Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cho dù quyền thế có mạnh đến đâu, một mình tôi xử hết!”.

Một mình Diệp Thiên đứng giữa hiện trường, phía trước là các vệ sĩ nhà họ Phùng nằm chồng chất lên nhau, cậu giống như thiên thần hạ phàm, một mình đứng hiên ngang ngạo nghễ, ngay lúc này, cho dù cậu chỉ mặc bộ quần áo bình thường, nhưng cũng không thể che được ánh sáng chói mắt ngút trời kia.

Hai vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn đều sững sờ, còn sinh ra ảo giác, như thể Diệp Thiên là người chi phối mọi thứ ở đây, đến cả Phùng Viễn Chinh mạnh như vậy mà lúc này cũng bị Diệp Thiên áp đảo một cách vô tình, căn bản không thể so sánh nổi.

Quyền thế mạnh đến đâu, đều một mình xử hết!

Khí thế quá thể hùng hồn!

Cho dù là người có thân phận tôn quý nhất ở đây như Phùng Viễn Chinh e rằng cũng không dám nói như vậy nhỉ?

Các khách quý ở trong đại sảnh nhà họ Phùng đều biểu cảm biến đổi liên tục, sau đó một người đột nhiên đứng dậy.

“Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên quả nhiên không phải tầm thường, nghe nói cậu xuất thân từ tỉnh Xuyên, trấn áp tất cả các ông lớn thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên, đúng là một tay che cả bầu trời ở tỉnh Xuyên đó!”.

Người vừa đứng dậy là một người trung niên đeo kính gọng vàng, tia sáng lạnh từ mắt kính lóe lên.

“Nhưng Diệp tiên sinh, ở đây không phải là tỉnh Xuyên, đây là tỉnh Kiềm chúng tôi, tôi không quan tâm chuyện cậu là người đứng đầu tỉnh Xuyên, nhưng muốn tác oai tác quái ở tỉnh Kiềm thì hình như cậu đã nghĩ quá đơn giản rồi nhỉ?”.

Không ít người đã nhận ra người trung niên này, đó là Hồng Thiên Hùng, gia chủ là họ Hồng ở Quý Thành, tuy nhà họ Hồng ở Quý Thành chỉ được coi là gia tộc dưới hạng nhất, nhưng lại dựa vào nhà họ Phùng, liên hết với nhà họ Phùng, nên bề ngoài luôn có một địa vị bá chủ ở Quý Thành.

“Nhà họ Hồng phụ thuộc vào nhà họ Phùng, lúc này Hồng Thiên Hùng đương nhiên đứng ra ủng hộ nhà họ Phùng rồi!”.

Không ít người đều thầm gật đầu, khi Hồng Thiên Hùng đột nhiên đứng ra, bọn họ cũng không lấy làm lạ.

“Cướp cô dâu, đánh thương chú rể trong bữa tiệc kết hôn của nhà họ Phùng, còn muốn tìm nhà họ Phùng đòi lại công bằng, Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên đúng là uy phong lớn quá nhỉ!”.

Một tiếng cười khẩy lại vọng đến, sau khi Hồng Thiên Hùng đứng lên, một ông lão gầy nhỏ đứng sau ông ta cũng đứng lên.

“Tập đoàn Lăng Thiên dù sao cũng là doanh nghiệp chủ chốt của Hoa Hạ chúng ta, người làm chủ tịch của tập đoàn như vậy lại là một tên côn đồ, đúng là khiến chúng ta mất mặt, hôm nay lão già tôi lại muốn xem xem cậu nhắm vào nhà họ Phùng kiểu gì?”.

Hà Tuệ Mẫn đưa mắt nhìn qua, hít ngược một hơi, ông lão này chính là người giàu có nhất ở khu Kiềm Nam, sản nghiệp của ông ta gần như bao trùm hết ngành bất động sản của Nam Kiềm, số tài sản không thể đếm nổi, tên là “Thẩm Bán Nam”.

“Là ông Thẩm, Thẩm Bán Nam, sao ông ấy lại giúp nhà họ Phùng nhỉ?”.

Không ít người đều cảm thấy khó hiểu.

Có người biết rõ chuyện thế là lên tiếng giải thích: “Nghe nói ông Thẩm thời còn trẻ là chiến hữu trinh sát với ông Phùng, mối quan hệ vô cùng tốt, hai bên cùng phát hiển, cùng giúp đỡ nhau ở tỉnh Kiềm, bây giờ nhà họ Phùng có mâu thuẫn với Diệp tiên sinh, ông Thẩm đương nhiên sẽ đứng về phía nhà họ Phùng rồi!”.

Mọi người lúc này mới hiểu.

Khi khách khứa còn đang ngạc nhiên thì lại có một người nữa đứng ra.

“Vốn dĩ tôi không định nhúng tay vào chuyện của nhà họ Phùng và Diệp tiên sinh, nhưng khẩu khí của Diệp tiên sinh khiến tôi thực sự cảm thấy hơi khó chịu!”.

Một người khoác chiếc áo da báo đứng thẳng lên, một vệ sĩ áo đen đứng phía sau, vô cùng khí thế.

“Diệp tiên sinh, nếu cậu nói cho dù quyền thế mạnh đến đâu, cậu đều một mình xử hết, vậy tôi đứng về phía nhà họ Phùng, thêm tôi nữa, tôi muốn xem xem một người đứng đầu tỉnh Xuyên cỏn con như cậu làm sao chống lại được sự liên kết những người như chúng tôi!”.

Người đứng ra là Hồ Nhuận Đông, một ông lớn thế giới ngầm ở Kiềm Bắc.

Nhìn thấy mấy người này lần lượt đứng lên bênh vực nhà họ Phùng, mấy vị khách trước đó cho rằng Diệp Thiên có thể chống lại được nhà họ Phùng, thì lúc này toàn bộ đều thay đổi suy nghĩ, ai nấy đều hít ngược một hơi.

Còn hai vợ chồng Hà Tuệ Mẫn đều cảm thấy suy sụp.

Thẩm Bán Nam, Hồ Nhuận Đông, Hồng Thiên Hùng, ba người đều là những ông lớn ở các nơi, nắm giữ khối gia sản cũng như mạng lưới xã hội vô cùng lớn, bất kỳ ai cũng đã là một biểu tượng đáng sợ rồi, bây giờ ba người liên kết lại, vậy thì lực lượng vô cùng khủng khiếp.

Không chỉ vậy, bên cạnh bọn họ còn có một nhà họ Phùng kéo dài ra tận tỉnh Xuyên, phải nói là lực lượng vô cùng mạnh, cho dù là chủ tịch tỉnh có mặt ở đây e rằng cũng phải kiêng nể.

Những nhân vật ở đẳng cấp như vậy liên kết với nhau đều đứng về phía nhà họ Phùng, còn Diệp Thiên lần này đến đây chỉ có một mình, so sánh lực lượng của hai bên với nhau rõ ràng là một trời một vực.

Trước đó Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm còn cảm thấy Diệp Thiên với thân phận là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên thì có thể trấn áp được nhà họ Phùng, nhưng bây giờ trong lòng bọn họ chỉ còn lại tuyệt vọng.

Diệp Thiên cho dù có mạnh đến đâu, nhưng cũng chỉ là ở tỉnh Xuyên, không thể vươn đến tận tỉnh Kiềm được, làm sao để chống lại được sự liên kết của những người này chứ?

Trương Tài Quý đứng ở một bên, trong lòng lạnh lẽo, sự liên kết khủng này cho dù là anh ta cũng chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn rút lui, nếu miễn cưỡng chống lại, sẽ chỉ bị chà đạp cho tơi tả.

Những người kia liên kết với nhau gần như đã đại diện cho đỉnh cao về quyền lực ở tỉnh Kiềm!

Trương Tài Quý quay đầu sang nhìn Diệp Thiên, trong lòng không giấu nổi vẻ lo lắng, cho dù Ngô Quảng Phú từng nói Diệp Thiên rất mạnh, nhưng bây giờ trong lòng anh ta tim đang đập thình thịch, một người phải mạnh đến mức nào mới có thể đỡ được sự liên kết khủng khiếp này chứ?

Những người này đứng dậy bênh cực, khiến Phùng Hâm, Phùng Vĩ đều cười đắc ý, nhà họ Phùng bọn họ vốn không sợ Diệp Thiên, bây giờ lại thêm mấy ông phật lớn này, sự tự tin trong lòng bọn họ tăng lên gấp nhiều lần.

Phùng Viễn Chinh đứng chắp tay ra sau lưng, đôi mắt lạnh lùng, Diệp Thiên dám làm cho Phùng Kim Vinh bị thương nặng, trong mắt ông ta coi như đã phạm tội tử hình.

Cho dù những người này không đứng ra ủng hộ thì ông ta cũng nhất định phát động toàn bộ lực lượng của nhà họ Phùng để đánh bại Diệp Thiên.

Diệp Thiên gần như không nhìn thấy thế trận hùng hậu này vậy, một tay giơ ra kéo cánh tay của Tiếu Văn Nguyệt lại, kéo nhẹ cô ta xuống khỏi lễ đài.

“Sau này làm gì thì tốt nhất cô nên động não chút, những chuyện này mà đi sai một bước thì cả đời cô coi như hỏng hết!”.

Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt vô cùng phức tạp, nước mắt lăn dài xuống gò má, cô ta vốn đã quyết định nhảy vào hố lửa, nhưng khi cô ta chuẩn bị nhảy xuống thì lại là người đàn ông này xuất hiện, kéo cô ra khỏi bờ vực của sự tuyệt vọng.

Khoảnh khắc Diệp Thiên buông tay quay đi, cô ta đột nhiên đi lên một bước, tóm lấy tay Diệp Thiên và nắm chặt, không muốn buông ra nữa.

“Sau này… tôi sẽ không như vậy nữa!”.

Cô ta nghẹn ngào đáp lại, Diệp Thiên vốn muốn giật tay cô ta ra, nhưng do dự một lúc, cuối cùng vẫn để vậy.

“Diệp tiên sinh, tôi lại rất khâm phục cậu, đến mức độ này rồi cậu vẫn còn thời gian để thảnh thơi tâm tình sao?”.

Phùng Hâm nhà họ Phùng nhìn thấy Diệp Thiên nói chuyện với Tiếu Văn Nguyệt, lập tức cười khẩy lên tiếng.

Diệp Thiên nghe thấy, cuối cùng ngoái đầu lại.

Cậu đưa mắt nhìn mấy người phía trước, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung khinh bỉ.

“Có vài người như vậy thôi sao?”.

Phùng Vĩ hừ lên một tiếng: “Hừ, một người đứng đầu tỉnh Xuyên cỏn con như cậu mà cũng đòi chống lại những người gộp lại ở đây?”.

Diệp Thiên sờ lên mũi, đột nhiên lắc đầu.

“Tôi còn tưởng các ông có cục diện khủng khiếp thế nào chứ, tiếc là…!”.

“Các ông quá yếu kém!”.

Mọi người nghe thấy vậy đều ồ lên.

Đến lúc này rồi Diệp Thiên vẫn còn coi thường đối phương, thậm chí nói lời chế giễu, nói đối phương quá yếu kém?

Gần như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên đang cố làm ra vẻ mà thôi!

Người nắm quyền cao nhất của nhà họ Phùng là Phùng Viễn Chinh cuối cùng cũng lên tiếng.

“Diệp tiên sinh, cậu coi thường đám người chúng tôi, đó là vì cậu là một cao thủ nội gia đúng không?”.

Mắt ông ta lóe lên tia sáng, như thể nhìn thấu được tất cả.

“Vừa rồi cậu đánh gục hết tất cả vệ sĩ của nhà họ Phùng tôi trong tích tắc, là do dùng thủ đoạn của cao thủ nội gia, cho nên bây giờ cậu đối mặt với chúng tôi mới không hề sợ hãi như vậy!”.

“Nhưng tiếc là thủ đoạn võ công của cậu đã tìm sai đối tượng rồi!”.

Phùng Viễn Chinh giơ tay mạnh rồi quát lên giận dữ.

“Đừng tưởng chỉ có cậu mới là võ giả nội gia, nhà họ Phùng chúng tôi cũng có cao thủ nội gia đấy!”.

“Hơn nữa ông ấy cũng được xếp vị trí thứ 14 trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ!”

Phùng Viễn Chinh cười khẩy không ngớt.

“Bây giờ quân át chủ bài của cậu còn được bao nhiêu?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK