Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tinh sững sờ, lần đầu nhìn thấy Diệp Thiên, cậu ta đã cảm thấy khác thường. Sau đó võ mạch trong cơ thể lại phản ứng kì lạ, cậu ta gần như xác định người thanh niên lạ mặt đó chính là Diệp Thiên.

Bây giờ, Diệp Thiên và Thi Tú Vân cùng nhau xuất hiện ở biệt thự nhà họ Diệp, A Phúc còn gọi Diệp Thiên là cậu cả, cậu ta không còn nghi ngờ gì nữa.

“Anh cả, là anh thật sao?”.

Mắt Diệp Tinh lóe sáng, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Lúc nhỏ, dù là ở bất cứ thời điểm nào, bất cứ tình huống nào, Diệp Thiên đều chắn trước mặt cậu ta, che chở mọi gió mưa.

Cậu ta bị thương, Diệp Thiên sẽ cõng cậu ta về nhà trên cơ thể nhỏ bé ấy.

Lúc có mâu thuẫn với con cháu của mấy nhà giàu khác ở thủ đô, Diệp Thiên luôn ra mặt vì cậu ta, đánh cho bọn chúng té đái ra quần.

Lúc cậu ta bị Diệp Vân Long trách phạt, cũng là Diệp Thiên lén đem đồ ăn ở phòng bếp tới, hai anh em cùng nhau rúc dưới áng hương đèn, ăn một cách ngon miệng…

Cho dù Diệp Thiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, chín năm sống chết không rõ, nhưng cậu ta vẫn luôn nhớ tới Diệp Thiên, người anh trai quan tâm săn sóc cậu vô bờ bến, cậu ta mãi mãi sẽ không quên.

“Anh cả!”.

Cậu ta im lặng trong phút chốc, cuối cùng gọi to rồi bước nhanh đến chỗ Diệp Thiên, ôm choàng lấy cậu kích động vô cùng.

Hai anh em chỉ cách nhau nửa thước, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chứa đựng sự ràng buộc của tình thân. Ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy xúc động, có phần cảm khái.

Cậu đưa tay ra, khẽ vỗ vai Diệp Tinh.

“Thằng nhóc, cậu lớn rồi”.

Diệp Tinh nghe vậy, trong lòng không ngừng dâng trào cảm xúc. Tiếng gọi “thằng nhóc” này hoàn toàn đưa cậu ta trở lại thời gian chín năm trước.

Từ khi cậu ta bắt đầu nhớ chuyện, Diệp Thiên chưa bao giờ gọi cậu ta một tiếng em, mà chỉ gọi “thằng nhóc”.

Tiếng xưng hô có chút trêu đùa này khiến cậu ta cảm thấy ấm áp trong lòng, vô cùng hoài niệm.

“Anh cả, đúng là anh thật, bao nhiêu năm nay em thật sự rất nhớ anh!”.

Trong mắt Diệp Tinh dâng lên màn sương mờ, cậu ta đường đường là đàn ông bảy thước cao, lúc này lại không kìm được nước mắt.

“Anh từng nói với cậu, nam tử hán đại trượng phu, chảy máu chứ không rơi lệ, khóc cái gì!”.

Diệp Thiên vỗ vai cậu ta, ánh mắt trong veo.

Nhìn tình cảm hai anh em vẫn như xưa, Thi Tú Vân thầm cảm thấy an ủi. Bà ấy kéo Diệp Thiên và Diệp Tinh lại, khàn giọng nói: “Được rồi, hai thằng nhóc thối này, còn nói nữa là mẹ cũng không kìm được nước mắt đấy!”.

“Hôm nay là ngày gia đình đoàn tụ, nên vui mới phải. Đi thôi, chúng ta vào trong trước!”.

Diệp Tinh nghe vậy vội vàng kìm nén cảm xúc.

“Vâng, vâng!”.

“Mau lên, anh cả, mẹ, con dẫn mọi người vào trong!”.

Cậu ta dẫn đường ở phía trước, Thi Tú Vân và Diệp Thiên đi theo sau lưng cậu ta.

“Cả nhà đoàn tụ?”.

Diệp Thiên âm thầm cười nhạt, hoàn toàn không cho là đúng, nhưng để không làm Thi Tú Vân đau lòng, cậu chỉ cười cho qua.

Phía sau, cuối cùng quản gia A Phúc cũng hoàn hồn sau cơn kinh ngạc.

“Đó thật sự là cậu cả sao?”.

Ông ấy không ngừng lắc đầu ngạc nhiên.

“Chín năm trôi qua, cậu ấy thật sự trở về rồi sao?”.

Nhìn bóng lưng dài thẳng tắp của Diệp Thiên, ông ấy lập tức hít sâu một hơi.

Ông ấy nhớ rõ, năm xưa Diệp Vân Long dùng thủ đoạn tàn nhẫn lấy võ mạch của Diệp Thiên như thế nào, sau đó đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà họ Diệp, ném vào núi sâu ra sao. Lúc đó, ông ấy cũng dốc sức ngăn cản, nhưng không ngăn được lòng dạ sắt đá của Diệp Vân Long.

Về chuyện này, ông ấy vẫn luôn áy náy trong lòng, hận mình không thể thay đổi suy nghĩ của Diệp Vân Long. Ông ấy cho rằng Diệp Thiên đã chết từ lâu, nhưng bây giờ Diệp Thiên đã trở về nhà họ Diệp.

Trong lòng ông ấy mơ hồ có dự cảm chẳng lành, cậu chủ tỏa sáng rực rỡ năm xưa trải qua cú sốc rơi vào đường cùng, bây giờ trở về nhà họ Diệp, rốt cuộc là phúc hay là họa?

Ở sảnh chính của nhà họ Diệp, lúc này đã bày ba chiếc bàn tròn cỡ lớn, có mấy chục người bên trong.

Hôm nay là ngày tụ hội của nhà họ Diệp, những người này đều là người trong gia tộc Diệp thị, có nhánh chính lẫn nhánh bên, ai nấy đều rót rượu đầy ly, kính mời Diệp Vân Long đang ngồi ở chủ vị.

Những năm qua, Diệp Vân Long càng lúc càng có uy quyền trong nhà họ Diệp. Diệp Sơn cũng lui ra sau, Diệp Vân Long trở thành người cầm lái chân chính của nhà họ Diệp, hơn nữa còn có võ lực ngút trời, lại là tổng giáo quan của Bắc Long Nhận, treo hàm Trung tướng, uy lực áp chế tất cả mọi người, ai dám bất kính?

Diệp Sơn ngồi ở chủ vị, nhìn dáng vẻ an ninh hòa bình của nhà họ Diệp, không khỏi thầm nghĩ trong lòng.

Năm xưa Thông Thiên Kính nói nhà họ Diệp sẽ gặp phải kiếp nạn, cần phải phế bỏ võ mạch của Diệp Thiên, đuổi cậu ra khỏi nhà họ Diệp, vứt vào núi hoang.

Nhưng bây giờ xem ra, chín năm mưa gió đã qua, nhà họ Diệp lại không bị tổn hại gì, ngược lại xu thế mãnh liệt, mơ hồ áp đảo những nhà quyền thế còn lại. Ông ta không thể tưởng tượng, rốt cuộc là kiếp nạn gì mà có thể khiến nhà họ Diệp lâm vào nguy cơ diệt vong.

Mọi người trong nhà họ Diệp nói cười vui vẻ ở phía dưới, vài đứa trẻ kháu khỉnh quấy phá ở nơi cửa, Diệp Sơn nghẹn ngào, như nhìn thấy Diệp Thiên lúc nhỏ.

“Quyết định năm xưa rốt cuộc là đúng hay sai?”.

Năm đó, ông ta tuân theo Tổ huấn nghe chỉ thị của Thông Thiên Kính, đẩy Diệp Thiên mới mười tuổi xuống “vực sâu”, chuyện này không những không khiến ông ta nhẹ nhõm hơn, mà ngược lại ngày nào cũng dằn vặt đau khổ.

Ông ta nhiều lần tự hỏi, nhưng nhận lại được chỉ là sự giày vò lương tâm, ăn ngủ không yên. Tuy nhiên, vì theo Tổ huấn, ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện tìm tung tích của Diệp Thiên.

Giữa cháu ruột và đại nghiệp nhà họ Diệp, cuối cùng ông ta đã chọn nhà họ Diệp.

Đúng lúc đó, Diệp Vân Long khựng tay lại.

Ở phía trước sảnh chính, Diệp Tinh dẫn theo Thi Tú Vân và một người thanh niên lạ mặt sải bước đi tới.

Diệp Sơn cũng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức run rẩy, lòng thấp thỏm không yên.

Người nhà họ Diệp cũng nương theo hướng nhìn của hai nhân vật quan trọng nhất nhà này. Lúc nhìn thấy Thi Tú Vân, bọn họ đều vô cùng kinh ngạc, dù sao Thi Tú Vân cũng đã chín năm không bước vào biệt thự nhà họ Diệp.

Lúc nhìn thấy Diệp Thiên đi bên cạnh Thi Tú Vân, mọi người lại tỏ ra nghi hoặc.

“Sao người trẻ tuổi kia lại theo bên cạnh chị dâu? Cậu ta là ai?”.

Trong số người thuộc nhánh chính của nhà họ Diệp, một người em họ của Diệp Vân Long không khỏi tò mò lên tiếng.

Cô gái xinh đẹp bên cạnh ông ta dao động ánh mắt, dường như nghĩ tới điều gì.

Cô ấy tên là Diệp Vân Tố, xem như là em họ của Diệp Thiên và Diệp Tinh. Lúc nhỏ cô ấy cũng chơi cùng hai người nhiều lần, bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên và Diệp Tinh xuất hiện cùng Thi Tú Vân thì không khỏi kinh ngạc.

“Lẽ nào là… anh họ Diệp Thiên?”.

Tuy giọng nói của cô ấy rất nhỏ, nhưng người bên cạnh ở khoảng cách rất gần đều nghe thấy rõ mồn một.

Trong phút chốc, cả căn phòng im lặng như tờ.

Người nhà họ Diệp đang ngồi đây gần như đều biết Diệp Thiên là ai.

Từng là đứa con cưng của nhà họ Diệp, gia chủ tương lai của nhà họ Diệp, là đối tượng mà vô số người thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Diệp sùng bái kính ngưỡng.

Nhưng sau đó lại vì một nguyên nhân không rõ, cậu đột nhiên biến mất, không ít người đồn rằng vì cậu mắc bệnh lạ nên đã chết yểu lúc nhỏ.

Chín năm trôi qua, Diệp Thiên chưa từng xuất hiện lại, hầu như tất cả mọi người đều biết Diệp Thiên đã “chết”.

Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại xuất hiện ở đây?

Không ít người lắc đầu, cảm thấy vô cùng hoang đường, không tin nổi.

Chỉ có Diệp Vân Long và Diệp Sơn run rẩy hai tay. Cho dù đã qua chín năm, nhưng sao bọn họ có thể không nhận ra đôi mắt sâu vô cùng của Diệp Thiên được chứ?

Thi Tú Vân đứng ở đại sảnh nhà họ Diệp, nhìn quanh mọi người, đang định lên tiếng thì Diệp Thiên ở đằng sau đột nhiên bước lên trước một bước, giọng nói vang to, làm chấn động tất cả mọi người.

“Diệp Vân Long, ông có còn nhớ lời tôi đã nói vào chín năm trước không?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK