, ngay cả những người nổi tiếng ở đây cũng có đa số là người hâm mộ của cô ấy.

Ở đây toàn là nhân vật có máu mặt, có không ít người biết gia cảnh của Kỷ Nhược Tuyết, vừa thích vừa nể cô ấy.

“Hôm nay tôi rất vinh hạnh nhận được lời mời của Tập đoàn Lăng Thiên đến biểu diễn cho mọi người”.

“Có thể đứng ở trên sân khấu này đều là nhờ sự yêu thích và sự ủng hộ của mọi người đối với tôi, tôi vô cùng cảm ơn mọi người”.

Cô ấy cúi người chào khán giả, sau đó lại nói vài câu xã giao thường thấy. Trong chớp mắt, bầu không khí sục sôi, tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường.

Lục Chí Văn ngồi chung một bàn với Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành, cậu ta nhìn Kỷ Nhược Tuyết xinh đẹp hơn người, thu hút sự chú ý của mọi người ở trên sân khấu, trong mắt đong đầy tình yêu thương.

Đây là người phụ nữ của cậu ta, cậu ta đã thề sẽ yêu thương cả đời.

Ánh mắt cậu ta hơi dừng lại, chuyển hướng sang Diệp Thiên đang nâng ly rượu bằng một tay ở không xa, trong mắt lóe lên vẻ u ám.

Cậu ta chưa từng để Diệp Thiên vào mắt, thậm chí không xem cậu là đối thủ, nhưng cậu ta lại biết rõ địa vị của Diệp Thiên trong lòng Kỷ Nhược Tuyết. Ngay cả cậu ta cũng không thể không thừa nhận, đây là một tình địch mà cậu ta không nắm chắc phần thắng.

Cậu ta có thể khẳng định, nếu Kỷ Nhược Tuyết biết Diệp Thiên còn sống thì chắc chắn sẽ không do dự mà nhào vào lòng Diệp Thiên.

Cậu ta đã sớm có suy nghĩ phải bảo đảm sau này Diệp Thiên không thể xuất hiện ở bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết, vậy chỉ có một cách, đó là để Diệp Thiên mãi mãi biến mất.

Cậu ta đã hạ quyết tâm, đợi chuyện của Thế Giới Hắc Ám qua đi thì sẽ là lúc Diệp Thiên phải chết!

Diệp Thiên bình thản, ánh mắt sâu xa, hoàn toàn không quan tâm đến Lục Chí Văn. Cậu xoay xoay ly rượu trong tay, đột nhiên ánh mắt trở nên chăm chú.

Cậu cảm nhận được mười hai hơi thở đang nhanh chóng tiếp cận hội trường.

“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK