“Ông ấy muốn dốc sức bảo vệ học sinh giáo viên Tam Trung, đây là quyết tâm của ông ấy, tôi sẽ không can thiệp!”
“Huống chi đây là duyên phận ân oán giữa ông ấy và Quỷ Vương Tương Tây, chưa đến bước cuối ông ấy cũng không mong người khác nhúng tay!”
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh như hiểu như không nhưng cũng gật đầu, mày khẽ nhíu.
“Vậy nếu hiệu trưởng Lư bị hai người kia khiến bị trọng thương thì sao?”
Diệp Thiên khẽ cười lắc đầu, ánh mắt chợt lạnh lẽo.
“Yên tâm, có tôi ở đây, dù là hiệu trưởng Lư hay bất kỳ ai ở đâu, cũng sẽ không có chuyện gì!”
Lời của cậu sự tự tin to lớn và cả kiêu ngạo, Lục Điềm Hi bên cạnh quả thực không nhịn được nữa, nắm lấy cánh tay Diệp Thiên.
“Đàn anh Diệp Thiên, anh không phải đang đùa chứ? Chẳng lẽ anh có thể đối phó được hai người kỳ quái áo đen kia sao?”
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, khẽ búng nhẹ trán cô.
“Cô nhóc, đừng hỏi nhiều vậy, cứ ngồi yên đó là được!”
Nhìn thấy nụ cười tự nhiên và ấm áp của Diệp Thiên, không hiểu sao Lục Điềm HI cảm thấy an tâm trong lòng hơn, những vẫn cảm thấy nghi hoặc.
Diệp Thiên, thực sự có năng lực đối phó được hai người kỳ lạ kia sao? Dù sao Diệp Thiên có lợi hại ra sao thì cũng chỉ là một người trẻ chưa đến hai mươi tuổi, chỉ lớn hơn cô ấy hai, ba tuổi thôi đấy!
Lời nói của mấy người bên này âm lượng không lớn, những người khác đều không nghe thấy, những người khác trong hội trường lúc này đều nhìn chằm chằm lên trời, không dám có hành động gì.
Không ít nữ sinh đều chắp hai tay, hy vọng Lư Chính Vũ có thể đại phát thần uy, đánh bại triệt để hai người kỳ quái áo đen kia.
Trên bầu trời, chưởng màu đen tràn ngập ánh đen, hoàn toàn áp chế bức tường chắn ánh vàng, ngay sau đó một âm thanh vang dội vang lên, bức tường chắn ánh vàng lập tức tan vỡ.
“Răng rắc!”
Chưởng tay màu đen phá vỡ tầng mây, trong tầng mây, hai mắt Lư Chính Vũ lạnh lẽo, một tay để trước ngực đẩy ngang ra.
“Kim Quang Ấn!”
Tổ tiên nhà họ Lư ông ta chính là một đệ tử tục gia của Phật Môn Mật Tông thời Đường, nhưng lại rất xuất chúng nổi bật, thông hiểu rất nhiều võ học Phật gia, sau đó kết hợp với bản thân, sáng tạo ra bộ võ học độc quyền thuộc về nhà họ Lư.
Với tuyệt kỹ nhà họ Lư, gần như đều có vài phần thuộc tính Phật môn nhưng lại vô cùng uy lực.
Sau khi ông ta vung tay ra, một luồng sáng vàng với những chữ Phạn bay ra khỏi tầng mây, đối chọi với chưởng tay màu đen.
Ban đầu ông ta ngưng tụ bức tường ánh sáng vàng chẳng qua vì phát ra ánh sáng vàng làm bước đệm, Kim Quang Ấn vừa đánh ra lập tức ngắn cách không gian, trước sau như một, mang theo sức lực hung hãn, đánh mạnh chưởng tay màu đen liên tục lùi lại.
“Ồ?”
“Như vậy rất tốt, có thể khiến hai anh em chúng tôi thưởng thức mùi vị trả thù triệt để!”
Vừa dứt lời, ông ta nâng tay phải lên, năm ngón tay mở ra, lập tức đẩy sang tay trái mình.
Giữa hai bàn tay, vô số chân khí màu đen từ cánh tay trườn lên trên, tiến đến trên chưởng tay màu đen kia, lập tức, hai màu đen vàng chói mắt trên không, là sóng sức mạnh dao động khắp bốn phương.
Rất nhiều học sinh đều ngẩng đầu nhìn trời, chỉ nhìn thấy vầng sáng hai màu vàng đen xoay lượn!
“Không ngờ, Qủy Vương Tương Tây năm đó chỉ dùng Quy Vu Chi Thuật mê hoặc người đời bây giờ cũng có tu vi cỡ này!”
Lư Chính Vũ cảm thấy phía trước truyền đến từng đợt áp lực, cánh tay khẽ run, càng cảm thấy không ổn.
Hai người này, bất kỳ người nào cũng có thể so sánh với ông ta, một người Quỷ vương Đoạt Phách ra tay thì ông ta đã phải dùng hết sức lực đối phó, nhưng bên cạnh còn có một Quỷ vương Phệ Nhật như hổ rình mồi chưa từng ra tay, trận chiến này, hung hiểm khó dò
Âu Hạo Thần vẫn luôn xem Diệp Thiên là kẻ địch cả đời, là đối thủ một đời, lúc này cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng xoay chuyển, đã
sớm có tính toán.
“Dù là ai thắng ai thua, mình cũng sẽ bái người thắng làm thầy, nhất định mình phải sở hữu sức mạnh tuyệt thế như vậy!”
“Diệp Thiên, tôi sẽ dùng sức mạnh như vậy đánh bại cậu thực sự, rồi sẽ đứng trên đầu cậu!”
Ở trong mắt Âu Hạo Thần, bây giờ, trong hai phe Lư Chính Vũ hay Quỷ Vương Tương Tây đang đứng phía chân trời dù là ai thì đều đã không cần phân rõ chính hay tà rồi.
Dưới cái nhìn của cậu ta, sức mạnh đạt đến cảnh giới như vậy đã có thể chi phối tất cả, có thể coi nhẹ đạo đức luật pháp, muốn làm gì thì làm.
Cậu ta đã từng cảm thấy tiền tài, quyền lực, quan hệ mới là mục tiêu mà cậu ta cần phải phấn đấu, nhưng bây giờ một khoảng trời rộng lớn bày ra trước mắt cậu ta.
Đứng trước một sức mạnh hủy diệt đủ để nghiền nát tất cả mọi thứ như vậy, tiền tài quyền lợi cũng chỉ là một cái phẩy tay, còn cần gì phải a dua nịnh hót? Cần gì phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc?
Nếu người nào không phục, vung chưởng là có thể giải quyết, nếu người nào bất kính, lật tay là có thể giết chết, đây mới là chi phối thật sự.
Có sức mạnh như vậy thì cần gì tiền tài quyền thế làm nền? Cho dù là giàu nhất thế giới hay cường quốc lớn mạnh, e rằng đều phải cúi mình mà kết thân lấy lòng.
Trong mắt cậu ta lóe lên ánh sáng hưng phấn, càng thêm nóng bỏng, cho đến bây giờ Diệp Thiên vẫn là bóng mờ và ác mộng của cậu ta, cậu ta luôn muốn một ngày nào đó có thể vượt qua Diệp Thiên, nhưng thân phận của Diệp Thiên lại quá mức lớn mạnh.
Cậu Diệp tỉnh Xuyên, hiệu triệu quần hùng; chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, nắm giữ của cải sánh ngang đất nước. Hai thân phận nặng ký này, cho dù là cái nào thì cậu ta cũng không thể theo kịp, nhiều khi cậu ta còn cảm thấy lực bất tòng tâm, không có hi vọng.
Nhưng bây giờ, hi vọng đang ở ngay trước mặt cậu ta, chỉ cần cậu ta có thể khống chế hai sức mạnh siêu phàm nhập thánh này, vậy chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên thì như thế nào? Cậu Diệp tỉnh Xuyên thì sao? Còn không phải trở tay là có thể tiêu diệt à?
Đỗ Giai Giai và Vương Viện Viện núp ở sau lưng Âu Hạo Thần, mặc dù cơ thể run rẩy nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trên bầu trời.
Không thể nghi ngờ, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vẽ nên một nét vẽ cực kỳ rung động trong cuộc đời bọn họ, đủ để thay đổi nhân sinh quan vẫn luôn kiên cố vững chắc trong lòng bọn họ.
Giấc mộng võ hiệp giấu kín trong lòng bọn họ đã lâu lại lần nữa thức tỉnh, bọn họ tận mắt chứng kiến cuộc chiến giữa Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sức mạnh to lớn có thể rung chuyển đất trời, loại cảm xúc khao khát đang dần nảy sinh phát triển trong trái tim bọn họ.
Không chỉ bọn họ, rất nhiều học sinh và giáo viên Tam Trung ở đây đều cảm thấy rung động khiếp sợ, lại cũng cảm thấy kích thích tò mò, bọn họ đều tưởng tượng rằng bản thân có thể bay lượn trên bầu trời, nắm giữ sinh linh trong lòng bàn tay.
Tất cả mọi người đang chú ý trận chiến trên bầu trời, nhưng Lục Điềm Hi lại nhìn chằm chằm Diệp Thiên không dời, đôi mắt mở lớn không chớp lấy một cái.
Cô ấy rất muốn biết, đàn anh mang theo vẻ thần bí được Đỗ Giai Giai đánh giá là rồng thần trên trời này có phải thật sự có khả năng có thể cứu vớt muôn người khỏi nước sôi lửa bỏng hay không.
“Uỳnh!”
Trên bầu trời, tiếng nổ cực lớn truyền lại, ánh sáng đen trên hai tay Quỷ Vương Đoạt Phách vô cùng nồng đậm, lại lần nữa đẩy ra.
“Hắc Ma Thủ!”
Không gian trước người ông ta lập tức bị khí đen bao phủ, bên trong khí đen truyền ra tiếng kêu khóc của hàng trăm con quỷ, giống như Tu La luyện ngục, muốn cắn nuốt tất cả.
Một bàn tay màu đen ẩn chứa kịch độc từ trong sương đen nhô ra, tựa như vây kín một phương đất trời, đột nhiên ấn xuống người Lư Chính Vũ.
“Như Lai tam thức - Phật quang phổ chiếu!”
Ánh mắt Lư Chính Vũ bình tĩnh mà sâu thẳm, hai tay đan chéo nhau, ngón cái và ngón út niết lại với nhau, ba ngón còn lại duỗi chìa ra ngoài, xoay một cái trước mắt mọi người, chỉ thấy trên không trung trăm mét, một hư ảnh của Như Lai Phật Tổ ẩn hiện sau lưng ông ta.
Hư ảnh này lóe lên ánh sáng màu vàng, cao chừng mấy chục trượng, ông ta đánh ra một chưởng, mây mù lập tức bị thổi tan, giống như cội nguồn của trời đất vạn vật, chỉ thấy bàn tay lớn ẩn chứa Phật quang và bàn tay màu đen va chạm với nhau.
“Rầm rầm!”
Hai nguồn sức mạnh va chạm nhau trên không trung, mây mù xung quanh bị nổ thành vô số hình dạng, cuộn trào theo chiều gió, thổi mạnh khiến cửa sổ của hội trường bay phần phật, một số kính thủy tinh yếu ớt còn bị vỡ vụn ngay lập tức.
Hai bàn tay khổng lồ không ai nhường ai, kiên trì giữ vững trên không trung, hai người điên cuồng thúc giục chân nguyên, ánh đen ánh vàng vô cùng chói lóa, chia đôi đất trời.
“Hừ, Lư Chính Vũ, trăm năm trước ông còn có thể chiếm ưu thế vững vàng áp đảo tôi, trăm năm sau, cuối cùng ông cũng không thể chống lại bào mòn của thời gian!”
“Bây giờ ông đã không còn sức mạnh thống trị như ngày xưa nữa rồi!”
Giọng điệu của Quỷ Vương Đoạt Phách mang theo thoải mái, dường như chẳng thèm để ý đến sức mạnh của Lư Chính Vũ.
Mặc dù Lư Chính Vũ cũng tỏ ra hời hợt, nhưng trên mặt đã mang theo chút buồn rầu.
“Nguy rồi, nếu trong khoảng thời gian ngắn không cách nào giành được thắng lợi thì sẽ bị bọn họ kéo vào trận chiến lâu dài, trải qua trăm năm, không biết hai tên ma đầu này đã tu luyện khắc khổ như thế nào mà có thể tăng cao tu vi đến mức độ như vậy!”
Ông ta càng nghĩ càng hoảng sợ, ở Lư Thành, ngoại trừ ông ta đã không còn vương cấp nào khác, hơn nữa cho dù có thì cũng chưa chắc đạt đến trình độ có thể chống lại hai vương cấp trăm năm này.
Ông ta bắt đầu lo lắng cho nhà họ Lư và thầy trò Tam Trung, nếu như ông ta thua ở đây, dựa vào thủ đoạn của hai tên ma đầu này, cũng không biết sẽ đối xử với các học sinh và con cháu của ông ta như thế nào.
Nhìn vào thủ đoạn tàn nhẫn khi hai người này thống trị Địa Vực Tương Tây năm đó, có chuyện gì mà bọn họ không làm được?
“Giao đấu cùng tôi mà còn dám phân tâm, lão già kia, ông kinh thường tôi à!”
Trong lúc ông ta đang miên man suy nghĩ, tâm trạng hơi hỗn loạn, chân nguyên đang kéo dài không dứt cũng xuất hiện sơ hở nho nhỏ, nhưng cao thủ so chiêu, sai một li đi ngàn dặm, chỉ một chút thay đổi nho nhỏ trên khuôn mặt cũng đã bị Quỷ Vương Đoạt Phách nhìn ra.
Ông ta thầm giật mình, bỗng nhiên Quỷ Vương Đoạt Phách bước lên một bước, lúc này trên hai bàn tay ông ta quấn đầy ánh sáng đen, cùng lúc đó bàn tay màu đen khổng lồ mọc ra vô số xúc tu quấn lấy toàn bộ bàn tay màu vàng.
“Phá!”
Quỷ Vương Đoạt Phách vừa hét một tiếng, bàn tay ánh vàng hoàn toàn bị ánh sáng đen bao phủ, sau đó rầm rầm nổ tung.
Lư Chính Vũ thầm nghĩ không ổn, loại quyết đấu đỉnh cao như này không cho phép có chút xíu sơ hở, chút xíu phân tâm nào, nhưng khoảnh khắc phân tâm vừa rồi đã khiến ông ta mất đi cơ hội, bị Quỷ Vương Đoạt Phách tìm được sơ hở, một chiêu đánh tan thế tấn công của ông ta.
Lúc này ông ta kêu lên một tiếng đau đớn, bàn chân đạp liên tục mười bước trên không trung mới đứng vững lại được, sắc mặt cũng đỏ bừng lên.
“Lão già, hôm nay đánh giết ông trước đã, chờ sau khi giải quyết ông xong, Điển Vinh, Trí Đức và cả Long Định Thiên, chúng tôi sẽ tìm từng người một, tiêu diệt toàn bộ bọn họ!”
“Bây giờ tôi muốn phế bỏ tu vi của ông, cho ông nếm thử cảm giác từ vương cấp cao xa vời vợi xuống làm người bình thường là như thế nào!”
Ánh mắt Quỷ Vương Đoạt Phách đỏ rực, sát ý cuộn trào, ông ta lại bước lên một bước, khói đen đậm đặc dần dần ngưng tụ từ chân lên tận đỉnh đầu, hóa thành một chiếc chùy nặng trịch dài hơn mười trượng.
“Phệ Hồn Chi Chùy!”
