Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy biết Diệp Thiên đã lấy được thứ mà chính mình muốn trong sa mạc, đây là hy vọng duy nhất cứu lấy mạng sống của ông nội cô ấy mà.





Nhìn thấy đôi mắt lạnh nhạt của Diệp Thiên, cô ấy cũng không kiềm được nữa, dịch chuyển đầu gối nhích từng bước trong cát vàng đến trước chiếc xe việt dã, chặn đường đi của xe.





“Diệp Đế vương, xin anh hãy độ lượng, cầu xin anh, nhà họ Tần không thể sụp đổ, cầu xin anh từ bi”.





Cô ấy gần như khóc lóc cầu xin Diệp Thiên, chỉ muốn khiến Diệp Thiên thay đổi ý định.






Đầu gối cô ấy dịch chuyển trên cát vàng, da đã chảy máu khi ma sát với cát thô ráp, trên mặt cát cũng xuất hiện hai đường máu đập vào mắt người khác.





Hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen bên cạnh đều nuốt nước bọt, lộ ra vẻ không thể tin được, họ không ngờ Tần Đông Tuyết lại có thể hèn mọn đến mức này chỉ vì ông cụ nhà họ Tần. Thiên chi ngạo nữ này trước giờ chưa từng bị ai mắng mỏ nhưng lại phải chịu đựng khổ sở trong cát vàng vô tận, đến cuối cùng còn cúi đầu quỳ với một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nếu chuyện này truyền về Đảo Kho Báu thì có lẽ không một ai tin.





“Cậu này, cậu xem…”





Tần Đông Tuyết đã chặn đường đi, tài xế vẫn không thể đạp chân ga, ông ta nhìn Diệp Thiên, khó xử nói.





Diệp Thiên lấy hai cánh tay gối đầu, cởi trần thân trên dựa vào ghế phụ lái, suy nghĩ một lúc cậu mới lạnh nhạt nói.







“Tần Đông Tuyết, nể tình sự hiếu thảo cô chịu quỳ gối cầu xin chữa bệnh cho ông nội, tôi sẽ cho cô một cơ hội”.





“Tôi có thể đưa cho cô thứ cô muốn, có thể để ông nội cô tiếp tục sống”.





Nghe cậu nói thế, Tần Đông Tuyết cực kỳ vui mừng, vội vàng dập đầu ba cái với Diệp Thiên.





“Cảm ơn Diệp Đế vương đã cứu giúp, cảm ơn anh, cảm…”





Cô ấy vẫn chưa nói hết chữ “ơn” cuối thì Diệp Thiên đã giơ tay lên ngắt lời.





“Đừng cảm ơn tôi vội”.





Diệp Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi có thể đưa cho cô thứ cô muốn, nhưng cô phải nhớ rõ, có được thì phải trả giá tương xứng”.





“Muốn cứu sống ông nội cô, cô lấy gì để trao đổi?”





“Hả?”, Tần Đông Tuyết sửng sốt, sau đó hiểu ý ngay.





“Diệp Đế vương, anh có bất kỳ yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần nhà họ Tần tôi làm được thì nhất định sẽ cố gắng làm, anh nói đi”.





Lúc này mặc dù Tần Đông Tuyết đang cầu xin Diệp Thiên, nhưng lòng vẫn có phần chắc chắn.





Nhà họ Tần ở Đảo Kho Báu không nói là vượt xa Hoa Hạ, nhưng ít nhất cũng xem như là gia tộc lớn xếp trong top hai mươi, cho dù là quyền thế, quan hệ, nhân duyên hay tiền tài đều không thiếu, nếu Diệp Thiên muốn gì, nhà họ Tần chắc chắn sẽ cố hết sức đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên.





“Vậy à?”





Ngón tay Diệp Thiên gõ nhẹ vào cửa số xe, cười ẩn ý nói: “Tôi là người thế nào, tin rằng bây giờ cô biết rất rõ, cô nghĩ nhà họ Phùng các cô có thứ gì có thể khiến tôi cảm thấy hứng thú?”





Nghe thế, ánh mắt Tần Đông Tuyết hơi thay đổi, không biết phải đáp lời thế nào.





Tu vi của Diệp Thiên rất mạnh, ngang bằng với truyền kỳ đương thời, có sức mạnh hủy diệt thế giới, động một chút là có thể hủy cả một tòa nhà cao tầng của biệt thự. Người như thế chắc chắn là không thiếu một thứ gì, dù lớn mạnh như nhà họ Tần cũng không chắc có thể đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên.





Diệp Thiên bỗng nói trong lúc Tần Đông Tuyết do dự.





“Nếu cô đã muốn chữa bệnh cho ông mình, bảo vệ nhà họ Tần không bị suy tàn thì tôi cũng nói thẳng luôn, tô muốn ba mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Tần ở Đảo Kho Báu, hơn nữa nhà họ Tần không tiếc bất kỳ giá nào phải cung cấp tài nguyên và tạo thuận lợi về thương mại cho tập đoàn Lăng Thiên vô điều kiện, tôi muốn cô là người đại diện của tôi, làm việc cho tôi nửa năm vô điều kiện”.





“Suy nghĩ cho cẩn thận, gật đầu hay lắc đầu, tôi cho cô mười giây”.





Diệp Thiên đưa ra điều kiện này dĩ nhiên là có dự tính của mình.





Mặc dù tập đoàn Lăng Thiên đã có vị thế ở các nước lớn trên thế giới, trở thành tàu sân bay thương mại trải khắp quốc tế, nhưng vẫn đang loay hoay từng bước ở khu vực cực kỳ vi diệu Đảo Kho Báu này.





Cho dù có tiền cũng không thể động đến kết cấu và tình thế được hình thành hàng năm của Đảo Kho Báu, muốn phá vỡ kết cấu này thì với tiến độ của tập đoàn Lăng Thiên – chi nhánh Đảo Kho Báu vẫn cần ít nhất nửa năm.





Trước khi cậu đến Trung Đông, Ngô Quảng Phú từng gọi đến hỏi thăm tình hình bên cậu, lúc đó cậu chỉ nghĩ đến thần linh mật tàng, không nghiêm túc trả lời; bây giờ thiên chi ngạo nữ nhà họ Tần đứng ở đây, cậu nhân cơ hội này muốn thúc đẩy một bước.





Những lời Diệp Thiên nói khiến Tần Đông Tuyết sửng sốt.





Ba mươi phần trăm cổ phần doanh nghiệp nhà họ Tần là một con số rất lớn, giá trị được tính bằng chục tỷ.





Diệp Thiên nói là muốn ba mươi phần trăm cổ phần đồng nghĩa với bất kỳ lợi nhuận, thu nhập của doanh nghiệp nhà họ Tần đều trôi vào túi Diệp Thiên hết ba mươi phần trăm.





Một số tiền khổng lồ như thế lại nhường cho Diệp Thiên, chưa kể đám chú bác mỗi ngày chỉ biết ăn bám trong nhà cô ấy không đồng ý, dù là một người xuất sắc trong thương mại như cô ấy cũng không muốn làm thế.





Điều bất hợp lý nhất là Diệp Thiên lại muốn cô ấy làm việc vô điều kiện cho cậu nửa năm, đây hoàn toàn là nô dịch không báo thù, đang bóc lột cô ta.



“Diệp Đế vương, yêu cầu của anh…”


















';

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK