Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Việt ngã xuống đất, sức sống biến mất, đám người Dược Du, Chu Dương, Tiết trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau.

Làm thế nào mà Phan Việt - một cao thủ cấp tông tượng lại có thể bị giết chỉ bằng một chiêu bởi thanh niên trông như người bình thường chứ?

Chu Dương lúc trước xem thường Diệp Thiên, nhưng bây giờ vẻ mặt không ngừng biến đổi, đây là thằng nhãi anh ta cho là ngu ngốc, là người mà anh ta có thể một tay bóp chết sao?

Đây nào có phải người thường, rõ ràng cậu là kẻ búng một ngón tay cũng có thể đánh bại cao thủ tông tượng cấp cao!

Đôi mắt xinh đẹp của Dược Du trợn trừng, không nói được lời nào. Trước đó cô ta còn tưởng Diệp Thiên chỉ là một tên ngu xuẩn không biết cái gì, nhưng lúc này trong nháy mắt đã giết chết Phan Việt với thực lực có thể sánh ngang với chín thiên tài hàng đầu. Cậu còn là con ếch ngồi đáy giếng mà cô ta vẫn nghĩ sao?

Khí thế hùng hổ, đàn áp vài phút trước của Phan Hoài Uyên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên và nghiêm trọng.

"Hoá ra là cậu, Diệp Lăng Thiên!".

Vừa dứt lời, đám người có mặt ai nấy đều chết sũng, ngay sau đó khuôn mặt của họ hiện lên vẻ kinh hoàng.

"Diệp Lăng Thiên? Cậu thiếu niên chí tôn võ thuật kia là một cao thủ mới thăng cấp, một đấm có thể đánh bại ông hai của Đường Môn sao?".

Đậu Hồng là người đầu tiên phản ứng, kinh ngạc thốt lên.

Những người khác cũng hoàn hồn trở lại, vẻ mặt hoảng hốt xen lẫn với sợ hãi, lần lượt nhìn về phía Diệp Thiên.

Đây là thiếu niên chí tôn võ thuật danh tiếng lừng lẫy trong giới võ thuật Hoa Hạ, giết Đường Đôn Nho chỉ bằng một cú đấm ư?

Vẻ mặt của Dược Du không ngừng biến đổi, ngay từ một tháng trước, tên tuổi của Diệp Lăng Thiên đã vang danh khắp giới võ thuật Hoa Hạ. Từ lâu cô ta đã muốn gặp thiếu niên chí tôn võ thuật mới thăng cấp này của Hoa Hạ, để xem cậu có thực sự trẻ trung mà cứng cỏi giống trong lời đồn hay không.

Nhưng cô ta không ngờ rằng cậu thanh niên cô ta cho là ngu xuẩn không biết gì, lại chính là cao thủ chí tôn võ thuật đó!

Còn Chu Dương thì ngây ngốc tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng gì.

Không ai trong số những người có mặt nghi ngờ thực lực của Diệp Thiên. Có thể dễ dàng giết chết một cao thủ tông tượng trong nháy mắt, ngoài chí tôn võ thuật ra thì còn ai nữa?

Phan Hoài Uyên gọi biệt hiệu của Diệp Thiên, Diệp Thiên chắp một tay say lưng, cười lạnh lùng.

"Không hổ danh là một chí tôn võ thuật thực thụ. Chỉ cần tôi ra tay một lần là có thể đoán được thân phận của tôi, có chút thú vị!".

Phan Hoài Uyên này, cho dù phẩm hạnh của ông ta thế nào, nhưng ông ta đúng là cường giả chí tôn võ thuật thực sự đầu tiên mà Diệp Thiên gặp kể từ khi vào giới võ thuật.

"Nhìn chung tỉnh Xuyên, ngoài Diệp Lăng Thiên mới thăng cấp, còn ai có thể đánh bại cao thủ đỉnh cao tông tượng chỉ bằng một chiêu?".

Phan Hoài Uyên không chút đắc ý sau khi nghe lời này của Diệp Thiên, mà ngược lại, giọng nói của ông ta còn trầm hơn, xen lẫn chút kinh hãi.

Diệp Thiên vừa ra tay đã tước mạng ông hai của nhà họ Phan, không hề nương tay. Thủ đoạn này còn tàn nhẫn hơn của ông ta, khiến ông ta không thể không ngạc nhiên và tức giận.

Lúc trước khi Phan Hoài Uyên nghe đến biệt hiệu của Diệp Lăng Thiên, ông ta cũng chỉ đánh giá cậu cao hơn người khác một chút, cậu còn chưa đạt tới trình độ được ông ta xem trọng, mà ông ta cũng chưa từng đặt Diệp Thiên ngang hàng với mình.

Suy cho cùng, uy tín của một thiếu niên chí tôn võ thuật chưa đầy hai mươi tuổi thực sự quá thấp. Ông ta cho rằng các võ giả trong giới võ thuật tỉnh Xuyên đang phóng đại thổi phồng quá mức. Nhưng hiện tại, khi tận mắt chứng kiến Diệp Thiên giết Phan Việt chỉ bằng một chiêu, ông ta mới tự hỏi bản thân, nếu đổi lại là ông ta, ông ta cũng không thể nào ra tay dứt khoát hơn Diệp Thiên.

Có thể thấy, Diệp Thiên chắc chắn cũng là một chí tôn võ thuật có tu vi cực cao, chứ không phải do người khác nói quá.

Những người còn lại, dù là Dược Vương Điện hay người của sáu gia tộc lớn đều đồng loạt lui ra phía sau một chút.

Lúc này hai vị chí tôn võ thuật đều có mặt, không tới lượt bọn họ lên tiếng, cũng không ai có thể can thiệp.

"Diệp Lăng Thiên, nhà họ Phan tôi không có thù oán gì với cậu. Cậu vừa ra tay đã giết chết người nhà họ Phan tôi, có phải cậu nên cho tôi một lời giải thích không?".

Phan Hoài Uyên nheo mắt, lạnh lùng nói.

“Vớ vẩn!”, vẻ mặt Diệp Thiên lạnh như băng, giọng nói cũng trầm xuống một chút.

"Các ông tới thung lũng hoa này, muốn cướp đồ của tôi, cũng có phải tôi có ép các ông tới đâu!".

"Hơn nữa, thủ hạ yếu ớt, thực lực không ra hồn của ông còn muốn ra tay giết tôi, sau đó lại bị tôi giết ngược lại, đây là ông ta tự chuốc vạ vào thân!".

Diệp Thiên cất bước, giọng điệu hùng hồn.

"Mấy lời thừa thãi, tôi đã nói đủ rồi!".

"Bắt đầu từ bây giờ, hoặc là dẫn người cút khỏi thung lũng hoa cho tôi, hoặc là..."

"Chết!".

Diệp Thiên trầm giọng nói, ngoại trừ Phan Hoài Uyên, những người khác đều lùi về phía sau ba bước, cách xa Diệp Thiên vì sợ rằng cậu sẽ đột nhiên nổi cơn điên.

Mà khí thế này của Diệp Thiên còn đáng sợ hơn, không chỉ bắt bọn họ cút đi mà còn uy hiếp Phan Hoài Uyên?

"Diệp Lăng Thiên, mặc dù cậu còn trẻ đã đạt tới cấp bậc chí tôn võ thuật, có tài năng phi thường, nhưng đừng nghĩ rằng chỉ có vậy là cậu có thể ngạo mạn xưng hùng xưng bá, coi các cao thủ khác không ra gì!".

Phan Hoài Uyên nghiêm giọng nói: "Cậu và tôi đều là chí tôn võ thuật, muốn giết tôi, cậu cho rằng cậu làm được sao?".

Mặc dù ông ta rất coi trọng Diệp Thiên, nhưng lại không hề sợ chút nào. Trong số chí tôn võ thuật, đương nhiên có kẻ mạnh có kẻ yếu, ông ta đã đạt được cấp chí tôn võ thuật hơn chục năm. Hơn mười năm trước, ông ta đã từng bị đánh bại bởi Tiêu Ngọc Hoàng - một trong "Tứ Tuyệt". Từ trải nghiệm đau đớn đó, ông ta đã rút được kinh nghiệm xương máu. Khi ở nhà tĩnh tu mười năm, gột sạch những thứ phàm trần, tu vi cũng tăng lên một tầng cao mới. Nếu luận về cảnh giới, lúc này ông ta đang ở cấp trung chí tôn võ thuật, trình độ cách một trời một vực với chí tôn võ thuật bình thường.

Tuy rằng thực lực của Diệp Thiên cũng khá mạnh, hoặc có lẽ ông ta cũng chưa chắc thắng được Diệp Thiên, nhưng việc Diệp Thiên muốn giết ông ta, không thể nghi ngờ là một giấc mộng ngu xuẩn.

"Thế à?".

Khoé miệng Diệp Thiên cong lên, không trả lời, cậu vừa dứt lời, cơ thể đã lao lên như dây cung.

Diệp Thiên giậm chân, lớp bụi nứt trên mặt đất văng tung toé, khí thế uy hiếp của cậu lao vọt lên, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách mười mét với Phan Hoài Uyên, đồng thời tung nắm đấm.

Động tác của cậu lần này còn nhanh gấp đôi lần giết chết Phan Việt trước đó, đồng tử của Phan Hoài Uyên hơi co lại, đồng thời siết chặt toàn thân, tung nắm đấm.

Hai nắm đấm cách nhau không quá nửa thước, nhưng uy lực khủng khiếp của chúng đã va chạm với nhau. Xung quanh lập tức khói bụi tung mù, đống đổ nát xung quanh cũng bị văng tung toé. Những người đứng cách đó không xa cảm thấy áp lực đột ngột tăng lên, trở nên hít thở không thông.

Đây là trận đấu của cấp chí tôn võ thuật, chỉ cần nội lực va chạm cũng có thể khiến tất cả biến mất.

"Bùm!".

Giữa hai nắm đấm vang lên âm thanh như bị bóp nghẹt, sau đó mọi người đều bàng hoàng khi thấy chủ nhà họ Phan - người đã vang danh hơn mười năm nay, lùi liên tiếp ba bước mới có thể đứng vững.

Trong khi đó, Diệp Thiên vẫn kiêu ngạo đứng im tại chỗ, vững vàng tựa như một tảng đá cổ xưa, khí thế uy nghiêm mà hùng hổ ngút trời!

Phan Hoài Uyên thế mà bị đẩy lùi trong cuộc đối đầu với Diệp Thiên ư?

Không chỉ đám người Dược Du kinh hãi, mà bản thân Phan Hoài Uyên cũng không thể tin được. Khi ông ta đấm vào Diệp Thiên, chỉ cảm thấy sức mạnh của đối phương giống như sóng cuộn vô tận ập tới, không thể đỡ được.

Ông ta đã từng cảm nhận áp lực thế này, đó là khi chiến đấu với "Nam - Tiêu" Tiêu Ngọc Hoàng hơn mười năm trước.

"Sao có thể như vậy chứ?".

Đồng tử của ông ta hơi co lại, ông ta trở nên xem trọng Diệp Thiên hơn, lẽ nào Diệp Thiên thật sự có thể sánh ngang với chí tôn võ thuật vô song Tiêu Ngọc Hoàng?

Khi ông ta còn nghi ngờ, Diệp Thiên lập tức lắc đầu phủ định.

"Chí tôn võ thuật cũng chỉ đến vậy mà thôi!".

Cậu hơi nâng lòng bàn tay lên và chỉ thẳng vào Phan Hoài Uyên.

"Hôm nay, tôi muốn giết một chí tôn võ thuật xem thế nào!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK