Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Lăng Thiên?”



Cái tên này cứ như có ma lực khiến vẻ mặt của đám người nhà họ Lư trước giờ tầm mắt rất cao, tự kiêu tự đại cũng thay đổi.



“Cháu nói gì?”, Lư Phương Húc lặng im một lúc rồi lại nhìn về phía Lư Tịnh Tuyết.




“Cháu nói Diệp Lăng Thiên đến rồi? Cháu có lầm gì không?”



“Chẳng phải cách đây không lâu Diệp Lăng Thiên mới xuất hiện ở Trung Đông đó sao? Sao sẽ xuất hiện ở đây được?”



Bây giờ chỉ mới cách năm ngày kể từ khi Diệp Thiên một kiếm đánh rơi mười chiếc máy bay tốc chiến siêu âm ở Trung Đông, Diệp Thiên bỗng xuất hiện ở đây khiến họ cảm thấy không chân thật.



“Đúng là anh ta!”, Lư Tĩnh Tuyết gật đầu: “Nhìn khắp thiên hạ, có người nào dám mạo phạm đến Diệp Lăng Thiên không?”




Những người khác lập tức phản ứng lại, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng hơn.



Ông hai nhà họ Lư – Lư Văn Châu ngờ vực nói: “Sao Diệp Lăng Thiên lại đến? Cậu ta trước giờ đều là kiểu rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, hơn nữa nghe đồn là tính tình cậu ta rất ngang ngược, xem thường mọi thứ, dường như không có quan hệ mật thiết với một tông môn hay gia tộc võ đạo nào, cũng chưa từng tham gia cuộc họp mặt của võ đạo ngầm, tại sao đột nhiên xuất hiện ở đây?”



Lư Phương Húc lắc đầu cũng rất khó hiểu, nhưng lúc này họ không hiểu chuyện gì đã diễn ra, dưới lầu có một nhân vật lớn, hơn nữa còn là khách mời rất quan trọng, dù là Hợp Nhất Môn nhà họ Lư thì cũng phải đối đãi một cách trịnh trọng.



Đó là thần thoại tuyệt thế đấy.



“Tôi xuống dưới gặp Diệp Lăng Thiên trước”, suy nghĩ một hồi, Lư Phương Húc lại nói.



“Mọi người đến biệt thự Thanh Viễn mời ông cụ đến, nói là có vương cấp đến”.



Mọi người gật đầu, sau đó tất cả cùng đứng dậy chuẩn bị làm việc của mình.



“Không cần phiền như thế”.



Đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên, vẻ mặt mọi người hơi thay đổi, đều cảm thấy chấn kinh.



Tu vi của những người đang ngồi ở đây thấp nhất cũng là cấp chí tôn võ thuật, những người còn lại đều là cảnh giới siêu phàm, thế nhưng lại không cảm nhận được có người đến gần?



Họ đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng họp, chỉ thấy một thanh niên một tay đút vào túi quần, chậm rãi bước vào.



“Diệp Đế vương?”



Lư Tĩnh Tuyết thấy người đến, đôi mắt xinh đẹp co rụt lại.



Diệp Thiên đứng ngay cửa ra vào phòng họp lướt mắt nhìn cả phòng, môi nhếch lên nụ cười ẩn ý.



“Hai chí tôn võ thuật, ba siêu phàm phàm phẩm, bốn siêu phàm lương phẩm, hai siêu phàm thần phẩm, Hợp Nhất Môn đúng là giấu nhân tài kỹ quá”.



Giọng điệu Diệp Thiên ẩn chứa vài phần ngạc nhiên, mặc dù cậu là người Lư Thành nhưng lại chưa từng biết Lư Thành lại ẩn giấu môn phái võ thuật lớn mạnh như vậy. hơn nữa nhìn khí tức của mười mấy người này, rõ ràng là cùng huyết thống, cùng môn phái cũng cùng gia tộc, chứng tỏ đây là một gia tộc võ thuật vô cùng mạnh.



Nếu hơn một năm trước dù có là Diệp Thiên đối mặt với trận thế này cũng phải đau đầu, nhưng bây giờ đã hơn một năm, cậu chỉ hơi cảm thán mà thôi.



“Cậu là Diệp Lăng Thiên?”



Người nhà họ Lư nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, nhìn thần thoại tuyệt thế trẻ tuổi này, vẻ mặt ai nấy cũng rất kỳ lạ nhưng đều có cùng một nghi vấn.


Tên tuổi Diệp Thiên quá sáng chói ở giới võ thuật Hoa Hạ và thế giới ngầm, nhưng lần này là lần đầu tiên họ gặp Diệp Thiên.
Không ai nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên, dù sao một mình có thể đối mặt với nhiều cường giả cảnh giới siêu phàm mà không hề sợ hãi, vẫn bình tĩnh như hồ nước tĩnh lặng, ngoại trừ đế vương bất bại ra thì không thể tìm được người thứ hai.



Lư Phương Húc là người dẫn đầu thế hệ này của nhà họ Lư, bước lên trước chắp tay chào Diệp Thiên.



“Lư Phương Húc của Hợp Nhất Môn kính chào Diệp Đế vương”.




Những người còn lại cũng lần lượt chào hỏi.



“Kính chào Diệp Đế vương”.



Mọi người đang ngồi ở đây gần như là cường giả hạng đầu trong giới võ thuật thế giới, nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên không một ai dám lớn lối.



Diệp Thiên không động đậy, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.




“Lúc nãy nghe mọi người nói muốn mời ông cụ nhà các vị đến, vậy thì không cần đâu”.



“Tôi chỉ cần một người có thể quyền quyết định trong buổi đấu giá ngầm nói chuyện với tôi thôi”.



Cậu kéo một cái ghế ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề.



“Tôi cần mọi người sắp xếp cho một vị trí trong buổi đấu giá tối mai. Tôi phải tham gia vào buổi đấu giá lần này, đây là mục đích tôi đến đây”.



Nghe thế mọi người đều nhìn nhau, cảm thấy rất kỳ lạ.



Họ cứ nghĩ Diệp Thiên tìm đến tận cửa là có chuyện gì đặc biệt, không ngờ thế mà chỉ muốn một vị trí trong buổi đấu giá?



Chuyện này quá dễ dàng đối với nhà họ Lư – người tổ chức buổi đấu giá.



Lư Phương Húc hoàn hồn lập tức gật đầu.



“Diệp Đế vương, chuyện này không quá khó với nhà họ Lư tôi, chỉ cần cậu nói một tiếng, chúng tôi sẽ giữ lại một ghế cho cậu”.



“Buổi đấu giá ngầm này đã được nhà họ Lư tổ chức gần một trăm năm nay rồi, những người đến tham gia đều là các cường giả võ thuật khắp nơi ở Hoa Hạ, nhưng khách quý cao cấp như cậu không đến mười người, nhà họ Lư tôi sao có thể từ chối được?”



“Cậu có thể đến tham gia buổi đấu giá do Hợp Nhất Môn tôi tổ chức khiến nhà họ Lư chúng tôi cảm thấy rất vinh dự”.



Mặc dù Lư Phương Húc có vẻ rất nghiêm túc nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên thì giọng ông ta lại trôi chảy mượt mà khiến mọi người phải mở mang tầm mắt.



“Vậy à?”



Diệp Thiên cười ẩn ý, cũng không quan tâm những lời Lư Phương Húc nói có bao nhiêu phần giả dối, cậu mấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra.



Đó là thẻ Tôn Hoàng màu tím đậm của ngân hàng thế giới, màu vàng tím nổi bật. Cả thế giới chỉ có mười mấy thẻ, người có thể có được tấm thẻ này đều là những ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh, hiện tại cực kỳ giàu có.



“Đây là thẻ ngân hàng của tôi, mọi người cầm đi đăng ký. Tôi sẽ đến tham gia buổi đấu giá đúng giờ”.



Diệp Thiên nói xong câu này đã đi ra khỏi phòng họp, chỉ để lại bóng lưng kiêu ngạo.



Diệp Thiên rời đi, trong phòng họp vẫn im phăng phắc, một lúc lâu sau Lư Phương Húc mới lên tiếng nói.



1646214910887.png

Mà bây giờ, cường giả có tiềm năng mới duy nhất hiện này có thể sánh ngang với vương cấp trăm năm cũng có mặt, buổi đấu giá tối mai chắc chắn sẽ là buổi gặp mặt với bầu không khí đầy thuốc súng căng thẳng nhất trước nay chưa từng có.



Họ đều là người của giới võ thuật, dĩ nhiên biết luật lệ quy tắc của giới võ thuật, đó là cường giả là bậc chí tôn vô thượng, nói chuyện bằng nắm đấm.




Mặc dù về ý nghĩa thật thì buổi đấu giá phải phân định thắng thua bằng giá cả cao thấp, nhưng chỉ những doanh nhân bình thường mới thực sự tuân theo quy tắc này.



Ở giới võ thuật, bất kỳ quy tắc và luật lệ này cũng đều có sự ràng buộc, một khi thật sự nhìn thấy thứ khiến mình rung động, nếu không thể nắm lấy bằng tiền thì còn lại chỉ là tàn sát cướp giật đầy máu tanh.



Không lâu sau, cô ta mới hoàn hồn lại, nở nụ cười ngọt ngào.




“Diệp Lăng Thiên, hãy để cho biết được phong thái tuyệt thế của Đế Vương Bất Bại đi nào!”







Người nhà họ Lư đang tụ tập bên trong phòng họp, ánh mắt Lư Phương Húc hơi trầm xuống, lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên đến rồi, chuyện này vô cùng quan trọng, tôi đi thông báo cho cụ cố trước!”



“Mặt khác, mọi người phải đặc biệt chú ý đến vật phẩm đấu giá tối mai, tôi rất tò mò, vì cái gì mà Diệp Lăng Thiên lại ngàn dặm xa xôi tìm đến tham gia buổi đấu giá lần này!”



Nghe thấy lời nói của Lư Phương Húc, ánh mắt những người còn lại cũng đều dao động, cảm thấy vô cùng tò mò.



Từ trước đến giờ Diệp Thiên đi không thấy người về không thấy bóng, vô cùng bí ẩn, nhưng lần này lại cố ý chạy đến khách sạn Hạo Nguyên, đưa thẻ Tôn Hoàng của ngân hàng thế giới ra, muốn một vị trí trong buổi đấu giá của bọn họ.



Rõ ràng, trong buổi đấu giá tối mai có thứ Diệp Thiên cần.



“Quả thật cần phải chú ý! Dù sao đến cảnh giới của Diệp Lăng Thiên, đồ vật có thể lọt vào mắt xanh của cậu ta, ắt phải là báu vật hiếm thấy trên đời, tránh cho đến lúc đó mọi người vì báu vật này mà nổi lên tranh chấp, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước!”



Lư Tĩnh Tuyết gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.



Trước kia Hợp Nhất Môn - nhà họ Lư sẽ làm tuần tự từng bước một, bởi vì Diệp Thiên đến mà lập tức rơi vào trạng thái đặc biệt, mỗi người đều càng thêm nghiêm túc chuẩn bị cho buổi đấu giá sắp được tổ chức vào tối mai.



Ra khỏi khách sạn Hạo Nguyên, Diệp Thiên cũng không thông báo cho A Hổ, mà gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến Tam Trung - Lư Thành.



Theo như lời của Tiếu Văn Nguyệt, hôm nay là ngày cuối cùng của Quốc khánh, mà năm nay lại tròn một trăm năm kỷ niệm thành lập trường Tam Trung - Lư Thành, nên nhà trường đã chọn ngày hôm nay để tổ chức lễ kỷ niệm.



Diệp Thiên vẫn nhớ, trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm ngoái, cậu từng lên sân khấu đàn một khúc piano do Mozart sáng tác, sau đó còn hát bài ‘Ước mơ thuở ngây thơ’. Mà bây giờ đã một năm trôi qua, cậu cũng hơi tò mò, không biết Tam Trung Lư Thành có thay đổi gì hay không, có còn là trường học ở trong trí nhớ của cậu hay không.



Xe taxi chạy về phía Tam Trung - Lư Thành, khi đến cuối con đường nơi có trường học, bỗng nhiên Diệp Thiên nhìn thấy biển hiệu của một tiệm net, kỷ niệm ùa về, lập tức bảo tài xế dừng xe lại.



Cậu đứng trước cửa tiệm net đó, ánh mắt lóe lên, nhớ đến cảnh tượng thi thoảng tranh thủ giờ nghỉ trưa đi đến đây chơi game cùng Bành Lượng vào hơn một năm trước.


Trong đầu nghĩ vậy, chân cũng sải bước đi vào tiệm net, bên trong tiệm net có không ít học sinh cấp ba mặc đồng phục, tràn đầy hơi thở thanh xuân, thi thoảng có một vài tiếng gầm nhỏ truyền ra, đó là cách thể hiện cảm xúc của đám thanh thiếu niên khi chơi game. Lúc trước Bành Lượng cũng thường hô to gọi nhỏ trong tiệm net như vậy.
Nhân viên lễ tân vẫn là cô gái năm đó, trong trí nhớ của Diệp Thiên, hình như cô ta là một trong những người mở tiệm net này, vẫn luôn tận tụy chuyên tâm kinh doanh tiệm net, hơn nữa rất thân thiện, đối xử với mọi người cực kỳ ôn hòa.



Đúng lúc này có một học sinh nữ đi đến trước quầy tiệm net, nói với nhân viên lễ tân.




“Chị gái, làm một tấm thẻ tạm thời cho em với, hôm nay em còn một nhiệm vụ phó bản chưa làm xong, đợi lát nữa đánh xong em còn phải đi sắp xếp hoạt động của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường”.



Cô gái cao chừng một mét sáu mươi lăm, khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, còn hơi non nớt, nhưng đã lộ ra dáng vẻ của một mỹ nhân tuyệt sắc, chắc chắn tương lai sẽ trở thành hoa khôi không thua kém gì mấy người Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh.



Cô ấy mặc đồng phục màu xanh da trời, Diệp Thiên liếc một cái là có thể nhận ra đây là đồng phục của Tam Trung - Lư Thành.




“Cô nhóc này, mới vị thành niên mà còn hay đi vào tiệm net, lần nào chị cũng đi cửa sau làm thẻ tạm thời cho em, nhưng như vậy là trái với quy định, một khi bị điều tra ra, nơi này của chị sẽ bị thanh tra phạt đấy!”



“Đúng lúc mấy ngày nay thanh tra gay gắt, không thể làm thẻ tạm thời cho em rồi!”



Nhân viên lễ tân lắc đầu, giọng điệu mang theo mấy phần bất đắc dĩ.



Cô gái mặc đồng phục nghe vậy, sắc mặt lập tức xị xuống, vừa hay nhìn thấy Diệp Thiên đi vào, hai mắt lập tức tỏa sáng.



“Anh trai này, em có thể mượn căn cước của anh để lên mạng không? Em chỉ cần hơn nửa tiếng, em cho anh năm mươi tệ tiền dùng nhờ căn cước, mong anh giúp đỡ, em còn một phó bản chưa đi, được không?”



Cô ấy tỏ ra vô cùng đáng thương cầu xin Diệp Thiên.



Diệp Thiên không nhịn được bật cười, cậu chỉ đi một chuyến đến tiệm net, thăm lại nơi từng vui chơi thời cấp ba, nào ngờ sẽ gặp chuyện như vậy.



Cô nhóc này rõ ràng cô bé nghiện net, đam mê game online, nhìn ánh mắt cầu xin của cô ấy, trên người còn mặc đồng phục của Tam Trung, thật sự khiến Diệp Thiên buồn cười, không biết phải trả lời ra sao.



Đúng lúc này nhân viên lễ tân quay đầu nhìn lại, cô ta đang định nói với Diệp Thiên rằng không thể cho người ngoài mượn căn cước thì nhìn thấy khuôn mặt cậu, lúc này khẽ giật mình, lập tức nhoẻn miệng cười với Diệp Thiên.



“Là cậu à, lâu rồi không thấy cậu đến, có lẽ cũng hơn một năm rồi nhỉ? Cậu tốt nghiệp rồi sao?”



Lúc trước Diệp Thiên và Bành Lượng chính là khách quen của tiệm net, nghỉ trưa và xế triều thường đến tiệm net chơi một hai tiếng, hơn nữa trông Diệp Thiên rất đẹp trai, tất nhiên nhân viên lễ tân có ấn tượng sâu sắc, cho dù hơn một năm rồi nhưng cô ta vẫn nhận ra Diệp Thiên.



Diệp Thiên khẽ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, tốt nghiệp hơn một năm rồi!”



Nhân viên lễ tân nhìn Diệp Thiên, cười nói: “Vậy chắc hẳn cậu là học sinh khóa trước của Tam Trung Lư Thành rồi, tôi vẫn nhớ khi đó còn có một học sinh nam đi cùng với cậu, các cậu đều mặc đồng phục của Tam Trung!”



Diệp Thiên không thể không bội phục trí nhớ của nhân viên lễ tân, khẽ gật đầu.



Cô gái mặc đồng phục ở bên cạnh nghe vậy thì mở lớn hai mắt, nét mặt nhìn Diệp Thiên mang đầy tò mò.

1646214927691.png

Diệp Thiên còn chưa trả lời, cô ấy đã bước lại gần, nói tiếp: “Đàn anh, hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường Tam Trung, anh trở về đúng ngày hôm nay là để tham gia lễ kỷ niệm phải không?”



Cô nhóc này cực kỳ hoạt bát hay nói chuyện, không hề bởi vì Diệp Thiên là người xa lạ mà cảm thấy xa cách: “Ừ!”. Diệp Thiên nghe vậy thì gật đầu: “Coi như vậy đi!”



“Vậy thì tốt quá!”




Lục Điềm Hi không chút chần chừ, dứt khoát kéo ống tay áo Diệp Thiên.



“Đàn anh, gặp được anh ở đây chính là duyên phận, hoạt động cụ thể và sắp xếp chỗ ngồi trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này đều là do em và đàn chị Vương Viện Viện của hội học sinh phụ trách, hai rưỡi chiều khai mạc lễ kỷ niệm rồi, đến lúc đó em dẫn anh đi nhé?”



Diệp Thiên không ngờ cô nhóc này còn giữ chức vụ quan trọng như vậy ở trường học, khóe miệng khẽ mỉm cười, gật đầu lần nữa.



“Đàn anh, vậy đồ em vừa mượn anh…”




Lục Điềm Hi nói xong, láu lỉnh lè lưỡi, chìa bàn tay ra với Diệp Thiên.



Diệp Thiên quả thật dở khóc dở cười với cô nhóc tự đến làm quen này, lấy thẻ căn cước của mình ra.



“Diệp Thiên?”



Lục Điềm Hi thoáng nhìn, luôn cảm thấy hình như cái tên này hơi quen quen, nhưng cô ấy cũng không để ý nhiều, vui mừng hớn hở đi đến trước quầy quẹt thẻ.



Nhân viên lễ tân thấy Diệp Thiên ở đây, cô ta cũng không khắt khe nữa, lập tức quẹt thẻ mở máy cho Lục Điềm Hi. Lục Điềm Hi thành thạo mở ra giao diện trong máy tính, đăng nhập vào tài khoản trò chơi ‘Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao’, Diệp Thiên thì ngồi trên ghế bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ cô ấy chơi xong.



Nửa tiếng sau, Lục Điềm Hi đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên.



“Anh Diệp Thiên, em làm xong nhiệm vụ rồi, vừa đúng thời gian phải không, chúng ta về trường học nhé?”



Diệp Thiên lập tức mở mắt, đi theo phía sau Lục Điềm Hi rời khỏi tiệm net.



Hai người đi về phía Tam Trung, dọc đường đi, bỗng nhiên Lục Điềm Hi nghĩ đến điều gì, dời mắt nhìn Diệp Thiên.



“Đúng rồi anh Diệp Thiên, anh là học sinh tốt nghiệp khóa trước, khóa đó của các anh có rất nhiều người nổi tiếng đó?”



“Nào là đàn anh Âu Hạo Thần, đàn anh Vương Hiên, đàn chị Tiếu Văn Nguyệt, đàn chị Cố Giai Lệ, đàn chị Lí Tinh Tinh, họ đều là học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ trường chúng ta, là tấm gương và mục tiêu của vô số học sinh Tam Trung, hôm nay Tam Trung kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, lãnh đạo trường học đặc biệt gửi giấy mời, mời bọn họ trở về trường học dự lễ kỷ niệm!”



Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy chớp chớp, mang theo mong chờ nhìn chằm chằm Diệp Thiên.



“Đàn anh, anh có quen bọn họ không, trong đó có bạn học cùng lớp với anh không?”







“Đàn anh, không biết anh có quen với bọn họ không, trong số họ có bạn cùng lớp của anh không?”.



Lục Điềm Hi nhìn Diệp Thiên, trong mắt đầy vẻ chờ mong.



Những tài tử giai nhân tốt nghiệp trường Tam Trung như Âu Hạo Thần, Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ giống như ngôi sao của trường Tam Trung. Lúc cô ấy còn chưa vào học ở Tam Trung đã nghe tên như sấm đánh bên tai.



Sau khi vào Tam Trung, mấy tháng nay thường xuyên có đàn anh đàn chị lớp 11, lớp 12 nhắc về sự tích của những học sinh ưu tú đó. Cô ấy luôn mong đợi được gặp những thiên tài của trường Tam Trung ngày trước.



Cô ấy nghe nói Diệp Thiên là học sinh tốt nghiệp lớp 12 khóa trước, vậy là cùng một khóa với nhóm Tiếu Văn Nguyệt. Đương nhiên cô ấy muốn biết Diệp Thiên có quen biết bọn họ không, may mắn thì còn có thể giới thiệu cô ấy, để cô ấy có thể đến gần những thiên tài đó hơn một chút.


“Âu Hạo Thần? Vương Hiên? Từ Hải?”.
Nghe Lục Điềm Hi hỏi, vẻ mặt Diệp Thiên trở nên kì quái.



Những người này ít nhiều đều từng cạnh tranh với cậu. Âu Hạo Thần còn từng tìm cơ hội muốn sỉ nhục cậu ở buổi họp lớp 12A4.



Tính ra những người này quả thật không xa lạ với cậu.




“Đúng vậy!”, Lục Điềm Hi vui vẻ nói: “Bọn họ đều cùng một khóa với anh, chắc chắn anh biết bọn họ!”.



“Đàn anh Âu Hạo Thần liên tục giành vị trí đứng đầu trường Tam Trung trong hai năm rưỡi, thi đại học còn đỗ thủ khoa tỉnh Xuyên, vào học trường Đại học Hoa Thanh. Nghe nói anh ấy mới vừa vào đại học chưa tới nửa năm đã đạt được thành tựu trong Hội sinh viên trường Đại học Hoa Thanh, đảm nhiệm chức phó hội trưởng”.



“Em còn nghe nói, đàn anh Âu Hạo Thần hợp tác với viện nghiên cứu của Đại học Hoa Thanh nghiên cứu ra một vi mạch cỡ nhỏ, kêu gọi được tài trợ của doanh nghiệp top 500 trên thế giới. Bây giờ anh ấy đã tự lập nghiệp, có công ty của riêng mình”.




Cô bé gập ngón tay đếm, giọng điệu đầy tôn sùng.



“Còn đàn anh Vương Hiên, anh ấy là một trong số trưởng câu lạc bộ Tán Thủ của trường Tam Trung, còn là cán bộ Hội học sinh, sau này thi vào Đại học Phúc Trung Hải. Vừa vào đại học không lâu thì được bầu làm top 10 thanh niên tiên tiến của trường, còn nhận được phần thưởng của mười thanh niên xuất sắc nhất Trung Hải, là một ngôi sao của trường Đại học Phúc Trung Hải!”.



“Còn đàn anh Từ Hải, anh ấy đã vào được đội bóng rổ của trường Thể dục Thể thao Thập Sát Hải phương Bắc, đảm nhận vị trí cầu thủ ghi điểm chủ lực. Nghe nói đội quyển quốc gia cũng đã có ý mời anh ấy về, tương lai rất có khả năng sẽ vào đội bóng rổ nam của Hoa Hạ”.



“Đàn chị Tiếu Văn Nguyệt và đàn chị Lí Tinh Tinh đều thi đỗ đại học ở thủ đô với số điểm đứng top 5 toàn trường. Một người vào Đại học Thủ Đô, còn người kia thì vào Đại học Hoa Thanh”.



“Còn đàn chị Cố Giai Lệ, chị ấy là người nổi tiếng trong số những người nổi tiếng. Bây giờ, chị ấy đã trở thành ngôi sao ca nhạc đang nổi của Hoa Hạ, tương lai sẽ là diva đỉnh cao, tiền đồ vô hạn”.



“Chín mươi phần trăm trong số họ đều sẽ tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường. Em nghĩ thôi đã thấy phấn khởi, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thần tượng của em rồi!”.



Nhìn Lục Điềm Hi huơ nắm tay nhỏ, vẻ mặt phấn khởi, Diệp Thiên vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thuận miệng hỏi: “Nghe giọng em có vẻ sùng bái bọn họ nhỉ?”.



“Tất nhiên rồi!”, Lục Điềm Hi lập tức gật đầu: “Bọn họ là mục tiêu của em, không phải chỉ có em, mà hầu hết học sinh trường Tam Trung đều coi họ là mục tiêu và tấm gương để nỗ lực. Lần này, lãnh đạo trường mời các anh chị đó về tham dự lễ kỉ niệm trường cũng là để họ diễn thuyết nêu gương cho bọn em!”.



Cô ấy kéo tay áo Diệp Thiên, cười ngọt ngào: “Đàn anh Diệp Thiên, nếu anh thân với bọn họ thì nhất định phải giới thiệu em với họ nha!”.



Diệp Thiên không ngờ con bé này lại có tâm tư như vậy, nhưng cậu không biểu lộ gì, chỉ nhún vai.



“Anh cũng rất muốn giúp em, nhưng tiếc là anh không thân với họ lắm”.



Lục Điềm Hi nghe vậy, trong mắt có vẻ thất vọng.



“Thế à!”.



Cô ấy liếc nhìn Diệp Thiên, cũng hơi hiểu ra. Diệp Thiên ăn mặc giản dị, dù mặt mũi tuấn tú nhưng cảm giác giống như anh trai hàng xóm, không có khí chất mạnh mẽ hơn người như những nhân vật lớn và con cưng nhà giàu đó.



Cô ấy thầm nghĩ, chắc hẳn Diệp Thiên chỉ được xem là một học sinh bình thường trong khóa đó, còn lâu mới đạt đến cấp bậc học sinh xuất sắc của trường như nhóm Âu Hạo Thần, hai bên không thân thiết là chuyện bình thường.



Nghĩ đến đây, cô ấy cảm thấy mình nhắc đến nhóm Âu Hạo Thần sẽ khiến học sinh “bình thường” như Diệp Thiên phản cảm và tự ti, vội vàng nói tiếp: “Anh Diệp Thiên, em chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý so sánh anh với bọn họ. Ở trong lòng em, bọn họ là những đàn anh đàn chị đáng kính, anh đừng nghĩ nhiều!”.



Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, cảm thấy hơi bất ngờ. Cô bé này còn biết an ủi người khác!



Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, Lục Điềm Hi cho rằng Diệp Thiên đang tự giễu xem thường bản thân, vội vàng nói tiếp: “Anh Diệp Thiên, em nói thật đấy, anh đừng nghĩ gì nhiều!”.
1646214947737.png

Học sinh trường Tam Trung đương nhiên phải học tập tiến tới, tương lai thi vào trường nổi tiếng, theo doanh nghiệp chính trị, chuyển hóa tri thức của mình thành tiền tài và quyền lực.



Đám người Âu Hạo Thần đúng là tấm gương học tập của bọn họ. Còn khoảng cách giữa cậu với người phàm quả thật quá xa, cho dù người khác muốn học cũng chỉ giống như chuyện nghìn lẻ một đêm mà thôi.



“Được rồi anh Diệp Thiên, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Lễ kỉ niệm còn hai mươi phút nữa là bắt đầu, chúng ta mau vào trong đi!”.




Lục Điềm Hi cảm thấy có chút mắc nợ Diệp Thiên, vội vàng khoác cánh tay cậu, kéo vào trường Tam Trung.



Hôm nay, trước trường Tam Trung có một tấm banner khổng lồ treo ở cổng vào. Nơi cổng có hai hàng nam sinh nữ sinh đứng sóng vai nhau, chào đón các vị khách vào trường.



Lục Điềm Hi vừa kéo Diệp Thiên tiến về phía trước, vừa nhìn bảng phân chia chỗ ngồi trên điện thoại, tìm vị trí của Diệp Thiên.



Lần này, mỗi vị khách mà lãnh đạo trường mời về đều có chỗ ngồi, tương ứng với tên. Nhưng cô ấy dò tìm một lúc lâu vẫn không thấy tên của Diệp Thiên trên bản đồ chỗ ngồi.




“Lạ thật, không có chỗ ngồi của anh à?”.



Cô ấy gặp Diệp Thiên ở quán Internet, tất nhiên cho rằng Diệp Thiên đến để tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung. Học sinh tốt nghiệp khóa trước trở lại trường tham gia lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường lần này đều được lãnh đạo trường đích thân mời, đương nhiên cô ấy cho rằng Diệp Thiên là một trong số đó.



Nhưng bây giờ nhìn đi nhìn lại, cô ấy vẫn không thấy chỗ ngồi tương ứng của Diệp Thiên.



“Là trên bảng chỗ ngồi không có tên anh à?”.



Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lướt qua điện thoại của cô ấy, chỉ một cái liếc nhìn đã hiểu ra.



Lần này, cậu về Tam Trung là vì nhận được điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt. Lãnh đạo trường ngoài hiệu trưởng ra, những người khác không hề thân quen với cậu, càng có rất ít người biết chuyện cậu được miễn thi tuyển thẳng vào Đại học Thủ Đô, đương nhiên cậu đã bị xếp vào danh sách thôi học.



Trong lễ kỉ niệm, phía trường mời về toàn là những thiên tài trước kia của trường Tam Trung, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung. Một học sinh lơ mơ bỏ học giữa chừng như Diệp Thiên đương nhiên không có tư cách đó.



“Đàn anh, có lẽ là nhầm lẫn ở đâu rồi. Khách quý mà trường mời về đều được sắp xếp chỗ ngồi, để em đi hỏi giúp anh”.



Lục Điềm Hi nhíu mày, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi hỏi người phụ trách.



Diệp Thiên lại xua tay.



“Bé con, không cần hỏi nữa, anh không phải được trường mời về, chỉ là nghe nói hôm nay trường Tam Trung kỉ niệm thành lập trường, thuận tiện ghé qua xem mà thôi”.



“Em không cần lo cho anh đâu, anh đi quanh quanh là được, em cứ làm việc của mình đi!”.



Diệp Thiên nói xong đã bước ra một bước, giữ khoảng cách với Lục Điềm Hi.



“Ấy, đàn anh, anh đừng đi!”.



“Em có thể xếp cho anh một chỗ…”.



Cô ấy gọi lớn với Diệp Thiên, chữ cuối cùng còn chưa nói hết, ngoài cửa bỗng vang lên một trận xáo động.



Cô ấy quay đầu nhìn lại, ba người trẻ tuổi đang sánh vai nhau bước vào trong sự vây quanh của những học sinh trường Tam Trung, giống như ngôi sao nổi tiếng, không ai khác chính là những thiên tài trường Tam Trung mà cô ấy vừa nhắc tới.



Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, đứng khá xa. Lúc này, cậu cũng quay đầu nhìn lại, những gương mặt quen thuộc đập vào mắt.



Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải!


Hơn một năm trôi qua, ba học sinh xuất sắc của trường từng cạnh tranh với cậu cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK