Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh




Cậu ta chế giễu, cậu ta không tin Diệp Thiên có thân phận động trời gì.





Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn Long Đạo Huyền, tiện tay cầm một miếng dưa hấu cho vào miệng, lạnh nhạt cười.






“Tôi cứ nghĩ người thừa kế nhà họ Long - Thiên Cơ Lâu sẽ có gì đặc biệt, nhưng xem ra cũng chỉ là một tên có chút tiền tài là đi khoe khoang khắp nơi, trước đây tôi đã xem trọng anh quá rồi”.





“Với dáng vẻ này mà anh còn muốn đại diện nhà họ Long xưng bá với thế giới à?”





Nói đến đây ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh nhạt, khẽ lắc đầu.





“Nếu là gia chủ nhà họ Long đích thân đến thì còn có thể miễn cưỡng nói với tôi vài câu, chỉ dựa vào anh vẫn không đủ tư cách”.







“Cút về nhà họ Long khổ luyện mười năm nữa rồi đến Hoa Hạ kiêu ngạo”.





Long Đạo Huyền vốn đang rất bình tĩnh cũng phải biến sắc, những lời của Diệp Thiên cứ như một đòn giáng đập mạnh vào tim cậu ta.





“Rốt cuộc cậu là ai?”





Cậu ta hoảng hốt, hai mắt run rẩy.





Diệp Thiên biết cậu ta là người thừa kế của nhà họ Long, còn biết chuyện của Thiên Cơ Lâu, hơn nữa khẩu khí lại lớn như thế, rõ ràng là có chỗ dựa vào, điều này khiến cậu ta càng kiêng dè thân phận của Diệp Thiên.





Ở giới thế tục rộng lớn này, có mấy người dám nhẹ nhàng nhắc đến gia chủ nhà họ Long chứ?





Ngay khi cậu ta còn đang cảm thấy hoảng hốt thì một cú chấn động cực lớn xảy ra, chỉ thấy một luồng sáng màu xám bắn từ trên mặt hồ xuyên qua bức tường bên ngoài của dinh thự Thủy Tinh rồi đánh mạnh xuống đất, khiến nền đất chấn động đến mức nứt toạc.





Khói bụi bay tứ tung, mọi người nhìn sang chỉ thấy Lâm Đạp Phong quỳ ở chính giữa sảnh lớn dinh thự Thủy Tinh, áo trước ngực rách bươm, hiện ra một vệt máu.





Sau đó ánh sáng đỏ lao đến hóa thành Mộ Dung Vô Địch đứng trên cao nhìn xuống.





“Lâm Đạp Phong, ông thua rồi”.





Mộ Dung Vô Địch lạnh nhạt nói.





Lâm Đạp Phong không nói gì, chỉ nhếch môi cười, sau đó đứng lên từ trong những mảnh vụn của nền đất.





“Mộ Dung Vô Địch, mấy chục năm đã qua, cậu quả là thay da đổi thịt rồi”.





Ánh mắt ông ta hơi co rụt, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lẽo.





“Chỉ tiếc là cậu vẫn không thắng được tôi”.





“Tôi sẽ cho cậu biết sức mạnh tiên nhân khi tôi vào nhà họ Long làm tay sai”.





Ông ta vừa dứt lời, đôi mắt trợn to, hai luồng sáng bắn ra từ trong mât ông ta rồi ngưng kết lại một chỗ.





Trên đỉnh đầu ông ta là một sức mạnh hình kiếm bộc phát lên trời, ẩn trong đó là tiếng rồng gầm.








20220325053335-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK