Nhưng cô ta làm như không nhìn thấy, căn bản không coi họ ra gì, chỉ quan tâm tới việc đi về hướng biệt thự nhà họ Tiếu.
Hôm nay, cô ta đặc biệt tới tham gia buổi tiệc của nhà họ Tiếu nhưng vừa tới cổng thì đã đứng ngây ra.
Bởi vì cô ta gặp một người mà cô ta cảm thấy không thể nào có thể gặp được, hay nói cách khác, một người khiến cô ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Hơn một năm trước, đầu tàu Ngô Quảng Phúc của Lư Thành cùng với tập đoàn Lăng Thiên cùng tiến quân và thị trường thế giới. Trước đó, Ngô Lăng Hiên – con trai của Ngô Quảng Phúc đã tiếp nhận rất nhiều hạng mục ở tỉnh Xuyên, trở thành bá chủ của thế giới ngầm.
Cô ta vốn là con nuôi của Ngô Quảng Phúc nên rất thân với Lăng Hiên. Trong một buổi tiệc rượu, cô ta cố ý mượn hơi men, cuối cùng cũng thuận lợi trèo được lên giường của Ngô Lăng Hiên, trở thành tình nhân của cậu ta. Từ đó tại Lư Thành, uy thế của cô ta vô cùng kinh người. Thậm chí tại cả tỉnh Xuyên cũng không ai dám gây sự. Những ông chủ giàu có có giá trị hàng tỉ tệ khi nhìn thấy cô ta cũng đều tỏ ra cung kính, ngay cả quan chức cấp cao cũng không dám khinh thường, luôn tỏ ra khách sáo với cô ta.
Có thể nói Ngô Lăng Hiên là vua hiện tại của thế giới ngầm tỉnh Xuyên thì cô ta chính là nữ hoàng vô thượng.
Cô ta có địa vị siêu nhiên, trên cả hàng vạn người, 99% những người mà bản thân gặp phải thì cô ta đều có thể khinh thường, thế nhưng khi nhìn thấy người này ở trước cửa biệt thự nhà họ Tiếu thì cô ta lại mềm nhũn người giống như gặp phải thần linh.
“Cậu…Cậu Diệp Thiên sao?”
Nhìn thấy Diệp Thiên cô ta bỗng khựng người, sau đó là run rẩy lên tiếng với biểu cảm không dám tin.
Dù cho thân phận hiện ta của cô ta có siêu nhiên như thế nào thì khi đối diện với Diệp Thiên sự kiêu ngạo đó hoàn toàn biến mất, cô ta không dám thể hiện ra lấy nửa phần.
Đùa nhau chắc. Đây là Diệp tiên sinh tung hoành khắp tỉnh Xuyên, đến cả bố con của Ngô Quảng Phúc khi nhìn thấy cũng phải tỏ ra cung kính, phục tùng như vua, huống hồ là cô ta!
Nhất là cùng với việc địa vị của cô ta càng ngày càng cao thì cô ta càng có sự hiểu biết hơn vào thế giới võ thuật, biết về trận quyết chiến giữa Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng. Sức mạnh của Diệp Thiên vô cùng uy danh, hiển hách trong giới võ thuật, còn là tổng giáo quan của Nam Long Nhận, là trung tướng.
Một nhân vật như vậy thì có khác gì thần linh trên trời chứ? Lúc này, đầu óc cô ta dường như đã ngừng hoạt động.
“Là chị à?”
Diệp Thiên cầm hộp quà, quay lại nhìn và nhận ra Lý Thu Hà.
Cô gái này lúc trước ở thành phố Phán từng muốn cùng với con trai của Từ Uyên Đình kết hợp hãm hại Tiếu Văn Nguyệt, bị cậu uy hiếp một lần. Từ đó về sau hầu như họ không có liên hệ gì, ánh mắt cậu giống như nhìn một người hoàn toàn xa lạ vậy.
“Là, là tôi!”, Lý Thu Hà vội vàng gật đầu, vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt hiện ra, cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười tự cho là tuyệt mỹ.
“Diệp tiên sinh, đúng là cậu rồi, không ngờ lại có thể gặp được cậu ở đây!”
Cô ta cảm thấy vô cùng rối rắm, lần đầu tiên gặp Diệp Thiên, cô ta đã coi Diệp Thiên là một kẻ vô lễ, ngông cuồng và tự đại. Nào ngờ, Diệp Thiên lại có thân phận kinh người cùng với sức mạnh đủ để xoay chuyển càn khôn.
Chỉ là sau đó, Diệp Thiên bước tới võ đài rộng lớn hơn, rời khỏi tỉnh Xuyên, cô ta tưởng sẽ không còn nhìn thấy Diệp Thiên nữa. Chính vì vậy điều bất ngờ ngày hôm nay nằm ngoài dự liệu của cô ta.
“Ừm!”
Diệp Thiên đút một tay vào túi áo, gật đầu thản nhiên với Lý Thu Hà coi như là đã đáp lại. Lý Thu Hà cười và bước tới nói: “Diệp tiên sinh, cậu tới tham gia sinh nhật của Nguyệt Nguyệt đúng không?”
“Sinh nhật của Tiếu Nguyệt Nguyệt sao?", Diệp Thiên nghe thấy vậy thì quay qua nhìn khách khứa trên bãi đất trống.
“Ý chị là hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt?”
Nghe Diệp Thiên hỏi vậy, Lý Thu Hà khựng người và cảm thấy kỳ lạ.
“Sao thế?”, không phải cậu tới tham gia sinh nhật của Nguyệt Nguyệt à?”
Hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Lâm là chủ tịch tập đoàn Phi Ngư, hôm nay lại là sinh nhật của cô con gái châu báu, vừa hay ông ta nhân cơ hội này mời khách khứa và giới thương nhân cùng tới chúc mừng.
Cô ta nhìn món quà trong tay Diệp Thiên lại còn đứng trước biệt thự nhà họ Tiếu thì tưởng rằng cậu tới vì sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, nhưng nghe giọng điệu của Diệp Thiên thì có vẻ như cậu không hề biết chuyện này.
Diệp Thiên không hề trả lời nhưng cũng đã hiểu ra.
Tối qua cậu bảo Tiếu Văn Nguyệt nói cho Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn biết hôm nay mình sẽ tới thăm, khi đó Tiếu Văn Nguyệt vô cùng vui mừng nhưng cậu không để ý. Giờ xem ra, chắc chắn đây là mưu đồ của cô gái này, không hề nói cho cậu biệt sự thật.
“Cô gái này sợ nói rằng hôm nay là sinh nhật thì mình sẽ không tới sao?”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, cảm thấy bất lực thêm vài phần với Tiếu Văn Nguyệt vừa cảm thấy buồn cười.
Nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, hơn nữa Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn còn mời rất nhiều quan khách tới thì cậu cũng không tiện rời đi nên đành nói với Lý Thu Hà.
“Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, không được mời, chị có thể đưa tôi vào không!”
Lý Thu Hà vui mừng khi nghe thấy vậy. Cô ta cảm thấy khá nực cười, đường đường là Diệp tiên sinh của tỉnh xuyên, là đế vương bất bại được cả thế giới công nhận mà lại không được bước vào một căn biệt thự cỏn con như thế này. Lý do là vì không có thư mời. Nếu nói điều này ra thì e rằng mười người sẽ có đến mười một người không tin.
Nhưng cô ta không thể hiện ra mặt mà chỉ cung kính gật đầu và ra dấu mời.
“Rất vui lòng, mời Diệp tiên sinh!”
Sau khi ra dấu mời vào, thì Diệp Thiên vẫn đút tay trong túi áo và bước vào biệt thự nhà họ Tiếu.
Sự có mặt của Lý Thu Hà đã thu hút không ít ánh nhìn của các quan khách. Diệp Thiên ở bên cạnh Lý Thu Hà thì bị bỏ qua, không ai thèm để ý, chỉ có một số ít người ác ý suy đoán rằng Diệp Thiên chính là em trai nuôi mà Lý Thu Hà nuôi.
Lý Thu Hà chào hỏi với người có máu mặt trong giới thương nhân rồi lập tức lùi lại bên cạnh Diệp Thiên và giới thiệu: “Những người ở đây phần lớn đều là đối tác của chú Tiếu, Diệp tiên sinh muốn ngồi ở đâu để tôi sắp xếp chỗ cho cậu!’
Xộc vào mũi là khí tức nồng nặc của đám thương nhâ, Diệp Thiên có gắng lấy lại bình tĩnh và lắc đầu.
Tại một chiếc bàn dài ngay gần đó có hai người đang ngồi. Một người tầm 40 tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo khí tức chèn ép với đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Bên cạnh người này là một thanh niên tuấn tú, mặc vest chỉnh tề giống như một doanh nhân thành đạt.
Người thanh niên đẩy gọn kính trên mặt và cười thản nhiên: “Bố, cô gái Lý Thu Hà thật không hề đơn giản, không những quàng lấy cậu Ngô mà giờ còn dám dẫn theo trai trẻ nghênh ngang giữa đám đông nữa.
Người đàn ông trung niên nhìn về phía Lý Thu Hà rồi thu ánh mắt lại, nói với vẻ nghiêm túc.
“Đông người thế này, đừng nói linh tinh, tránh để người khác nghe thấy!”
Đôi mắt ông ta ánh lên vẻ hiểu biết. Ông ta trầm giọng nói với người thanh niên.
“Nhớ chuyện hôm nay con cần làm đấy, nhất định phải để Tiếu Văn Nguyệt để ý tới con, để con bé có ấn tượng về con!”
“Có thể theo đuổi được con bé thì sau này chúng ta sẽ dễ dàng hợp tác được với tập đoàn Phi Ngư và đồng nghĩa với việc có thể bước lên được con thuyền lớn là tập đoàn Lăng Thiên, hiểu chưa?”
Thanh niên nghe thấy vậy thì đanh mặt, nghiêm túc gật đầu.
Nghĩ tới Tiếu Văn Nguyệt với thân hình duyên dáng và khuôn mặt như thiên sứ thì đôi mắt người thanh niên bỗng rực lửa.
Diệp Thiên tùy tiện chọn một cái bàn trống rồi ngồi xuống, chỉ có Lí Thu Hà ngồi ở bên cạnh, so với các doanh nhân khách sáo bắt chuyện với nhau ở xung quanh, chỗ của cậu lại vô cùng vắng vẻ, hoàn toàn không ăn khớp.
Cậu cũng chẳng hề quan tâm, lấy một ly Cocktail trong khay của bồi bàn, nhẹ nhàng thưởng thức, ngắm nhìn xung quanh.
Lí Thu Hà thì lại muốn nói nhiều thêm vài câu với Diệp Thiên, càng quen thân với Diệp Thiên thì càng có lợi cho cô ta, chỉ là toàn bộ đề tài của cô ta đều bị Diệp Thiên hời hợt vài câu cho qua, khiến cô ta rất buồn rầu.
Ngồi khoảng mười phút, trước cửa lớn của biệt thự nhà họ Tiếu xuất hiện hai bóng người, Tiếu Lâm mặc âu phục màu đen, thoạt nhìn cả người mạnh mẽ quyết đoán, Hà Tuệ Mẫn mặc lễ phục màu tím nhạt, tay khoác lên tay Tiếu Lâm, hai vợ chồng cùng nhau bước vào, lộ rõ vẻ ân ái thắm thiết.
“Ôi, chủ tịch Tiếu, phu nhân chủ tịch!”
Hai vợ chồng Tiếu Lâm vừa xuất hiện, những khách khứa đang trò chuyện kia thi nhau đứng dậy, ân cần chào hỏi hai người, vô cùng nhiệt tình.
Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn cũng trả lời từng người, trên mặt mang theo nụ cười, hôm nay là sinh nhật của Tiếu Văn Nguyệt, nhiều người đến chúc mừng sinh nhật con gái của bọn họ như vậy, đương nhiên bọn họ vô cùng vui vẻ.
Hai người chào hỏi từng người, sau đó đi tới bàn của thanh niên đeo kính.
Người đàn ông trung niên đứng dậy, bắt tay với Tiếu Lâm.
Rõ ràng thái độ của Tiếu Lâm đối với ông ta khác với những người lúc trước mấy phần, sắc mặt hơi nghiêm lại, khách khí nói: “Chủ tịch Vạn, hôm nay ông có thể đến tham gia tiệc sinh nhật của con gái, thật sự khiến mảnh đất nhỏ nhà tôi thêm phần rực rỡ!”
Người đàn ông trung niên xua tay liên tục, trên mặt tràn đầy tươi cười.
“Chủ tịch Tiếu, ông nói gì vậy, chúng ta là bạn cũ đã lâu, Nguyệt Nguyệt là con gái của ông, cũng không khác gì con gái ruột thịt của tôi, sinh nhật con bé, sao tôi có thể không đến?”
Ông ta nói rồi nháy mắt với thanh niên bên cạnh.
“Tiểu Đồ, còn không mau chào hỏi bác Tiếu?”
Thanh niên đúng lúc đứng dậy, hơi cúi người với Tiếu Lâm, giọng điệu mang theo kính trọng.
“Bác trai, bác gái, lại gặp hai bác rồi, cháu trai xin chào hai bác!”
Tiếu Lâm cười ha ha, vỗ vỗ bả vai thanh niên: “Tiểu Đồ, cháu khách khí rồi, bác và bố cháu là bạn bè đã lâu, cứ tự nhiên như nhà mình, không cần quá gò bó!”
Hà Tuệ Mẫn cũng mỉm cười gật đầu: “Tiểu Đồ, cháu còn trẻ tuổi mà đã là CEO trong công ty của bố cháu, một mình quản lý chi nhánh Lư Thành của tập đoàn Âm Dung, quả là tuổi trẻ tài cao!”
“Về sau có thời gian, bác phải để mấy quản lý trong công ty bác Tiếu cháu đi theo cháu học một ít kinh nghiệm mới được!”
Thanh niên nghe vậy, trong lòng đắc ý, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn: “Bác gái coi trọng cháu rồi, nói đến kinh nghiệm, cháu còn phải học tập bác Tiếu nhiều, tập đoàn Phi Ngư trong tay bác Tiếu phát triển lớn mạnh rực rỡ, tương lai cháu có thể đạt được một nửa thành tựu của bác Tiếu là hài lòng lắm rồi!”
“Ha ha!”
Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn nghe vậy thì đều cười lớn, thấy thanh niên khiêm tốn mà có lòng cầu tiến như vậy, đương nhiên bọn họ rất vui vẻ.
Bỗng nhiên người đàn ông trung niên được gọi là ‘chủ tịch Vạn’ lên tiếng: “Đúng rồi chủ tịch Tiếu, hôm nay tôi có một chuyện muốn cầu xin ông!”
Ông ta chỉ vào thanh niên đeo kính, chân thành nói: “Lần trước Nguyệt Nguyệt nhà ông từng đến Champs Elysees dùng bữa, có chạm mặt một lần với thằng con trai không nên thân này của tôi, từ đó về sau, Tiểu Đồ ngày nhớ đêm mong, không biết lúc nào mới có thể gặp Nguyệt Nguyệt lần nữa!”
“Hai mươi bốn năm qua, đây là lần đầu tiên thằng con trai này nhắc đến chuyện có tình cảm với một cô gái với tôi, con người tôi thẳng thắn dứt khoát, cũng không quanh co lòng vòng, chỉ muốn lát nữa chủ tịch Tiếu có thể giới thiệu cho hai cháu nó quen biết!”
Tiếu Lâm và chủ tịch Vạn đều là tay già đời lão luyện trên thương trường, trải qua biết bao năm tháng thăng trầm, chỉ cần mấy câu như vậy, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn đều đã hiểu ý của chủ tịch Vạn rồi.
Hai người nhìn nhau, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi nhiều, lúc này Tiếu Lâm trả lời: “Chủ tịch Vạn, giới thiệu hai đứa quen biết, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, nhưng quan hệ của đám trẻ thì để chúng tự phát triển, chúng ta không làm chủ được!”
Chủ tịch Vạn nghe vậy, trong mắt chứa vui mừng: “Đó là đương nhiên rồi, đó là đương nhiên rồi!”
Thanh niên đeo kính bên cạnh cũng thầm mừng rỡ, còn tưởng rằng Tiếu Lâm đã ngầm cho phép anh ta theo đuổi Tiếu Văn Nguyệt, nhưng lại không chú ý đến thay đổi rất nhỏ trong mắt vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn.
Chào hỏi xong, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn vòng qua bàn khách khứa, Hà Tuệ Mẫn quay đầu thoáng nhìn về phía thanh niên đeo kính, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Không ngờ Vạn Vũ Hào này lại ra mặt giới thiệu con trai ông ta với chúng ta, xem ra thật sự muốn Nguyệt Nguyệt trở thành con dâu của ông ta, hừ, không có cửa đâu!”
Tiếu Lâm biết suy nghĩ của vợ, nhưng vẫn cố tình hỏi: “Con trai Vạn Viễn Đồ của của Vạn Vũ Hào cũng được coi là tinh anh trong xã hội thượng lưu, dẫn dắt chi nhánh Lư Thành của tập đoàn Âm Dung vươn ra rất xa, trước đó không lâu còn vinh hạnh giành được danh hiệu Mười thanh niên kiệt xuất tỉnh Xuyên. Quy mô của tập đoàn Âm Dung cũng không kém tập đoàn Phi Vũ chúng ta, thừa sức xứng với Nguyệt Nguyệt, sao em còn chướng mắt? Anh lại cảm thấy Vạn Viễn Hào được lắm, để Nguyệt Nguyệt và cậu ta ở bên nhau cũng không có chỗ nào không tốt!”
“Trong lòng em chỉ chấp nhận Tiểu Thiên là con rể tương lai, trừ phi Tiểu Thiên kết hôn sinh con, nếu không em tuyệt đối không đồng ý Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta ở bên người khác!
“Hơn nữa anh không nhìn ra à, Nguyệt Nguyệt đã một lòng một dạ với Tiểu Thiên từ lâu rồi, anh lại muốn con bé ở bên người khác, em thấy anh đúng là già nên hồ đồ rồi?”
Tiếu Lâm bị vợ trách mắng một trận, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng lại sáng như gương.
Từ sau khi Diệp Thiên náo loạn nhà họ Phùng của Quý Thành tỉnh Kiềm, cứu vớt tập đoàn Phi Ngư, ông ta đã sớm coi Diệp Thiên là ân nhân có ơn tái sinh, cũng là con rể tốt nhất trong lòng ông ta rồi, những người còn lại, cho dù xuất sắc như nào, ông ta đều chướng mắt.
“Ôi!”. Bỗng nhiên Hà Tuệ Mẫn thở dài, hơi buồn rầu nói: “Cũng không biết bây giờ thằng bé Tiểu Thiên đang ở nơi nào?”
Tiếu Lâm nghe vậy cũng hơi dừng lại, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu Thiên, cậu ấy đã nắm giữ một tỉnh, hơn nữa còn có thân phận và thực lực không tầm thường, dựa vào địa vị của cậu ấy, tầm nhìn sớm đã không chỉ giới hạn trong tỉnh Xuyên, chỉ có cả nước, thậm chí cả thế giới mới là võ đài của cậu ấy!”
“Đến cảnh giới của cậu ấy, có lẽ vẫn còn chút tình cảm với chúng ta, nhưng chắc chắn đã phai nhạt rất nhiều, những gì cậu ấy làm cho gia đình chúng ta đã đủ nhiều rồi, chúng ta còn có thể mơ ước xa vời gì nữa chứ? Chỉ hi vọng cậu ấy có thể làm việc thuận lợi, thế như chẻ tre, lên nhanh như diều gặp gió!”
Hà Tuệ Mẫn khẽ gật đầu, vẻ buồn rầu trên mặt càng đậm: “Thằng bé Tiểu Thiên này, cách lần gặp mặt trước đã sắp tám tháng rồi một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, em lại không dám gọi điện thoại cho cậu ấy, sợ quấy rầy cậu ấy, anh nói xem, có phải cậu ấy sắp quên chúng ta rồi không?”
Tiếu Lâm còn chưa trả lời, đột nhiên một tiếng nói ở bên cạnh bọn họ vang lên.
“Cô Hà, dù tám tháng không gặp hay tám năm không gặp, sao cháu có thể quên cô chứ?”
Tiếng nói vang lên, cơ thể hai vợ chồng chợt cứng lại!
Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn vừa mới nói đến Diệp Thiên, đang chuẩn bị dặn dò cho lên món, thì chợt âm thanh quen thuộc truyền đến tai hai người, hai người họ chợt cứng người.
Bọn họ đều cho rằng bản thân bị ảo giác nghe nhầm, nhưng âm thanh quen thuộc lại vang lên lần nữa.
“Chú Tiếu, cô Hà, đã lâu không gặp!”
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn đã đứng trước mặt bọn họ.
Hai vợ chồng mở lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi, cứng đờ mọt lúc bọn họ mới đột nhiên phản ứng lại.
“Tiểu Thiên?”
Diệp Thiên tay cầm quà, đưa qua bằng hai tay, vẻ mặt mỉm cười ấm áp.