Các học sinh giáo viên của Tam Trung ngẩng đầu nhìn trên trời, nghẹn lại không dám phát ra tiếng nào.
“Kim Quang Bích!”
Chùy lớn tấn công vô cùng mãnh liệt, khí thế lớn mạnh sức lực hùng hậu, ẩn chứa chân nguyên không gì sánh nổi của Quỷ Vương Đoạt Phách, đồng tử Lư Chính Vũ co rụt lại, khẽ quát một tiếng, chắp tay ngăn ở trước ngực, một vầng sáng vàng ngưng tụ trước người, hình thành một vòng phòng hộ hình vòng cung, bảo vệ ông ta.
Trong giây phút tường ánh sáng màu vàng được hình thành, chùy nặng đã nện xuống.
“Keng!”
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc truyền ra, gần như tất cả mọi người đều bịt kín lỗ tai.
Chùy nặng rơi xuống, vòng sáng vàng bị đập lắc lư kịch liệt, mơ hồ xuất hiện vết nứt, bản thân Lư Chính Vũ cũng không chống đỡ được sức mạnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống này, cơ thể nhanh chóng lao xuống, rơi vào trong hội trường.
“Rầm!”
Mặc dù bị sức mạnh khổng lồ đánh rơi, nhưng Lư Chính Vũ vẫn nhanh chóng đứng vững lại, chỉ là sàn nhà trên sân khấu của hội trường đã bị giẫm nát, lộ ra một hố to sâu đến nửa thước.
Rất nhiều thầy trò đều đang chăm chú nhìn, đều tỏ ra hoảng sợ.
Lư Chính Vũ, cũng là hiệu trưởng vĩ đại nhất trong lịch sử Tam Trung bọn họ, chẳng lẽ thua rồi sao?
“Lão già kia, còn có thể chặn được một kích này của tôi, coi như ông vẫn có chút bản lĩnh!”
Trên bầu trời, Quỷ Vương Đoạt Phách lạnh lùng nhìn xuống, giọng điệu mang theo khinh thường, Quỷ Vương Phệ Nhật thì khoanh hai tay lại, trên mặt đều là trêu tức.
Giờ phút này Lư Chính Vũ đã là nỏ mạnh hết đà, cá nằm trong chậu.
“Không xong rồi!”
Lư Chính Vũ đang muốn bay người lên, thi triển tuyệt kỹ cuối cùng liều mạng với bọn họ, khi ông ta đang vận chuyển chân nguyên, cảm giác đau đớn từ bụng dưới lan ra tạng phủ xung quanh khiến ông ta dừng bước.
“Không xong rồi, vết thương cũ lại tái phát, vì sao lại đúng vào lúc này chứ!”
Ông ta cố gắng vận chuyển chân nguyên, muốn đè nén vết thương xuống, lấy mạng đổi mạng, đã đến nước này, đây là chuyện duy nhất mà ông ta có thể làm.
Ông ta âm thầm thề, hôm nay cho dù phải thiêu đốt sinh mạng, ông ta cũng nhất định phải khiến một trong Quỷ Vương Tương Tây bị thương nặng ngã xuống.
Khi ông ta khép năm ngón tay lại, chuẩn bị thiêu đốt sinh mạng liều chết đến cùng, một giọng nói trẻ trung từ bên cạnh truyền đến.
“Hiệu trưởng Lư, trận chiến này nhường cho tôi nhé?”
“Hiệu trưởng Lư, trận chiến này, nhường cho tôi nhé?”
Tiếng nói vang vọng hội trường, tất cả học sinh giáo viên đang tuyệt vọng lo lắng vì Lư Chính Vũ đã hoàn toàn rơi xuống thế yếu, nhưng tiếng nói vừa xuất hiện, mọi người đều quay đầu nhìn lại.
“Đàn anh Diệp Thiên?”
Không ít người thì thầm gọi ra, người vừa lên tiếng chính là Diệp Thiên.
Ánh mắt của cậu trầm lặng, một tay chắp ra đằng sau, bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hội trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nói không lên lời, ngơ ngác nhìn Diệp Thiên.
Bọn họ cảm thấy Diệp Thiên điên rồi!
Quỷ Vương Tương Tây và Lư Chính Vũ quyết đấu trên không trung, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang sức mạnh có thể bổ núi phá đất, mọi người đều biết, mà cũng đều đã tận mắt nhìn thấy.
Dưới sức mạnh như vậy, con người bọn họ cũng chỉ là sâu là kiến yếu ớt, là sinh linh thấp bé nhất, hoàn toàn không có quyền nói chuyện. Mà Diệp Thiên, mặc dù là học sinh đứng đầu đã từng vang bóng một thời trong ngôi trường Tam Trung này, nhưng sao có thể so sánh với nhân vật đáng sợ không thể miêu tả được kia?
Chỉ sợ một chưởng của đối phương cũng đã có thể đập Diệp Thiên thành thịt nát xương tan, trở thành một cái xác không hồn, vậy mà Diệp Thiên còn nói muốn Lư Chính Vũ tặng trận chiến này cho cậu?
“Diệp Thiên? Cậu ta đứng trên cao lâu quá nên ngốc rồi hả?”
Ba người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải nhìn về phía Diệp Thiên, đây chính là suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Diệp Thiên là Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên, chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên, bọn họ đều biết rất rõ ràng những chuyện này, nhưng dù vậy, khi đối mặt với quái vật siêu phàm thoát tục như Quỷ Vương Tương Tây, địa vị thân phận cũng chỉ giống như hổ giấy, căn bản không đáng nhắc đến.
Một cú đấm cú đá của đối phương đã đủ để giết chết cậu mười lần rồi, còn nói gì đến tiền tài và quyền thế?
“Đàn anh Diệp Thiên, anh ấy là…”
Vương Viện Viện nhìn Diệp Thiên, ánh mắt không ngừng thay đổi, bàn tay che kín đôi môi đỏ, mặc dù Đỗ Giai Giai đánh giá Diệp Thiên cực cao, nhưng tình huống bây giờ đâu phải tình huống mà một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi như Diệp Thiên có thể đối phó?
Dưới cái nhìn của cô ta, dù cho Diệp Thiên có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nào đánh lại được lão quái vật hàng trăm tuổi này?
Trái lại là Đỗ Giai Giai bên cạnh cô ta, đôi mắt đẹp sâu thẳm lại càng thêm trầm tĩnh.
Ở thủ đô, Diệp Thiên tung hoành ngang dọc không ai bì nổi, ngay cả nhà họ Giang ngông cuồng kiêu ngạo cũng bị đuổi ra khỏi cửa, trong vòng mười năm không được bước vào thủ đô nửa bước, một mình áp đảo bảy vị tướng quân, ba vị bí thư tỉnh hợp sức cũng không cách nào đánh ngã Diệp Thiên, trong lòng cô ta có loại mong đợi, có lẽ Diệp Thiên có thể đối phó với hai ma đầu này.
“Đàn anh Diệp Thiên, anh ấy thật sự đứng ra?”
Lục Điềm Hi ở bên cạnh Diệp Thiên, bàn tay nhỏ siết chặt, tỏ ra vô cùng căng thẳng, bây giờ cô ấy vừa chờ mong lại vừa lo lắng. Sợ lần này Diệp Thiên đứng ra là tự hủy diệt chính mình, nhưng cô ấy cũng rất muốn được mở rộng tầm mắt, xem Diệp Thiên có thật sự đối phó được với Quỷ Vương Tương Tây hay không.
Bên phía ban giám hiệu nhà trường, hiệu trưởng Tam Trung nhìn thấy Diệp Thiên thì khẽ nhếch miệng.
Ông ta vẫn nhớ rõ ràng, hơn một năm trước, Diệp Thiên đã hoàn thành bài xét tuyển đặc biệt của Đại học Thủ Đô ngay trước mặt ông ta và chủ nhiệm Phó của đại học Thủ Đô, giành được điểm tối đa.
Nhưng bây giờ, ông ta cũng không rảnh nhớ lại chuyện cũ, chỉ muốn gọi Diệp Thiên mau mau ngồi xuống, tránh cho bị Quỷ Vương Tương Tây chú ý đến, tự hủy tương lai sau này.
Lư Chính Vũ vốn đang chuẩn bị thiêu đốt sinh mạng để liều chết đến cùng, nghe thấy vậy thì chợt dừng lại, chân nguyên trong cơ thể cũng lắng xuống.
“Cậu?”
Ông ta dời mắt nhìn Diệp Thiên, trong ánh mắt ngang theo mấy phần nghi ngờ.
Diệp Thiên gật đầu trả lời: “Hiệu trưởng Lư, dựa vào thân phận của ông, đánh một trận với bọn họ cũng coi như xem trọng bọn họ rồi, loại người này giao cho tôi xử lý đi!”
Mọi người xung quanh tiếp tục khiếp sợ, nghe giọng điệu của Diệp Thiên, dường như hoàn toàn không coi Quỷ Vương Tương Tây ra gì.
Âu Hạo Thần nhìn Diệp Thiên, lắc đầu ngao ngán.
“Thằng nhóc này, thật sự cảm thấy thân phận của mình có tác dụng à? Đối phương dám ra tay ở nơi công cộng như trường học, dám vây nhốt hơn nghìn học sinh giáo viên trong trường, lại sẽ để mắt đến cậu ta sao?”
“E rằng người quyền cao chức lớn trong tỉnh đến, người giàu số một Hoa Hạ đến cũng bị dọa run lẩy bẩy, đừng bảo là cậu ta muốn lấy thân phận Diệp tiên sinh ra để kiềm chế đối phương đấy? Đúng là nực cười?”
Giây phút này, kính sợ của Âu Hạo Thần đối với Diệp Thiên đã giảm xuống rất nhiều, trái lại còn cảm thấy Diệp Thiên rất buồn cười.
“Cậu tên là gì?”
Lư Chính Vũ cũng không từ chối ngay mà hỏi ngược lại.
Vừa rồi ông ta đã chú ý đến Diệp Thiên, cảm thấy Diệp Thiên không phải người bình thường, nhưng lại không cách nào nhìn thấu, bây giờ Diệp Thiên chủ động lên tiếng xin đánh khiến ông ta càng thêm chắc chắn phỏng đoán trong lòng.
“Diệp Thiên!”
Diệp Thiên trả lời ngắn gọn mà đanh thép, ánh mắt vẫn sâu thẳm bình tĩnh như cũ.
“Diệp Thiên…”. Lư Chính Vũ nheo mắt lại, dường như đang nghĩ đến điều gì, ngay sau đó, hai mắt đột nhiên sáng lên.
“Diệp?”
“Ha ha! Tốt, tốt quá rồi!”
Mọi người thấy Lư Chính Vũ đột nhiên cười lớn thì đều ngơ ngác.
Câu nói kế tiếp của Lư Chính Vũ càng khiến bọn họ ngây ngẩn cả người.
“Không ngờ đứng sau Tam Trung Lư Thành tôi lại có nhân vật tuyệt thế nhường này, thực sự là phúc của Tam Trung!”
“Vậy trận chiến này nhờ cả vào cậu!”
Lư Chính Vũ nói xong, dường như toàn thân đều thả lỏng, khí thế trên người cũng thu lại, phút chốc đã trở lại thành một cụ già bình thường.
“Cái gì?”
Lời nói của Lư Chính Vũ khiến cho tất cả thầy trò đều trừng to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ không thôi.
Thế mà Lư Chính Vũ lại để Diệp Thiên đánh thay ông ta, giống như hoàn toàn tin tưởng Diệp Thiên, chuyện này là thế nào?
“Có phải hiệu trưởng Lư điên rồi hay không?”
Mấy người Âu Hạo Thần liếc nhau, đều thấy không thể tưởng tượng nổi trong mắt đối phương.
Ánh mắt Đỗ Giai Giai vẫn luôn dừng lại trên người Diệp Thiên, cô ta có một linh cảm, có lẽ hôm nay cô ta sẽ được chứng kiến phong thái thật sự của Diệp Thiên.
“Cảm ơn!”
Diệp Thiên nâng hai tay lên, chắp tay thi lễ với Lư Chính Vũ, cậu biết chắc chắn Lư Chính Vũ đã đoán ra thân phận của cậu rồi, nếu không cũng sẽ không yên tâm giao trận chiến liên quan đến tính mạng hơn nghìn thầy trò này cho cậu.
Lư Chính Vũ còn chưa trả lời, tiếng cười lớn từ trên bầu trời truyền xuống, Quỷ Vương Tương Tây đã đáp người xuống, hiện đang lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người.
“Lư Chính Vũ, tôi thấy ông đúng là già người hồ đồ rồi!”
“Để một thằng nhóc tóc chưa mọc đủ chiến đấu thay ông, ông muốn chơi trò hề gì vậy?”
Trên mặt Quỷ Vương Đoạt Phách mang theo nụ cười lạnh lùng nói.
“Trò hề?”, Lư Chính Vũ nghe vậy thì khẽ lắc đầu: “Nói thật, tôi chưa từng tin tưởng thứ gọi là vận mệnh, nhưng hôm nay, tôi không thể không nói, vận mệnh của hai người các ông thật sự không tốt!”
Ông ta giơ ngón tay chỉ vào Diệp Thiên, nét mặt tràn đầy tươi cười.
“Có cậu ta ở đây, hôm nay các ông chỉ có thể tốn công vô ích!”
“Hả?”. Đồng tử Quỷ Vương Tương Tây hơi co lại, rốt cuộc nhìn về phía Diệp Thiên.
Bọn họ hiểu rất rõ tính cách của Lư Chính Vũ, từ trước đến giờ Lư Chính Vũ chưa từng nói khoác, cũng chưa từng nói dối lừa người, luôn là một lời chắc như đinh đóng cột.
Ông ta đã đánh giá Diệp Thiên như vậy, điều này chứng minh Diệp Thiên thật sự có tuyệt kỹ tương xứng, nhưng bọn họ cũng âm thầm cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên còn rất trẻ, có bản lĩnh gì mà khiến Lư Chính Vũ coi trọng như vậy? Còn bằng lòng để cậu ta đánh thay ông ta?
“Người trẻ tuổi, cậu là ai?”
Quỷ Vương Đoạt Phách nheo mắt lại hỏi Diệp Thiên.
Diệp Thiên vẫn đứng trên ghế khách quý, bên cạnh là mấy cô gái xinh đẹp vây quanh, cậu khẽ nghiêng đầu, giọng điệu lạnh buốt như băng.
“Người đã sắp chết, không cần hỏi nhiều!”
Chữ cuối cùng rơi xuống, cậu chìa bàn tay như bạch ngọc ra, sau đó năm ngón tay khép lại, tung ra một quyền.
“Uỳnh!”
Một luồng sức mạnh hệt như thú dữ thời hồng hoang bộc phát, đột ngột phun lên, sắc mặt Quỷ Vương Tương Tây đồng thời thay đổi!
Diệp Thiên tung cú đấm, luồng sức mạnh điên cuồng lao qua đỉnh đầu đám đông tạo thành một cột khí cực lớn và đập về phía Quỷ Vương Tương Tây.
“Cái gì?”
Cảm nhận được luồng gió cực mạnh thổi tới, Quỷ Vương Tương Tây tái mặt, sau đó Quỷ Vương Đoạt Phách ra tay trước, một luồng khí đen dâng lên trong bàn tay phải và đập mạnh về phía trước.
“Ầm!”
Hai luồng sức mạnh va chạm trong không trung, ánh sáng chơi mắt bạo phát, luồng áp lực cực mạnh từ trên đỉnh đầu đè xuống khiến cho học sinh và giao viên đồng loạt ôm đầu và tưởng rằng bản thân đã bị nguồn sức mạnh kia đánh bay.
“Rầm!”