Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.




“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.




“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.




“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.




“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.




“Bởi sự thất bại của tôi, các cao thủ khác trong Hiên Viên Điện cũng bị năm môn phái tu tiên truy sát. Cuối cùng Hiên Viên Điện chỉ có thể ẩn nấp phòng ngự, do người bạn của tôi dẫn theo thành viên cũ của Hiên Viên Điện lui về ở ẩn”.





Nói đến đó, trong mắt Hoàng Đế toát ra sự phẫn nộ khó che đậy. Một lúc lâu sau, ánh mắt ông ta mới lắng lại, dừng trên người Diệp Thiên lần nữa.





“Còn tôi, sau khi thất bại trong trận chiến đó, trời xui đất khiến đã đến sao Tử Khúc, chuyện sau đó chắc cậu cũng biết rồi”.





Diệp Thiên nghe Hoàng Đế kể lại, nhất thời đứng sững tại chỗ, vẻ mặt bừng tỉnh.





Hoàng Đế sáng lập nên Hiên Viên Điện, nhưng lại dẫn đến năm môn phái lâu đời ở dải Ngân Hà với thần điện Thái Dương đứng đầu hợp sức vây quét. Trận chiến năm đó chắc chắn là trời long đất lở.





Chưởng môn của thần điện Thái Dương được gọi là người đứng đầu giới tu tiên dải Ngân Hà, thực lực của ông ta mạnh thế nào không cần phải nói. Nhưng Hoàng Đế chiến đấu với ông ta chỉ thua một chiêu, đủ để chứng minh lúc đó Hoàng Đế đã có thực lực lay động người đứng đầu dải Ngân Hà này. Nếu cho Hoàng Đế thêm mấy trăm năm đến một nghìn năm nữa, thắng thua của hai người trong trận chiến đó có lẽ vẫn là ẩn số.





Vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Thiên dâng lên mười hai phần kính trọng đối với người đứng đầu Trái Đất sáu nghìn năm trước.





Đúng lúc đó, Diệp Thiên chú ý tới trong mắt Hoàng Đế có ngọn lửa bất cam đang cháy hừng hực, sau đó ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía cậu.





Thấy vậy, hai mắt Diệp Thiên hơi chăm chú, hỏi: “Mặc dù đoạn lịch sử này là tôi chủ động hỏi, nhưng ông nói với tôi những điều này chắc là có mục đích của ông phải không?”.





Hoàng Đế nghe vậy, lập tức cười lớn.





“Ha ha, đó là đương nhiên!”.





Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hai mắt cháy bỏng, nói: “Có lẽ lúc này tôi đã ở thế giới trung tâm Ngân Hà, cho nên chuyện của dải Ngân Hà tạm thời không thể can thiệp”.


“Nhưng cậu thì khác”.





“Khi xưa tôi bại dưới tay chưởng môn của thần điện Thái Dương, dẫn đến Hiên Viên Điện đang huy hoàng bỗng chốc suy tàn, nhưng bây giờ có cậu xuất hiện, mọi thứ đều đã khác!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK