Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lạc Sơn và Nam Liệt đi sánh vai nhau, Triệu Lạc Sơn nhỏ giọng hỏi: “Ông tổ nhà họ Cận chẳng phải đồn là năm trăm trước đã rời khỏi Cảng Đảo, mai danh ẩn tích rồi sao? Thế mà ông ta vẫn còn sống à?”.



Ánh mắt Nam Liệt sắc lẹm, bàn tay hơi run run.




“Vì ông ta là vương cấp, tuổi thọ trên cả hai trăm năm đấy!”.



“Tôi từng nói với anh rồi, một trăm năm trước xảy ra một cuộc chiến giữa các vương cấp, tất cả vương cấp trên thế giới đều bị cuốn vào trong, Cận Vô Trần cũng là một trong những nhân vật chính trong cuộc đại chiến đó, chỉ là sau khi cuộc chiến kết thúc, ông ta liền rời khỏi Cảng Đảo!”.



“Ông ta từng tuyên bố trong giới võ thuật, trừ khi cuộc chiến giữa các vương cấp lại một lần nữa xảy ra, nếu không ông ta tuyệt đối sẽ không trở lại Cảng Đảo!”.



“Cái gì?”, Triệu Lạc Sơn tỏ vẻ sửng sốt: “Vậy bây giờ Cận Vô Trần xuất hiện ở Cảng Đảo, lẽ nào dự báo...”.




“Đúng thế!”, Nam Liệt gật đầu, giọng nói trầm trọng chưa từng có.



“Cuộc chiến vương cấp thứ hai đã rơi vào tình thế khó mà tránh được, đến lúc đó cả thế giới đều sẽ trở thành chiến trường!”.



Anh ta chắp tay ra sau, mắt ngước lên bầu trời ban đêm, cảm xúc dâng trào trong lòng.



“Thế giới sắp biến động, người có thể đứng đến cuối cùng trong trận đại chiến này chỉ có thể là quái vật nắm giữ sức mạnh cực lớn, lần này ai sẽ trở thành nhân vật chính của trận đại chiến này đây?”.



Đúng lúc này, bên trong quán bar Đường Triều...



“Rồng đại nội Tiền Thanh xuất hiện, Cận gia Cảng Đảo xuất thần hào”.



Diệp Thiên khẽ lẩm bẩm câu nói này, ánh mắt hơi sáng lên, tu vi mà cậu tự phong ấn lại đang sục sôi chính vì có sự xuất hiện của Cận Vô Trần!



“Không ngờ một vị vương cấp chín sao tối cao thời nay lại xuất hiện ở Cảng Đảo, xem ra mình chọn sai chỗ rồi!”



Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nhếch miệng cười khổ.



Cậu đến Cảng Đảo vốn là để tu thân dưỡng tính, trải nghiệm mọi loại hương vị của cuộc sống, dùng tư thái bình thường nhất, thanh thản nhất giúp tâm cảnh bản thân thăng hoa, từ đó đột phá đến cảnh giới phá nguyên, gầy dựng nền tảng để luyện chế Chân Võ Thiên Lôi Kiếm.



Nhưng bây giờ, một vị vương cấp chín sao xuất hiện ở Cảng Đảo, còn có duyên gặp cậu một lần, điều này báo hiệu tháng ngày yên bình của cậu sắp kết thúc rồi.



“Nhưng mà, vì sao ông ta lại muốn ra tay giúp mình? Còn quát bảo đám người Triệu Lạc Sơn rút đi?”



Ánh mắt Diệp Thiên chợt lóe, ngơ ngẩn nhìn xuống mặt đất.



“Chẳng lẽ ông ta đã cảm nhận được tu vi của mình?”



Cậu im lặng một lát, sau đó âm thầm lắc đầu, phủ định suy đoán này.



Từ khi đến Cảng Đảo, cậu đã phong ấn sức mạnh của mình, trừ phi cậu tự động cởi bỏ phong ấn, bằng không dựa vào khả năng ẩn giấu khí tức của cậu, cho dù là vương cấp siêu cấp cũng tuyệt đối không thể nhận ra khác thường của cậu.



Mặc dù người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho kia đứng ở trên đỉnh kim tự tháp của vương cấp, nhưng muốn dò xét tu vi của cậu thì chắc chắn không thể nào.



Nghĩ như vậy, có lẽ người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho lên tiếng giúp đỡ cậu thật sự chỉ là nhất thời hứng khởi.


“Hi vọng ông là bạn bè chứ không phải kẻ địch!”



Diệp Thiên thở dài một hơi, chuẩn bị xử lý tàn cuộc nơi này.




“Diệp Thiên, anh không sao chứ?”



Khi cậu đang suy nghĩ, Nhậm Uyển Doanh đi đến, nhẹ giọng hỏi thăm, trong đôi mắt đẹp mang theo ân cần quan tâm.



“Không sao!”




Diệp Thiên xua xua tay, quay lại với vai trò một nhân viên phục vụ, bắt đầu thu dọn mảnh kính vỡ và đống bừa bộn đầy trên mặt đất nơi này.



Cậu vừa dọn dẹp vừa nhìn về phía bà chủ của quán bar.



“Bà chủ, ngại quá, nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi sẽ bồi thường toàn bộ thiệt hại nơi này, trừ trong tiền lương của tôi đi, tháng này không đủ thì trừ thêm của tháng sau cũng được!”



Sắc mặt bà chủ quán bar trẻ tuổi hơi thay đổi, trước đây cô ta luôn luôn đối xử khắt khe với Diệp Thiên, lúc này nét mặt lại vô cùng hiền lành, lập tức lắc đầu.



“Không sao, nơi này cũng không thiệt hại gì nhiều, tháng này vẫn phát lương như thường cho cậu!”



Bàn ghế bị đập nát trên mặt đất, còn cả cửa chính bằng thủy tinh, cộng lại cũng hơn ba nghìn tệ, nếu như là lúc trước, chắc chắn cô ta sẽ không chút do dự trừ tiền lương của Diệp Thiên, thậm chí còn bắt cậu tăng ca làm việc để bồi thường.



Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cô ta không dám để Diệp Thiên bỏ ra số tiền này nữa, ngay cả Triệu Lạc Sơn và Nam Liệt cũng không dám nói lời dọa dẫm với người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho kia, hơn nữa còn cung kính với ông ta như cung kính với thần.



Ông ta ra mặt bảo vệ Diệp Thiên, mặc dù là nhất thời hứng khởi, nhưng ai dám đảm bảo ông ta không có quan hệ gì khác với Diệp Thiên? Nếu nhằm vào Diệp Thiên, chọc cho người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho kia trở về, đến lúc đó cô ta có khóc cũng không tìm được chỗ để khóc.



Diệp Thiên mỉm cười, cũng không khăng khăng đòi trả nữa, trái lại còn mừng rỡ không thôi, tiền lương một tháng của cậu cũng không cao, nếu như trừ đi để đền bù thiệt hại, vậy tháng này cậu phải uống gió tây bắc mà sống rồi.



Xảy ra chuyện của Triệu Lạc Sơn này, bầu không khí trong quán bar cũng thay đổi hẳn, rất nhiều khách khứa đều không còn hứng thú, lần lượt rời đi, trái lại là đám người Nhậm Uyển Doanh, bọn họ vẫn đang líu ríu truyện trò ở vị trí của mình.



Khiếp sợ qua đi, tính tò mò của các cô gái tăng cao đột ngột, cũng bắt đầu bàn tán về chuyện của Diệp Thiên.



Ngay cả Triệu Lạc Sơn đến, Diệp Thiên cũng không hề dao động, còn mạnh mẽ cứng đối cứng với bốn viên tướng tài dưới trướng hắn ta, đối mặt với Nam Liệt khủng bố như vậy mà không đổi sắc mặt, loại khí phách gan dạ này là thứ khiến cho các cô gái đang độ tuổi hồng trẻ trung này rung động.



Trước đó Lý Hoan còn coi Diệp Thiên là đồ ra vẻ tinh tướng, lúc này đã thay đổi suy nghĩ, đôi mắt xinh đẹp không ngừng lóe lên ánh sáng tò mò và hứng thú, ánh mắt liên tục đảo qua Diệp Thiên ở cách đó không xa.



“Uyển Doanh, bây giờ mình bắt đầu hiểu rõ lời cậu rồi, Diệp Thiên này quả thật rất đặc biệt!”



Không bàn cái khác, chỉ nói đến việc Diệp Thiên bị Triệu Lạc Sơn nhằm vào lại có thể khiến cho một cao thủ ra tay cứu giúp, điều này đã đủ để các cô coi trọng Diệp Thiên hơn rồi.



Nhậm Uyển Doanh mỉm cười gật đầu, khẽ nghiêng đầu nhìn, chỉ cảm thấy bức màn bí ẩn trên người Diệp Thiên lại dày thêm mấy tầng.


Tối nay, mấy cô gái đang độ thanh xuân này liên tục tìm cơ hội để Diệp Thiên đến bàn của mình, Lý Hoan còn mấy lần giật dây Diệp Thiên uống rượu, xin lỗi chuyện lúc trước, nhưng Diệp Thiên cũng chỉ lướt qua rồi thôi, từ đầu đến cuối luôn duy trì khoảng cách an toàn với mấy cô gái này.
Mười một giờ đêm, trước một căn biệt thự ven biển lớn nhất Cảng Đảo, một bóng người ngưng mắt lẳng lặng đứng đó.



Căn biệt thự có diện tích rất rộng, trong phạm vi mười dặm ven biển chỉ có một căn này, xung quanh đều dùng cột trụ tròn màu vàng chống đỡ, bên trên cột trụ khắc rồng vẽ phượng, lộ rõ vẻ vàng son lộng lẫy, hiển hiện khí khái của bậc đế vương.




Trước cửa chính biệt thự đặt một tảng đá cẩm thạch thiên nhiên, bên trên khắc một chữ Triện: Cận!



Chữ ‘Cận’ này, ngòi bút sắc bén, mỗi một nét đều lộ rõ sắc sảo trong đó, nếu người bình thường quan sát kỹ càng, còn có thể cảm nhận được khí thế sát phạt lạnh lẽo đẫm máu, chinh chiến nửa đời người ở bên trong nó, rõ ràng là xuất phát từ danh gia vọng tộc.



Nơi này chính là nhà họ Cận, gia tộc độc nhất vô nhị, được xưng là ‘Vua’ của Cảng Đảo – ông vua Cận Gia.




Bóng hình đứng bên ngoài biệt thự chính là người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho vừa rời khỏi quán bar kia, nhìn chỗ ở của nhà họ Cận khác nhau một trời một vực với trước kia, trong mắt ông ta toát đầy nhớ nhung.



“Hơn một trăm năm, cuối cùng tôi cũng trở về rồi!”



Ông ta chắp hai tay ra sau, chậm rãi bước lên phía trước, giống như đi vào chốn không người, gác cổng nhà họ Cận hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của ông ta.



Ông ta thông thuận không gì cản trở đi vào phòng khách nhà họ Cận.



Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên và một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi lại với nhau, bàn bạc tình hình gần đây của nhà họ Cận.



Người đàn ông trung niên mắt to mày rậm, lộ ra khí phách của một vị vương giả, chính là gia chủ hiện giờ của nhà họ Cận – Cận Lãnh Hàn.



Người trẻ tuổi bên cạnh là con trai độc nhất của ông ta, cũng là dòng máu mới, là hi vọng trong tương lai của nhà họ Cận, cậu chủ đệ nhất Cảng Đảo – Cận Ức Trần!



“Bố, từ khi ông nội qua đời, mấy năm gần đây, sức ảnh hưởng tại Cảng Đảo của nhà họ Cận chúng ta ngày càng xuống dốc, mặc dù chúng ta vẫn dẫn đầu mười gia tộc hào môn, nhưng nhà nào cũng mang ý xấu, bí mật phát triển phe phái riêng của mình, hoàn toàn không coi nhà họ Cận chúng ta ra gì, đặc biệt là nhà họ Nhiếp, gần đây còn móc nối quan hệ với Khương Minh và nhà họ Âu Dương tại thủ đô, dã tâm lộ rõ rành rành, chúng ta nên làm thế nào?”



Cận Ức Trần đứng ở bên cạnh, cung kính hỏi Cận Lãnh Hàn.



Ánh mắt Cận Lãnh Hàn chợt lóe, trong mắt đều là lạnh lùng.



“Ông nội con vì không thể đột phá lên vương cấp mà qua đời vào bốn năm trước, nhà họ Cận chúng ta đã bấp bênh không ổn, nếu không phải có bố và Vi lão trấn giữ, chỉ sợ mười gia tộc hào môn và Đông Thăng đã sớm cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta rồi!”



“Nhưng lần này nhà họ Nhiếp qua lại với nhà họ Âu Dương, lại thêm Khương Minh có của cải hùng hậu thế lực lớn mạnh, dù là bố và Vi lão cũng không cách nào áp chế. Dù sao nhà họ Âu Dương cũng có cảnh giới siêu phàm, hơn nữa bọn họ còn có quan hệ chặt chẽ với phía chính phủ Hoa Hạ, lần này nhà họ Nhiếp thật sự có ý định tự lập làm ‘Vua’, thống nhất Cảng Đảo rồi!”



“Bây giờ là thời kỳ đặc thù, tạm thời không cần phải để ý đến mười gia tộc hào môn, mặc cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, giữ vững cân bằng, chúng ta đừng có quá nhiều hành động!”



“Trước khi con bước vào cảnh giới siêu phàm, nhà họ Cận chúng ta phải giữ im lặng, chúng ta không thể trải qua thêm một lần chấn động nữa!”



Ông ta vừa dứt lời, Cận Ức Trần gật đầu, khi anh ta muốn rời đi, đột nhiên có một tiếng nói hệt như đến từ cõi xa xưa vang vọng khắp phòng khách.

1646981434994.png

Hai bố con hoàn toàn khiếp sợ, mãi đến khi người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Nho đi đến trước người bọn họ, lúc này Cận Lãnh Hàn mới hoàn hồn.



Hai đầu gối cong lại, lập tức cúi đầu quỳ rạp xuống, hệt như tín đồ thành kính nhất nhìn thấy vị thần linh mà mình luôn thờ phụng.




“Gia chủ đời thứ tư nhà họ Cận – Cận Lãnh Hàn, cung nghênh ông tổ trở về!”







“Gia chủ đời thứ tư của nhà họ Cận – Cận Lãnh Hàn, hoan nghênh ông tổ trở về”.



Dường như chỉ trong thoáng chốc, Cận Lãnh Hàn quỳ xuống đất, lộ ra vẻ thành kính và bất ngờ.




Dù trước khi ông ta chào đời, Cận Vô Trần đã rời khỏi nhà họ Cận để đi chu du khắp nơi, ông ta chưa từng gặp Cận Vô Trần nhưng đã từng nghe bố mình – Cận Phong nói rất nhiều về ông tổ này.



“Thần thái khác người là lẽ tự nhiên”.



Đây chính là câu nói Cận Phong miêu tả Cận Vô Trần.



Cận Vô Trần mặc một bộ đồ nho giáo, vóc dáng cao lớn, năm tháng vẫn chưa để lại vết tích trên khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đó rất sâu thẳm như thế có thể nhìn thấu được luân hồi.



“Đời thứ tư? Cháu là con trai Tiểu Phong à?”



Cận Vô Trần lạnh nhạt nói, dù có là cháu trai đứng trước mặt mình, cũng vẫn không hề có chút dao động cảm xúc nào, đi đến ngồi xuống vị trí đầu tiên trong sảnh lớn.



Cận Ức Trần đã quỳ ở một bên không dám nói một lời, nãy giờ đều đi đi cùng Cận Lãnh Hàn.



“Ông tổ, đó đúng là bố cháu, chỉ tiếc là…”



Cận Lãnh Hàn nhớ đến cảnh tượng Cận Phong qua đời mấy năm trước, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn và không cam lòng.



“Tiểu Phong có sức khỏe đã yếu từ nhỏ, mặc dù vẫn luyện võ nhưng vì thể chất bẩm sinh không hoàn hảo, cấp bậc có thể đạt đến cực kỳ có hạn, không bước vào vương cấp thì tuổi thọ nhiều nhất cũng chỉ khoảng một trăm năm mươi tuổi, ta đã đoán trước được kết cục của nó, nếu không cũng sẽ không quay về nhanh như thế”.



Ánh mắt Cận Vô Trần vẫn lạnh nhạt như thế, không có nhiều biểu cảm với cái chết của Cận Phong dường như chỉ đang thuật lại một chuyện không rõ lắm.



Nói rồi bỗng quay đầu sang nhìn Cận Ức Trần bên cạnh.



“Cháu tên là gì?”



Cận Ức Trần không dám lề mề, cúi người đáp lại Cận Vô Trần: “Thưa ông tổ, cháu là Ức Trần, bố cháu nói đặt tên này cho cháu là để nhớ đến ông tổ, mong ông tổ sớm quay về”.



“Ức Trần?”



Cận Vô Trần nghe nói thế cũng không cảm thấy vui mừng gì, ngược lại ánh mắt lóe lên một tia thất vọng, hừ một tiếng sau đó nhìn về phía Cận Lãnh Hàn.



“Nhớ đến ta, mong ta về? Cái rắm!”



“Muốn nhà họ Cận tự mình bắt đầu, cho dù ta không ở đây, ông nội, ông cố cháu có ai không tự dựa vào sức mình tung hoành Cảng Đảo không? Có khi nào trông đợi vào người khác?”


“Nhưng đến lượt cháu làm gia chủ thế mà lại cần trông đợi vào người khác đến cứu nhà họ Cận, đúng là khiến ta thất vọng quá”.



Nói đến đây Cận Lãnh Hàn hoảng sợ vội quỳ xuống, vội vàng nhận lỗi.



“Ông tổ, Lãnh Hàn vô dụng, mong ông trách tội”.




Tia lạnh lẽo trong mắt Cận Vô Trần dẫn tan biến, thở dài, ánh mắt lướt qua Cận Lãnh Hàn và Cận Ức Trần.



“Thời Thanh, ta đến Cảng Đảo lập nên nhà họ Cận, ngay cả Anh Hoàng cũng phải cúi người chào ta, nhưng ta rời đi một trăm năm, trong một trăm năm này mọi người lại có thể khiến Cảng Đảo xuất hiện nhiều mầm non sau mưa như thế, chẳng hạn như Triệu Lạc Sơn, Nam Liệt và mười nhà giàu lớn”.



Cận Lãnh Hàn và Cận Ức Trần run rẩy nhưng lại không dám nói gì, chỉ nghe Cận Vô Trần nói.




“Vương Chi Cận Gia ta là độc nhất vô nhị ở Cảng Đảo, tự tôn là vương, bất kỳ ai cũng không thể khiêu khích uy lực của trời”.



“Nhà họ Cận ta chính là hoàng đế ở Cảng Đảo”.



“Nhưng sau khi ta giao lại quyền kế nhiệm của nhà họ Cận cho mọi người, bây giờ thế mà ngay cả mười nhà giàu lớn thôi cũng dám có giở trò dưới mí mắt các cháu, a dua nịnh hót, thầm có ý đồ không tốt. Cháu nghĩ xem mình thân là gia chủ nhà họ Cận, cháu làm thế xem có được không?”



Ánh mắt sắc như kiếm như thể muốn đâm xuyên qua Cận Lãnh Hàn.



“Vì Tiểu Phong đã mất mấy năm trước, chỉ vì chuyện này mà các cháu giật gấu vá vai, tiến một bước rào một bước khiến uy lực của nhà họ Cận trong hơn hai trăm năm không còn nữa, trở thành một ông già tuổi xế chiều, cháu nghĩ mình không sai sao?”



Từng câu từng chữ của Cận Vô Trần như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim khiến Cận Lãnh Hàn á khẩu, không thể nói một lời phản bác.



Quả đúng là khi Cận Phong qua đời, nhà họ Cận mất đi một vị siêu phàm thần phẩm, lúc này ông ta mới thận trọng, sợ sẽ xảy ra biến cố, chỉ muốn đợi Cận Vô Trần quay về.



Nhưng lại vì chuyện này mà uy lực của nhà họ Cận ở Cảng Đảo dần đi xuống, bây giờ ngay cả mười nhà giàu lớn cũng dám bằng mặt không bằng lòng, khiến hào quang hơn hai trăm năm của nhà họ Cận cảm thấy xấu hổ.



“Cận Lãnh Hàn biết sai rồi, xin ông tổ trách tội”.



Ông ta buồn bã cúi người xuống nói.



“Trách tội?”



Nghe thế Cận Vô Thần khẽ cười, lắc đầu.



“Nếu đã biết sai rồi thì trách tội có tác dụng gì? Nói cho ta biết cháu nghĩ bây giờ mình nên làm gì?”



Cận Lãnh Hàn tiếp quản nhà họ Cận đã mấy chục năm, lúc này đôi mắt ông ta trở nên sáng rực cứ như quay lại thời tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, ý chí chiến đấu.



“Cháu muốn khiến cả Cảng Đảo đều biết tại sao ông vua Cận Gia, để đám người mười nhà giàu đó và Đông Thăng biết rõ rốt cuộc ai mới là chủ của Cảng Đảo rộng lớn này”.



Cận Vô Trần gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi.



“Buông tay đi làm đi, “ông vua” Cận Gia một khi tức giận các nước đều phải sợ, trước phải ổn định vị thế ở Cảng Đảo”.



“Hãy nhớ rằng ta đã trở lại, nói với tất cả nhà giàu gia tộc ở Cảng Đảo, người thuận theo ta thì sống mà nghịch với ta chắc chắn sẽ chết”.
Cận Vô Trần đứng lên, trên bầu trời biệt thự nhà họ Cận có vô số mây đen cuồn cuộn lại như một thanh kiếm sắc bén, xé toạc bầu trời bắn ra một tia sáng.



“Nhà họ Cận muốn càn quét Cảng Đảo một lần nữa giống hai trăm năm trước, ta sẽ cải tổ lại toàn bộ giới thượng lưu của Cảng Đảo”.



Sóng âm đang cuộn trào trên bầu trời nhà họ Cận, toàn bộ Cảng Đảo chắc chắn sẽ rơi vào sóng gió lớn vì sự trở lại của Cận Vô Trần.




Đại học Tử Kinh Hoa, Diệp Thiên ở trong thư viện cả ngày, đang định đi ăn cơm tối thì nhận được điện thoại của Ngụy Tử Phó.



“Anh Thiên, nếu tôi không nhầm thì anh lại đang ở thư viện nhỉ?”



Ngụy Tử Phó trêu chọc.



“Đúng thế, có chuyện gì sao?”




Diệp Thiên tùy ý đáp.



“Tất nhiên là có rồi, bây giờ tôi đang ở dưới thư viện đợi anh, anh xuống đất rồi nói”.



Vừa nói xong Ngụy Tử Phó đã cúp máy.



Diệp Thiên xoa cổ, chậm rãi đi xuống tầng.



Đến bên dưới thư viện, một chiếc BMW 5 Series dừng lại ngay bên cạnh, Ngụy Tử Phó mở cửa xe bước xuống.



“Anh Thiên, đi, tôi dẫn anh đi ăn tối ở nhà tôi”.



Diệp Thiên nhíu mày: “Nhà cậu? Vậy thì thôi, tôi ăn bừa gì đó ở nhà ăn là được rồi”.



Cậu có quan hệ khá tốt với Ngụy Tử Phó, nhưng đến nhà ăn cơm hơi không ổn lắm.



“Đừng mà anh Thiên!”



Ngụy Tử Phó vội bước đến thì thầm: “Thật ra là thế này, tôi hẹn Nhậm Uyển Doanh, nhưng không biết cô ấy làm sao mà nói nếu anh đi, cô ấy mới đi, tôi không còn cách nào đó”.



Mặc dù Diệp Thiên không tỏ thái độ gì, nhưng Ngụy Tử Phó vẫn không nhịn được kéo cậu vào hàng ghế sau xe.



Diệp Thiên bất lực lắc đầu, chỉ đành tựa vào trên ghế để mặc Ngụy Tử Phó chở anh rời đi.



Đến trước cổng trường, Ngụy Tử Phó phanh xe lại, trên vỉa hè bên phải xe có một bóng người mảnh mai trong bộ váy màu be, chính là Nhậm Uyển Doanh.



“Uyển Doanh, lên thôi”.



Ngụy Tử Phó lên tiếng gọi, Nhậm Uyển Doanh gật đầu, nhìn thấy Diệp Thiên ngồi hàng xe phía sau định mở cửa ngồi vào.



Nhưng cô ta thử mở mấy lần nhưng cửa không mở ra, Diệp Thiên cũng lặng lẽ ngồi tựa người vào ghế, không có ý định mở cửa, khiến cô ta cảm thấy ngượng, chỉ đành ngồi vào ghế phó lái.



“Cậu Phó, chúng ta đi đâu thế?”



Nhậm Uyển Doanh thu hồi ánh mắt từ trên người Diệp Thiên lại, quay sang hỏi Ngụy Tử Phó.

1646981451232.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK