Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhà họ Phùng tôi, xin phục!”

Phùng Viễn Chinh cúi đầu không cam tâm, trong lòng đầy căm phẫn.

Nói ra câu này, dường như đã rút hết sức lực của ông ta.

Nhà họ Phùng đã xưng bá ở tỉnh Kiềm hàng chục năm và luôn đứng vững, không có bất cứ sự tồn tại nào có thể lay chuyển được địa vị bá chủ của họ. Phùng Viễn Chinh đã nắm quyền cai quản nhà họ Phùng cả một đời, giờ phải cúi đầu với một thiếu niên trước mặt nhiều người có tiếng ở tỉnh Kiềm, còn nói ra câu nhà họ Phùng xin phục, có thể thấy được sự nhục nhã từ sâu trong lòng ông ta.

Nhưng cho dù ông ta không muốn, Lí Tam Tư bên cạnh cũng tuyệt đối không lừa ông ta. Có thể khiến Lí Tam Tư sợ hãi như vậy, rõ ràng khả năng của Diệp Thiên đã đạt đến một cấp độ kinh khủng, thậm chí ông ta cũng không thể lý giải được.

Rất nhiều người có tiếng ở tỉnh Kiềm đều thở dài, ai cũng tưởng rằng Diệp Thiên sẽ bị áp chế đến mức tan tác tơi bời khi đối mặt với nhà họ Phùng cũng như sự liên thủ của các cao thủ tỉnh Kiềm hàng đầu, nhưng kết quả cuối cùng khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Một cậu Diệp đến từ tỉnh Xuyên dựa vào sức của chính mình đã giẫm đạp lên toàn bộ nhà họ Phùng. Chuyện này một khi đồn ra ngoài, không biết sẽ làm dấy lên sóng to gió lỡn lớn cỡ nào ở tỉnh Kiềm.

Đôi mắt đẹp sáng lấp lánh của viên ngọc minh châu Phùng Thụy Hân nhà họ Phùng chỉ nhìn chăm chăm vào Diệp Thiên.

Diệp Thiên ở độ tuổi chưa đầy hai mươi đã có thể tung hoành tỉnh Xuyên, nắm giữ một tập đoàn lớn tầm cỡ quốc tế, tài sản vượt con số trăm tỷ tệ, nắm giữ tài sản mà cả đời họ cũng không thể có được, thành tựu đã vượt qua 90% người nổi tiếng trên thế giới khiến cô ta vô cùng khâm phục.

Mà bây giờ, người được tôn sùng địa vị cao nhất trong nhà họ Phùng là Lí Tam Tư cũng phải cung kính với Diệp Thiên, thậm chí còn bị một câu của Diệp Thiên khiến cho phải thoái lui, điều này khiến cô ta cảm thấy sốc vô cùng.

Cô ta quá rõ về một nhân vật tầm cỡ như Lí Tam Tư. Cô ta từng tận mắt nhìn thấy Lí Tam Tư dùng một chưởng khiến cho chiếc xe con tanh bành, mà Lí Tam Tư lại e sợ Diệp Thiên. Điều này chẳng phải có nghĩa là sức mạnh mà Diệp Thiên mang trong mình còn mạnh hơn Lí Tam Tư hay sao?

Trướ giờ cô ta luôn thích người mạnh mẽ, vô số thiếu gia công tử ở tỉnh Kiềm đã giẫm nát cả cửa nhà họ Phùng cũng không có được một nụ cười của cô. Nhưng hôm nay, cô ta lại gặp được một Diệp Thiên vô cùng giàu có, danh tiếng lẫy lừng, sức mạnh vô song.

Đây chẳng phải là người mạnh nhất trong những người cùng tuổi mà cô ta từng gặp hay sao?

Thấy Phùng Viễn Chinh thể hiện sự cúi đầu, vẻ mặt của Diệp Thiên lạnh lùng, cậu hờ hững nói.

"Nếu như đã phục thì trong vòng ba ngày phải đem trả lại hết toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm, đồng thời nhà họ Phùng phải đưa ra số tiền gấp đôi con số mà Tập đoàn Thiên Lâm có trước đó xem như là khoản bồi thường cho Tập đoàn Thiên Lâm!”

"Nếu trong vòng ba ngày làm không xong, tôi sẽ lại tới nhà họ Phùng. Đến lúc đó, tôi sẽ không nói chuyện khách sáo với các người nữa đâu!"

Lời nói của Diệp Thiên khiến không ít người có mặt chửi thầm trong bụng. Lời nói bất hòa cái liền giết chết luôn nam đinh duy nhất đời thứ ba của nhà họ Phùng. Nếu như đây còn gọi là khách sáo, vậy không khách sáo thì há chẳng phải sẽ giết hết cả nhà họ Phùng hay sao?”

Nhưng không ai có mặt ở đó dám nói thêm câu nào, Diệp Thiên vừa dứt lời liền nháy mắt với Tiếu Văn Nguyệt. Tiếu Văn Nguyệt ngoan ngoãn theo sau cậu, cứ giống như cô vợ bé nhỏ của cậu vậy.

"Cô Hà, chú Tiếu, việc đã giải quyết xong, chúng ta về tỉnh Xuyên đi. Cháu nhất định sẽ khiến cho nhà họ Phùng phải trả lại Tập đoàn Thiên Lâm cho cô chú. Sau này những chuyện như thế này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”

Diệp Thiên đến trước mặt cặp vợ chồng Hà Tuệ Mẫn, mỉm cười nói. Hai người vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc khủng khiếp, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.

Diệp Thiên đưa cả gia đình ba người của Tiếu Văn Nguyệt rời đi, không ai dám ngăn họ lại. Những người có tiếng ở tỉnh Kiềm từng cười trên nỗi đau của người khác trước đó đều hướng nhìn theo Diệp Thiên với ánh mắt sợ hãi.

Khi một người vẫn còn cách bạn không xa, bạn sẽ muốn đuổi theo họ, nhưng một lời của Diệp Thiên trấn áp cả nhà họ Phùng đủ để khiến họ hiểu ra rằng khoảng cách giữa Diệp Thiên và họ xa đến như thế nào, họ căn bản không ở cùng một đẳng cấp.

Đối mặt với Diệp Thiên, bọn họ chỉ có thể ngước đầu lên nhìn!

"Ức hiếp người quá đáng!”

Không lâu sau khi Diệp Thiên rời đi, Phùng Viễn Chinh phẫn nộ hét lên, một phát hất đổ bình hoa trị giá triệu tệ ở bên cạnh vỡ tan tành.

"Anh Lí, tại sao anh lại sợ cậu ta? Tại sao anh lại bảo tôi không được chống trả?”

Phùng Viễn Chinh đầy vẻ phẫn nộ, trong lòng tràn đầy lửa giận: "Nhà họ Phùng tôi đã hiển hách ở tỉnh Kiềm cả trăm năm, nào đã từng chịu sự nhục nhã đến mức này, bị một tên thiếu niên đàn áp. Sau ngày hôm nay, nhà họ Phùng còn có chỗ đứng gì ở tỉnh Kiềm đây?”

Phùng Hâm và Phùng Vĩ là thế hệ thứ hai của nhà họ Phùng cũng đầy vẻ không cam tâm, nhất là Phùng Vĩ. Phùng Kim Vinh là con trai ruột của ông ta, đã bị Diệp Thiên giết chết ngay trước mắt. Nhà họ Phùng lại không thể phản kháng báo thù, điều này thực sự còn khó chịu hơn là giết chết ông ta.

Tất cả những người khách có mặt đều im lặng, nhưng họ cũng rất tò mò, họ đều muốn biết tại sao Lí Tam Tư lại sợ Diệp Thiên như vậy.

Lí Tam Tư nhìn chằm chằm vào Phùng Viễn Chinh với giọng nói uy nghiêm chưa từng thấy: "Viễn Chinh, nếu như vừa rồi tôi không ngăn cản chú thì bây giờ toàn bộ nhà họ Phùng đã bị giết sạch rồi, chú có hiểu không?"

Nghe vậy, con ngươi của Phùng Viễn Chinh đột nhiên co rút lại, ông ta không thể tin được nói: "Không thể nào, với sức ảnh hưởng của nhà họ Phùng tôi ở tỉnh Kiềm, làm sao cậu ta dám động đến nhà họ Phùng chứ?"

“Hừ!”, Lí Tam Tư hừ lạnh, giọng nói trầm xuống rất nhiều.

"Vậy chú cho rằng, nếu như là tôi giết chết toàn bộ nhà họ Phùng mấy người, chú cảm thấy có ai có thể làm gì được tôi hay không?”

"Chuyện này...", vẻ mặt Phùng Viễn Chinh hơi đanh lại, nhất thời cứng họng.

Lí Tam Tư được xếp vào hàng mạnh nhất ở Hoa Hạ, là chí tôn võ thuật thực thụ, dù sức mạnh hay xuất thân cũng không thể so bì được, nếu thực sự xóa sổ nhà họ Phùng thì không ai có thể làm gì được Lí Tam Tư.

Lí Tam Tư nói tiếp: "Viễn Chinh, nói thật, tôi thực sự khâm phục dũng khí của nhà họ Phùng, lại dám dây vào người đó!”

Phùng Viễn Chinh sửng sốt, không nhịn được hỏi: "Anh Lí, cậu ta chẳng qua chỉ là một con rồng đất ở tỉnh Xuyên, sao có thể khiến anh sợ hãi như vậy? Lẽ nào cậu ta còn có lai lịch ghê gớm hơn hay sao?”

“Ghê gớm?”, vẻ mặt Lí Tam Tư lộ ra vẻ giễu cợt: “Nào đâu chỉ là ghê gớm?”

"Cậu ta chẳng có lai lịch thân phận gì ghê gớm hơn cả, lai lịch lớn nhất của cậu ta đó chính là đại tông sư võ học số một trên thế gian này, là một võ giả còn mạnh hơn cả tôi!”

"Ở trước mặt cậu ta, tôi còn không đỡ nổi một chiêu!”

Lời nói của Lí Tam Tư khiến tất cả mọi người trong nhà họ Phùng đều bàng hoàng, đầy vẻ không thể tin nổi.

Có lẽ Diệp Thiên thực sự có thể đánh bại Lí Tam Tư, nhưng muốn đánh bại Lí Tam Tư bằng một chưởng thì đối với họ mà nói không khác gì chuyện viển vông.

"Chuyện này không thể nào!"

Phùng Viễn Chinh lắc đầu, không muốn tin.

“Có gì mà không thể chứ!”, Lí Tam Tư trầm giọng nói: “Chú còn nhớ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ ba mươi năm trước đã giết chết bố chú hay không?”

Phùng Viễn Chinh đột nhiên mở to mắt, trên mặt tràn đầy sợ hãi cùng sự hận thù, trong lòng lập tức lóe lên một cái tên giống như ác mộng!

"Tiêu Ngọc Hoàng?"

Người này thực sự là ác mộng đối với ông ta, thậm chí đối với cả nhà họ Phùng. Năm xưa bố ông ta xuất thân là mã tặc, độc đoán ở một cõi, có thể nói là uy phong khắp bốn phương tám hướng, nhưng vào một đêm tuyết rơi, ông ta đã gặp Tiêu Ngọc Hoàng!

Phùng Viễn Chinh đã tận mắt chứng kiến bố mình, người mà ông ta luôn hướng về và coi như một cường giả, đã bị Tiêu Ngọc Hoàng chặt đầu.

Sau đó, Tiêu Ngọc Hoàng lại lên như diều gặp gió, sống ở trên đỉnh Ngọc Hoàng. Nhà họ Phùng tuy được coi là gia tộc lớn số một ở tỉnh Kiềm, nhưng không bao giờ dám nhắc đến mối thù hận đó dù chỉ một chữ. Họ căn bản không dám đến gần núi Thất Tinh, đó là bởi vì luôn e sợ Tiêu Ngọc Hoàng.

Cho dù là cường giả như Lí Tam Tư cũng không dám dây vào Tiêu Ngọc Hoàng.

Nhưng Phùng Viễn Chinh không hiểu tại sao lúc này Lí Tam Tư lại nhắc tới Tiêu Ngọc Hoàng.

Lí Tam Tư nói: "Tiêu Ngọc Hoàng mạnh như thế nào, thiết nghĩ tôi không cần kể lại cho chú nữa. Chín tháng trước, ông ta đã bị người ta giết chết ở trên đỉnh núi Phi Vũ của tỉnh Xuyên”.

"Còn người giết chết ông ta chính là cậu thiếu niên vừa mới trấn áp nhà họ Phùng các người đó!”

"Ồ!"

Lời nói của Lí Tam Tư giống như một tảng đá lớn lao xuống mặt hồ phẳng lặng, trong nháy mắt gợn lên từng lớp sóng.

Mọi người trong nhà họ Phùng lập tức đầy vẻ sững sờ, vẻ mặt nghẹn ngào, Phùng Viễn Chinh càng run cầm cập, mềm nhũn tựa người vào ghế.

Người nhà họ Phùng đã coi Tiêu Ngọc Hoàng như một ôn thần ác mộng, chỉ lo trốn tránh không xong. Vậy mà người này còn bị Diệp Thiên giết chết, vậy Diệp Thiên còn đáng sợ đến như thế nào đây?

Những người còn lại đều đắm chìm trong sự chấn động tột cùng, Phùng Thụy Hân lại nhướng đôi mắt đẹp tò mò nói: "Ông Lí, ông được xếp vào danh sách cường giả Hoa Hạ, vậy có phải cậu ta cũng nằm trong danh sách bảng xếp hạng không?”

Người mà cô ta đang nói tới đương nhiên là Diệp Thiên.

"Ông cũng còn được liệt vào danh sách đó, cậu ta đương nhiên cũng trong đó rồi!”

Lí Tam Tư gật đầu.

"Vậy ...", Phùng Thụy Hân mở to đôi mắt đẹp, lại tiếp tục hỏi.

"Cậu ta xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng cao thủ ở Hoa Hạ ạ?”

Lí Tam Tư dừng lại, vẻ mặt đanh lại đầy nghiêm trọng, còn mang bảy phần kính sợ, ba phần tự giễu.

"Cậu ta đứng đầu danh sách cường giả, xếp hạng số một!"

Lí Tam Tư dứt lời thì toàn bộ đại sảnh đều rơi vào im lặng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK