Trong khoảnh khắc ông ta mất dần ý thức, ông ta đột nhiên nghĩ tới một cái tên, một cái tên mới nổi trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng ông ta đã không kịp hỏi nữa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Cát Khắc Bác Nhã, Cát Khắc Tú Uyển, Đồ trưởng lão, Lư Tam Tỉnh và cả hàng trăm người dân đều đứng hình tại chỗ.
Ở phía không xa, thi thể của Âm Quỷ đã ngã gục xuống đất, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy vẻ đáng sợ của Âm Quỷ, thì bọn họ đều cho rằng Âm Quỷ chỉ là một người trung niên bình thường mà thôi.
Một Âm Quỷ từng tung hoành vô địch khắp vùng giao nhau của Vân Kiềm, khiến vô số võ giả nghe tên đã sợ, thế mà lại chết như vậy sao? Đến quân át chủ bài là Huyết Thần Cổ của ông ta cũng chưa kịp tung ra, ông ta đã chết tức tưởi chỉ trong tích tắc.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên cũng chỉ dùng đúng một chưởng.
“Chỉ dựa vào thực lực cỏn con này, tu thành Huyết Thần Cổ thôi mà cũng đòi thắng tôi? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”.
Diệp Thiên ngạo nghễ đưa mắt nhìn xuống thi thể của Âm Quỷ, giọng nói mang vẻ coi thường.
Độc cổ và tà thuật của Âm Quỷ, lại thêm công lực có sẵn của ông ta, thực lực đủ để ngang với chí tôn võ thuật, nhưng đứng trước mặt cậu lại không có chút tác dụng nào.
Cho dù đứng trước mặt cậu là một chí tôn võ thuật đích thực, cho dù là Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch, Tiêu Ngọc Hoàng, Gia Cát Trường Hận, cậu cũng không sợ chút nào, huống hồ là một kẻ đang ở cấp độ chưa đâu đến đâu như Âm Quỷ?
“Diệp Thiên… thế mà thắng rồi sao?”.
Cát Khắc Tú Uyển sững sờ, ánh mắt đầy kinh hoàng, mấy cô gái đứng bên cạnh cô ta như hóa đá, nhất thời không cử động được.
Bọn họ biết Diệp Thiên có chút bản lĩnh, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại mang đến cho bọn họ ‘niềm vui bất ngờ’ lớn như vậy, đến ác ma đe dọa thung lũng hoa suốt ba mươi năm qua như Âm Quỷ cũng bị cậu tiêu diệt nhẹ nhàng!
Lư Tam Tỉnh nuốt nước miếng, gần như không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên, lúc trước cậu ta chỉ coi Diệp Thiên như một kẻ không ra gì, ăn nói ngông cuồng, không biết trời cao đất dày, còn định ra tay dạy cho Diệp Thiên một bài học, nhưng bây giờ cậu ta mới nhận ra, người mà cậu ta coi thường lại là một cao thủ có sức mạnh khủng khiếp.
Một thiếu niên chưa đến 20 tuổi, một chưởng giết chết Âm Quỷ, thế giới này có phải đã quá điên cuồng rồi sao?
“Một chưởng giết chết Âm Quỷ, cậu thiếu niên này rốt cuộc là ai?”.
Đồ trưởng lão lẩm bẩm trong miệng, sau đó hình như nhớ đến điều gì, lập tức bò dậy khỏi tảng đá, quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
“Cảm ơn Diệp chí tôn đã bảo vệ thung lũng hoa của tôi!”.
Nhìn thấy phản ứng của Đồ trưởng lão, trong lòng Cát Khắc Bác Nhã và Lư Tam Tỉnh đều sửng sốt.
“Chí tôn? Lẽ nào cậu ta là một chí tôn võ thuật sao?”.
Bọn họ vốn là người tu luyện võ cổ truyền, đương nhiên biết sự đáng sợ của chí tôn võ thuật là như thế nào.
Đây là cảnh giới mà mỗi một võ giả đều mong ước, tu luyện võ cũng chỉ mong đạt được cảnh giới cực hạn này, hai người bọn họ cũng luôn nỗ lực không ngừng để đạt được cảnh giới đó.
Bốn chữ “chí tôn võ thuật” đại diện cho đỉnh cao của giới võ thuật, bước vào được cảnh giới này coi như cá chép hóa rồng, bay lượn chín tầng mây, là nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu thực thụ trong giới võ thuật.
Lư Tam Tỉnh cứ tưởng bản thân bước vào cấp trung tông tượng ở độ tuổi 24 đã là thiên tài hạng nhất của Hoa Hạ, nhưng bây giờ cậu ta mới hiểu ra, so với kẻ mạnh thực thụ cậu ta còn kém quá xa.
So với Diệp Thiên, cho dù là Diệp Tinh, Lí Thanh Du, Hoa Lộng Ảnh cũng không thể sánh nổi.
Nghĩ đến lúc trước bản thân còn muốn ra tay với Diệp Thiên, cậu ta liền căng thẳng đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa thì không thở nổi.
Những người ở cảnh giới dưới chí tôn võ thuật thì đều chỉ là con kiến!
Một vị chí tôn võ thuật, sao có thể sỉ nhục được?
Nếu Diệp Thiên muốn giết cậu ta, thì không biết cậu ta đã phải chết bao nhiêu lần rồi.
“Nếu anh đã không biết tốt xấu như vậy, hậu quả anh tự gánh chịu!”.
“Nếu ngày mai anh còn ở lại thung lũng hoa, anh sẽ biết bản lĩnh của Âm Khôi Tông!”.
Cát Khắc Bác Nhã đứng hình, trong đầu cô ta lúc này chỉ có những câu nói mà cô ta đã từng nói với Diệp Thiên.