Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.




Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.




Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.




Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.




Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.




Cảnh tượng này khiến Hoắc Chấn Đường vô cùng kinh ngạc, mấy trăm vị cao thủ tu sĩ đứng xem chiến bên dòng suối cũng há hốc miệng, khó mà tin được.





Hoắc Chấn Đường sử dụng Mãng Vương Đạo Thể lại không chiếm được ưu thế nào, ngược lại bị thanh niên kia áp chế không có sức đánh trả?





Bọn họ còn cảm thấy như mình bị hoa mắt, từ lúc nào uy lực của đạo thể lại trở nên yếu ớt như vậy?





“Vù vù!”.





Đúng lúc đó, trong không khí vang lên tiếng kêu bén nhọn, giống như tiếng động lạ tạo ra bởi vật thể bay không xác định nào đó xuyên qua không trung.





Hoắc Chấn Đường ngạc nhiên ngước mắt lên, một bóng người bao bọc trong ánh sáng xanh lam lao vọt về phía ông ta với tốc độ gấp sáu lần tốc độ âm thanh. Sau đó, một nắm đấm thon gầy lao tới, một quyền vô cùng đơn giản không hề màu mè đấm thẳng vào ngực ông ta.





“Ầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, lồng ngực Hoắc Chấn Đường lõm xuống. Sau lưng ông ta, một luồng sức mạnh xuyên thấu bay ra, mơ hồ hiện lên hình dạng một nắm đấm.





Mãng Vương Đạo Thể lại bị một quyền phá tan như vậy!











“Rầm!”.





Tiếng động nặng nề vang lên, giống như búa tạ đánh vào tim mọi người. Hoắc Chấn Đường vô địch một đời bỗng nhiên cơ thể cứng đờ, sau đó từ trên cao rơi xuống, đập mạnh lên dòng suối, bọt nước bắn lên tung tóe.





Ông ta vẫn mở to hai mắt, khoảnh khắc ông ta chết vẫn không thể tin được vì sao mình lại bại.





Nghi vấn này cũng tràn ngập trong lòng những người đứng xem chiến. Đúng vậy, Hoắc Chấn Đường có Mãng Vương Đạo Thể mà sao lại bại? Ông ta dựa vào đâu mà lại bại?





Vô số người nhìn chăm chú thi thể của Hoắc Chấn Đường nằm ngửa trong dòng suối, nơi ngực ông ta lõm sâu vào nửa thước, trong đó mơ hồ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị đánh nát. Rõ ràng ông ta đã bị một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ phá tan phòng ngự cơ thể, bóp chết mọi sự sống.





Một lúc sau, ánh nhìn kinh hãi của mọi người lại quay sang Diệp Thiên.





“Cậu ta lại có xác thịt mạnh mẽ hơn cả Mãng Vương Đạo Thể?”.





“Lẽ nào cậu ta cũng có đạo thể, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn Mãng Vương Đạo Thể?”.


Vừa nghĩ đến đó, những người cực kỳ bất mãn với hành vi của Diệp Thiên trước kia đều câm miệng lại, im bặt như ve sầu mùa đông.





Anh em Kim Thị đang xem chiến ở nơi xa đều lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK