Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chỗ ngồi của của cậu, tôi mua rồi!”.

Người thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, đặt một cọc tiền lên chiếc bàn ăn nhỏ, khẩu khí ngông cuồng, không có chút thái độ thương lượng gì cả, như thể Diệp Thiên buộc phải làm theo ý của cậu ta vậy.

“Lục Chí Minh, sao anh lại ở đây?”.

Diệp Thiên còn chưa trả lời thì Kỷ Nhược Tuyết ở bên cạnh lại nhíu mày, nói với vẻ hơi ngạc nhiên.

“Hi, chị dâu, tôi biết chị đến Lư Thành tham dự buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên, mà anh cả không có thời gian nên bảo tôi đến mua một vé để bảo vệ chị đó!”.

“Bây giờ anh cả chưa bận xong, chờ buổi từ thiện kết thúc anh ấy sẽ đến gặp chị!”.

Người thanh niên nhìn về phía Kỷ Nhược Tuyết, nở nụ cười vô cùng nịnh bợ.

Kỷ Nhược Tuyết lại không chút nể mặt, lạnh lùng nói: “Ai là chị dâu của anh? Ăn nói cẩn thận chút đi!”.

“Hơn nữa tôi không cần anh bảo vệ, tôi có vệ sĩ riêng rồi!”.

Ánh mắt cô ấy nhìn về phía cách đó không xa bốn người đàn ông đeo kính râm ngồi ở những vị trí khác nhau, bao quanh vị trí cô ấy ngồi, rõ ràng là vệ sĩ thân cận của cô ấy.

Lục Chí Minh lại không hề quan tâm, vẫn cười nói: “Chị dâu, chị như vậy là khách sáo rồi, chị và anh cả tôi đã có hôn ước, sớm muộn cũng cưới anh cả tôi, tôi gọi là chị dâu trước cũng đâu có sai?”.

“Hơn nữa mấy vệ sĩ mà chị mang theo chẳng qua đều là đám bỏ đi, làm gì an toàn bằng tôi bảo vệ được?”.

Giọng nói của cậu ta không hề nhỏ, mấy tên vệ sĩ đều nghe rõ mồn một, nhưng không phản bác, chỉ có thể giả vờ ngoảnh mặt đi hướng khác.

Đối với bọn họ mà nói, Lục Chí Minh nói câu này bọn họ cũng phải công nhận, cho dù bốn bọn họ gộp lại cũng không phải là đối thủ của Lục Chí Minh, nói bọn họ là đồ bỏ đi thì bọn họ sao dám phản bác?

Ánh mắt Kỷ Nhược Tuyết lạnh lùng, khuôn mặt đầy vẻ bài xích.

“Hôn ước của tôi và Lục Chí Văn là do bố tôi và bố anh đặt, không liên quan đến tôi, tôi chưa bao giờ thừa nhận cả!”.

“Tôi cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh ta, tôi đã nói với anh ta rất nhiều lần rồi, tôi sẽ không lấy anh ta, trong lòng tôi đã có người khác rồi, cả đời này tôi cũng không thể quên được anh ấy!”.

Giọng nói của cô ấy chắc như đinh đóng cột, không chút vòng vo.

“Nhà họ Lục các anh hãy bỏ cuộc đi, tôi sẽ không gả vào nhà họ Lục đâu!”.

“Nếu các người cứ đeo bám mãi, tôi sẽ nói với chị tôi, bảo sư phụ chị ấy đích thân đến nhà họ Lục nói cho rõ ràng!”.

Lục Chí Minh nghe thấy vậy, biểu cảm lập tức thay đổi, trong ánh mắt dấy lên vẻ kiêng sợ.

Bố cậu ta tuy có tiếng ở khắp tỉnh Cán Tây, không ai sánh được, nhưng nếu đối mặt với sư phụ của Kỷ Nhược Yên thì cũng phải nể mặt vài phần.

Một khi sư phụ của Kỷ Nhược Yên đến nhà họ Lục thật, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên vô cùng phức tạp, cậu ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.

“Được, được, tôi không gọi là chị dâu nữa, tôi gọi cô là Nhược Tuyết được chưa?”.

Lục Chí Minh xua tay, không dám ba hoa tiếp nữa.

“Gọi tôi là Kỷ Nhược Tuyết, hoặc gọi là cô Kỷ, chứ tôi và anh không thân thiết đến mức đó!”.

Kỷ Nhược Tuyết lạnh lùng, không hề nể mặt Lục Chí Minh, khiến trong lòng Lục Chí Minh bực bội nhưng lại không dám phản bác.

Ánh mắt cậu ta quay sang nhìn về phía Diệp Thiên đang chơi điện thoại, biểu cảm trở nên sa sầm.

“Thằng khốn, cầm tiền rồi mau cút đi, tôi nói vị trí này tôi mua rồi, cậu không nghe thấy à?”.

Cậu ta không dám đắc tội với Kỷ Nhược Tuyết, nhưng Diệp Thiên nhìn cũng chỉ như một sinh viên đại học bình thường, ăn mặc xuềnh xoàng, cả bộ quần áo trên người chưa đến một nghìn tệ, làm sao mà cậu ta coi trọng nổi?

Cậu ta cho rằng bản thân đã lôi một trăm nghìn tệ ra rồi, Diệp Thiên nên vui mừng rồi cầm tiền đi khỏi đây mới phải!

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy ngại, định giải thích gì đó lại không biết nói sao, lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

“Anh muốn mua thì tôi nhất định phải bán cho anh à?”.

Ánh mắt cậu lạnh lùng, không mang chút tình cảm gì, càng không có ý đứng lên.

Nếu Lục Chí Minh đến cầu xin tử tế, có thể không cần bỏ ra một xu thì cậu cũng suy nghĩ rồi nhường cho cậu ta nhưng cậu ta vừa đến đã hống hách, nói với thái độ bắt buộc người khác nghe theo, cậu làm sao mà nhường được?

“Ô?”, Lục Chí Minh không ngờ Diệp Thiên lại có phản ứng như vậy, thế là cậu ta nhếch miệng, nói với vẻ khiêu khích: “Ý của cậu là không muốn nhường chứ gì?”.

Cậu ta đường đường là cậu hai nhà họ Lục, xưa nay làm gì cũng vô cùng bá đạo, chưa bao giờ phải hỏi ý kiến ai, những người mà cậu ta không thể đắc tội đến bây giờ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, rõ ràng Diệp Thiên không có trong danh sách đó.

“Đương nhiên!”.

Diệp Thiên nói xong, lại cúi đầu nghịch điện thoại tiếp, căn bản không quan tâm biểu cảm của Lục Chí Minh.

Lục Chí Minh nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn.

Trước đó cậu ta bỏ tiền ra mua chỗ ngồi của Diệp Thiên là vì nể mặt Kỷ Nhược Tuyết, không muốn mất đi phong độ lịch lãm, sợ làm mất mặt anh cả, nếu không cậu ta đã đến nhấc luôn Diệp Thiên đến vị trí khác rồi.

Cậu ta cảm thấy bản thân đã nể mặt Diệp Thiên lắm rồi, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại muốn từ chối cậu ta?

“Thằng khốn, tôi bỏ tiền ra mua chỗ ngồi của cậu là vì nể mặt cậu, cậu đừng có kiểu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”.

“Cậu có biết tôi là ai không? Nếu tôi muốn, cho dù không cần bỏ ra một xu tôi cũng có thể ném cậu ra chỗ khác, không có bất kỳ ai dám đứng ra bênh cậu, cậu tin không?”.

Trong giọng nói của cậu ta đã đầy sát khí, hạng người như cậu ta, những người tầm thường đứng trước mặt căn bản không có giá trị, giống như con kiến có thể dí chết bất cứ lúc nào.

Diệp Thiên không thèm cả ngẩng đầu, giọng nói của cậu đã mang vẻ không còn kiên nhẫn được nữa.

“Anh là ai tôi không có hứng muốn biết!”.

“Cầm tiền của anh rồi cút đi, còn nhiều lời nữa giờ tôi sẽ ném anh ra khỏi báy may đấy!”.

Giọng nói của cậu không lớn, nhưng mang uy thế lẫm liệt, bản thân Lục Chí Minh cũng hơi sững sờ, cảm thấy khó tin.

Cậu ta căn bản chưa từng nghĩ có một ngày lại có một thiếu niên dám ăn nói như vậy với cậu ta.

Kỷ Nhược Tuyết ngồi bên cạnh cũng hai mắt chớp chớp, vô cùng ngạc nhiên, Diệp Thiên trông điềm tĩnh nhẹ nhàng, nhưng không ngờ nói năng lại hung dữ đến vậy.

Trong lòng cô ấy cười thầm, Lục Chí Minh ở tỉnh Cán Tây có thể nói là không biết sợ ai, làm gì có ai dám chống lại cậu ta? Không ngờ trên chuyến bay từ tỉnh Kiềm đến Lư Thành lại gặp phải tình huống này!

Nhưng sau đó cô lại lắc đầu, Diệp Thiên nói như vậy đúng là cũng hay đấy, nhưng Lục Chí Minh là người như thế nào chứ, tính cách ra sao cô ấy lại quá hiểu.

Câu nói này của Diệp Thiên coi như đã chọc phải tổ kiến, với phong cách hành sự của Lục Chí Minh, chắc cậu ta sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên.

Quả nhiên, Lục Chí Minh sững sờ một lúc, sau đó ánh mắt hoàn toàn sa sầm lại, trong ánh mắt dấy lên vẻ thù hằn rõ rệt.

“Thằng khốn, xem ra cậu muốn chết rồi!”.

Các ngón tay cậu ta cong lên, khớp xương kêu răng rắc, đang định tóm lấy bả vai Diệp Thiên, đối với cậu ta mà nói muốn nhấc Diệp Thiên lên dễ như nâng một tách trà vậy.

“Lục Chí Minh!”.

Tay cậu ta còn chưa giơ ra, Kỷ Nhược Tuyết ở bên cạnh lại đứng phắt dậy.

“Đang trên máy bay, anh định làm gì thế hả?”.

“Dù sao anh cũng là người nhà họ Lục, trước khi làm gì cũng nên suy nghĩ cho thể diện của nhà họ Lục chứ, nếu để Lục Chí Văn biết anh gây chuyện trên máy bay, anh nghĩ anh ta sẽ có phản ứng như thế nào?”.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào Lục Chí Minh nói gắt lên.

“Nếu anh còn tiếp tục gây chuyện, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Lục Chí Văn, bảo anh ta đến nói chuyện với anh!”.

Lục Chí Minh thấy vậy lập tức rụt tay lại, hai mắt chớp chớp, giữa vùng lông mày lộ ra vẻ sợ hãi.

Nếu nói cả nhà họ Lục, ai có thể khiến cậu ta cảm thấy sợ hãi, thì Lục Chí Văn chính là một trong số đó.

Từ nhỏ cậu ta đã bị Lục Chí Văn dạy dỗ, làm sai bất cứ việc gì, Lục Chí Văn đều sẽ trừng phạt cậu ta bằng hình phạt hà khắc nhất, nếu cậu ta gây chuyện bên ngoài, làm ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà họ Lục, Lục Chí Văn cũng sẽ răn dạy cậu ta một cách nghiêm khắc.

Nghĩ đến đây, cậu ta kìm nén hết cơn tức giận trong người, lườm Diệp Thiên một cái rồi quay người đi về chỗ ngồi phía sau.

Tuy cậu ta thu tay lại, nhưng đã nhớ mặt của Diệp Thiên, Lục Chí Minh cậu ta xưa nay đều là có thù ắt phải trả.

Lục Chí Minh rời đi, Kỷ Nhược Tuyết mới thở phào ngồi xuống.

Cô ấy quay người sang nhìn Diệp Thiên, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Anh cẩn thận chút, cái tên đó là người của nhà họ Lục ở Cán Tây, bụng dạ hẹp hòi lắm, lát nữa xuống máy bay anh ta nhất định sẽ tìm anh trả thù đó!”.

“Lúc xuống máy bay tôi sẽ giúp anh giữ chân anh ta, anh đi nhanh chút là được, đừng có cãi nhau với anh ta, không là người thiệt thòi sẽ là anh đấy!”.

Cô ấy nói những điều này đều là vì muốn tốt cho Diệp Thiên, cô ấy sợ Diệp Thiên tuổi trẻ bồng bột, cuối cùng bị Lục Chí Minh đánh cho tơi bời!

Diệp Thiên hơi nghiêng đầu qua, hừ nhẹ một tiếng, giọng nói vô cùng coi thường.

“Anh ta tốt nhất là nên cầu nguyện, sau khi xuống máy bay đừng có gây sự với tôi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK