Diệp Thiên chẳng buồn nhìn bọn họ, thậm chí là không đáp lại một lời nào. Cậu đáp xuống sơn trang nhà họ Hoa, đặt Hoa Lộng Ảnh dưới bãi cỏ.
Mấy người Thi Tú Vân lập tức đi tới. Diệp Thiên liếc nhìn đám đông rồi nhìn Hoa Vô Đạo, cậu nói với giọng khàn khàn.
Advertisement
“Chú Hoa, cháu đưa tiểu Ảnh trở về rồi!”
“Nhưng cháu không thể cứu nổi cô ấy!”
Hoa Vô Đạo nghe thấy vậy thì kinh hãi vội vàng khom người xuống.
Một lúc sau ông ta càng chau mày chặt hơn.
Advertisement
Ông ta cảm thấy hơi thở, khí mạch của Hoa Lộng Ảnh không hề có chút vấn đề nào, thậm chí còn bình thường hơn cả người bình thường. Sinh khí trong cơ thể cô, sức sống vẫn dồi dào nhưng dù có gọi thế nào thì Hoa Lộng Ảnh cũng không hề có bất kỳ phản ứng gì, giống yi như là một người thực vật đang ngủ say và không tạo ra bất kỳ phản ứng gì với thế giới xung quanh.
“Tiểu Thiên, tiểu Ảnh…”
Hoa Vô Đạo với vẻ xót thương nhìn Hoa Lộng Ảnh. Thi Tú Vân và Diệp Vân Long thì nhìn Diệp Thiên trước với vẻ lo lắng.
“Diệp Thiên, con không sao chứ?”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu với bọn họ sau đó từ từ đứng dậy. Trong đôi mắt màu đỏ máu kia là sát ý lan rộng.
“Con đi thu dọn chút rác rưởi đã!”
Cậu nói xong thì biến mất ngay tại chỗ.
“Hả?”
Lang tổ nước Tuyết và Huyết tổ chỉ cảm thấy một luồng khí tức cực mạnh đang ập tới. Cả hai người bỗng trở nên cảnh giác, đồng thời triển khai chân lực để phòng ngực\. Trước cơ thể bọn họ hình thành nên một bức tường phòng ngực\ cực kỳ kiên cố.
Biển máu sau lưng bọn họ bỗng trỗi dậy, máu đỏ nhớp nhúa chặn ngay trước mặt họ.
“Ầm!”
Một âm thanh nặng nề vang lên, khiến cho tấm khiên máu vô cùng kiên cố bị cắt ra như đậu phụ. Một bóng hình đột nhiên lọt vào phạm vi phòng ngự của họ. Đó chính là Diệp Thiên.
“Tên nhóc này còn có lực chiến đấu tới mức này sao?”
Cả hai đều thất kinh, khi Diệp Thiên tiến ngày càng gần bọn họ thì bọn họ bỗng bật lùi lại. Nhưng Diệp Thiên chỉ tung ra một chưởng giống như là đao thép chém vào nước khiến cho chân lực của bọn họ bị tách ra, khí lưu màu đỏ máu dưới chân cậu nứt toác, cậu giống như một quả bon lao trong không trung về phía Lang tổ với tốc độ nhanh hơn Lang tổ hơn gấp đôi.
“Khốn nạn!”
Lang tổ của nước Tuyết vốn là hậu nhân của Lang tộc tinh không, vậy mà lúc này khi đối diện với Diệp Thiên thì ông ta bỗng cảm thấy sợ hãi, căn bản không muốn để Diệp Thiên tiếp cận.
Nhìn thấy Diệp Thiên tiếp cận càng lúc càng gần, ông ta gầm lên, lớp áo rách toác, cơ thể chắc nịch với những chiếc lông cứng bắt đầu mọc ra. Khuôn mặt ông ta dần biến đổi với những chiếc răng nanh nhọn hoắt, máu từ miệng chảy ròng ròng tạo thành một con sói như con quái vật cao hàng mét.