“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Trong lúc cô ta đang kinh ngạc, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: “Cái gọi là ma pháp trên sao Tử Khúc thật ra là một loại pháp thuật, cũng phải nhờ vào sức mạnh tinh thần điều khiển”.
“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Trong lúc cô ta đang kinh ngạc, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: “Cái gọi là ma pháp trên sao Tử Khúc thật ra là một loại pháp thuật, cũng phải nhờ vào sức mạnh tinh thần điều khiển”.
“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Trong lúc cô ta đang kinh ngạc, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: “Cái gọi là ma pháp trên sao Tử Khúc thật ra là một loại pháp thuật, cũng phải nhờ vào sức mạnh tinh thần điều khiển”.
“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Trong lúc cô ta đang kinh ngạc, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: “Cái gọi là ma pháp trên sao Tử Khúc thật ra là một loại pháp thuật, cũng phải nhờ vào sức mạnh tinh thần điều khiển”.
“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Trong lúc cô ta đang kinh ngạc, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: “Cái gọi là ma pháp trên sao Tử Khúc thật ra là một loại pháp thuật, cũng phải nhờ vào sức mạnh tinh thần điều khiển”.
“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Trong lúc cô ta đang kinh ngạc, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: “Cái gọi là ma pháp trên sao Tử Khúc thật ra là một loại pháp thuật, cũng phải nhờ vào sức mạnh tinh thần điều khiển”.
“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Trong lúc cô ta đang kinh ngạc, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: “Cái gọi là ma pháp trên sao Tử Khúc thật ra là một loại pháp thuật, cũng phải nhờ vào sức mạnh tinh thần điều khiển”.
“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT
Trong lúc cô ta đang kinh ngạc, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: “Cái gọi là ma pháp trên sao Tử Khúc thật ra là một loại pháp thuật, cũng phải nhờ vào sức mạnh tinh thần điều khiển”.
“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Trong lúc cô ta đang kinh ngạc, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: “Cái gọi là ma pháp trên sao Tử Khúc thật ra là một loại pháp thuật, cũng phải nhờ vào sức mạnh tinh thần điều khiển”.
“Tôi đã để lại một hạt giống sức mạnh trong cơ thể cô, nó có thể trợ giúp cô tăng nhanh tốc độ tu luyện sức mạnh tinh thần, giúp cô sớm ngày trở thành ma đạo sĩ như mơ ước”.
“Ngủ ngon!”.
Âu Nhã Nhược bỗng nhiên bừng tỉnh, nhưng lại phát hiện Diệp Thiên đã biến mất ở cuối sân.
Cô tinh tế cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình đã tăng lên gấp mấy lần, ánh mắt không ngừng dao động. Nếu để cô ta lựa chọn, cô ta thà chọn không cần phen tạo hóa này, chỉ cần Diệp Thiên ở lại sao Tử Khúc, dù chỉ để yên lặng ngắm cậu mỗi ngày…
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Nhã Nhược chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú cho bữa sáng. Khi cô ta đi gọi Diệp Thiên, cửa phòng Diệp Thiên rộng mở, trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, nhưng Diệp Thiên đã rời đi từ sớm, chỉ để lại một tờ giấy đặt trên sách.
“Cảm ơn sự quan tâm, tôi và cô mãi mãi là bạn bè. Trong vòng mười năm, tôi và cô ắt sẽ gặp lại!”.
Nước mắt Âu Nhã Nhược không ngừng lăn xuống. Cô ta nắm lấy tờ giấy đó, bàn tay khẽ run, cất nó vào trong ngực áo, hồi lâu không muốn tỉnh lại.
Lúc này, Diệp Thiên đã theo sự dẫn đường của tám vị hiền giả đến núi Tiên Nhân nằm ở trung tâm sao Tử Khúc.
Trên đỉnh núi tiên nổi danh ở sao Tử Khúc, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, giây lát sau, cậu nâng tay lên, giơ tinh thể sao Tử Khúc lên quá đỉnh đầu.
“Vù!”.
Ánh sáng tím mạnh mẽ lập tức bừng sáng, cả ngọn núi Tiên Nhân bắt đầu rung chuyển kịch liệt, từng dải linh lực mạnh mẽ vọt lên từ lòng đất, phóng thẳng đến chân trời.
Bầu trời hiện lên những hoa văn lạ lùng dưới sự lan tỏa của những dải linh lực này. Số hoa văn đó nối tiếp đan xen với nhau, cuối cùng tạo nên một trận pháp cổ xưa huyền ảo khó hiểu, lơ lửng phía trên đỉnh núi Tiên Nhân.
Tám vị hiền giả nhìn thấy cảnh ấy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Bọn họ bảo vệ ở đây nghìn năm, nhưng lại không biết trong núi Tiên Nhân còn ẩn giấu một trận pháp lớn như vậy.
“Mở!”.
Diệp Thiên lướt người đi, đáp xuống trận pháp, sau đó cậu đưa tay chỉ ra, nhắm đến chính giữa trận pháp.
“Soạt!”.
Một màn sáng dựng lên bên trong trận pháp, hiện ra giống như hình chiếu. Diệp Thiên biết đây chính là lối đi dịch chuyển không gian hình thành sau khi khởi động trận pháp không gian.
Ở cuối lối đi chính là sao Ly!
“Tôi và Hoàng Đế không ở đây, sao Tử Khúc vẫn phải nhờ vào tám người các ông bảo vệ!”.
Diệp Thiên khẽ gật đầu với tám vị hiền giả, sau đó bước ra một bước, đi vào trong màn sáng, biến mất trong đó.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Danh sách truyện HOT