“Anh muốn gặp người nắm quyền cao nhất trong Song Tu Tông của chúng tôi?”.
Thiếu chủ Song Tu chớp mắt, hai hàng lông mày nhíu lại.
“Tổ phụ, tổ mẫu của tôi bây giờ đang bế quan trong căn nhà đá ở bên ngoài, không tùy tiện gặp khách, muốn gặp họ thì không dễ đâu!”.
Giọng nói của cô ta mang vài phần lạnh lùng, đây là cô ta đã nể mặt Hoa Lộng Ảnh mà nói năng lịch sự nhất có thể rồi, nếu không người khác vừa đến đã nói muốn gặp bậc tổ của cô ta, cô ta đã nổi cơn tức giận rồi.
“Bế quan sao?”, Diệp Thiên nhếch miệng cười, sức mạnh tinh thần của cậu lúc này tuy không quá mạnh, nhưng cũng vượt lên trên phần lớn võ giả ở cảnh giới siêu phàm, cho dù là một vị siêu phàm thần phẩm, cũng chưa chắc có thể sánh ngang được với cậu.
Khi cậu đến Song Tu Tông, sức mạnh tinh thần đã thăm dò qua, cảm nhận được sự tồn tại của hai vị võ giả cảnh giới siêu phàm, hơn nữa hai người này đang ở gần đây.
Cậu đang định tiếp tục lên tiếng, Hoa Lộng Ảnh lại nhìn cậu với vẻ quở trách.
“Anh Thiên, hôm nay là ngày Uyển Nhi chọn rể, hay là chờ sau khi đại hội kết thúc, chọn ra được chồng của Uyển Nhi rồi hãy hỏi, cũng không cần gấp ngay bây giờ đúng không?”.
Diệp Thiên sờ lên mũi, thực sự không có hứng thú với đại hội chọn rể của Song Tu Tông, nhưng nếu Hoa Lộng Ảnh đã lên tiếng rồi thì cậu chỉ có thể gật đầu, chứ không cố hỏi tiếp.
“Hừ!”.
Thiếu chủ Song Tu dù sao cũng mới thành niên, tuổi tác chưa lớn, hừ một tiếng với vẻ không vui.
“Uyển Nhi, em đừng giận anh Diệp Thiên, anh ấy tính cách vốn như vậy đó, anh ấy cũng thực sự có chuyện quan trọng muốn hỏi các trưởng bối của em mà!”.
Nhìn thấy bộ dạng của cô ta, Hoa Lộng Ảnh mỉm cười giải thích, lại quay sang nhìn Diệp Thiên bên cạnh.
“Anh Thiên, em giới thiệu với anh chút nhé, đây là thiếu chủ của Song Tu Tông, là truyền nhân thiên tài đời này, tên là Thượng Quan Uyển Nhi!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với cô ta, Thượng Quan Uyển Nhi cũng gật đầu đại, nhưng trong lòng lại vô cùng coi thường.
Anh Diệp Thiên cái chó chết gì chứ, trông Diệp Thiên cũng không lớn hơn cô ta bao nhiêu, hơn nữa cô ta đường đường là thiếu chủ Song Tu Tông, Diệp Thiên dựa vào đâu mà xưng anh em với cô ta chứ?
Nếu không phải Diệp Thiên thân thiết với Hoa Lộng Ảnh như vậy, thì đến tư cách ngồi cùng bàn với cô ta cũng không có, thậm chí còn không có cả tư cách đi vào chỗ ngồi dành cho khách quý của Song Tu Tông.
Nhưng cô ta thầm thấy kỳ lạ, nhìn bộ dạng Hoa Lộng Ảnh đối xử với Diệp Thiên, đúng là thật lòng, coi Diệp Thiên như chồng tương lai, người bạn đời của bản thân vậy, cô ta không thể hiểu nổi Diệp Thiên có tài cán gì mà có thể nhận được sự yêu thương của người đẹp thủ đô này chứ?
Cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một lúc, nội lực trong cơ thể vận chuyển, công pháp đặc biệt của Song Tu Tông khẽ khởi động, công pháp này chỉ có truyền nhân của Song Tu Tông mới có tư cách tu luyện, và tu luyện được công pháp này sẽ có thể tự cảm nhận, khiến sự nhạy bén của bản thân tăng lên gấp hơn 10 lần, có thể nhìn thấu được luôn bản chất thật sự của người khác.
Đây cũng là phương pháp cuối cùng khi chọn rể của người trong Song Tu Tông, dựa vào cảm nhận, mỗi người trong mắt cô ta đều sẽ có màu sắc khác nhau, tia sáng ở cấp độ khác nhau.
Màu sắc càng đậm, tia sáng càng mạnh, chứng tỏ tư cách của người này càng cao, càng có tư cách trở thành chồng của cô ta, cùng cô ta tu luyện.
Công pháp song tu vận chuyển, cô ta tự tin rằng, cho dù là một vị cao thủ ở cảnh giới siêu phàm cũng tuyệt đối không thể không lộ chút dấu vết nào, nếu Diệp Thiên thực sự có bản lĩnh che giấu, cô ta chắc chắn có thể nhìn cái ra ngay.
Nhưng điều khiến cô ta ngạc nhiên đó là, cô ta không thể cảm nhận được gì từ trên người Diệp Thiên, Diệp Thiên giống như một mặt hồ tĩnh lặng, rất đỗi bình thường, sau khi dùng công pháp Song Tu cảm nhận cậu xong, trên người Diệp Thiên thế mà lại không xuất hiện ra một chút tia sáng nào, đến ngay cả Dương Cương ở bên cạnh, trên người tỏa ra tia sáng vàng rực rỡ, chỉ có mỗi Diệp Thiên là không có gì cả.
“Sao có thể chứ? Tên này thế mà lại không có chút tia sáng nào sao?”.
Vẻ mặt Thượng Quan Uyển Nhi vô cùng bình thản, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên không ngớt.
Cô ta vốn cho rằng Diệp Thiên có thể nhận được tình yêu của Hoa Lộng Ảnh, ít nhất cũng phải có chút bản lĩnh tiềm ẩn, nhưng bây giờ xem ra tư chất của cậu còn không bằng cả một người bình thường, dùng Song Tu Đại Pháp cảm nhận thế mà không xuất hiện ra chút tia sáng nào.
Cô ta làm sao biết được Diệp Thiên đã đến cấp độ trở lại nguyên trạng, từ lâu đã không còn ở cấp độ mà người như cô ta có thể cảm nhận được.
Song Tu Đại Pháp có tác dụng tương đương với Kiếm Tâm Thông Minh của phái Hồ Ngọc Nguyệt, đều có thể xuyên thấu hiện tượng để nhìn bản chất, nhưng trước đây Lí Thanh Du có thể cảm nhận được nội tại của Diệp Thiên, là vì Diệp Thiên vẫn chưa bước vào cảnh giới siêu phàm, bây giờ Diệp Thiên đã đạt đến siêu phàm, tu vi hoàn toàn đã trở lại trạng thái tĩnh lặng, cho dù là một vị siêu phàm thần phẩm đứng trước mặt cũng chưa chắc có thể cảm nhận được ra cậu là một võ giả, càng huống hồ Thượng Quan Uyển Nhi chỉ là một chí tôn võ thuật cỏn con?
“Chị Hoa không phải là bị tên này lừa rồi đấy chứ? Dựa vào anh ta mà cũng được chị Hoa công nhận như vậy sao?”.
Thượng Quan Uyển Nhi làm sao biết được những điều kia, cô ta cảm thấy không thể ngờ được, định dùng Truyền Âm Chi Pháp hỏi Hoa Lộng Ảnh một phen, nhưng trên lễ đài lại đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
Chương 512: Vực Ngoại Ma Môn
Một nam một nữ mặc Hán phục bằng lụa, trông giống như đôi vợ chồng.
Hai người nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức hiểu ý, chào Hoa Lộng Ảnh một tiếng rồi lập tức quay người lên lễ đài.
Các khách quý bên trong đại sảnh của Song Tu Tông đều quay đầu nhìn lên lễ đài, có những người tinh mắt đã nhận ra, đôi nam nữ trung niên vừa xuất hiện này chính là môn chủ và chồng môn chủ của Song Tu Tông.
“Hai người kia chắc là bố mẹ của Uyển Nhi rồi, Song Tu Tông đúng là ngọa hổ tàng long!”.
Hoa Lộng Ảnh nhìn về phía hai người, thầm cảm khái nói.
“Đúng vậy!”.
Diệp Thiên liếc nhìn về phía lễ đài, hai người vừa xuất hiện đây, tu vi của mỗi người đều đã đạt đến đỉnh cao chí tôn võ thuật, sức mạnh của thực lực đã có thể sánh ngang với cao thủ trong top đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.
Cậu tin rằng nếu không phải Song Tu Tông quá khiêm tốn trong mười năm nay, thì bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ nhất định sẽ thêm hai vị cao thủ này nữa.
Trên lễ đài, một nam một nữ sánh bước bên nhau, người đàn ông bước lên trước một bước, giọng nói hào sảng, vang khắp đại sảnh.
“Các vị ở đây đều là những thiên tài, thanh niên tuấn kiệt danh tiếng lẫy lừng trong giới võ thuật Hoa Hạ. Hôm nay là đại hội chọn rể của Song Tu Tông chúng tôi, các vị có mặt tại đây thực sự là niềm vinh hạnh cho Song Tu Tông chúng tôi!”.
Ông ta nói một tràng những lời khách sáo, sau đó đi vào vấn đề chính.
“Mọi người cũng đều biết, Song Tu Tông chúng tôi từ đời đầu tiên đã lập ra quy định, mỗi một người truyền nhân mới, khi thành niên đều sẽ tổ chức chọn rể trong khắp giới võ thuật Hoa Hạ, và hôm nay chính là đại lễ thành niên của con gái Uyển Nhi của chúng tôi!”.
“Yên Nam Phi tôi xưa nay không thích nói nhiều lời, các vị đã tới Song Tu Tông hôm nay gần như đều là đến vì con gái tôi!”.
“Đại hội chọn rể chỉ có một quy tắc, đó là nghênh chiến với Uyển Nhi con gái tôi, chỉ cần thắng được con bé, thì chính là con rể của Song Tu Tông chúng tôi!”.
“Đại hội sắp bắt đầu, mời các vị hãy chuẩn bị!”.
Ông ta vừa dứt lời, hội trường lập tức rầm rộ tiếng vỗ tay hoan hô, chị em nhà họ Dương bị khí thế hào hùng này tác động, cũng cảm thấy khí huyết sục sôi.
Có nhiều thanh niên tuấn kiệt ở đây như vậy, đến lúc đó những người mạnh giao đấu với nhau, tuyệt đối sẽ có những cảnh mạnh mẽ đẹp mắt chưa từng có, hơn hẳn so với vùng Tây Bắc xa xôi của bọn họ.
“Tiểu Cương, nghe thấy chưa, lát nữa em nhất định phải thể hiện thật tốt, cố gắng để thiếu chủ Song Tu chú ý đến em!”.
Dương Duyệt ghé sát vào Dương Cương, nhỏ tiếng dặn dò.
“Chị, em biết rồi!”.
Dương Cương gật đầu.
Trong khu tiếp khách quý, bàn tay Thích Kiếm Anh khẽ run, không thể phủ nhận thiếu chủ của Song Tu Tông có sắc đẹp hiếm có, không hề kém so với hai người đẹp trong giới võ thuật Hoa Hạ là Hoa Lộng Ảnh và Lí Thanh Du, hơn nữa công pháp của Song Tu Tông thần bí mạnh mẽ, một khi luyện được Song Tu Đại Pháp thì sức mạnh tăng cực nhanh, đừng nói là cảnh giới chí tôn võ thuật, cho dù là cảnh giới siêu phàm cũng đều có thể bước vào, ai mà không rung động chứ?
“Lần này mình nhất định phải nắm chắc cơ hội!”.
Anh ta thầm hạ quyết tâm, nhất định thể hiện hết thân thủ lần này để thành người chiến thắng.
Đúng lúc này, một cô gái thiên tài của phái Hoa Sơn ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Sư huynh, anh nói xem cậu ta có tham gia chọn rể không? Nếu cậu ta mà tham gia thì ai đánh lại được?”.
Thích Kiếm Anh nghe thấy vậy, lén nhìn sang phía Diệp Thiên một cái, thấy Diệp Thiên kê hai tay sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mới khẽ lắc đầu.
“Em nghĩ nhiều rồi, với tu vi thực lực của cậu ta, làm sao có chuyện cần đến công pháp của Song Tu Tông chứ? Cho dù người mạnh nhất của Song Tu Tông xuất hiện, e rằng cũng không phải là đối thủ của cậu ta, tầm mắt của cậu ta đã không còn ở cấp độ như chúng ta nữa rồi, làm sao có chuyện tham gia cuộc đấu cỏn con này chứ?”.
Cô gái thấy vậy, mơ hồ gật đầu.
Đại sảnh im lặng trong phút chốc, Yên Nam Phi vừa rồi lên lễ đài, bây giờ lại xuất hiện, ông ta chìa tay ra, giọng nói hào hùng.
“Các vị, thời khắc đã tới, tôi tuyên bố, đại hội chọn rể đời thứ bảy của Song Tu Tông chính thức bắt đầu!”.
Ông ta tuyên bố xong, tất cả mọi người đều ồ lên, những tiếng vỗ tay không ngừng, các thanh niên hào kiệt đều nóng lòng muốn thử sức, nội lực trong cơ thể đã điều động đến mức cao nhất.
Thượng Quan Uyển Nhi mặc chiếc váy đơn giản, mặt đeo mạng che mỏng, như một tiên tử phàm trần đứng trên lễ đài, chờ đợi thanh niên tuấn kiệt lên lễ đài giao đấu.
Hàng trăm thiên tài trẻ tuổi có mặt ở đây, tuy trong mắt ai cũng đầy khí thế, nhưng lại không ai dám xông lên, bọn họ đều không muốn trở thành vật hi sinh đầu tiên trên lễ đài.
Kỹ nghệ võ thuật của Song Tu Tông vô cùng thần bí, bọn họ đều muốn nhìn thấy trước rồi mới xông lên, như vậy có thể nắm được phần thắng nhiều hơn, thế là nhất thời toàn đại sảnh trở nên im lặng.
Dương Duyệt thấy không thể bỏ lỡ cơ hội, đẩy Dương Cương một cái, chuẩn bị để cậu ta lên lễ đài trước, thì đúng lúc này một tiếng rít lên chấn động toàn hiện trường.
Tiếng rít kéo dài đến chói tai, chấn động đến mức bàn ghế rồi ấm chén đều rung nhẹ, đủ thấy được nội lực mạnh đến mức nào, ngay cả thiên tài đỉnh cao như Thích Kiếm Anh cũng giật mình, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Tiếng rít từ xa đến gần, một bóng người một tay cầm quạt giấy bay đến, rồi đáp thẳng xuống lễ đài như ma quỷ vậy.
Đây là một thanh niên nhẹ nhàng, trông khoảng 25, 26 tuổi, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ tà dị, bộ áo dài khẽ bay lất phất, trông giống như thư sinh thời cổ đại.
Anh ta mở quạt giấy ra, khẽ quạt nhẹ, đôi mắt mang tà khí nhìn thẳng về phía Thượng Quan Uyển Nhi.
“Đại hội chọn rể của Song Tu Tông, chuyện lớn như vậy sao có thể thiếu tôi được?”.
“Thiếu chủ Song Tu xinh đẹp có tiếng, tôi đã mến mộ từ lâu, hôm nay, tôi xin phép các thanh niên tuấn kiệt của võ lâm trung nguyên ở đây, đến lĩnh giáo trước các chiêu thức cao siêu của thiếu chủ!”.
Anh ta ăn nói tùy tiện, giọng nói lộ vẻ tự tin rõ rệt, gần như không hề coi những thanh niên tuấn kiệt ở đây ra gì.
Người này xuất hiện khiến biểu cảm của Thượng Quan Uyển Nhi và bố mẹ cô ta đều đột nhiên thay đổi, hoàn toàn sa sầm lại.
Những người còn lại trong đại sảnh đều kinh ngạc, nhìn về phía hình ảnh có in vết tay màu máu ở trước ngực người thanh niên.
Hoa Lộng Ảnh ngồi bên cạnh Diệp Thiên, cũng không kìm được thốt lên.
“Vực Ngoại Ma Môn?”.
Chương 513: Thách đấu
“Vực Ngoại Ma Môn?”
Hoa Lộng Ảnh khẽ thì thầm, trong ánh mắt mang theo chút chấn động.
“Vực Ngoại Ma Môn? Chị Hoa, chị đang nói cái gì?”
Dương Duyệt nghi ngờ quay đầu lại.
Hoa Lộng Ảnh nhìn chăm chú vào hình vẽ bàn tay bằng thuốc màu đỏ như máu trên ngực thanh niên, khẽ nói: “Vực Ngoại Ma Môn là một môn phái cổ xưa!”
“Tục truyền, người sáng lập ra nó là đại nội thị vệ Thanh Đình của hơn một trăm năm trước, thị vệ này dùng một loại tuyệt kỹ là Huyết Thủ tung hoành giang hồ, khi đó được đế vương Thanh Đình khen ngợi, dẫn vào trong cung, trở thành thống lĩnh đại nội!”
“Nhưng về sau ở thời kỳ liên quân Thanh Hoa, đại nội thị vệ này bán chủ cầu vinh, không chỉ chưa từng ra tay bảo vệ đất nước, trái lại còn nối giáo cho giặc, cuối cùng sợ bị Thanh Đình truy bắt, tự động lui lại, trốn đến Ngoại Vực!”
“Hắn lấy tên Huyết Thủ, sáng lập ra một môn phái, xưng là phái Huyết Thủ, đệ tử của môn phái này cướp bóc phóng hỏa giết người ở vùng biên giới Hoa - Sa, không chuyện ác nào không làm, hơn nữa thuộc hạ bên dưới dâm tà gian ác, làm đủ chuyện xấu, hệt như ma quỷ, đều lấy danh nghĩa phái Huyết Thủ, từ đó được gọi là ‘Vực Ngoại Ma Môn’!”
Lúc này Dương Duyệt và Dương Cương mới hiểu rõ, Dương Duyệt khiếp sợ hô lên: “Nói như vậy, chẳng phải người cầm quạt giấy này chính là một tên khốn nạn xấu xa sao?”
Hoa Lộng Ảnh khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên lo lắng cho Thượng Quan Uyển Nhi.
Tương truyền, người sáng lập ra Song Tu Tông là hoàng tộc của nước Bồng Lai ở Ngoại Vực, bởi vì phái Huyết Thủ nổi dậy ở Ngoại Vực, cuối cùng tiêu diệt nước Bồng Lai, lúc này người của hoàng tộc nước Bồng Lai mới trốn đến vùng đất Hoa Hạ, sáng lập ra Song Tu Tông.
Song Tu Tông và phái Huyết Thủ như nước với lửa, từ trước đến giờ luôn không thể hòa hợp, là kẻ thù một mất một còn, lúc này người của phái Huyết Thủ xuất hiện tại Song Tu Tông, rõ ràng không có ý tốt.
Dựa vào tiếng hét dài chấn nhiếp trời cao vừa rồi của thanh niên, có thể thấy tu vi không hề kém Thượng Quan Uyển Nhi, lại thêm võ kỹ kỳ lạ hiếm thấy của phái Huyết Thủ, một khi hai người đánh với nhau, khó phân thắng bại.
“Vậy mà lại là người của Vực Ngoại Ma Môn, sao bọn họ lại đến đây?”
Thích Kiếm Anh hơi rung động, đã cảm nhận được một tia sát ý trầm nặng.
Đám thiên tài tuấn kiệt còn lại cũng cảm thấy tình thế không ổn, ánh mắt đều hơi nheo lại.
Trên khán đài, ánh mắt Yên Nam Phi lạnh lẽo, ánh mắt người vợ Thượng Quan U Nhược của ông ta cũng giá lạnh như sương, biểu tình hoàn toàn không chút độ ấm nào.
Thượng Quan Uyển Nhi mặc váy trắng, trong giọng nói ẩn chứa chán ghét vô tận.
“Người của phái Huyết Thủ gì chứ, cũng dám chạy đến Song Tu Tông chúng ta giương oai sao?”
“Mau cút!”
Từ nhỏ cô ta đã được tổ tiên cha ông hun đúc, nói cho cô ta biết lịch sử ân oán của Song Tu Tông và phái Huyết Thủ, vì vậy cô ta căm hận phái Huyết Thủ đến xương tủy, giờ phút này có người của phái Huyết Thủ tìm đến, đương nhiên cô ta sẽ không khách khí.
“Thiếu chủ Song Tu thật nóng nảy!”
Thanh niên không có bất kỳ dao động nào, trái lại cười nhạt: “Song Tu Tông kén rể, vẫn luôn hướng đến giới võ đạo Hoa Hạ, mặc dù phái Huyết Thủ của tôi ở Ngoại Vực, nhưng tổ sư của phái chính là người Hoa Hạ chính gốc!”
“Như vậy cho thấy, phái Huyết Thủ tôi cũng là tông phái Hoa Hạ chính gốc, nếu thanh niên tuấn kiệt của các tông môn Hoa Hạ khác có thể tham gia đại hội, vậy vì sao tôi lại không thể?”
Nét mặt Thượng Quan Uyển Nhi lạnh như băng, cô ta hừ lạnh nói.
“Cẩu tặc bán chủ cầu vinh, cũng có mặt mũi nói mình là người Hoa Hạ?”
Cô ta tiến lên một bước, bộc phát sức mạnh trong người ra, khiến cho toàn bộ khán đài rung động, lung lay sắp đổ.
“Không cút thì chết!”
Hiện giờ, vị thiếu chủ Song Tu này đã hoàn toàn lộ ra phong thái của người thừa kế Song Tu Tông, trong mắt bùng lên sát ý.
“Ha ha!”. Thanh niên phá lên cười, không hề sợ hãi.
“Miệng lưỡi thiếu chủ Song Tu cũng thật ghê gớm, cô là người thừa kế đời này của Song Tu Tông, tôi cũng là cao thủ thiên tài kiệt xuất đứng đầu thế hệ này của phái Huyết Thủ, vậy thì để Hứa Phi Đằng tôi đến lĩnh hội tuyệt học của Song Tu Tông cô đi!”
Hai người vừa dứt lời, sức mạnh bạo phát, khán đài dưới chân bỗng dưng hạ xuống nửa thước.
“Khoan đã!”
Ngay khi hai người muốn ra tay, bỗng nhiên có một giọng nói từ ghế khách quý truyền đến.
Hai người tản đi sức mạnh, nghi ngờ quay đầu, những người còn lại cũng nhìn về phía ghế khách quý.
Chỉ thấy thiên tài mạnh nhất Hoa Sơn Phái là Thích Kiếm Anh vươn người đứng dậy, trong tay cầm trường kiếm, rời khỏi chỗ ngồi.
Anh ta nhẹ nhàng phi thân xuống khán đài, ôm quyền chào hỏi Thượng Quan Uyển Nhi.
“Thiếu chủ Song Tu, tôi là Thích Kiếm Anh của phái Hoa Sơn, mong thiếu chủ nhường trận đánh này cho tôi, được không?”
Giọng nói của anh ta trầm ổn, mạnh mẽ đầy chính nghĩa: “Hôm nay chúng tôi cùng có mặt tại đây, chính là vì trở thành chồng chưa cưới của thiếu chủ, nếu đã muốn trở thành con rể của Song Tu Tông, trận đánh với thiên tài Huyết Thủ Tông này, tất nhiên chúng tôi không thể đổ cho người khác!”
“Mặc dù tự thấy tu vi bản thân không cách nào đứng trên đỉnh thế hệ trẻ tuổi Hoa Hạ, nhưng cũng tự thấy đủ để giúp thiếu chủ tiếp nhận trận đánh này, vẫn mong thiếu chủ đồng ý!”
Thích Kiếm Anh cũng đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới đột nhiên lên khán đài thế này.
Chương 514: Trung Nguyên không còn người nào
Phái Huyết Thủ là kẻ thù một mất một còn của Song Tu Tông, bây giờ đệ tử thiên tài của phái Huyết Thủ xông vào Song Tu Tông, nếu anh ta có thể ra tay thay Thượng Quan Uyển Nhi đánh bại Hứa Phi Đằng, vậy đây chắc chắn là một ân tình lớn đối với Song Tu Tông, đến lúc đó xác suất trở thành con rể của Song Tu Tông sẽ tăng lên rất nhiều, càng chiếm ưu thế hơn bất kỳ người nào khác.
Kể từ trận chiến ở bãi biển Nam Hải lần trước, anh ta bị đệ tử của bốn người Chiến Thần Điện đánh bại, trở lại Hoa Sơn rút kinh nghiệm xương máu, lại lấy được bí quyết Luyện Khí Công và Vô Thượng Kiếm Pháp do tổ tiên thế hệ trước để lại trên vách đá dựng đứng.
Anh ta muốn dùng trận chiến này để nâng cao tên tuổi trong giới võ đạo Hoa Hạ, cho dù Hứa Phi Đằng là người của Vực Ngoại Ma Môn, anh ta vẫn cực kỳ tự tin sẽ chiến thắng.
Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi sáng long lanh, thấy Thích Kiếm Anh chủ động xin đi giết giặc, cô ta cũng phải khẽ liếc mắt sang.
Cô ta nhìn Yên Nam Phi ở bên cạnh, thấy ông ta gật đầu cho phép, lúc này mới lui sang một bên.
“Nếu đã thế, vậy thì cảm ơn Thích sư huynh nhiều!”
Trong lòng Thích Kiếm Anh vô cùng vui mừng, tiến lên một bước, đứng ở vị trí trước đó của Thượng Quan Uyển Nhi, đối mặt với Hứa Phi Đằng.
Hứa Phi Đằng nheo mắt lại, nhếch miệng nở nụ cười lạnh.
“Nghe đồn thế hệ trẻ tuổi giới võ đạo Hoa Hạ có Tam Anh Tứ Mỹ, anh chính là Thích Kiếm Anh của Hoa Sơn, một trong Tam Anh?”
“Là tôi!”. Thích Kiếm Anh hờ hững gật đầu: “Thường nghe phái Huyết Thủ làm xằng làm bậy, dấy lên mưa gió ở Ngoại Vực, đều khiến cho người nghe vô cùng khiếp sợ, hôm nay tôi cũng muốn lĩnh giáo tuyệt kỹ uy chấn Ngoại Vực của phái Huyết Thủ!”
Anh ta vừa dứt lời, trường kiếm tuốt khỏi vỏ, thanh kiếm phát ra tiếng lanh lảnh vang vọng khắp khán đài, ánh sáng bạc của lưỡi kiếm hắt lên vách núi.
Những thanh niên tài giỏi còn lại ở nơi này đều mang ánh mắt chờ mong, bình tĩnh quan sát, với tu vi của Thích Kiếm Anh, chắc chắn là đại biểu nổi bật trong đám người bọn họ, trận chiến này cũng được coi là trận tranh cao thấp của thiên tài giới võ đạo Hoa Hạ và thiên tài Ngoại Vực.
“Hừ!”
Hứa Phi Đằng cũng không có nhiều động tác, một tay thả lỏng sau lưng, một tay cầm quạt giấy, động tác cực kỳ tùy ý.
Động tác này của anh ta lập tức khiến sắc mặt mọi người thay đổi
Đối mặt với Thích Kiếm Anh, Hứa Phi Đằng không hề nghiêm túc, thậm chí còn dùng một tay đánh trả?
“Ngông cuồng!”
Trong lòng Thích Kiếm Anh căm tức, lúc này quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay đánh ra ngoài.
Một kiếm này của anh ta, nội kình tựa rồng lớn điên cuồng lao ra khỏi biển cả, trường kiếm lóe ra ánh sáng bạc, chói mắt át cả ánh trời.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, tựa thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
“Vút!”
Thanh kiếm phát ra âm thanh lanh lảnh vang dội, giống như một con Giao Long chợt lướt qua, rất nhiều thiên tài ở đây đều lấy làm kinh ngạc, thán phục sức mạnh của Thích Kiếm Anh.
Mũi kiếm lướt qua, đủ để cắt đứt một chiếc xe hơi nhỏ, mà Hứa Phi Đằng lại không tránh không né, trái lại còn tiến lên, quạt giấy trong tay bắn ra giữa trời.
Anh ta vừa bắn ra, biểu cảm của Thích Kiếm Anh lập tức thay đổi cực độ, Thích Kiếm Anh có thể cảm giác được rõ ràng, thế kiếm mình đánh ra bị Hứa Phi Đằng phá vỡ, toàn bộ sức mạnh trong đó bị chém thành hai phần.
Mà trong khoảnh khắc đánh ra này, anh ta chỉ cảm thấy lồng ngực nhói đau, bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay ra xa mười trượng, lùi đến vị trí giáp ranh với dưới đài.
Còn Hứa Phi Đằng chỉ đánh ra một chiêu, lúc này thu tay lại, giống như không còn hứng thú đánh ra chiêu thứ hai.
Người ở đây, ngoại trừ Thượng Quan Uyển Nhi, Hoa Lộng Ảnh và vợ chồng Yên Nam Phi, hầu hết những người còn lại đều không biết là xảy ra chuyện gì.
Mọi người tập trung nhìn lại, chỉ thấy Thích Kiếm Anh vẻ mặt như tro tàn đứng dậy tại nơi giáp ranh với dưới đài, cả người ngây ra như phỗng.
Tại vị trí trái tim nơi lồng ngực anh ta, một vết rách của áo thình lình lọt vào tầm mắt mọi người, vào đến tận da thịt, nhưng lại không hề tổn thương xíu xiu đến da thịt.
“Ồ!”
Mọi người ở đây khiếp sợ hô lên, biểu cảm chợt thay đổi.
Bọn họ đều biết, Thích Kiếm Anh thua rồi, hoàn toàn thua rồi.
Nhưng lại chỉ một chiêu, cao thủ thiên tài Hoa Sơn này bị đối phương công kích trực tiếp vào trái tim, nếu như không phải Hứa Phi Đằng nương tay, một chiêu này hoàn toàn đủ để xuyên thủng trái tim, giết chết anh ta ngay tại chỗ.
Cùng là Vũ Tôn, vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy?
Các thiên tài tuấn kiệt giới võ đạo Hoa Hạ đều trở nên nghiêm túc, tu vi của Hứa Phi Đằng như vậy, trong thế hệ trẻ tuổi, ai có thể đánh lại?
Dù là Thượng Quan Uyển Nhi, ánh mắt cũng cứng lại, cô ta tự thấy mình có thể đánh thắng Thích Kiếm Anh, nhưng một chiêu giành thắng lợi, cô ta tuyệt đối không làm được.
Hứa Phi Đằng ngạo nghễ đứng trên khán đài, nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường.
“Đây chính là một trong những thiên tài đứng đầu Cửu Đại giới võ đạo Hoa Hạ sao? Hóa ra cũng chỉ là trò cười mà thôi, xem ra trăm trôi đi, võ lâm Trung Nguyên đã không còn người nào rồi!”
Câu nói này của anh ta chẳng khác gì nhằm vào toàn bộ Hoa Hạ, bỡn cợt rất nhiều thiên tài không đáng một đồng, nhưng lại không có ai ở đây dám phản bác.
Nói đùa à, tu vi của Thích Kiếm Anh đã đạt đến Võ Tôn, vậy mà còn bị đánh bại chỉ trong một chiêu, ai có khả năng lấy lại danh dự chứ?
Chính vào lúc này, cuối cùng Diệp Thiên đang nằm dựa vào thành ghế cũng mở mắt ra!
Chương 515: Yên Nam Phi ra mặt
Diệp Thiên mở hé mắt, nhưng không phải nhìn về phía Hứa Phi Đằng, một nhân vật nhỏ bé như Hứa Phi Đằng vẫn không đáng để cậu chú ý.
Mặc dù Hứa Phi Đằng buông lời sỉ nhục những thanh niên thiên tài ở Trung Nguyên Hoa Hạ, nhưng chuyện này liên quan gì đến cậu? Người bị mắng cũng không phải là cậu.
Ở đây có hơn một trăm thanh niên tài giỏi nhưng không ai dám đứng ra, cũng không ai có thể thắng được Hứa Phi Đằng, đương nhiên cậu sẽ không ra tay giúp bọn họ.
Bọn họ bị một thiên tài của Vực Ngoại Ma Môn chèn ép không thể ngẩng đầu lên, Diệp Thiên cũng chỉ đành cảm thấy xót xa cho những người được gọi là thiên tài võ lâm Trung Nguyên này.
Sở dĩ cậu mở mắt ra là vì cậu cảm nhận được ba luồng khí tức cực kì mạnh mẽ, người yếu nhất trong số họ cũng đã là siêu phàm thượng phẩm. Người mạnh nhất đã đạt đến cảnh giới siêu phàm thần phẩm, luận về độ mạnh thì đủ để so cao thấp với chưởng môn Võ Đang Trương Chí Lăng.
Khí tức của ba người họ có chút tương tự với Hứa Phi Đằng, dường như là cùng một môn phái, vậy xem ra ba người này đều thuộc Vực Ngoại Ma Môn.
“Song Tu Tông, hôm nay đúng là hỗn loạn”.
Cậu khẽ giọng lẩm bẩm, trên mặt hiện ra vẻ hứng thú.
“Hừ, thế hệ trẻ tuổi của võ lâm Trung Nguyên tự khoe là chín thiên tài đỉnh cao gì đó cũng chỉ là mèo khen mèo dài đuôi mà thôi!”.
Hứa Phi Đằng tỏ ra đầy kiêu ngạo, dường như khinh thường tất cả mọi người.
“Còn ai muốn ra mặt vì thiếu chủ Song Tu nữa không, mau mau ra tay, Hứa Phi Đằng tôi chấp hết!”.
Hơn trăm thanh niên tài tuấn ai nấy đều tràn đầy căm phẫn, nhưng sau khi Thích Kiếm Anh thất bại thì không ai dám lên võ đài nữa, ai cũng cảm thấy bất an.
“Tiểu Cương, em lên đó so tài với hắn thử xem?”.
Dương Duyệt thấy bọn họ im lặng, một người suy nghĩ đơn thuần như cô ta lại cảm thấy cơ hội đã đến, kích động nói với Dương Cương.
“Chị, em không phải đối thủ của tên xấu xa đó!”.
Dương Cương hạ giọng nói, có chút bất đắc dĩ giải thích.
“Gì mà không phải đối thủ, em sợ cái gì?”.
Dương Duyệt vỗ ngực nói: “Bí pháp của Sơn Trang Thiết Kiếm chúng ta có thể giúp em bùng nổ sức mạnh cấp bậc chí tôn võ thuật trong thời gian ngắn, hậu di chứng cũng chỉ là trở nên yếu hơn trong vài ngày mà thôi. Em lên đó sử dụng bí pháp, dùng Thiết Kiếm Cửu Thức đánh bại tên xấu xa xông vào Song Tu Tông đó, lộ mặt trước các anh hùng hào kiệt!”.
Dương Cương lại sống chết không muốn lên võ đài, lắc đầu không ngừng: “Chị, em sử dụng bí pháp cùng lắm cũng chỉ hơn Thích thiếu hiệp của Hoa Sơn một bậc, không thắng nổi kẻ xấu kia!”.
Dù giọng nói của hai người rất nhỏ nhưng nơi đây toàn là võ giả, tất cả đều nghe thấy rõ ràng. Hứa Phi Đằng trên võ đài liếc mắt nhìn, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chứa đựng sát ý.
Diệp Thiên âm thầm lắc đầu, không biết bình luận thế nào về cô nàng Dương Duyệt suy nghĩ hời hợt này. Cô ta trông có vẻ dũng cảm không gì ràng buộc được, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế. Hứa Phi Đằng xuất thân Vực Ngoại Ma Môn, tâm tính nhỏ mọn, cô ta hoàn toàn không biết chỉ mấy câu nói của mình đã chọc giận Hứa Phi Đằng, gieo xuống mầm mống tai họa cho bọn họ.
Chỉ cần Hứa Phi Đằng rút tay ra được, chắc chắn sẽ không do dự đối phó với hai chị em họ.
“Đây là Song Tu Tông, chưa đến lượt người của phái Huyết Thủ kiêu căng phách lối ở đây!”.
Yên Nam Phi, người được chọn làm rể của Song Tu Tông đợt trước bước chân ra, khí tức trên người mạnh mẽ quay cuồng, rung động đến mức khiến sàn võ đài lõm xuống.
Một tay ông ta hướng về phía Hứa Phi Đằng, năm ngón khép lại, mỗi một đầu ngón tay đều có sức mạnh tích tụ, rõ ràng là chuẩn bị ra tay.
“Ồ?”, Hứa Phi Đằng phe phẩy quạt, cười nhạt nói: “Hóa ra Song Tu Tông là môn phái lấy nhiều hiếp ít, lấy lớn hiếp nhỏ như vậy, hay cho các người còn là hoàng tộc Bồng Lai!”.
Yên Nam Phi không hề bị khích tướng, chỉ lạnh giọng nói: “Đối với Vực Ngoại Ma Môn, Song Tu Tông bọn ta chưa bao giờ nói đạo nghĩa. Nếu hôm nay cậu đã dám đơn thương độc mã xông vào Song Tu Tông bọn ta thì phải có giác ngộ có vào mà không có ra!”.
Ông ta vừa dứt lời, sức mạnh trên cánh tay phải xao động, vung ra một chưởng.
Một luồng khí tức nóng rực quét ra, chưởng lực tuôn trào, trong đại sảnh gió mạnh thổi vù vù. Hứa Phi Đằng trở nên nghiêm túc, kéo quạt trong tay ra sau, rót nội lực vào khiến quạt cứng như sắt thép, cứng rắn đối chọi với chưởng của Yên Nam Phi.
Hứa Phi Đằng là đệ tử thiên tài nổi bật nhất thế hệ này của Vực Ngoại Ma Môn, hai mươi sáu tuổi đã tiến vào cảnh giới chí tôn võ thuật, bây giờ đã đạt đến cấp trung chí tôn, nhưng đối mặt với một cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật như Yên Nam Phi thì vẫn chưa đủ sức.
Sức mạnh hai người va chạm với nhau, Hứa Phi Đằng kêu lên một tiếng, lùi về phía sau, cho đến khi ra đến rìa võ đài, cánh tay bên phải đã tê dại.