“Ngại quá, chú Tiếu, cô Hà, cháu nên đến thăm hỏi từ sớm rồi, chỉ là mãi vẫn không có thời gian!”
“Đây là chút tâm ý của cháu!”
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm nào quan tâm đến việc nhận quà, hai người đều bước lên, nhất là Hà Tuệ Mẫn, bà ấy lập tứ kéo lấy Diệp Thiên, giọng điệu kích động.
“Trời đất, Tiểu Thiên, đúng là cháu thật rồi, cuối cùng cháu cũng chịu quay về thăm cô rồi!”
Bà ấy quan sát Diệp Thiên từ trên xuống dưới, tựa như đang nhìn đứa con trai xa nhà đã lâu, vô cùng dịu dàng.
“Đúng vậy Tiểu Thiên à, cô Hà cháu gần như ngày nào cũng nhắc đến cháu với chú cả, cứ muốn gọi cháu về thăm, ăn cùng cô chú bữa cơm, hôm nay cuối cùng cũng trông mong cháu về rồi!”
Tiếu Lâm vừa nhận lấy quà, vừa vỗ vai Diệp Thiên, giọng điệu thổn thức.
“Cái này là do cháu, vẫn không có thời gian rảnh, chú Tiếu và cô Hà cũng đừng giận cháu đây!”
Diệp Thiên khẽ sờ đầu, thái độ khiêm nhường, khẽ cười tạ lỗi với hai người họ.
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm cũng không quan tâm đến khách khứa khác, kéo Diệp Thiên ngồi xuống, hỏi thăm Diệp Thiên mấy tháng nay đi đâu đến đâu, vô cùng quan tâm, Diệp Thiên cũng trả lời toàn bộ, chỉ tránh nhắc những vấn đề mấu chốt nhạy cảm thôi.
Lí Thu Hà cách đó không xa nhìn ba người họ nói chuyện, trong lòng dao động. Tuy Diệp Thiên nắm giữ vị trí đứng đầu thế giới, nhưng trước mặt trưởng bối tôn kính của mình thì vẫn duy trì sự khiêm tốn thuần khiết nhất, người đàn ông như vậy quả thực khiến vô số phụ nữ động lòng.
Nếu không phải lúc đầu cô ta và Diệp Thiên đã có mâu thuẫn ồn ào không vui, hơn nữa bản thân cũng không còn trong sạch thì cô ta nhất định sẽ không màng mọi thứ, nghĩ mọi cách bám chặt lấy Diệp Thiên.
Ở chỗ ghế khách khứa cách đó mười mét, chủ tịch tập đoàn Âm Dung là Vạn Vũ Hào đang nhìn bên này, khẽ nhíu mày.
Ông ta biết Tiếu Lâm cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, thái độ Tiếu Lâm đối với hậu bối tuy không tính là hiền hoà nhưng ông ta biết rõ, ánh mắt Tiếu Lâm nhìn cao đến thế nào.
Tiếu Lâm trông như đối xử với con cháu, với ai rất ôn hoà nhưng thực ra trước giờ ông ta chưa từng thấy ai thực sự lọt vào mắt Tiếu Lâm, ngay cả Vạn Viễn Đồ con trai ông ta thanh niên tuấn kiệt, cũng chỉ khiến Tiếu Lâm hơi gật đầu mà thôi.
Nhưng bây giờ, một cậu thanh niên mặc đồ bình thường lại được hai vợ chồng Tiếu Lâm nắm tay lôi kéo đối đãi giống hệt như con ruột, hỏi han ân cần, khiến ông ta vô cùng kinh ngạc.
Vạn Viễn Đồ bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cũng chợt thay đổi, cũng liếc nhìn Diệp Thiên.
“Bố, đó chẳng phải là tên mặt trắng mà Lí Thu Hà dẫn đến sao? Sao trông như thể rất thân với nhà chú Tiếu vậy? Chẳng lẽ là họ hàng của bọn họ sao?”
Lúc trước anh ta đã chú ý đến Diệp Thiên, nhưng nhìn thấy quần áo trên người Diệp Thiên thì trong lòng thoáng chốc đã xem thường, không quá quan tâm. Nhưng bây giờ, thanh niên trừ ngoại hình cũng không có gì đáng để mắt lại đang nói chuyện vui vẻ với hai vợ chồng Tiếu Lâm, giống hệt như người thân, khiến anh ta cảm thấy không vui.
“Chắc là không phải!”. Vạn Vũ Hào lắc đầu nói: “Họ hàng của Tiếu Lâm, đa phần bố đều gặp rồi, đời thứ hai nhà họ Tiếu bọn họ, anh lớn nhà họ Tiếu cũng chỉ có một đứa con trai, bây giờ đang làm bí thư chính phủ ở Quân Thành, tỉnh Kiềm, thanh niên đó rõ ràng không phải!”
Ánh mắt ông ta nghiêm túc, càng cảm thấy nghi hoặc: “Không phải họ hàng trong nhà họ Tiếu, nhưng vợ chồng Tiếu Lâm lại nhiệt tình với cậu ta như vậy, chẳng lẽ cậu ta có lai lịch gì sao?”
Quen biết Tiếu Lâm đã lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Tiếu Lâm gần gũi thân thiết với một thanh niên, bất giác lại khiến ông ta bắt đầu suy đoán thân phận Diệp Thiên.
“Có lai lịch?”. Vạn Viễn Đồ nhíu chặt mày: “Vừa nãy con đi qua cửa, đúng lúc nhìn thấy cậu ta muốn vào biệt thự, vì không có thiệp mời nên bị bảo vệ ở cửa chặn lại nữa!”
“Nếu cậu ta thật sự có lai lịch, thì sao đến thiệp mời nhà họ Tiếu mà cũng không có chứ?”
“Ồ?”. Vạn Vũ Hào nghe vậy, trong lòng lại càng nghi ngờ.
“Không có thiệp mời nhà họ Tiếu, nhưng cả nhà họ Tiếu lại thân mật với cậu ta như vậy, như vậy có phần khó hiểu!”
Hai bố con vừa quan sát tình hình Diệp Thiên bên đó, vừa thảo luận suy đoán, nhưng lại không ra được kết luận gì.
Vài phút sau, Vạn Vũ Hào trầm giọng nói: “Mặc kệ cậu thanh niên có quan hệ gì với nhà họ Tiếu, cũng mặc kệ cậu ta có thân phận gì, nhưng cá nhân bố cảm thấy ánh mắt vợ chồng Tiếu Lâm nhìn cậu ta lại giống ánh mắt như đang nhìn con rể vậy!”
“Dù nói thế nào thì cậu thanh niên kia cũng là đối thủ nặng ký khi con theo đuổi Tiếu Văn Nguyệt, con phải cẩn thận chú ý!”
Ánh mắt Vạn Viễn Đồ chợt nghiêm lại, nhìn Diệp Thiên chằm chằm, trong lòng càng khó chịu.
Vạn Viễn Đồ cậu đây chính là thái tử tập đoàn Âm Dung, là người thừa kế duy nhất, là tỷ phú tương lai, hơn nữa còn được danh hiệu mười thanh niên kiệt xuất của tỉnh Xuyên năm nay, có thể nói là danh lợi song toàn, là thanh niên tuấn tài thật sự.
Anh ta tự tin, nói về thủ đoạn, nói về gia thế, nói về giàu có, anh ta sẽ không kém Diệp Thiên, thế mà thái độ của Tiếu Lâm đối với anh ta và Diệp Thiên lại hoàn toàn khác nhau.
“Bố yên tâm đi, con sẽ không thua cậu ta!”
“Tiếu Văn Nguyệt kia, con nhất định sẽ cưới về nhà, tương lai tập đoạn Phi Ngư cũng sẽ là của con!”
Nghe thấy giọng điều tràn đầy tự tin của con trai mình, Vạn Vũ Hào gật đầu, ông ta biết rõ tính cách con trai mình, trước giờ đều không tự tin mù quáng, đi một bước cũng đều tính toàn cẩn thận, hơn nữa cũng rất biết cách qua lại với con gái.
Chỉ cần có thể theo đuổi được Tiếu Văn Nguyệt đến tay thì tập đoàn Phi Ngư và tập đoàn Âm Dung có thể hợp tác chặt chẽ hơn, thậm chí là sáp nhập hoàn toàn dưới trướng tập đoàn Lăng Thiên, tương lai khuếch trương quy mô, thân phận ông ta cũng sẽ tăng lên theo đó.
Trong lúc ông ta đang tính toàn, đột nhiên Vạn Viễn Đồ bên cạnh đứng dậy.
Ông ta nhìn theo tầm mắt Vạn Viễn Đồ, chỉ nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt mặc váy thiên nga, đầu đội vương miện, trang điểm tinh xảo nhã nhặn, tựa như một công chúa cao quý đi đến bữa tiệc.
Ánh mắt Vạn Viễn Đồ hoàn toàn khoá chặt trên người Tiếu Văn Nguyệt, khi anh ta học đại học và thời gian đi làm trong mấy năm nay đã gặp không ít cô gái, có người mạnh mẽ, có sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, có cô gái phong trần trong quán bar, nhưng chưa từng có ai, khiến anh ta có cảm giác rung động và kinh diễm như vậy.
Mà trước đó không lâu đã dùng bữa cùng Tiếu Văn Nguyệt tại Champs Elysees, lần đầu tiên gặp Tiếu Văn Nguyệt lại hoàn toàn bị vẻ đẹp và khí chất của Tiếu Văn Nguyệt khiến mình kinh ngạc.
Anh ta quyết định theo đuổi Tiếu Văn Nguyệt, không phải chỉ vì muốn bám vào tập đoàn Phi Ngư, mà còn là vì có thể có được Tiếu Văn Nguyệt, đây là cô gái đầu tiên khiến anh ta rung động.
Tiếu Văn Nguyệt là nhân vật chính hôm nay, khách khứa tại đây đa phần cũng đều biết cô ta, đều đứng dậy chào đón.
Tiếu Văn Nguyệt khẽ cười, đáp lễ lại từng vị khách, cảm ơn lời chúc mừng của bọn họ, Vạn Viễn Đồ thấy thời cơ chín muồi, chỉnh lại cà vạt, tay cầm hoa tươi và quà bước nhanh về phía Tiếu Văn Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Anh ta đi đến trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, giọng nói dịu dàng, ánh mắt tình cảm.
“Đúng vậy, tổng giám đốc Vạn, lại gặp nhau rồi, cảm ơn anh hôm nay đã đến đây!”
Mỹ nhân gần trong gang tấc, nhìn nụ cười ngọt ngào của Tiếu Văn Nguyệt, anh ta chỉ cảm thấy tình cảm dạt dào, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
“Hôm nay em rất đẹp, hoa tươi xứng với mỹ nữ, hy vọng em đừng từ chối!”
Nói xong, anh ta đang định đưa hoa hồng đến trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, thì Tiếu Văn Nguyệt tựa như nhìn thấy gì đó, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Anh ta cảm thấy kỳ lạ thì Tiếu Nguyệt Văn lại nâng tay lên, đẩy anh ta ra, đi thẳng qua người.
Những người khác cũng không hiểu hành động này của Tiếu Văn Nguyệt, mọi người đều nhìn Tiếu Văn Nguyệt, muốn biết cô ta muốn đi đâu.
Tiếu Văng Nguyệt không quan tâm đến hình tượng, nhấc váy thiên nga, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Diệp Thiên, cô ta cũng mặc kệ Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn vẫn ở đây, nâng tay lên lập tức ôm lấy cánh tay Diệp Thiên.
“Anh đến từ lúc nào vậy? Sao không gọi tôi?”
Cô ta nghiêng mặt cười ngọt ngào với Diệp Thiên, thân mật tựa như người yêu.
Diệp Thiên nghiêng đầu qua, lạn nhạt nói: “Vừa đến không lâu, nhìn thấy trong này nhiều người quá nên không báo cho cô!”
Hà Tuệ Mẫn quan sát thái độ Diệp Thiên đối với Tiếu Văn Nguyệt, nhìn thấy Diệp Thiên không hề phản cảm với việc Tiếu Văn Nguyệt tiếp xúc thì trong lòng cũng thầm vui mừng.
“Cô nhóc này còn nói nữa, hôm qua Tiểu Thiên đã bảo con báo cho bố mẹ, hôm nay đến đây thăm hỏi, nhưng con lại chẳng nói gì cả, hại bố mẹ chẳng biết gì cả!”
Vẻ mặt Tiếu Lâm nghiêm túc, giọng điệu có chút trách cứ.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy thì thè lưỡi: “A Thiên quay về, chẳng phải con muốn cho bố mẹ chuyện bất ngờ sao, cho nên mới không nói thôi?”
Diệp Thiên nhún vai, buông tay nói: “Cho nên, ngay cả sinh nhật cô cũng không cần nói luôn?”
Tiếu Văn Nguyệt kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh Diệp Thiên, có chút ngại ngùng: “Không phải tôi cố ý muốn giấu anh, tôi biết anh thích yên tĩnh, không thích chỗ đông người, tôi sợ anh biết hôm nay là tiệc sinh nhật tôi thì anh sẽ không đến!”
Diệp Thiên dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Đây là tiệc sinh nhật chú Tiếu và cô Hà tổ chức cho cô, sao tôi lại không đến chứ?”
Gương mặt Tiếu Văn Nguyệt tươi cười, không dây dưa vấn đề lúc trước nữa, giơ tay ra với Diệp Thiên.
“Vậy quà của tôi đâu?”
“Quà?”. Vẻ mặt Diệp Thiên kỳ quái: “Cô cũng nói rồi, cô không nói hôm nay là sinh nhật cô thì tôi đi đâu chuẩn bị quà cho cô?”
“Hả?”, Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, lại kéo cánh tay Diệp Thiên.
“Tôi mặc kệ, hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của tôi, cho dù anh tặng tôi một đoá hoa cũng được, nhất định phải tặng!”
Tiếu Văn Nguyệt dáng vào bên người Diệp Thiên, trong mắt người khác lại giống như đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình vậy, nhìn thấy cảnh này, Vạn Viễn Đồ cách đó không xa lập tức ngây người tại chỗ, hoa hồng rơi xuống đất mà anh ta cũng không nhận ra.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt thì đã bị sự thoải mái và khí chất của Tiếu Văn Nguyệt chinh phục, Tiếu Văn Nguyệt giống như sen tuyết núi băng vậy, cao ngạo thánh khiết, trên người còn có một loại khí chất lạnh lùng khiến người ta cách xa vạn dặm.
Anh ta xem Tiếu Văn Nguyệt là nữ thần, mơ mộng cảnh tượng tương lai chinh phục được Tiếu Văn Nguyệt, cô ta sẽ phục tùng răm rắp nghe lời mình, nhưng hiện tại, Tiêu Văn Nguyệt ngự tỷ kiêu ngạo lại trở thành người đáng yêu dễ mến, ôn hoà động lòng người, khiến anh ta kinh ngạc không thôi.
Chuyện khiến anh ta không thể chấp nhận nhất là mọi sự ấm áp của Tiếu Văn Nguyệt không dành cho anh ta, mà cho cậu thanh niên mà anh ta không coi trọng kia.
“Chết tiệt, sao lại như vậy? Rốt cuộc tên kia là ai?”
Anh ta siết chặt nắm tay, ánh mặt nổi giận suýt nữa đã bộc lộ ra.
Vừa nãy anh ta tặng hoa cho Tiếu Văn Nguyệt, động tác này ai ai ở đây cũng thấy rõ mồn một, mà Tiếu Văn Nguyệt khi đó lại ở trước mặt vô số khách khứa, đẩy anh ta ra, lao đến trước mặt một người đàn ông khác mà làm nũng, động tác thân mật, anh ta chỉ cảm thấy lửa nóng bừng bừng trên mặt.
Xung quanh từng ánh mắt lướt nhìn, tựa như đang cười đùa châm chọc anh ta.
Vạn Vũ Hào ngồi ở bàn khác, đáy mắt căng thẳng, thực sự không ngờ sẽ xảy ra cảnh tượng như vậy.
Ông ta đã âm thầm chú ý đến Tiếu Văn Nguyệt từ lâu, cũng âm thầm nghe ngóng, Tiếu Văn Nguyệt không hề có bạn trai, nhưng bây giờ Tiếu Văn Nguyệt lại hành động thân mật với Diệp Thiên, cả người gần như dán sát lên, ý nghĩa gì không cần nói cũng biết.
“Tên nhóc này từ đầu xuất hiện, rốt cuộc có lai lịch gì? Xem dáng vẻ cả nhà Tiếu Lâm giống như đã xem cậu ta là con rể rồi, vậy Tiểu Đồ chẳng phải là không có cơ hội sao?”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt ông ta càng thêm nặng nề.
“Được rồi được rồi, hôm nay là sinh nhật của cô, quà tôi tặng!”
Diệp Thiên bị Tiếu Văn Nguyệt dây dưa không còn cách này, chỉ đành khoát tay.
“Đưa vòng tay trân châu trên tay cô cho tôi!”
Tiếu Văn Nguyệt không hiểu, nhưng vẫn nghe theo tháo vòng tay xuống, đưa vào tay Diệp Thiên.
Vòng tay được dùng loại ngọc phỉ thuý thượng hạng tạo thành, mặt ngoài vòng tay còn được khảm năm viên trân châu tốt nhất từ dưới đáy biển, ánh sáng chiếu vào lấp lánh sinh động.
Diệp Thiên giơ ngón trỏ, đầu ngón tay xuất hiện ánh sáng xanh lam, lần lượt điểm vào từng viên trân châu, một luồng khí vô hình bao bọc lấy vòng tay, năm viên trân châu lập bỗng nhiên hiện ra ánh sáng xanh, sau đó lại biến mất.
“Cầm về đeo đi!”, Diệp Thiên trả vòng tay lại, lạnh nhạt khẽ cười.
“Năm viên trân châu này, tôi đã truyền chân nguyên vào rồi, khi cô gặp nguy hiểm có thể giúp cô ngăn chặn được một chút!”
“Mỗi một viên trân châu có thể cứu cô một lần, sau khi dùng thì sẽ tự động vỡ nát, cũng có nghĩa là, vòng tay này có thể bảo vệ cô bình an được năm lần!”
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm ở bên cạnh, nếu như là người khác nói câu này bọn họ sẽ cho rằng nói xằng nói bậy, cười nhạt xem thường, nhưng là Diệp Thiên nói ra thì bọn họ lại không hề nghi ngờ.
Tiếu Văn Nguyệt cầm vòng tay, nhẹ nhàng chạm vào, tựa như đang nhìn món bảo bối yêu thích nhất.
“Cám ơn anh nhé A Thiên, món quà này là vậy tốt nhất tôi được nhận, tôi rất thích!”
Vừa dứt lời, cô ta đột nhiên cúi người, khẽ hôn lên mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên lập tức nhíu mày, cậu đang định nói thì Tiếu Văn Nguyệt đã nhanh chân chạy đi, gương mặt ửng đỏ, căn bản không cho Diệp Thiên cơ hội mở lời.
“Con nhóc này, càng lúc càng không có quy tắc, Tiểu Thiên cháu đừng giận nhé!”
Hà Tuệ Mẫn trong lòng vui thích, nhưng vẫn giả vờ xin lỗi Diệp Thiên.
“Không sao cô à!”
Diệp Thiên cười nhạt lắc đầu, không hề để tâm.
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm lại nói chuyện với Diệp Thiên mấy câu, lúc này mới đứng dậy dặn dò người làm lên món, hai người vừa mới rời đi, Vạn Viễn Đồ lập tức đã đi đến.
Anh ta cầm một ly cocktail, nâng ly với Diệp Thiên, vẻ mặt cười tựa như không cười.
“Cậu bạn này, lần đầu gặp mặt, muốn kết bạn với cậu, ly rượu này tôi kính cậu!”
Nói xong, anh ta uống cạn một hơi, ánh mắt luôn nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
Diệp Thiên liếc nhìn anh ta, vẻ mặt thản nhiên, cũng không hề nâng ly uống cạn, chỉ là khẽ nhấp môi như thể uống một ngụm tượng trưng.
Nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, Vạn Viễn Đồ càng tức giận trong lòng, anh ta bỏ ly rượu xuống, kỳ quái nói: “Cậu bạn này thủ đoạn thật nhỉ, tuỳ tiện lấy vòng tay tặng người khác, nói bừa vài câu thì xem như đã tặng quà rồi, lừa Nguyệt Nguyệt vui vẻ như vậy, có cơ hội, hy vọng có thể thỉnh giáo cậu một chút, để tôi cũng học chút ít!”
Câu này của anh ta, ẩn ý nói kháy đối phương nhưng thực sự là đang nói Diệp Thiên lừa gạt Tiếu Văn Nguyệt.
Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, đối với Vạn Viễn Đồ, cậu căn không quan tâm, thậm chí ngay cả hứng thú đáp trả cũng chẳng có.
Cậu đang định lên tiếng bảo Vạn Viễn Đồ cút đi thì lúc đó, đột nhiên ánh mắt cậu ngưng lại, nhìn về chân trời phía xa.