Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.




“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.




“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.




“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.




“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.




“Từ bây giờ, lối vào này sẽ do Tiên Hồ Tông chúng tôi nắm giữ, bất cứ ai muốn vào trong cũng phải được sự đồng ý của Tiên Hồ Tông chúng tôi, các vị thấy thế nào?”.





Nghe Nguyệt Mị nói, các cao thủ tu sĩ đều kinh ngạc.





Ngũ đại thượng tông xưng bá trên sao Ly đã một nghìn năm, xưa nay phong cách hành sự rất bá đạo. Ý của Nguyệt Mị là muốn chiếm lối vào di tích nơi này về cho riêng mình, xác lập nó là trận địa của Tiên Hồ Tông.





Ở đây còn có vài vị kim đan tam phẩm và kim đan nhị phẩm, sâu trong đáy mắt bọn họ đều hiện lên vẻ bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng bác bỏ.





Bởi vì bọn họ biết rõ, muốn vào được di tích này, chỉ có ngũ đại thượng tông mới có năng lực ứng phó. Nếu nhóm người của Tiên Hồ Tông có thể đánh bại tàn hồn của Mộ Chủ Bắc Hoang, vậy Tiên Hồ Tông chiếm cứ lối vào nơi này cũng không có gì để nói.





Vừa nghĩ đến đó, mấy vị kim đan đều im lặng, những người khác càng không dám dị nghị, đồng loạt cúi đầu xuống.





Thấy mọi người đều ngầm đồng ý, đôi mắt đan phượng hẹp dài của Nguyệt Mị cong lên một độ cong quyến rũ, rõ ràng rất hài lòng với việc này.





“Nếu các vị đã không có gì dị nghị, vậy thì Tiên Hồ Tông chúng tôi sẽ ra tay mở đường cho mọi người!”.





Dứt lời, ả ta trở tay, giữa lòng bàn tay ả ta hiện ra một ngọc phù màu vàng, chuẩn bị ra tay đối phó tàn hồn.





Đúng lúc đó, một giọng nói cực kỳ đột ngột vang lên, to rõ vang xa.





“Bọn họ không dị nghị không có nghĩa là tôi không có!”.





Giọng nói không đúng lúc này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra, vô cùng ngạc nhiên.





Bây giờ Tiên Hồ Tông nắm giữ lối vào này đã thành kết cục đã định, thế mà còn có người đứng ra phản đối?





Trong thời gian ngắn, vô số ánh mắt di chuyển sang đội ngũ của Hiên Viên Điện, người lên tiếng chính là Diệp Thiên.





“Ồ?”.





Nguyệt Mị dừng chân, hai mắt ả ta nheo lại, cuối cùng dừng trên người Diệp Thiên, nhưng lại không biết đó là nhân vật nào.


Khi ả ta nhìn thấy Ôn Thắng Nam đứng phía sau Diệp Thiên thì mới hiểu ra.





“Ôn Thắng Nam? Các người là người của Hiên Viên Điện?”.





Ôn Thắng Nam chạm ánh mắt với Nguyệt Mị, khí thế mạnh mẽ ngày thường hoàn toàn biến mất, ngược lại rụt cổ đứng phía sau Diệp Thiên, có vẻ như cô ta rất sợ Nguyệt Mị.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK