Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quách Dương, người đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ với biệt danh ‘Cuồng Thương’ nhìn thấy sáu Thiên Sát trong nháy mắt bị chết mất bốn, hai người bị thương thì ánh mắt lập tức thay đổi và trợn tròn hai mắt.

Chí tôn võ thuật bình thường chỉ có thể phóng nội lực chừng hơn chục thước đã là cực hạn rồi. Nhưng Diệp Thiên chỉ với cái phất tay áo đã có thể đạt đến hơn ba mươi thước với sức mạnh vô cùng khủng khiếp, một chưởng rẽ đất, đánh đến mức một vùng đất lớn bị chấn động mạnh, khiến cho bốn chí tôn võ thuật tan xương nát thịt. Sức mạnh như vậy quả thực đã làm mới nhận thức của ông ta.

Ông ta tung hoành ở Hoa Hạ hàng chục năm cũng chưa từng nhìn thấy cao thủ nào có sức mạnh khủng khiếp như vậy.

"Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!"

Đường đường là gia chủ nhà họ Lục ở Cán Tây, là một cao thủ chí tôn võ thuật đứng thứ năm trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ lại bất chợt chắp tay khom lưng hành lễ với Diệp Thiên với thái độ vô cùng cung kính.

"Đế Vương?"

Ngay khi hai chữ này nói ra, hầu như tất cả mọi người đều chấn động. Ở Hoa Hạ này, người được gọi là Đế Vương chẳng phải chính là vị đứng đầu Hoa Hạ, là người đứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ kia sao?

Đôi mắt đẹp của Kỷ Nhược Yên không khỏi run lên, thân thể thanh tú đông cứng lại, chỉ có bóng lưng quen thuộc của Diệp Thiên lọt vào tầm mắt.

Trước khi Diệp Thiên nói Lư Thành là địa bàn của mình, cô ta đã mơ hồ đoán được rồi, bây giờ nhìn thấy Lục Thiên Thư chắp tay cúi chào Diệp Thiên, cô ta hoàn toàn hiểu ra.

"Diệp Lăng Thiên, cậu ta thật sự là Diệp Lăng Thiên sao?"

Mặc dù sự thật trước mắt đã quá rõ ràng, Kỷ Nhược Yên vẫn cảm thấy không thể tin được, tay cô ta không ngừng run lên.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên là khi Diệp Thiên đưa Kỷ Nhược Tuyết trở lại nhà họ Kỷ, lúc đó Diệp Thiên đang mặc một bộ đồ vải lanh, trên người còn có nhiều lỗ thủng, trông giống y như một người ăn xin, cô ta đương nhiên cảm thấy khinh bỉ.

Nếu không phải vì Diệp Thiên đã cứu Kỷ Nhược Tuyết và nói rằng có thể chữa khỏi mắt cho Kỷ Nhược Tuyết thì ngay cả tư cách nói chuyện với cô ta cậu cũng sẽ không bao giờ có.

Sau đó, Diệp Thiên đã tìm được thuốc chữa khỏi đôi mắt cho Kỷ Nhược Tuyết. Bố cô ta là Kỷ Viễn Hồng định làm theo nguyện vọng của Kỷ Nhược Tuyết, gả Kỷ Nhược Tuyết cho Diệp Thiên. Nhưng cô ta lại kiên quyết phản đối, cuối cùng cô ta và Kỷ Viễn Hồng cùng nhau nói dối với Kỷ Nhược Tuyết rằng Diệp Thiên đã chết.

Tất cả những điều này là do cô ta chưa bao giờ coi trọng Diệp Thiên, luôn cảm thấy rằng Diệp Thiên không xứng với Kỷ Nhược Tuyết, không xứng với nhà họ Kỷ, và thậm chí còn không đủ tư cách làm em rể của cô ta.

Tuy nhiên trước mắt có một sự thật phũ phàng mà cô ta không thể chấp nhận được, chàng trai thất thế mà cô ta coi thường khi xưa lại chính là Đế Vương Bất Bại khiến tất cả anh hùng ở Hoa Hạ vừa nghe danh đã phải khiếp sợ và coi như thủ lĩnh?

Thân thể mỏng manh của cô ta run lên, suýt nữa nôn ra một ngụm máu!

Không chỉ có cô ta mà cả ba người Lục Chí Văn, Lục Chí Minh, Liễu Như Thành ở cách đó không xa đều bị hóa đá ngay tại chỗ, biểu cảm càng thêm khó đỡ.

Lần đầu tiên Liễu Như Thành gặp Diệp Thiên thì cậu vẫn đang ở trong một căn nhà cho thuê rẻ mạt chỉ vài chục mét vuông, cậu ta căn bản không coi Diệp Thiên ra gì, chỉ xem cậu như một học sinh trung học bình thường.

Về phần Lục Chí Minh, cậu ta có xích mích với Diệp Thiên trên máy bay, thậm chí sau đó còn muốn trả thù Diệp Thiên. Từ đầu đến cuối cậu ta chỉ coi Diệp Thiên là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì, có thể dễ dàng nghiền nát cậu.

Về phần Lục Chí Văn, khi biết Diệp Thiên là người mà Kỷ Nhược Tuyết ngày đêm nghĩ tới, cậu ta đã muốn giết chết Diệp Thiên, thậm chí còn định sau khi kết thúc chuyện đêm nay sẽ tìm cơ hội để ám sát cậu, khiến thần không biết quỷ không hay.

Không ai trong số ba người bọn họ từng đặt Diệp Thiên ở độ cao có thể khiến bọn họ chú ý. Nhưng lúc này, dường như ông trời đang chơi trò đùa quá lớn với họ.

Cậu nhóc mà họ vốn không coi ra gì lại là người cao cao tại thượng, là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ mà ngay cả bậc cha bác của họ cũng không thể nào sánh kịp lại chính là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên ư?

Sau một lúc kinh ngạc đớ ra thì Quách Dương đã hoàn hồn trở lại, ông ta biết rằng nếu có ai khác trong thế giới võ thuật Hoa Hạ có thể đạt được trình độ như vậy, thì chắc chắn Diệp Lăng Thiên sẽ là một trong số đó.

Bản thân Kỷ Nhược Tuyết cũng ngây người nhìn Diệp Thiên, ánh mắt không ngừng thay đổi.

Cô cũng đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần "Cục Đá" của mình trông như thế nào, cao hay thấp, nhưng cho dù trí tưởng tượng phong phú đến đâu, cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng người mình yêu thích lại là một anh hùng vô song, là người xếp ở vị trí đầu tiên trong danh sách xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ mà ngay cả chị gái của cô ấy cũng vô cùng ngưỡng mộ!

Bất ngờ này thực sự quá lớn!

"Đế Vương? Cậu là Diệp Lăng Thiên?"

Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân nôn ra máu, hơi thở uể oải đến cực điểm, họ ở cách Diệp Thiên hơn mười mét, đồng tử mở to và kêu lên thất thanh.

"Nếu như đã biết đáp án rồi thì sao còn phải hỏi lại nữa? Bớt nói nhảm đi, để tôi tiễn các người lên đường!”

Ánh mắt Diệp Thiên hờ hững, sáu Thiên Sát có vẻ chiếm ưu thế về số lượng, nhưng tu vi của sáu người này chỉ là đỉnh cao chí tôn võ thuật, kém hơn một bậc so với siêu phàm bán bộ.

Một mình cậu đã giết chết cùng lúc bảy siêu phàm bán bộ ở Trung tâm Thủy Thượng Kiềm Tây, còn tiêu diệt cảnh giới siêu phàm một cách nhẹ nhàng, vậy thì sáu Thiên Sát cỏn con có sá gì chứ?

"Giết chí tôn võ thuật như giết gà, coi chí tôn võ thuật như kiến cỏ. Đây chính là Đế Vương Bất Bại - Diệp Lăng Thiên sao?”

Trái tim Kỷ Nhược Yên cay đắng, tâm hồn thiếu nữ như bị khuấy đảo. Lúc này Diệp Thiên thể hiện càng mạnh mẽ bao nhiêu thì cô ta càng cảm thấy quyết định ban đầu của mình ngu ngốc bấy nhiêu.

Biểu cảm của Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân thay đổi liên tục, trong mắt họ đầy vẻ sợ hãi. Cuối cùng thì họ cũng hiểu tại sao Diệp Thiên lại có thể giết tất cả bảy cao thủ tìm đến Kiềm Tây vây giết mình. Sức mạnh đó căn bản không phải là thứ mà họ có thể so sánh được.

"Đế Vương thứ tội. Thế Giới Hắc Ám của tôi tuyệt đối không có ý mạo phạm. Mong Đế Vương đại nhân đại lượng, tha cho lần này!”

Chung Li Mị, người đứng đầu Thế Giới Hắc Ám lần đầu tiên mở miệng cầu xin người khác.

Hắn chắp tay cúi đầu trước Diệp Thiên, hoàn toàn từ bỏ uy nghiêm của một cường giả, chỉ vì muốn giữ tính mạng. Hắn biết rất rõ trong mắt Diệp Thiên, cậu giết bọn họ không khác gì giết con chó con mèo.

“Tha cho lần này?”, khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên một tia giễu cợt.

"Từ lúc Thế Giới Hắc Ám bước vào Lư Thành này thì đã nên nghĩ tới có hậu quả này!”

"Nhớ lấy, kiếp sau đừng đến chọc giận tôi nữa!"

Giọng nói của cậu không chứa đựng một chút cảm xúc nào, trong nháy mắt, một luồng áp lực cực lớn đang tràn ngập màn đêm, khiến cho sắc mặt Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân thay đổi. Hơi thở chết chóc đã giáng xuống đến đầu.

Ngay khi mọi người đang chờ đợi một cú giết chóc của Diệp Thiên thì cậu hơi dừng động tác lại, đặt lòng bàn tay xuống, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

"Ha ha!"

Một tràng cười lớn vang lên từ màn đêm, một bóng đen như hòa vào màn đêm, đột ngột xuất hiện phía sau Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân.

"Nghe danh không bằng gặp mặt. Đế Vương Bất Bại không hổ danh là Đế Vương Bất Bại, người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ quả nhiên danh bất hư truyền!”

Người mới đến mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao ráo và có vẻ vô cùng trẻ trung, trông hắn chỉ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt của hắn dường như đẹp trai một cách đầy nham hiểm.

Hắn bước ra che chắn cho Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân, đôi mắt phát ra luồng khí màu đen nhìn thẳng vào Diệp Thiên.

Hắn bước về phía trước, lúc này mọi người mới nhận ra sự tồn tại của hắn. Những người có mặt, mạnh mẽ như Quách Dương thực sự không hề hay biết về cách tiếp cận của hắn, như thể hắn bỗng dưng xuất hiện vậy.

Ngay khi người này vừa tới, một luồng áp lực vô hình lập tức tràn ngập không trung, Kỷ Nhược Yên và những người khác vốn yếu hơn một chút chỉ cảm thấy bồn chồn, khí tức trong cơ thể không ngừng dao động, Quách Dương và Lục Thiên Thư cũng cảm thấy tim run lên và có phần hoảng hốt!

Đó là tín hiệu khi nhìn thấy một cao thủ vô song!

Người đàn ông đẹp trai vừa đến mang theo nụ cười trên mặt, trong giọng nói lại lộ ra vẻ hung ác cùng sự độc đoán.

"Diệp Lăng Thiên, tôi tự giới thiệu một chút!"

"Tôi là chủ nhân của Thế Giới Hắc Ám. Người ở thời đại trước gọi tôi là..."

"Chúa Tể Hắc Ám!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK