Chùm năng lượng đó đã đến phía trên không biệt thự nhà họ Âu, chỉ cần tiến thêm chút nữa là có thể nuốt chửng tất cả mọi người ở bên trong biệt thự.
Âu Nhã Nhược là một đại ma pháp sư, giây phút cô ta phản ứng lại, lập tức quét bay hình tượng nữ thần lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường, không kìm được kêu lên thất thanh.
Chết, cô ta có thể chấp nhận, nhưng cô ta thật sự không muốn biến thành bộ xương trắng sau khi chết. Cách chết xấu xí như vậy làm cô ta vô cùng sợ hãi.
Những người khác đều tràn đầy tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chùm năng lượng màu đen đại diện cho cái chết đó giáng xuống.
Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên bước lên trước một bước, kéo Âu Nhã Nhược ra sau lưng. Còn cậu đứng phía trước mọi người, đối mặt với chùm năng lượng màu đen chứa tử khí vô tận.
Trong mắt cậu không có sự chùn bước hay hoảng sợ nào, cứ vậy mặc cho chùm năng lượng màu đen chạm vào cơ thể mình.
“Ầm!”.
Ánh sáng màu đen rực rỡ bùng lên, Diệp Thiên bị nuốt chửng trong chùm năng lượng, không còn thấy bóng dáng. Khoảnh khắc đó, chùm năng lượng cũng dừng lại, đứng nguyên tại chỗ.
Âu Nhã Nhược đứng ngay phía sau, nhìn thấy cảnh ấy, mắt cô ta trợn trừng như sắp nứt ra, gào lên thảm thiết.
“Diệp Thiên, đừng!”.
Tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp biệt thự nhà họ Âu. Giây phút nhìn thấy Diệp Thiên bị chùm sáng màu đen nuốt chửng, Âu Nhã Nhược cảm thấy trái tim như bị cắt mất một góc, cơn đau vô tận dâng lên khiến gương mặt cô ta gần như méo mó.
Cảm giác này trước nay chưa từng có, thậm chí lúc cô ta sắp chết, cô ta cũng không đau khổ như vậy.