Cậu ta đang học năm hai, cùng khoa Tài Chính với Tiếu Văn Nguyệt. Vào lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt ở bữa tiệc chào đón sinh viên mới, cậu ta đã bị vẻ đẹp và khí chất của đối phương chinh phục, đặc biệt là vẻ cao ngạo hờ hững với người khác càng khiến cậu ta mê đắm.
Hoàng Cẩm Dư đã thầm thề trong lòng là nhất định phải có được Tiếu Văn Nguyệt, nhưng cậu ta đã tốn gần một tháng, dùng thân phận đàn anh khóa trên để quan tâm ân cần Tiếu Văn Nguyệt, đồng thời vẫn giữ khoảng cách, thỉnh thoảng thể hiện bản thân một chút, mong là có thể khiến đối phương chú ý.
Nhưng dù cậu ta thể hiện xuất sắc thế nào, dù cạnh cậu ta có ong bướm vây quanh cỡ gì thì Tiếu Văn Nguyệt vẫn thờ ơ với cậu ta, chưa từng thân thiết, ngay cả ăn cơm riêng chỉ có hai người cũng chưa từng.
Hoàng Cẩm Dư vẫn luôn cho rằng đây là tính cách bẩm sinh của Tiếu Văn Nguyệt, cậu ta càng thêm cố gắng. Nhưng hiện giờ, biểu hiện của Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn toàn đánh nát ý nghĩ này trong đầu cậu ta.
Tiếu Văn Nguyệt lại chủ động chạy tới trước mặt một thanh niên. Hơn nữa thanh niên kia còn giơ tay sờ lên trán Tiếu Văn Nguyệt mà cô ta lại chẳng hề thấy phản cảm, biểu cảm còn e thẹn vui vẻ.
Không chỉ thế, thanh niên chỉ tùy ý vung tay là cô ta đã như người vợ nhỏ, kéo cái ghế sang để ngồi xuống cạnh người ta. Trường hợp này đã làm ngọn lửa ghen tỵ nhen nhóm lên trong lòng cậu ta.
Hóa ra Tiếu Văn Nguyệt này không phải có tính cách lạnh lùng mà chỉ là tùy người thôi. Nhưng Hoàng Cẩm Dư lại không hiểu, cậu ta không cam lòng, tên thanh niên ngoài cái đẹp mã thì tất cả đều bình thường, vì sao có thể khiến một hoa khôi đại học như Tiếu Văn Nguyệt ỷ lại như thế?
Mà cô gái tên “Phiêu Nhứ” bên cạnh cũng trợn to mắt đẹp, nét mặt khó mà tin nổi.
Người chị em thân thiết mới quen được một tháng của cô ta luôn thờ ơ với cánh đàn ông, chưa từng tiếp xúc mà lúc này lại có thái độ khác thường, như biến thành một thiếu nữ thẹn thùng khiến cô ta cũng được mở mang tầm mắt.
“Vô liêm sỉ!”
Hoàng Cẩm Dư ném mạnh gậy vào trong túi đựng, sau đó nháy mắt với cô gái kế bên.
“Phiêu Nhứ, theo anh qua đó!”
Cô gái nghe vậy thì lập tức theo sát Hoàng Cẩm Dư, tới chỗ bàn Diệp Thiên.
Mắt đẹp khẽ chớp, ánh mắt cô gái nhìn Diệp Thiên lạnh đi vài phần. Cô ta tên Hoàng Phiêu Nhứ, em gái ruột của Hoàng Cẩm Dư. Cô ta tất nhiên biết tình cảm của anh trai nên luôn cố tình tác hợp cho Hoàng Cẩm Dư và Tiếu Văn Nguyệt lén lút hoặc công khai.
Bây giờ thấy Tiếu Văn Nguyệt lại tỏ ra yêu thương nhung nhớ một thanh niên khác, cô ta tất nhiên sẽ không vui.
Ở thủ đô, thanh niên có thể so với Hoàng Cẩm Dư không ít nhưng chắc chắn không bao gồm Diệp Thiên.
“Anh đã tới thủ đô hơn một tháng rồi, sao không báo tôi biết? Anh đang ở Đại học Thủ Đô sao?”
Tiếu Văn Nguyệt gặp lại Diệp Thiên thì tâm trạng vô cùng vui sướng, kề sát Diệp Thiên hỏi lung tung này nọ, miệng chưa từng nghỉ ngơi.
Diệp Thiên cúi đầu nhấp một ngụm cafe, lạnh nhạt đáp lời: “Tôi không biết cô có đổi số điện thoại hay không, với lại gần đây tôi có khá nhiều chuyện ở thủ đô, không có gì đặc biệt thì liên lạc với cô làm gì?”
Ba người Tề Văn Long bên cạnh không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên với Diệp Thiên. Họ đột nhiên phát hiện ra là hình như mỗi một thiếu nữ xinh đẹp đều có quan hệ gì đó với Diệp Thiên.
Hoa Lộng Ảnh đã thế, Tư Đồ Lạc Tuyết cũng vậy, Tiếu Văn Nguyệt không khác.
Quan trọng nhất là trừ Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên đều chỉ có thái độ lạnh lùng với những người còn lại, đúng là tréo ngoe.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thế thì bĩu môi, cô ta lại nhớ số điện thoại của Diệp Thiên nhưng trước nay Diệp Thiên luôn bận rộn, cô ta cũng sợ quấy rầy người ta sẽ làm đối phương phản cảm nên luôn kiềm nén nỗi nhớ trong lòng. Bây giờ gặp được Diệp Thiên, cô ta mới kích động đến vậy.
“Đúng rồi, mấy người này đều là bạn học của anh sao?”
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt có chút ý tưởng ranh mãnh, sau đó nhìn sang mấy người Tề Văn Long.
“Là anh em!”
Diệp Thiên lạnh nhạt đáp.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thế thì nhoẻn miệng cười với ba người Tề Văn Long.
“Chào mọi người, tôi là Tiếu Văn Nguyệt, là bạn cấp ba với Diệp Thiên, còn là bạn thân nữa nha!”
Hoa khôi Tiếu Văn Nguyệt mỉm cười, ba người Tề Văn Long tức khắc mê mẩn choáng váng, nhanh miệng giới thiệu, sợ chậm hơn người khác nửa bước.
Tiếu Văn Nguyệt khá lễ độ với ba người, thái độ cũng thân thiết. Cô ta biết người có thể đi cùng Diệp Thiên đều được Diệp Thiên tán thành. Như Bành Lượng trước đó vậy, giờ cô ta đã thích Diệp Thiên thì tất nhiên phải tạo mối quan hệ tốt với anh em của Diệp Thiên.
“Phải rồi, A Thiên, bây giờ anh học ngành gì vậy?”
Đôi mắt trong veo của Tiếu Văn Nguyệt nhìn về phía Diệp Thiên.
“A Thiên?”, Diệp Thiên nhíu mày, giọng càng thêm lãnh đạm: “Ai cho cô gọi tôi như thế?”
Tiếu Văn Nguyệt lại chẳng sợ sệt, ngược lại còn nở nụ cười nghịch ngợm, mở to mắt nói: “Tôi cảm thấy xưng hô thế rất thú vị, hơn nữa đây chắc là xưng hô thuộc về riêng tôi, không có ai gọi anh như thế đúng không?”
Trong mắt Diệp Thiên lóe lên, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Cô đúng là ngày càng được voi đòi tiên đó!”
Tiếu Văn Nguyệt che miệng cười khẽ, ưu nhã lịch thiệp mà không mất ngây thơ, tiếp xúc Diệp Thiên lâu như vậy, cô ta đã quá hiểu tính cách Diệp Thiên, cậu thích mềm không thích cứng.
Khi Tiếu Văn Nguyệt đang định đứng lên chơi bóng với ba người Tề Văn Long thì một giọng nói không hợp cảnh vang lên.
“Đàn em, gặp được bạn à?”
Mấy người ngoái đầu nhìn lại, Hoàng Cẩm Dư đã đi tới, sau lưng còn có không ít thiếu nam, thiếu nữ, có vẻ trận thế không nhỏ đâu.
Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, cô ta và Hoàng Cẩm Dư không quá thân nhưng dù sao cũng tiếp xúc hơn một tháng nên vẫn có chút hiểu biết tính cách của Hoàng Cẩm Dư.
Tiếu Văn Nguyệt tiến lên một bước, hờ hững gật đầu.
Thấy thái độ của Tiếu Văn Nguyệt xoay 180 độ so với khi đối mặt với Diệp Thiên, Hoàng Cẩm Dư càng tức giận trong lòng.
Cậu ta cố kiềm chế lửa giận trong người, để lộ nụ cười quý ông.
“Nếu là bạn của em thì cùng lên bàn VIP đi, mọi người chơi chung với nhau cũng náo nhiệt hơn mà, cứ tính hết cho anh là được!”
Giọng điệu cậu ta cũng làm mọi người phải gật đầu, khen ngợi lòng dạ của Hoàng Cẩm Dư.
“Không cần đâu đàn anh Hoàng!”
Không đợi mấy người Diệp Thiên nói chuyện, Tiếu Văn Nguyệt đã xua tay.
“Tôi và mấy người bạn chơi bên này là được, không làm phiền mọi người đâu!”
Khẩu khí từ chối của Tiếu Văn Nguyệt quá rõ ràng làm đồng tử Hoàng Cẩm Dư co rụt, cậu ta quay đầu nhìn Diệp Thiên vẫn ngồi một bên nãy giờ, đột nhiên nhếch miệng cười.
“Vậy cũng được, nhưng vừa rồi anh thấy kỹ thuật đánh bi-a của bạn em khá tốt nên muốn làm quen một chút, không biết cậu bạn này tên gì?”
Mục tiêu của Hoàng Cẩm Dư tất nhiên là Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười xòa, không đáp lời, chỉ uống cafe, Tiếu Văn Nguyệt lại chủ động lên tiếng.
“Đàn anh Hoàng, từ trước đến nay, anh ấy không thích làm quen với người lạ, tên cũng không cần biết đâu!”
Hoàng Cẩm Dư bám theo tới đây, mỗi câu mỗi chữ của Tiếu Văn Nguyệt đều đang bảo vệ Diệp Thiên. Dù Hoàng Cẩm Dư cố gắng kiềm chế cỡ nào thì sự đố kỵ trong lòng vẫn cứ lan tràn như rắn độc, khó mà khống chế.
Cậu ta hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia sáng kì lạ.
“Đi thôi, nếu cậu bạn này không thích thì anh cũng không ép”.
Sau một giây, cậu ta xoay người.
“Nhưng anh vẫn cảm thấy kỹ thuật đánh bi-a của cậu bạn này hơn người nên có chút ngứa tay, muốn đấu một trận, không biết có được cơ hội này không?”
Cậu ta nhìn Diệp Thiên, sâu trong ánh mắt là sự khiêu khích.