Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 575: Nhà Mộ Dung ở Trung Hải

Nhưng Mộ Dung Đoạn không hề phát hiện ra, ánh mắt lạnh lùng, khí tức của người có địa vị cao ập vào mặt, cùng với tư thế đứng trên cao nhìn xuống.

“Tôi đang nói chuyện với cô Lộng Ảnh đây, cậu vừa tới đã ăn nói ngông cuồng bảo tôi cút, lại còn dẫn cô Lộng Ảnh rời đi, cậu không biết thế nào là lịch sự, thế nào là thứ tự trước sau sao?”.

“Muốn theo đuổi người ta cũng phải xếp hàng vào!”.

Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, mỉm cười.

“Lịch sự?”.

“Cậu ngang nhiên tán tỉnh vợ chưa cưới của tôi, với tôi là đồng nghĩa với quấy rối. Tôi chỉ bảo cậu cút đã là khách sáo với cậu rồi!”.

Xưa nay Diệp Thiên không thích dài dòng với người khác, Mộ Dung Đoạn muốn mời Hoa Lộng Ảnh cùng đi ăn tối, ý đồ rất rõ ràng. Nếu không phải cậu vừa mới bước vào cảnh giới quy nguyên trở về, tâm trạng rất tốt thì cậu đã ném Mộ Dung Đoạn xuống hồ nhân tạo cho cá ăn lâu rồi.

“Ha!”.

Mộ Dung Đoạn nghe vậy cười lớn, dường như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.

“Cậu nói cậu là chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ảnh? Cả thủ đô này ai cũng biết Diệp Tinh mới là chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ảnh, cậu thì là cái thá gì?”.

Cậu ta vừa tới thủ đô nửa ngày, chưa hiểu rõ gần đây ở thủ đô đã xảy ra chuyện gì, không biết Hoa Lộng Ảnh đã giải trừ hôn ước với Diệp Tinh, càng không biết mối quan hệ giữa Diệp Thiên với Hoa Lộng Ảnh.

Diệp Thiên nghe vậy cũng không nhìn cậu ta lấy một cái, chỉ bật cười, chuẩn bị dẫn Hoa Lộng Ảnh rời đi.

Mộ Dung Đoạn vẫn chưa từ bỏ ý định, bước tới chặn đường hai người họ.

“Muốn đi à? Tôi đã cho cậu đi chưa?”.

Cậu ta tác oai tác quái ở Trung Hải đã quen, tưởng rằng thế giới rộng lớn mặc cho cậu ta hoành hành, đương nhiên không đặt một kẻ “không có tên tuổi gì” như Diệp Thiên vào trong mắt.

Sắc mặt của Diệp Thiên đã trở nên lạnh lùng. Mộ Dung Đoạn đang định mở miệng nói tiếp, Diệp Thiên chỉ vung nhẹ tay, một luồng gió thổi ngang tới, cậu ta chỉ cảm thấy gò má bị một bàn tay vô hình lướt qua, lập tức bay ngược ra sau, nôn ra máu.

Những người đứng xem xung quanh vô cùng ngạc nhiên, không biết chuyện gì xảy ra. Mộ Dung Đoạn nhịn cơn đau, lập tức phản ứng lại.

“Võ giả nội gia?”.

Cậu ta ầm thầm kinh ngạc, nhưng không hề hoảng loạn, ngược lại nổi giận.

“Cậu dám đánh tôi? Ở thủ đô rộng lớn này, ngay cả Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh cũng không dám đụng vào tôi, thế mà cậu lại dám đánh tôi?”.

“Cậu có biết tôi là ai không?”.

Cậu ta ôm gò má sưng to, nhưng không hề lùi bước, đến trước mặt Diệp Thiên lần nữa.

“Tôi là người nhà Mộ Dung ở Trung Hải, tên là Mộ Dung Đoạn! Cậu dám động vào tôi, nhà Mộ Dung chắc chắn sẽ bắt cậu trả giá đắt!”.

“Biết điều thì quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tôi. Nếu không tôi sẽ báo với ông nội tôi, chỉ cần một câu nói là quét sạch môn phái của cậu, đến lúc đó sẽ không đơn giản là dập đầu quỳ xuống nữa đâu!”.

Những người xung quanh đều không hiểu ra sao, chỉ có vài người con cháu nhà giàu quyền quý là biến sắc.

Nhà Mộ Dung ở Trung Hải là con quái vật khổng lồ có thể so sánh với nhà họ Giang ở khu phía Tây và bốn gia tộc lớn ở thủ đô. Nếu bàn về nội tình và thực lực, nhà Mộ Dung còn mạnh hơn, thâm căn cố đế hơn nhà họ Giang và bốn gia tộc lớn đó.

Ở thủ đô, bốn gia tộc lớn ngang vai ngang vế nhau, cùng với nhà họ Giang ở khu Tây đứng hàng đầu, hùng cứ một phương. Còn Trung Hải là một thành phố toàn cầu, nhà Mộ Dung lại là một gia tộc lớn duy nhất, đè ép những gia tộc lâu năm ở bên dưới không ngẩng đầu lên được, có thể gọi là đế vương thực thụ.

Nhà họ Mộ Dung chiếm cứ Trung Hải mấy chục năm, vô số thế lực ở nước ngoài muốn âm thầm xâm nhập đều bị nhà Mộ Dung quét sạch, uy danh của họ chỉ có hơn chứ không kém bốn gia tộc lớn ở thủ đô.

Mọi người đều không ngờ thanh niên ăn mặc đắt tiền này lại là người nhà Mộ Dung, hơn nữa cậu ta mang họ Mộ Dung, rất có khả năng là con cháu trực hệ của nhà Mộ Dung. Thân phận, lai lịch này quả thật có chút dọa người.

Trái ngược với vẻ sợ hãi của những người xung quanh, Diệp Thiên lại không có hành động gì, ngược lại khẽ cười.

“Tôi rất khâm phục sự ngu dốt của cậu!”.

“Nói đi, ông nội cậu là ai, tôi cũng có chút tò mò”.

Mộ Dung Đoạn tỏ ra hãnh diện, vô cùng kiêu ngạo thốt ra bốn chữ.

“Mộ Dung Vô Địch!”.
Chương 576: Người số một hiện tại!

Khi bốn từ Mộ Dung Vô Địch được thốt ra từ miệng Mộ Dung Đoạn thì bầu không khí lập tức trở nên đặc quánh .

Những người biết danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch thì đều cảm thấy kinh hãi.

Đám cậu ấm thủ đô đều là những người không hề đơn giản. Bọn họ có các kênh thu thập thông tin khác nhau và đều có sự liên hệ của bản thân vào rất nhiều phương diện của thế giới.

Đối với thế giới võ thuật. Phần lớn mọi người không can dự nhưng ít nhiều cùng đều có tìm hiểu. Cái tên Mộ Dung Vô Địch có thể nói là như sét đánh ngang tai.

Đây là một cao thủ vô địch đại diện cho một thời đại, danh tiếng chấn động thiên hạ.

Nhất là ở thủ đô, danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch đã truyền khắp nơi. Hơn mười năm trước. Bắc Long Nhận – đội quân át chủ bài của quân đội phía Bắc rớt hạng trong cuộc thi đấu đặc chủng binh quốc tế. Sau đó có một vị cao nhân thống lĩnh được triệu tập đến trở thành tổng giáo quan của Bắc Long Nhận và tiến hành chương trình huấn luyện đặc biệt với Bắc Long Nhận.

Chỉ trong vòng một năm. Bắc Long Nhận một lần nữa tham gia cuộc thi đấu quốc tế. Lần này không chỉ đè bẹp cả Nam Long Nhận của Hoa Hạ mà còn đè bẹp cả những đội quân đặc chủng binh hàng đầu của các nước trên thế giới, giành vị trí đứng đầu năm đó, khiến danh tiếng vang xa.

Nhân vật thần bí được triệu gọi tới năm đó chính là Mộ Dung Vô Địch.

Mộ Dung Vô Địch sở hữu uy tín cực cao trong quân đội. Sau khi mang lại huy hoàng cho Bắc Long Nhận thì ông ấy trở thành giáo quan trong quân đội, bồi dưỡng vô số các trụ cột. Hiện tại trong các vị tướng của Hoa Hạ hầu như tới một nửa từng là học trò do Mộ Dung Vô Địch dẫn dắt.

Và ông ấy còn được gọi là thầy của hàng vạn học trò trong quân đội.

Chỉ là sau này Mộ Dung Vô Địch ra khỏi quân đội, lui về ở ẩn ở Trung Hải, cộng thêm với việc Diệp Vân Long xuất thế thì danh tiếng của ông ấy mới dần giảm đi.

Thế nhưng điều này cũng không cản trở được lớp thanh niên trẻ biết về danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch.

Những học trò bình thường khác, mặc dù không biết Mộ Dung Vô Địch khủng khiếp tới mức nào. Nhưng nghe tên thôi thì cũng cảm thấy vô cùng bá đạo rồi.

Lấy tên là “Vô Địch”, đây là sự ngạo nghễ tới mức nào chứ.

“Mộ Dung Vô Địch?”

Diệp Thiên khẽ lầm bầm, dù cậu có đoán ra được thì Mộ Dung Đoạn vẫn đích thân nói ra khiến cậu càng thêm khẳng định về suy đoán của mình.

Người được mệnh danh là một trong ‘tứ tuyệt’ của Hoa Hạ này thì cậu đã nghe danh từ lâu nhưng chưa từng được gặp mặt.

Khi cậu còn nhỏ, từng nghe về danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch qua Diệp Vân Long. Cậu còn nhớ kỹ cách mà Diệp Vân Long mô tả về Mộ Dung Vô Địch.

“Khắp Hoa Hạ, người mà bố coi trọng thì chỉ có một người, đó cũng là người duy nhất mà bố chưa chắc đã thắng được!”

Đây chính là cách mà Diệp Vân Long miêu tả về Mộ Dung Vô Địch.

Diệp Vân Long hết sức kiêu ngạo. Dù khi đó Hoa Hạ rất nhiều cao thủ, còn có một cao thủ trấn nhiếp như Tiếu Ngọc Hoàng nhưng ông ta vẫn không coi ra gì. Chỉ duy có Mộ Dung Vô Địch là được ông ta đánh giá cao và tự nhận rằng mình không bằng.

Đôi mắt Diệp Thiên khẽ dao động, cậu nhếch miệng cười ý vị.

Đối với Mộ Dung Vô Địch, cậu không biết nhiều. Nhưng trong bảng xếp hạng của Hoa Hạ, người khiến cậu cảm thấy không thể nhìn thấu chắc chắn là Mộ Dung Vô Địch.

Mặc dù Mộ Dung Vô Địch chỉ xếp vị trí thứ ba, nhưng tu vi của ông ấy thì chưa bao giờ Diệp Thiên đánh giá thấp. Cậu thấy, thực lực và vị trí xếp hạng của Mộ Dung Vô Địch không tương xứng.

Trong bảng xếp hạng lần trước, Một Dung Vô Địch có thể chiếm được vị trí số ba, chèn ép cả những người như Tiếu Ngọc Hoàng. Đây chính là sự chứng minh cho năng lực mạnh nhất. Và cái lần công bố bảng của lần trước thì đã cách đây gần 20 năm rồi. Thực lực của Mộ Dung Vô Địch không thể nào cứ giậm chân tại chỗ như vậy được.

Tu vi hiện tại của ông ấy chắc chắn không thể dùng lý lẽ thông thường để định luận. Diệp Thiên tin rằng, nếu không phải Mộ Dung Vô Địch khiếm tốn thì chắc chắn là ông ấy đã đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới rồi.

Thấy Diệp Thiên im lặng, Mộ Dung Đoạn thầm cười sung sướng. Cậu ta tưởng rằng Diệp Thiên đã sợ khi nghe thấy danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch.

Cũng không thể trách khi cậu ta có suy nghĩ đó. Với danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch, 99% các tông môn trong Hoa Hạ đều nghe thấy mà khiếp sợ, vào hai mươi năm trước, Mộ Dung Vô Địch chính là thần thoại, không ai có thể địch nổi.

Sau Long Hoàng, ông ấy chính là cao thủ thống trị cả một thời đại. Nếu như không phải Diệp Thiên đột ngột nổi lên thì cho dù là Diệp Vân Long cũng không thể nào có được ánh hào quang như ông ấy.

Mộ Dung Đoạn chắp tay trước ngực với vẻ mặt đắc ý.

“Giờ biết tôi là ai rồi chứ?”

“Cậu dám ra tay đánh tôi thì chuẩn bị trước cái giá phải trả đi. Vẫn là câu nói đó, quỳ xuống xin lỗi, nếu không một câu nói của ông nội tôi thôi thì khiến cậu vạn kiếp không ngóc lên nổi. Dù cậu có chỗ dựa vững chắc thế nào thì họ cũng không bảo vệ nổi cậu đâu!”
Chương 577: Người số một hiện tại! (2)

Cậu ta đe dọa Diệp Thiên không chút kiêng dè. Với uy danh của Mộ Dung Vô Địch thì dù đến cả những người như Diệp Tinh nghe thấy cũng phải né vài phần. Đám thanh niên Hoa Hạ ai dám bất kính chứ?

Diệp Thiên đứng yên, thản nhiên lên tiếng: “Mộ Đung Vô Địch anh hùng thiên hạ, đúng là niềm kiêu hùng của Hoa Hạ, tôi cảm thấy khâm phục. Nhưng ông ấy có một đứa cháu như cậu thì đúng là khiến uy danh của ông ấy rớt kém đi nhiều!”

Mộ Dung Đoạn tưởng rằng Diệp Thiên sẽ gập đầu xin lỗi mình. Nhưng nghe cậu càng nói về sau thì cậu ta càng cảm thấy không đúng.

“Cậu nói cái gì? Cậu dám phê bình ông nội tôi sao, cậu muốn…”

Chữ “chết” chưa kịp nói ra thì chỉ nghe thấy Diệp Thiên lên tiếng.

“Quỳ xuống!”

Một nguồn sức mạnh vô hình cũng lập tức đè xuống khiến cho đầu gối cậu ta dù có chống cự thế nào cũng bị gập cong và quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

Mặc dù Mộ Dung Đoạn là cháu của Mộ Dung Vô Địch nhưng lại không có thiên phú tu võ, không thông võ đạo, bị Diệp Thiên dùng sức mạnh chèn ép cũng chẳng có gì là lạ. Cậu ta chỉ biết tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiên và cảm thấy không cam tâm.

Đám đông xung quanh xôn xao. Trước đó Mộ Dung Đoạn vô duyên vô cớ bị đánh bay xa cả chục mét, giờ lại tự nhiên quỳ phụp xuống khiến đám đông cảm thấy khó hiểu.

Diệp Thiên trông vô cùng điềm nhiên. Cậu tùy ý nói: “Cậu là cháu của Mộ Dung Đoạn nhưng cũng chỉ là một tên ngốc mà thôi!”

“Dù Mộ Dung Vô Địch có đứng trước mặt tôi thì cũng không dám nói với tôi như vậy. Cậu chỉ là một thằng cháu, một kẻ bề dưới mà dám hỗn xược với tôi như vậy sao?”

Cậu chậm rãi quay người, đứng trước mặt Hoa Lộng Ảnh rồi bước về phía trước và lên tiếng.

“Nể tình Mộ Dung Vô Địch, tôi không giết cậu. Quỳ ở đây nửa tiếng coi như là trừng phạt đi!”

“Nửa tiếng sau thì huyệt đạo sẽ tự động được hóa giải!”

Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh rời đi nhưng giọng nói thì vẫn còn vang vọng.

“Nếu thấy không phục thì có thể tới tìm tôi báo thù. Nhưng trước đó tốt nhất là cậu nên biết rõ tôi là ai!’

Tiếng nói dần biến mất, người cũng đã đi xa, chỉ còn để lại đám đông với ánh mắt sững sờ.

Bọn họ nhìn Mộ Dung Đoạn, vốn tưởng rằng Mộ Dung Đoạn sẽ lập tức tức giận nhưng không ngờ Mộ Dung Đoạn chỉ đỏ bừng mặt, dù có dùng toàn lực thì cũng vẫn quỳ bất động tại chỗ, hai đầu gối dính chặt xuống đất.

Cảnh tượng quỷ dị đó khiến đám đông cũng không dám tiến lên.

Khương Long Hoa do dự một lúc rồi bước lên. Long Hoa biết Diệp Thiên sở hữu thủ đoạn thông thiên nên chỉ biết âm thầm ở bên cạnh Mộ Dung Đoạn đúng nửa tiếng. Đúng nửa tiếng sau, huyệt đạo của Mộ Dung Đoạn được hóa giả, thì cậu ta ngã phịch ra đất.

Cậu ta xoa đôi chân đã mất đi cảm giác của mình với vẻ mặt tức giận, đôi mắt ánh lên sát khí.

“Đồ khốn khiếp, dám bắt tôi quỳ nửa tiếng đồng hồ. Bất kể cậu là ai, dù có là người của bốn gia tộc thì tôi cũng sẽ bắt cậu ta phải trả giá!”

“Không bắt được cậu ta quỳ xuống trước mặt mình thì tôi thề tôi không phải là người nữa!”

Cậu ta đã nhớ kỹ dáng vẻ của Diệp Thiên. Cậu ta chưa từng tức giận với ai như vậy. Vừa rồi những gì Diệp Thiên nói thì cậu ta đều đã nhớ kỹ trong đầu.

Khương Long Hoa ở bên cạnh nghe thấy vậy chỉ khẽ lắc đầu.

“Cậu Đoạn, tốt nhất cậu nên bình tĩnh. Người đó, cậu không động vào được đâu. Tôi nghĩ dù có là ông nội cậu đích thân tới đây thì cũng sẽ không muốn xung đột với cậu ta đâu!”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Long Hoa thì Mộ Dung Đoạn càng tức giận hơn.

“Anh nói cái quái gì vậy? Dựa vào cái gì mà cậu ta có tư cách bình luận ông nội tôi chứ?”

Khương Long Hoa không còn nói nhiều nữa mà chỉ lạnh giọng; “Cậu Đoạn, tốt nhất là cậu nên nói nhỏ thôi!”

“Diệp Lăng Thiên nói là làm, đừng để cậu ta nghe thấy!”

Mộ Dung Đoạn đã sớm phát điên, cậu ta cảm thấy mất kiên nhẫn: “Cái tên chó Diệp Lăng…gì chứ”

Chữ cuối cùng còn chưa nói ra thì cậu ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và bèn tái mặt.

“Diệp Lăng Thiên? Anh nói tên khốn…vừa rồi chính là Diệp Lăng Thiên sao?”

Nhìn thấy Khương Long Hoa chậm rãi gật đầu với vẻ mặt đanh lại thì Mộ Dung Đoạn lập tức khựng người.

Sự tức giận, phẫn nộ trước đó lập tức biến mất.

Đó là người số một bây giờ đấy!
Chương 578: Quy ước vương cấp

Trên con đường bên trong đại học Thủ Đô, Diệp Thiên nắm tay Hoa Lộng Ảnh, hai người song hành trong không gian tràn ngập sự trong lành của vườn trường.

Suốt đoạn đường, Diệp Thiên cũng kể lại chuyện xảy ra ở vùng núi Bắc Áo lần này một cách đơn giản cho Hoa Lộng Ảnh nghe.

“Anh Thiên, nói như vậy thì giờ lực tinh thần của anh tiến bộ rất nhiều rồi nhỉ?”

Hoa Lộng Ảnh hỏi với giọng dịu dàng.

“Đúng vậy!”

Diệp Thiên gật đầu: “Lực tinh thần hiện tại của anh có thể bao trùm cả thủ đô này, nhất niệm nghìn trượng!”

Những gì Diệp Thiên nói vẫn còn là khiếm tốn. Nếu như cậu phát toàn lực thì ngoài đại học Thủ Đô ra cậu cũng có thể kiểm soát được cả khu vực xung quanh dễ như trở bàn tay.

Đôi mắt Hoa Lộng Ảnh khẽ lay động. Nhìn thấy người đàn ông mà mình quyết định lựa chọn cả đời thì cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Diệp Thiên càng mạnh thì cô cảm thấy càng hạnh phúc.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Đi tới trước cổng trường, Hoa Lộng Ảnh nhìn đường xá với xe cộ như mắc cửi bèn hỏi: “Anh Thiên, trên thế giới này thật sự tồn tại vương cấp sao?”

Diệp Thiên trông vô cùng điềm nhiên.

“Vương cấp mơ hồ, có tồn tại hay không, anh cũng không biết!”

“Nhưng dù người có cảnh giới vương cấp đứng trước mặt anh thì cũng đã làm sao?”

“Trên đời này chẳng có gì khiến anh sợ cả!”

Hoa Lộng Ảnh nhìn vẻ ngạo nghễ của Diệp Thiên thì nở nụ cười tươi như hoa.

Cùng Hoa Lộng Ảnh đi dạo một buổi chiều trong những con đường ẩm thực, khi trời chạng vạng, Hoa Lộng Ảnh phải về tu luyện thì mới chịu chia tay với Diệp Thiên.

Một mình Diệp Thiên đi dạo trên còn đường lớn của thủ đô. Đi qua một con đường nhỏ vô cùng quen thuộc khi cậu còn bé. Dù lúc này nhiều nơi đã thay đổi nhưng những chuyện cũ vẫn hiện ra trong đầu cậu.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm giác thật thê lương và tiêu điều.

Mười năm qua, để có thể bước vào lại nhà họ Diệp, dựng lên vị trí đứng đầu mà cậu đã phải trả giá quá nhiều. Giờ đây, cậu đã đều làm được cả, cái gọi là nhà họ Diệp, cậu đã không còn đặt trong đầu nữa.

Đến cả những kẻ mạnh hàng đầu thế giới mà cậu cũng có thể quét sạch và trấn nhiếp.

Giờ đây cậu giống như mất đi mục tiêu. Bỗng cảm thấy hứng thú không còn, có một cảm giác cô đơn vì đứng ở vị trí quá cao.

“Có lẽ chỉ có vương cấp như trong truyền thuyết xuất hiện thì mới có thể khiến cậu có vài phần hứng thú!”

Cậu khẽ thở dài, đưa tay lên nhìn về phía ánh đèn của Yến Sơn.

Ở một nơi bí mật, có vài người nhiều độ tuổi đang ngồi túm lại. Trong đó có một người chính là Cố Trường Bình – hiệu trưởng của trường đại học Thủ Đô.

Bên cạnh Cố Trường Bình chính là Bọ Ngựa Phi Thiên, Vương Trọng Xuân và anh em Thiết Thị Song Hùng.

Ngoài ba người này ra thì những người khác đều là những nhân vật nòng cốt của Ám Bộ, chức vị quan trọng, là những người tinh anh kiểm soát Ám Bộ đã nhiều năm.

Đối diện với Cố Trường Bình là một người đàn ông trung niên ngồi thẳng lưng, mặc quân phục, khí thế hừng hực.

Người đó chỉ ngồi đó mà đã tạo ra được uy thế như một ngọn núi. Đám đông hầu như đều nhìn về phía người đó, rõ ràng đó chính là người chủ sự thực sự của Ám Bộ.

“Các vị, hội nghị lần này đúng ra phải họp từ nửa tháng trước rồi. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên mới kéo dài tới tận bây giờ!”

Người đàn ông trung niên với giọng nói vang vọng, truyền khắp phòng hội nghị.

Người này nhìn ba người Vương Trọng Xuân và tiếp tục nói: “Mọi người hãy kể lại sự việc xảy ra ngày hôm đó tại núi Bắc Áo một lần nữa đi!”

Vương Trọng Xuân gật đầu, thuật lại một lần nữa trận chiến kinh thiên của Diệp Thiên ở Bắc Áo khi quét sạch 15 vị trưởng trọng tài.

Những người ở đây đều là những người cực kỳ mạnh, tu vi không phải dạng vừa, hầu như vị nào cũng đều đã đạt tới cảnh giới siêu phàm. Nhưng khi nghe Vương Trọng Xuân thuật lại trận chiến thì biểu cảm của họ vẫn vô cùng chấn động với vẻ không dám tin.

Trận chiến của Diệp Thiên ở Bắc Áo mặc dù được truyền khắp nơi nhưng rất nhiều người chỉ biết kết quả chứ không biết Diệp Thiên đã thắng lợi như thế nào.

Phần lớn mọi người đều nghĩ, Diệp Thiên chiến thắng thì cũng thắng một cách thảm hại, e rằng toàn thân bị thương nặng và tính mạng rơi vào vòng nguy hiểm.

Ba người Vương Trọng Xuân sau khi trở về từ Bắc Áo thì dùng Linh Tuyền Sinh Mệnh bận rộn liên lạc với quốc gia, cũng không hề có thời gian báo cáo về trận chiến của Diệp Thiên lên Ám Bộ.

Hôm nay, bọn họ mới báo cáo lại tình hình hôm đó cho Ám Bộ.

“Dễ dàng đánh bại Nữ Thần Lửa Hailey Ince cùng với cuồng thần Gaudreau, giết chết 15 vị trưởng thẩm phán mà không hề hấn gì sao? Diệp Lăng Thiên khủng khiếp đến vậy à?”

Một trong những nhân viên của Ám Bộ kinh hãi lên tiếng.

Một người bên cạnh ông ta cũng là một cao thủ của Ám Bộ lập tức lên tiếng: “Trận chiến trước đó của cậu ấy ở vùng biển phía Nam, đánh bại Chiến Thần Điện và viện trọng tài, giết chết 11 vị siêu phàm đã đủ để khiến kinh thiên động địa rồi!”

“Nhưng khi đó tôi cũng chỉ tưởng rằng cậu ấy cũng chỉ đạt tới siêu phàm thần phẩm mà thôi, mới cách có vài tháng mà đến cả trọng tài trưởng của viện trọng tài cũng đã không còn là đối thủ của cậu ấy rồi. Trên thế giới này, còn ai có thể khống chế được cậu ấy chứ?”

Người này vừa nói vừa tỏ vẻ lo lắng.

Người này là quản lý của Ám Bộ, từ lúc Ám Bộ mới thành lập tới giờ luôn dốc sức làm việc ở đây.

Ám Bộ được thành lập, bất kỳ cao thủ nào đều do Ám Bộ quản lý và kiểm soát. Dù ngày xưa Diệp Vân Long danh tiếng lẫy lừng thì cũng đều cảm thấy kiêng dè với Ám Bộ, không dám khoa trương.

Còn Diệp Thiên thì thực sự là họ không có cách nào để kiểm soát. Thậm chí bọn họ còn có cảm giác, Ám Bộ trong mắt Diệp Thiên chẳng có chút trọng lượng nào.

Hai người quay qua nhìn người đàn ông trung niên và trầm giọng: “Bộ trưởng La, Diệp Thiên càng lúc càng mạnh, nếu như để cậu ta đại náo thế giới thì e rằng các nước khác cũng sẽ chĩa mũi nhọn về phía cậu ta!”

“Cậu ta là người Hoa Hạ, đại diện cho Hoa Hạ. Tôi lo lắng nếu tiếp tục như vậy sẽ khiến cho quốc tế bất mãn!”

Đối với những người ngoan cố này thì sự việc mà không thể kiểm soát được sẽ là sự việc nguy hiểm nhất.

Diệp Thiên giống như một quả bom C4 không biết sẽ nổ bất cứ lúc nào.

Người đàn ông trung niên vuốt cằm, đôi mắt sâu thẳm. Một lúc sau, ông ta mới lên tiếng: “Đối với việc của Diệp Thiên, phía trên sớm đã sắp xếp rồi!”

“Theo như cấp trên thì không can dự, không hạn chế, cứ để cậu ấy tùy ý hành sự!”

“Tùy ý hành sự sao?”

Chỉ vài chữ ngắn ngủi mà khiến cả đám đông chấn động.

Trong thời cổ đại thì đây chính là đặc quyền mà hoàng đế ban cho đại thần khâm sai.

Từ khi Ám Bộ thành lập tới này, tất cả những người mạnh trong giới võ thuật đều phải nể mặt Ám Bộ. Bất kỳ hành động nào cũng đều phải tuân theo quy tắc của Ám Bộ. Bọn họ chưa từng nghe thấy có ai có được đặc quyền lớn đến như vậy.

Hai nhân viên lão làng của Ám Bộ cảm thấy không dám tim:"Bộ trưởng La, sao có thể? Cấp trên lại để cho Diệp Lăng Thiên tùy ý làm như vậy sao? Vậy thì sự tồn tại của Ám Bộ còn có ý nghĩa gì nữa? Điều này không hợp với quy tắc mà!”

Người đàn ông trung niên nhìn lạnh lùng sau đó quay qua hai người.

“Ông Hình, Ông Lương, quy tắc là do người đặt ra, có đôi khi quy tắc cũng có người phá vỡ!”

“Chỉ riêng thực lực hiện tại của Diệp Lăng Thiên đã có thể đuổi kịp Long Hoàng năm xưa rồi. Hơn nữa Tẩy Túy Đan mà cậu ấy sáng tạo ra, cùng Phệ Thiên Luyện Khí Quyết, giao Sinh Mệnh Linh Tuyền cho quốc gia, giết chết Chiến Thần Điện – thế lực gây bất lợi cho quốc gia và còn ngăn chặn được cả viện trọng tài!”

“Thì bất cứ hạng mục nào trong đó cũng đều là đại công với đất nước, có thể được gọi là Quốc Sĩ rồi.

“Cấp trên cho Diệp Lăng Thiên đặc quyền lớn như vậy hoàn toàn nằm trong quy tắc!”

Nghe thấy vậy, hai người kia khựng lại, không còn nói gì nữa.

Đúng là bọn họ chỉ nghĩ tới việc Diệp Lăng Thiên gây loạn trong nước mà quên đi mất những cống hiến kiệt xuất của Diệp Lăng Thiên đối với đất nước.

Bộ trưởng La thấy hai người im lặng thì mới tiếp tục: “Chuyện của Diệp Thiên đã trôi qua một thời gian rồi, không còn là trọng tâm của ngày hôm nay!”

“Hôm nay mở cuộc hội nghị tập trung là muốn thông báo cho mọi người từ này trở đi trong Ám Bộ đã rơi vào trạng thái cảnh báo màu đỏ cao nhất!”

Ông ta vừa lên tiếng thì cả phòng hội nghị nín lặng như tờ.Tất cả mọi người, trong đó có cả Cố Trường Bình đều tái mặt.

Các cấp cảnh báo được vạch ra theo Hợp Chủng Quốc. Từ cao xuống thấp được chia thành màu đỏ, cam, vàng, lam và lục. Cao nhất là đỏ, thấp nhất là lục.

Vào những năm 60, 70 khi mà đặc vụ khắp nơi, vô số người nước ngoài lén xâm nhập vào Hoa Hạ thì mức cảnh mà Ám Bộ công bố cũng chỉ lên đến màu vàng mà thôi.

Đây cũng là mức cảnh báo cao nhất trong lịch sử của Ám Bộ rồi.

Thế nhưng bây giờ, người đàn ông trung niên lại nói rằng Ám Bộ sắp rơi vào mức cảnh cáo cao nhất màu đỏ. Điều này có ý gì vậy? Điều này có nghĩa là sắp xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, chấn động khắp Hoa Hạ.

Đám đông im lặng, một lúc sau họ như nghĩ ra điều gì đó mới đồng loạt ngẩng đầu.

Người đàn ông mặc đồ quân nhân trịnh trọng gật đầu với giọng khàn khàn đầy nghiêm túc.

“Bởi vì tướng Diệp đã đánh bại tất cả trong trận chiến ở Bắc Áo nên có nhiều lão quái vật đã bắt đầu hành động rồi!”

“Quy ước vương cấp e rằng sắp bị phá hủy!"
Chương 579: Trận chiến vương cấp

“Quy ước vương cấp, e rằng sắp bị huỷ bỏ rồi!”

Sau khi người đàn ông mặc quân phục nói xong, trong phòng họp lại chìm vào im lặng chết chóc.

Những thành viên cốt cán Ám Bộ này bình thường đều cao cao tại thượng, mà giờ ai ai cũng tái mét, cơ thể khẽ run.

Cố Trường Bình hít sâu một hơi, thở dài, trực tiếp dựa thẳng vào ghế ngồi.

“Quả nhiên, vẫn đi đến bước này sao?”

Kể từ khi trận chiến núi Bắc Áo của Diệp Thiên được lan truyền khắp thế giới, ông ấy đã đoán được, thời đại của vương cấp sắp đến rồi, nhưng ông ấy không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Tính từ lúc kết quả trận chiến lan truyền cũng chỉ mới có một tháng, nhưng mọi chuyện đã xảy ra vượt xa dự liệu của ông ấy.

Đôi mắt người đàn ông mặc quân phục trầm ngâm, khoé miệng khẽ giật, thể hiện lúc này trong lòng ông ta không hề bĩnh tĩnh.

Nhưng ông ta là bộ trưởng Ám Bộ, khí khái kiểm soát mọi việc vẫn hiên ngang, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mọi người đều là nguyên lão của Ám Bộ, cũng đủ biết rõ nhiều bí mật của giới võ đạo Hoa Hạ và giới võ đạo thế giới!”

“Trăm năm trước, bởi vì quy ước vương cấp mà các cao thủ vương cấp đã ẩn nấp nhưng hiện tại, vì trận chiến kinh trời của tướng Diệp, những vương cấp im lặng đã lâu này lại dần dần bước về với thế tục, dựa theo sự phát triển tiếp theo, sự đe doạ của quy ước vương cấp đối vơi bọn họ sẽ liên tục giảm mạnh!”

“Quy ước vương cấp bị huỷ bỏ, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi, Ám Bộ chúng ta phải chuẩn bị toàn vẹn, đặt mức cảnh giác ở mức cao nhất, tránh để vì vương cấp xuất hiện mà quấy nhiễu đến Hoa Hạ an ổn của chúng ta, hiểu chưa?”

“Vâng!”. Mọi người đồng thanh đáp, nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu sức lực.

Hai chữ vương cấp này giống như một ngọn núi lớn lơ lửng trên đầu mọi người, dù chưa rơi xuống nhưng áp lực đó không thể miêu tả nổi, giống như hơi thở thần chết đang phà xuống.

Cuộc họp lại tiếp tục diễn ra thêm mười phút, mọi người mới tản đi, phòng họp lớn như vậy chỉ còn lại người đàn ông mặc quân phục và Cố Trường Bình.

Cố Trường Bình đan mười ngón tay vào nhau, đặt tay trên bàn.

“Chiến Uyên, quy ước vương cấp thật sự có khả năng bị phá vỡ sao? Có phải bên trên quá lo lắng rồi không?”

“Trăm năm nay, cho dù là Hoa Hạ hay các quốc gia lớn nào, cũng không hề có vương cấp xuất hiện, như vậy chứng tỏ ràng buộc của quy ước vương cấp đối với các vương cấp vẫn còn tồn tại!”

“Gần trăm năm nay, quy ước vương cấp vẫn vững chắc như lúc đầu, không có bất kỳ vương cấp nào hành động thiếu suy nghĩ cả, ngay cả viện trọng tài kiêu căng như vậy, trong cả trăm năm nay cũng không có bất kỳ vương cấp nào xuất hiện ở thế giới này, chính vì trận chiến Diệp Lăng Thiên mà những vương cấp này sẽ phá vỡ quy ước sao?”

Lời ông ấy có chút nghi ngờ.

Người đàn ông mặc quân phục u ám thở một hơi thật dài.

“Ông Cố, những chuyện này, so với tôi, ông còn hiểu rõ hơn nhiều, hà tất phải hỏi thêm câu này chứ?”

Ông ta khẽ lắc đầu, đứng lên.

“Không chỉ Hoa Hạ chúng ta, Hợp chúng quốc, Sa Nga, Anh Đình, Pháp Bang, Liên minh châu Âu, các nước lớn đương thời đều đã bắt đầu âm thấm sắp xếp đề phòng rồi!”

“Thời đại vương cấp sắp bắt đầu, đây là tình thế không thể thay đổi được!”

Cố Trường Bình chợt cứng đờ, một câu cũng không nói ra được.

Người đàn ông mặc quân phục trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt loé sáng kiên nghị.

“Ông Cố, hai người chúng ta đi một chuyến đi!”

“Cũng là lúc nên đi gặp thử tướng Diệp đã dẫn đến vận mệnh thế giới này!”

Buổi tối ở Yên Sơn cũng không khác gì nhiều so với ban ngày, vẫn có du khách kéo đến không ngừng, cảnh đẹp Yên Sơn vào buổi đêm lại càng thêm huyền bí.

Trên đỉnh Yên Sơn, Diệp Thiên đi vòng qua sơn đạo thông thường có trang trí đèn neon, cậu cố ý chọn những đoạn đường núi hẻo lánh gập ghềnh, dốc thẳng đứng, đứng trên đỉnh cao nhất mà du khách bình thường không thể nào lên được.

Ở trên đỉnh cao cô độc, cậu chắp tay đứng thẳng, nhìn xuống toàn bộ thủ đô, ánh mắt đầy tang thương, giống như một ông lão cả trăm tuổi đã trải qua biết bao luân hồi.

“Gió bão thiên hạ, ta đã đến. Tiến vào giang hồ, thời thế xoay chuyển. Hoàng đồ bá nghiệp cười lạnh nhạt, đời người không thắng nổi bèn trút say!”

Đây là danh ngôn từ bài “Đời người giang hồ”, lúc này lại được cậu ngâm lại vô cùng tiêu điều.

Ngay lúc này, ánh măt cậu khẽ động, nhìn sang phía xa tăm tối.

Thần niệm bao phủ lấy cậu, trong vòng mấy nghìn trượng xung quanh đều là phạm vi cảm giác của cậu, cậu nắm bắt được hai luồng hơi thở thấp thoáng nhưng vô cùng mạnh đang tiến lại gần cậu.

Bất kỳ ai trong hai người này đều không yếu hơn cao thủ xếp hạng năm trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, một người trong đó thậm chí tu vi còn ngang với người mạnh nhất trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới Cuồng Thần Gaudreau.

“Là ông ta?”

Thông qua hơi thở, Diệp Thiên đã biết rõ một người trong đó, cậu đứng yên trên đỉnh núi, đợi hai người họ đến.

Hai bóng người, một trước một sau, đã đáp xuống trên đỉnh Cô Phong, đứng cách Diệp Thiên năm trượng.

Một người trong đó, lớn tuổi nhưng vẫn khoẻ mạnh, tiên phong đạo cốt, chính là Cố Trường Bình.

Người còn lại, mặc quân phục, dáng người thẳng nghiêm, trên trán có hình Long Hổ, ánh mắt sáng tinh anh.

“Tướng Diệp, đã lâu không gặp!”

Cố Trường Bình vẫy tay với Diệp Thiên, vẻ mặt tươi cười.

Hai tay Diệp Thiên chắp sau lưng, chỉ gật đầu với ông ấy, sau đó quay sang người đàn ông quân phục.

Người đàn ông đưa thẳng một tay lên, làm động tác chào kiểu quân đội tiêu chuẩn.

“Bộ trưởng Ám Bộ, La Chiến Uyên xin ra mắt người bảo vệ Tổ quốc!”

Ông ta là bộ trưởng Ám Bộ, dựa theo cấp bậc, thì ít nhất cũng ngang hàng với cấp đại tá, nhưng sở dĩ ông ta kính lễ với Diệp Thiên, nguyên do bởi Diệp Thiên là người có huân chương người bảo vệ.

Có được huân chương người bảo vệ thì chính là người bảo vệ Tổ quốc, dù chức lớn thế nào, cấp trên nào cũng phải đối đãi chân thành và kính trọng.

Diệp Thiên khẽ gật đầu, xem như đáp lễ, cậu quan sát người đứng đầu Ám Bộ này, cũng có chút hứng thú.

“Không biết hai vị bộ trưởng và thứ trưởng Ám Bộ đến tìm tôi là có chuyện gì?”

Cậu không hề tò mò tại sao hai người lại có thể tìm được mình, thủ đô lớn như vậy, hay là nói Hoa Hạ lớn như vậy, đều có tình báo Ám Bộ âm thầm quan sát, gần như chuyện gió thổi cỏ bay lớn nhỏ gì cũng không thể giấu được.

Huống hồ cậu mới quay về thủ đô thì đã dạy dỗ Mộ Dung Đoạn một trận, làm việc rầm rộ, đương nhiên Ám Bộ cũng nhận được tin tức.

La Chiến Uyên thu tay về đứng thẳng, đôi mày đã trở nên nghiêm túc hơn.

“Tướng Diệp, lần này đến gặp cậu, là có một chuyện quan trọng muốn nói!”

Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Rửa tai xin nghe!”

Ba cao thủ đương thời, đứng trên đỉnh Yên Sơn, mây mù biến đổi, bên dưới có rất nhiều du khách cũng không hề biết.

La Chiến Uyên nhìn Diệp Thiên chằm chằm, trầm giọng nói: “Tướng Diệp bây giờ uy chấn thiên hạ, đứng đầu thế giới, một người hùng chiếm giữ bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, thực lực tất nhiên đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới siêu phàm rồi!”

“Đối với thuật ngữ vương cấp này, hẳn cậu cũng không còn lạ lẫm gì nữa rồi!”

Ánh mắt La Chiến Uyên dao động, tiếp tục nói: “Vương cấp đã từng thống trị thế giới, cho dù mạnh mẽ như đế quốc Anh Đình cũng đều là do vương cấp sau lưng thúc đẩy nên mới xưng bá cả thế giới, đưa thế giới vào thời đại thám hiểm!”

“Về sức mạnh của vương cấp, cảnh giới siêu phàm cũng chỉ như đám kiến, tuổi thọ còn hơn cả cảnh giới siêu phàm, đạt đến trên hai trăm năm, nhưng gần trăm năm nay lại không có tin tức nào của vương cấp, trên thế giới cũng không có hành tung của vương cấp, tướng Diệp có biết nguyên nhân trong đó không?”

Diệp Thiên thẳng thắng lắc đầu, đối với chuyện này, quả thực cậu không hề biết gì.

La Chiến Uyên tiến lên một bước, đứng ở bên bờ vực đỉnh Cô Phong cùng Diệp Thiên, giọng nói nghiêm trọng trước giờ chưa từng có.

“Tất thảy chuyện này, đều là vì trận chiến quét sạch thế giới trăm năm trước, một trận chiến liên quan đến cao thủ võ đạo, thuật sĩ, và người siêu năng lực đương thời!”

“Trận chiến này không được ghi chép trong lịch sử, không được viết lại chi tiết gì cả, chỉ có thể tìm được một ít dấu vết từ trong các văn kiện nội bộ cơ mật nhất của các quốc gia lớn!”

“Trận chiến đó, được gọi là… Trận chiến vương cấp!”
Chương 580: Bí mật trăm năm

“Trận chiến vương cấp?”

Ánh mắt Diệp Thiên hơi ngưng trọng.

Cho dù cậu đã đọc nhiều sách cổ cũng chưa từng nhìn thấy chút manh mối nào về trận chiến này, thậm chí không hề có một vết tích ghi chép lại nào.

Hai chữ “vương cấp” này đã thể hiện được sự cao siêu về sức mạnh của con người thời đó, lâu đời và càng có cảm giác truyền kỳ hơn cả cảnh giới siêu phàm.

Mà chiến tranh cực lớn một trăm năm trước mang tên vương cấp, Diệp Thiên đã mơ hồ nghĩ đến điều gì.

La Chiến Uyên hơi ngập ngừng, ánh mắt càng trở nên ngưng trọng.

“Trận chiến này ảnh hưởng đến cả thế giới, chỉ cần là bất kỳ góc hay bộ phận nào có võ giả tồn tại thì không có khả năng lánh nạn”.

“Bây giờ đã rất ít người biết đến sự khởi đầu của trận chiến này, tôi cũng không biết rõ lắm, tôi chỉ biết thủ lĩnh thật sự của trận chiến này là các vương cấp lớn trên thế giới lúc bấy giờ”.

“Các cao thủ vương cấp đều ra trận trong cuộc chiến đó, cao thủ vương cấp của mỗi nước chia thành một trại đánh một trận kéo dài gần một năm, bao gồm cả các thế giới ngầm cấp bậc thế giới như viện trọng tài, giáo triều đều lần lượt ra tay”.

Ông ta dừng một chốc rồi nói tiếp: “Trận chiến đó các cao thủ đều ra mặt, gần như chín mươi chín phần trăm vương cấp thời đó đều tham gia vào trận chiến vô cùng hỗn loạn, trận chiến này cực kỳ thảm khốc, giảm đến sáu mươi phần trăm cường giả trên thế giới”.

“Nghe nói lúc đó có ít nhất gần một trăm cao thủ vương cấp đến, nhưng sau trận đại chiến thì mấy chục cao thủ vương cấp đều biến mất, trở thành cát bụi của lịch sử”.

“Trong trận chiến đó các vương cấp ở phương Tây dựa vào ưu thế gầy yếu chèn ép vương cấp phương Đông, từ đó bắt đầu con đường xâm lược của các nước chủ nghĩa đế quốc, phương Đông gần như bế tắc”.

“Người đời chỉ biết chiến tranh “Nha phiến” hơn một trăm năm trước bắt đầu lịch sử Hoa Hạ bị thực dân xâm lược, nhưng lại không biết sự thất bại của vương cấp phương Đông trong trận chiến vương cấp mới là nguyên nhân thật sự”.

Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên tia sáng, hơn một trăm năm trước chính là thời kỳ Thanh triều suy tàn, cũng là thời kỳ lãnh thổ Hoa Hạ nhục nhã nhất.

Nhưng cậu thật sự không biết trong đó còn bí mật như vậy.

Cố Trường Bình không chen vào một câu nào, vẫn im lặng đứng đó nghe La Chiến Uyên nói.

Mặc dù ông ấy và La Chiến Uyên đều là quan chức cấp cao của Ám Bộ, đều là bộ và thứ trưởng nhưng quyền hạn và cấp bậc của hai người lại có sự cách biệt rất lớn, thông tin và tài liệu bí mật La Chiến Uyên tiếp xúc nhiều hơn ông ấy rất nhiều.

Về trận chiến vương cấp này, ông ấy cũng chỉ nghe qua thôi, có rất nhiều tin tức mà bây giờ ông ấy mới nghe La Chiến Uyên nhắc đến.

Ánh mắt La Chiến Uyên trở nên ảm đạm như thể đang tưởng tượng về cảnh tượng đáng sợ của trận đại chiến đó.

“Sau trận chiến đó, phương Đông lâm vào bế tắc, bị các nước phương Tây xâm lược, mặc dù vương cấp ở phương Đông và phương Tây có kẻ thắng người thua nhưng thực tế cũng là giáo triều thắng. Sức chiến đấu đỉnh cao trong trận chiến đó cạn kiệt, vương cấp gần như bị tiêu diệt toàn bộ, mười năm sau bị viện trọng tài tìm được cơ hội để chèn ép”.

“Sự thống trị của giáo triều với phương Tây cũng vì thế mà tuyên bố sụp đổ, viện trọng tài lên thay thế trở thành bá chủ trong thế lực ngầm của thế giới”.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm đám mây không nói gì, cậu cũng rất tò mò về trận chiến vương cấp này.

Cảnh giới siêu phàm vốn đã rất phi thường, phân biệt với người bình thường, có sức mạnh kinh thiên động địa, uy áp các nước nhỏ, thống trị một phương, trấn giữ cả một khu vực.

Trận chiến giữa các cường giả cảnh giới siêu phàm là chủ đề nóng bỏng tay nhất của giới võ thuật thế giới, thu hút người khác nhất.

Mà hơn một trăm năm trước lại có đến một trăm vương cấp cảnh giới siêu phàm siêu việt, hô mưa gọi gió, rong ruổi khắp đất trời đánh một trận đại chiến kinh thiên động địa, chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi đã cảm thấy máu huyết dâng trào rồi.

Sức mạnh mà vương cấp có là không thể miêu tả, là sức mạnh mà Diệp Thiên cũng không thể có được. Nếu hơn một trăm cao thủ vương cấp đều ra trận thì cả thế giới đều sẽ rơi vào chiến tranh, những nơi họ đi qua chắc sẽ khiến nơi đó bị tàn phá thảm hại, người chết la liệt.

Đây là thảm họa lớn nhất trong lịch sử của loài người.

Rất lâu sau đó cậu mới lên tiếng.

“Chính vì trận chiến này, rất nhiều cao thủ vương cấp bị thương nên vương cấp dần biến mất, gần một trăm năm không còn vương cấp đi lại ở thế giới nữa à?”

Cậu dò hỏi, trận chiến vương cấp hơn một trăm năm trước quá mức thảm khốc, nhưng vẫn không đến nỗi khiến cao thủ vương cấp đều giảm hết.

Dù cao thủ vương cấp vẫn còn tồn tại trên thế giới thì mọi hành động của họ chắc chắn sẽ tác động đến thế giới, tại sao lại không có chút tin tức nào?

“Phải nhưng cũng không đúng”.

La Chiến Uyên trầm giọng nói: “Sức mạnh của vương cấp quá mức đáng sợ, trận chiến đó ảnh hưởng đến khắp nơi trên thế giới, các nước trên thế giới đều có trở nên hoang tàn, đất khô cằn vì trận chiến vương cấp”.

“Trận chiến đó có không dưới hàng nghìn, hàng chục nghìn người lưu lạc mất tích, số người chết cũng không thể đếm được, có thể nói là sinh vật rơi vào cảnh lầm than, cho dù là phương Đông hay phương Tây đều bị thiệt hại cực lớn”.

“Lúc đó các cao thủ vương cấp còn lại ở phương Tây và phương Đông cũng đều nhận ra được hậu quả nghiêm trọng của chuyện này, biết rõ sự kinh hoàng thế nào khi trận chiến vương cấp nổ ra”.

“Thế nên tất cả các cao thủ vương cấp lúc đó tập hợp lại núi Kỳ Liên – nơi giao nhau giữa phương Đông và phương Tây, họ cùng ký một bản quy ước, bản quy ước này dùng để kết thúc hành vi của các cao thủ vương cấp ở trên thế giới. Trong bản quy ước nghiêm cấm cao thủ vương cấp xuất đầu lộ diện hay đánh nhau dẫn đến phá hoại trên thế giới”.

“Bất kỳ ai vi phạm quy ước đều sẽ bị xem là kẻ thù của tất cả vương cấp, sẽ bị các vương cấp đuổi giết”.

“Bản quy ước này từng được công bố vào hơn một trăm năm trước, được gọi là… Quy ước vương cấp”.

Diệp Thiên nghiêng đầu, tỏ ra khá ngạc nhiên.

“Hóa ra đây là nguyên nhân vương cấp không lộ mặt gần một trăm năm”.

La Chiến Uyên gật đầu: “Đúng thế, đây là nguyên nhân ban đầu vương cấp dần biến mất”.

“Sau khi quy ước vương cấp công bố trong thế giới ngầm thì tất cả vương cấp lập tức biến mất không vết tích, không dám làm mưa làm gió trên thế giới, dù mạnh như viện trọng tài cũng không dám tự ý ra mặt”.

“Vương cấp thời đó không có bất cứ ai chắc chắn khi đối mặt với sự bao vây chém giết cả các cao thủ vương cấp khác”.

Ông ta cân nhắc vài giây rồi nói tiếp: “Nhưng cao thủ vương cấp dù sao cũng là cường giả, kiểm soát sức mạnh của hầu hết các thần minh. Thời gian trôi qua, có vài cao thủ vương cấp không sợ chết cũng bắt đầu rục rịch trên thế giới”.

“Những năm 20, 30 của thế kỷ XX, vẫn có nhiều dấu vết cho thấy các cao thủ vương cấp âm thầm hoạt động trên thế giới nhưng đến giữa thế kỷ hai mươi, cao thủ vương cấp lại thật sự bặt vô âm tín, không còn ai dám lộ diện ở thế gian nữa”.

“Nói đúng hơn là cao thủ vương cấp hoàn toàn biến mất khỏi thế gian là sau chiến tranh thế giới thứ hai”.

Diệp Thiên tay chống cằm rơi vào trầm tư, một lúc sau cậu ngẩng phắt lên, con ngươi co rụt.

“Vũ khí nguyên tử?”

La Chiến Uyên gật đầu.

“Đúng thế, chính là vũ khí nguyên tử”.

“Vũ khí nguyên tử xuất hiện báo thế giới bước vào thời đại vũ khí hiện đại hóa, Hợp chúng quốc một bước nhảy vọt lên vị trí bá chủ thế giới”.

“Cũng chính vì sự xuất hiện của vũ khí nguyên tử khiến thời đại vương cấp từng làm chủ thế giới kết thúc”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK