Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn dám tiến lên một bước thì tôi sẽ vứt anh xuống khỏi Tây Sơn này đấy!”

Giọng nói truyền tới từ ngay bên cạnh Liễu Linh Lung chứa đựng đầy sát khí.

“Diệp Thiên?”

Liễu Linh Lung quay đầu lại, đôi mắt tràn đầy nỗi kinh ngạc.

Những người khác cũng quay qua nhìn. Ngoài Thi Tú Vân thì tất cả đều không dám tin.

Câu nói của Diệp Thiên quá cuồng ngạo và khoa trương.

Đừng nói Giang Vân Thâm không phải người thường, mà nếu cậu ta có là người thường, muốn vứt cậu ta xuống núi Tây Sơn thì cũng mang tội cố ý giết người, ai có gan làm như vậy chứ?

Giang Vân Thâm khẽ nheo mắt, nhìn chăm chăm vào Diệp Thiên và nhếch miệng cười lạnh lùng.

“Cậu nói cái gì? Có giỏi thì nói lần nữa xem. Lần này nói to một chút, vừa rồi tôi không nghe rõ!”

Giang Vân Thâm là cậu hai của nhà họ Giang, sở hữu sức mạnh và nguồn tài nguyên giàu có. Khắp thủ đô cũng không nhiều người có thể so sánh được. Mặc dù nhà họ Giang không phải hào môn ở thủ đô nhưng cũng có sức ảnh hưởng rất lớn chứ không hề yếu hơn bất kỳ hào môn nào, thậm chí có thể so sánh được với cả những gia tộc hàng đầu như nhà họ Hoa, họ Diệp.

Mặc dù địa vị của cậu ta trong nhà họ Giang không cao nhưng cũng là con cháu nhánh chính. Dù là những cậu ấm hàng đầu kinh thành như Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân thì khi gặp cậu ta cũng không được cứng quá.

Vậy mà một tên nhóc vô danh như Diệp Thiên mà lại dám mở miệng uy hiếp cậu ta sao?

“Tên nhóc này, nói chuyện không có não à. Bất kỳ người nào vào cũng đều uy hiếp như vậy sao?”

Trần Minh Kiều nhìn Diệp Thiên với vẻ khinh thường và cảm thấy không vui.

Giang Vân Thâm cũng nhìn Diệp Thiên. Mười mấy tên đàn ông áo đen lực lưỡng sau lưng cậu ta cũng đều nhìn tới. Vẻ mặt ai cũng chẳng mấy thiện cảm và mang theo cả sự chế nhạo.

Nhà họ Giang có tiền đề bên quân đội, trong gia đình có người có chức vụ cực cao, nắm quyền hành trong tay. Bọn họ là vệ sĩ của Giang Vân Thâm, chỉ cần trong phạm vi không xảy ra án mạng thì dù có làm loạn tới mức nào cũng đều có người giúp cào bằng cả.

Một tên lông chưa rụng hết như Diệp Thiên, ăn mặc cũng chẳng ra làm sao thì bọn họ chẳng coi là gì.

Chỉ cần Giang Vân Thâm ra lệnh là bọn họ sẽ đánh phế Diệp Thiên không chút do dự.

Chỉ có Thi Tú Vân vẫn ngồi yên bất động và khẽ nở nụ cười.

Hôm trước, Diệp Tinh tới thăm bà đã nói cho bà nghe một lượt chuyện xảy ra ở hội võ bốn nhà. Bà biết con trai chín năm chưa gặp của mình không phải là mất đi tất cả mà là trở nên bá đạo hơn khi xưa.

Đến ngay cả những cao thủ siêu phàm tới từ viện trọng tài cũng đều bị Diệp Thiên giết chết như giết gà. Một kẻ như Giang Vân Thâm thì sao mà cậu coi ra gì chứ?

Dưới ánh mắt của đám đông, Diệp Thiên đứng dậy.

“Nghe anh nói thì có vẻ như anh tưởng rằng tôi đang đùa phải không?”

Ánh mắt cậu thản nhiên rồi cậu bước tới.

“Diệp Thiên bình tĩnh!”

Liễu Linh Lung kinh hãi, sợ Diệp Thiên bốc đồng ra tay thì sẽ chịu thiệt. Cô ta định kéo Diệp Thiên lại nhưng động tác của Diệp Thiên càng nhanh hơn, lúc này cậu đã chộp cổ áo của Giang Vân Thâm.

“Cậu định làm gì…”

Giang Vân Thâm khẽ tái mặt, nhưng chưa nói hết câu thì Diệp Thiên đã nhẹ nhàng nhắc cậu ta lên. Cơ thể của cậu ta treo lủng lẳng trên không trung.

Giang Vân Thâm định giãy giụa nhưng tứ chi đã không còn cử động được nữa, chỉ biết nhìn trân trân Diệp Thiên từng bước xách mình ra khỏi cửa.

“Khốn khiếp, thả tôi xuống!”

Một vệ sĩ bên cạnh thấy vậy thì lập tức lao lên định cứu Giang Vân Thâm.

“Cút!”

Diệp Thiên hét lên, dù không thấy bất cứ động tác gì của cậu nhưng có thể cảm nhận được sóng âm truyền đi như muốn nổ tung bên tai đám đông. Mười tên vệ sĩ áo đen lập tức ngã xuống, bịt tai mình và kêu gào đau đớn.

Diệp Thiên xách Giang Vân Thâm ra ngoài cửa, đứng ở một sườn dốc bên ngoài phòng thiền.

“Tôi vứt anh từ đây xuống, sống chết thế nào thì tùy vào tạo hóa nhé!”

Giang Vân Thâm ra vẻ cầu xin, tròng lòng ngập tràn sự sợ hãi. Cuối cùng cậu ta đã hiểu ra, lúc này cậu ta đang đối diện với một kẻ ra tay vô cùng độc ác chứ không phải là một tên nhóc hư danh nữa. Lúc này cậu ta đã có ý muốn cầu xin rồi.

Nhưng Diệp Thiên không quan tâm. Dưới cái nhìn của đám đông trong thiền viện, cậu buông tay.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Giang Vân Thâm vang lên, cậu ta bị ngã xuống con dốc, lăn không biết bao nhiêu vòng và lao về phía vực núi.

Diệp Thiên làm xong thì quay lại phòng thiền với vẻ vô cảm.

Hơn chục tên vệ sĩ dưới đất tỏ ra kinh hoàng giống như gặp phải ma vậy.

Diệp Thiên dám ra tay đã khiến bọn họ không dám tin rồi. Diệp Thiên xách Giang Vân Thâm ra ngoài, bọn họ cũng chỉ tưởng là Diệp Thiên dọa cho vui và sẽ bỏ qua mà không ngờ Diệp Thiên lại vứt Giang Vân Thâm xuống Tây Sơn thật.

“Trong ba giây, ai còn dám ở đây thì sẽ có kết cục tương tự!”

Diệp Thiên liếc nhìn, đám đông cảm thấy ớn lạnh, tên nào tên nấy chật vật rời khỏi thiền viện, không dám ở lại.

Ngoài Thi Tú Vân vẫn hết sức bình tĩnh thì Liễu Linh Lung, Trần Minh Kều đều bị dọa sợ tới mức đứng ngây tại chỗ với biểu cảm như phỗng.

Diệp Thiên nhìn trông thư sinh, tri thức mà không ngờ ra tay lại tàn nhẫn như vậy, thậm chí còn vứt cả người xuống núi Tây Sơn. Lẽ nào Diệp Thiên không coi pháp luật đất nước ra gì sao?

Nhất là Trần Minh Kiều, cô ta không khỏi lùi về phía sau. Trước đó cô ta khá vô lễ và gây loạn. Nếu không phải vì cô ta biết Thi Tú Vân thì có khi nào cũng có chung kết cục như Giang Vân Thâm rồi không?

Diệp Thiên ngồi xuống bồ đoàn, Thi Tú Vân tiếp tục cười nói trò chuyện với cậu giống như không quan tâm chuyện vừa xảy ra khiến Liễu Linh Lung càng thêm chấn động.

Hai mẹ con nhà này lẽ nào thật sự không lo lắng hậu quả sao?

“Diệp Thiên, cậu đã làm gì vậy?”

Cuối cùng thì Liễu Linh Lung cũng hoàn hồn.

“Cậu quen mẹ tôi, anh ta không chỉ xông vào thiền viện mà còn ép người đòi đưa đi, tôi chỉ vứt anh ta xuống núi là đã nương tay lắm rồi!”

“Nương tay sao?”, Liễu Linh Lung kinh hãi.

Vứt người xuống núi, mặc kệ sống chết mà còn nói là nương tay. Vậy nếu không nương tay thì tức là giết chết người ta tại chỗ rồi sao?

Trần Kiều Minh đứng bên cạnh cũng vô cùng sợ hãi nên chất vấn: “Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Cậu có biết Giang Vân Thâm là người như thế nào không?”

“Là cậu hai của nhà họ Giang ở khu vực phía Tây. Cậu có biết địa vị của nhà họ Giang ở thủ đô là như thế nào không? Cho dù là những hào môn hàng đầu như nhà họ Hoa, họ Diệp thì cũng không muốn đụng độ với họ đâu!”

“Cậu vứt Giang Vân Thâm xuống núi, đừng nói là vi phạm luật pháp bị bắt đi bóc lịch mà chỉ riêng việc nhà họ Giang báo thù thôi thì cậu đã không chịu đựng được rồi!”

Diệp Thiên vuốt tai, dựa vào cây cột bên cạnh, tỏ ra khinh thường.

“Cái gì mà nhà họ Giang chứ, chỉ là một gia tộc tồn tại dựa vào quan hệ thôi mà. Đừng nói là nhánh chính nhà họ Giang, dù có là ông cụ nhà họ Giang ở đây mà dám vô lễ với mẹ tôi thì tôi cũng sẽ không nương tay chút nào với ông ta y như thế!”

Nghe Diệp Thiên nói, Trần Kiều Minh và Liễu Linh Lung hoàn toàn tái mặt và bất lực.

Dù Liễu Linh Lung có thiện cảm với Diệp Thiên thì lúc này cô ta cũng cảm thấy cậu quá cuồng ngạo và không biết điều.

Khu vực phía Tây thủ đô, bên trong một biệt viện phong thủy, hơn chục tên vệ sĩ khiêng Giang Vân Thâm quay về.

Trong đại viện, một người thanh niên chắp tay sau lưng với ánh mắt lẫm liệt nhìn Giang Vân Thâm bị gãy tứ chi, hơi thở yếu ớt, một nửa khuôn mặt dường như bị hủy hoại hoàn toàn. Dù người này có tu luyện thì lúc này cũng không nhịn được mà nổi giận đùng đùng với đôi mắt ánh lên sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK