Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên tay anh ta chính là tài liệu về Diệp Thiên. Diệp Thiên tới Cảng Đảo đã gạt bỏ toàn bộ những mối liên hệ trước đó và mang theo một lý lịch giả, vì vậy bọn họ không thể biết được gia thế và thân phận thật sự của Diệp THiên.



“Tên khốn!”



Nhiếp Vân Hồ đạp vào cửa xe với vẻ bất mãn.




Anh ta càng nghĩ càng bốc hỏa. Hôm nay lại bị một tên vô danh giáo huấn cho một trận. Nếu không phải vì không nắm được giới hạn của Diệp Thiên thì chắc chắn anh ta sẽ không rời đi như thế.



Anh ta xem tiếp thì thấy thông tin về nơi đi làm của Diệp Thiên và đôi mắt lập tức ánh lên sát ý.



“Ồ, hóa ra tên nhóc này làm nhân viên ở quán ba Đường Triều ở chỗ vịnh Đồng La à?”



Xem tới đây, anh ta cười he he.



“Dám đối đầu với ông đây, đúng là đồ chán sống!”




“Trên đường không tiện ra tay thì lẽ nào trong một quá bar cỏn con lại không thể đánh hội đồng cậu được sao?”



“Không đánh phế cậu thì tôi không còn là Nhiếp Vân Hồ. Dù cậu có giỏi đến đâu thì cũng đánh nổi mấy người? Có thể chống lại đao gậy không? Có thể chống nổi súng đạn không?



Anh ta cười nham hiểm và búng tay.



“Chào hỏi ông chủ của Đông Thăng một tiếng, để ông ta đưa người tới quán bar Đường Triều cho thằng nhãi đó một bài học!”



“Còn nữa, thằng nhóc đó biết chút cổ võ, nói cho ông ta biết phải đưa cả Nam Liệt tới, chỉ có Nam Liệt mới đối phó được với nó mà thôi!”



Ánh mắt Nhiếp Vân Hồ lạnh lùng, năm ngón tay siết chặt.



“Dám đắc tội với Nhiếp Vân Hồ tôi sao, đúng là chán sống!”



“Hôm nay tôi muốn cậu bị phế toàn thân, cả đời sau phải ngồi xe lăn!”







Vịnh Đồng La, quán bar Đường Triều.



Diệp Thiên vừa thay đồng phục làm việc đã thấy chủ quán bar đi thẳng về phía này.



Chủ quán bar là một cô gái trẻ tuổi mặt mũi khá xinh, có chút quan hệ với nhân vật thế giới ngầm xung quanh vịnh Đồng La. Do đó, cô ta vẫn luôn làm ăn thuận lợi ở khu vực này, ít có ai dám gây chuyện ở quán bar, việc làm ăn rất hưng thịnh.



“Diệp Thiên, động tác nhanh lên, quét dọn vệ sinh xong thì bắt đầu mở cửa rồi. Hôm nay là cuối tuần, khách khứa sẽ nhiều hơn ngày thường!”.



Lúc đứng đối diện với Diệp Thiên vừa mới đi ra khỏi phòng thay đồ, cô ta thúc giục.



“Biết rồi thưa bà chủ!”.



Diệp Thiên mỉm cười, không hề để bụng. Đây chính là cuộc sống hiện tại của cậu, bình đạm thản nhiên. Cậu đã làm ở đây gần một tháng, đã quen với chuyện bị bà chủ sai bảo.



Ngoài số tiền dùng để thuê phòng khi vừa mới tới Cảng Đảo ra, cậu chẳng động đến một đồng nào trong số tài sản kếch xù của mình. Mỗi một hạt cơm hạt gạo mà cậu ăn đều là kiếm được từ công việc bán thời gian ở đây.



Diệp Thiên cầm cây lau nhà, quét dọn sạch sẽ sàn quán bar. Ba tiếng đồng hồ nháy mắt trôi qua, đã đến bảy giờ rưỡi, lúc này khách khứa bắt đầu lục tục đi vào.



Diệp Thiên bận rộn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được thời gian nghỉ ngơi. Cậu đang định trở về phòng thay đồ sửa sang quần áo của mình thì giọng của bà chủ đột nhiên truyền đến.



“Diệp Thiên, khách ở bàn số 23 muốn gọi món, mau qua đó chào hỏi đi!”.



Rõ ràng bà chủ đã xem một con người đại lục như Diệp Thiên thành một đứa lao động khổ sai, nhưng cậu không để tâm, chỉ gật đầu rồi đi thẳng đến bàn số 23.



Bàn số 23 là bàn ở khu giữa, vị trí cực kì rộng rãi, gần chính giữa quán bar. Bốn cô gái trẻ tuổi tràn đầy sức sống thanh xuân đang ngồi tại đó.
1646981331685.png



Diệp Thiên nghe giọng thì khẽ nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên.



Mặc dù cô gái đeo kính gọng đen rất to, màu tóc cũng khác với khi nãy, nhưng cậu vẫn nhận ra cô ta ngay.




Hoa khôi trường Đại học Tử Kinh Hoa, Nhậm Uyển Doanh?



Vị hoa khôi nổi tiếng nhất trường Đại học Tử Kinh Hoa, người ứng cử hàng đầu cho vị trí quán quân của cuộc thi Hoa hậu Cảng Đảo, bây giờ lại đang đứng trước mặt Diệp Thiên, tươi cười nhìn cậu.



Mặc dù cô ta đã trang điểm che đi phần lớn gương mặt, nhưng lớp ngụy trang của cô ta ở trước mặt Diệp Thiên chỉ là vật trang trí mà thôi.



Diệp Thiên hơi kinh ngạc. Ba tiếng đồng hồ trước, cậu vừa chia tay với Ngụy Tử Phó, Nhậm Uyển Doanh. Theo lý mà nói, Ngụy Tử Phó dẫn cô ta và Uông Lạc Đan ăn cơm xong sẽ đi hát karaoke, nhảy disco gì đó mới đúng, sao cô ta lại xuất hiện ở đây?




Dường như nhận ra điều nghi hoặc của Diệp Thiên, Nhậm Uyển Doanh mỉm cười giải thích.



“Chiều hôm nay nhờ có anh và cậu Phó ra mặt giải vây giúp tôi. Phía cậu Phó tôi đã cảm ơn rồi, đáng lý tôi cũng nên cảm ơn anh cho đàng hoàng, nhưng hôm nay anh đi nhanh quá”.



“Thế nên, tôi và cậu Phó đã nghe ngóng nơi làm việc của anh, đặc biệt đến đây ủng hộ anh, để anh kiếm một ít tiền, xem như là chút tấm lòng!”.



Nhậm Uyển Doanh khẽ vuốt tóc, bước lên thêm một bước, đứng trước mặt Diệp Thiên, đột nhiên chìa tay ra.



“Mặc dù cậu Phó đã nói tên anh cho tôi, nhưng chúng ta vẫn chưa chính thức làm quen. Bây giờ chúng ta làm quen lại nhé!”.



Mắt cô ta đẹp long lanh, khẽ cong khóe miệng nói: “Xin chào, tôi là Nhậm Uyển Doanh!”.



Ba cô gái đi cùng Nhậm Uyển Doanh đều ngạc nhiên, không thể tin nổi.



Ở trường, Nhậm Uyển Doanh có không biết bao nhiêu người theo đuổi, cộng lại đủ để lập nên một hội nhóm. Xưa nay chỉ có người khác chạy đến làm quen với cô ta, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Nhậm Uyển Doanh chủ động làm quen với người đàn ông khác, lại còn đưa tay ra trước?



Nhậm Uyển Doanh đã đưa bàn tay ngọc ngà ra, đó là bàn tay mà vô số đàn ông nằm mơ cũng muốn chạm vào một lần, nhưng Diệp Thiên lại không nhúc nhích.



Cậu không bắt tay, chỉ cười lịch sự.



“Cô Nhậm chờ cho một chút, bia và đồ nhắm sẽ được mang lên ngay!”.



Cậu nói xong thì quay người đi thẳng, để lại Nhậm Uyển Doanh ngơ ngẩn và ba cô gái sinh viên trẻ tuổi không hiểu ra sao.



Bọn họ không ngờ Nhậm Uyển Doanh hiếm khi chủ động muốn bắt tay lại đổi lấy kết cục như vậy.



Bọn họ làm sao biết được, sở dĩ Diệp Thiên làm như vậy là vì không muốn có bất cứ liên hệ hay dính dáng gì đến Nhậm Uyển Doanh.



Cậu đến Cảng Đảo là để sống cuộc sống bình thường, quen biết Ngụy Tử Phó là điều ngoài dự liệu, còn Nhậm Uyển Doanh là điều ngoài ý muốn mà cậu có thể ngăn chặn.



Hơn nữa, Nhậm Uyển Doanh có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo tuyệt đẹp, người theo đuổi quá nhiều. Trong đó có không ít người thừa kế, cậu ấm của những nhà giàu có quyền quý, liên quan quá rộng. Cậu không muốn dính líu vào chuyện này rồi bị người ta quấy rầy.



Không chỉ như vậy, Ngụy Tử Phó là bạn cậu, lại thích Nhậm Uyển Doanh thật lòng. Đối với người phụ nữ mà bạn mình thích, xưa nay cậu đều tránh xa, giữ khoảng cách an toàn nhất.



Khuôn mặt Nhậm Uyển Doanh cứng đờ, tay khựng lại giữa không trung, một lúc lâu sau vẫn chưa hết ngẩn người.



Lần đầu tiên cô ta chủ động đưa tay làm quen với một người đàn ông, thế mà lại bị từ chối một cách vô tình vậy sao?


Qua một lúc lâu, cô ta mới quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên, phát hiện Diệp Thiên hơi khom lưng, đang định nhấc một thùng bia lên, hoàn toàn không có ý quan tâm đến cô ta.
Cô ta thất vọng ngồi xuống, cô gái ở bên cạnh bỗng căm phẫn nói: “Uyển Doanh, cậu bảo bọn mình đi cùng cậu đến đây là để ủng hộ cho tên kia sao? Cậu không nhầm lẫn gì đấy chứ?”.



Cô ta nhìn Diệp Thiên với vẻ ghét bỏ, Diệp Thiên mặc đồng phục phục vụ, lại còn bị bà chủ quát tháo sai bảo. Ngay cả mấy người quản lý cũng xem Diệp Thiên như chân chạy vặt miễn phí, việc dơ việc nặng đều giao cho cậu làm, càng nhìn càng thấy hèn nhát.



Một cô gái khác cũng nói hùa vào: “Uyển Doanh, tên đó ngoài đẹp trai hơn người khác một chút, những phương diện khác đều thua kém mấy người theo đuổi cậu quá nhiều, sao cậu lại muốn đến đây ủng hộ cho anh ta?”.




“Hơn nữa, cậu nhìn thái độ lúc nãy của anh ta đi. Cậu chủ động đưa tay làm quen rồi, vậy mà anh ta lại không đếm xỉa. Không phải chỉ là một người phục vụ ở quán bar thôi sao, làm như mình là hoàng đế Sa Quốc, tổng thống Hợp chúng quốc không bằng. Đúng là không biết điều!”.



Nhậm Uyển Doanh cười gượng, nhưng lại không cách nào phản bác.



Thật ra, sao cô ta lại không biết cách biệt thân phận giữa Diệp Thiên và cô ta được, nhưng cô ta lại không thể nói rõ vì sao mình lại có cảm giác muốn tìm hiểu về Diệp Thiên nhiều hơn. Cô ta chỉ cảm thấy mỗi một hành động của Diệp Thiên đều có thể tác động tới thần kinh của cô ta, khiến cô ta không kìm được mà để ý tới cậu.



Đặc biệt là hôm nay Diệp Thiên lấy một chọi hai mươi, loại khí phách gặp chuyện không hoảng, lâm nguy không loạn đó, sự thong dong đối phó với nguy hiểm càng làm cô ta vô cùng tò mò về Diệp Thiên. Những cậu ấm nhà giàu, người thừa kế quyền quý đều không thể so sánh được.




Cũng bởi lòng hiếu kì này mà sau khi ăn tối xong, cô ta lập tức mượn cớ khéo léo từ chối lời mời đến quán karaoke của Ngụy Tử Phó, hẹn vài người chị em tốt đến quán bar mà Diệp Thiên làm việc.



Cô ta muốn cảm ơn Diệp Thiên đã ra tay đuổi đám Nhiếp Vân Hồ đi, còn định nhân cơ hội này làm thân với Diệp Thiên, kéo gần khoảng cách giữa hai người.



Nhưng phản ứng của Diệp Thiên lại khiến cô ta không ngờ được.



“Anh ta là một người tốt, cũng là một người đặc biệt!”.



Hồi lâu sau, cô ta mới nói ra được câu này.



Một cô gái ăn mặc toàn hàng hiệu ở bên cạnh hơi nheo mắt lại, có chút dò xét.



“Không phải chứ Uyển Doanh, lẽ nào cậu thích anh ta? Hoang đường quá!”.



Cô ta xua tay, hơi không hiểu nói: “Bàn về gia thế, tài sản, danh tiếng, tùy tiện chọn một người trong số những người theo đuổi cậu cũng có thể bỏ xa anh ta mấy chục con phố, càng không thiếu những người như Nhiếp Vân Hồ và Ngụy Tử Phó tương đương với tiểu hoàng đế ở Cảng Đảo theo đuổi cậu, vậy mà cậu lại thích anh ta? Lẽ nào là vì vẻ ngoài và vóc dáng của anh ta?”.



Cô ta có vẻ khinh thường, xua tay nói.



“Uyển Doanh, bây giờ người đẹp trai chẳng có ích lợi gì cả, trừ khi đi làm trai bao, câu được mấy bà giàu có”.



Cô gái đó có quan hệ cực kì tốt với Nhậm Uyển Doanh, là bạn thân ở cùng ký túc xá, hầu như không có gì không thể nói. Xưa nay tác phong của cô ta rất cởi mở phóng khoáng, nói chuyện không bao giờ úp mở.



Nhậm Uyển Doanh cũng hiểu được bạn mình muốn nói gì, nhưng luồng khí chất không thể bàn cãi trên người Diệp Thiên thực sự rất có sức hấp dẫn với cô ta.



Cô ta chớp mắt, hơi nghiêng đầu sang, Diệp Thiên đang ôm một thùng Budweiser đi tới chỗ bọn họ.



Diệp Thiên ôm bia trước ngực, bước chân vững vàng, mỗi một bước bước đi giống như đều theo một nhịp điệu kì diệu nào đó. Ánh mắt cậu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt không kiêu không nịnh, không có chút gợn sóng.



“Cô Nhậm, đây là bia mà cô gọi, đồ nhắm sẽ được mang lên ngay!”.



Diệp Thiên bưng bia đến nơi, vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt với Nhậm Uyển Doanh, chỉ khách sáo thông báo một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi.



“Rầm!”.



Cô gái ngồi ở đối diện Nhậm Uyển Doanh từ lâu đã không nhìn thêm được nữa, cô ta nhanh chóng uống một ngụm bia, sau đó giả vờ phun ra.
1646981344266.png

Mấy người Nhậm Uyển Doanh tái mặt, những người khác trong quán bar cũng bàng hoàng.



Triệu Lạc Sơn,một cái tên lừng lẫy ở thế giới ngầm của Cảng Đảo ai cũng phải kiêng dè, ngay cả những nhân vật tầm cỡ của các doanh nghiệp của nơi đây thì cũng vậy.




Bọn họ chưa gặp con Triệu Lạc Sơn, nhưng những lời đồn liên quan tới người này thì bọn họ đã được nghe quá nhiều.



Triệu Lạc Sơn là một đại ca thực thụ của Cảng Đảo, hầu như một nửa thế giới ngầm đều do người này kiểm soát, những người có thể đối đầu với Lạ Sơn hầu như không tìm được người thứ hai.



Tất Hải là đại ca của vịnh Đồng La, vậy thì tính ra Triệu Lạc Sơn chính là hoàng đế của toàn bộ thế giới ngầm ở Cảng Đảo, sự chênh lệch này đâu có ít.



Không chỉ có vậy, nghe đồn sau lưng Triệu Lạc Sơn chính là nhà họ Nhiếp mạnh nhất trong mười gia tộc hào môn, quyền thế ngút trời.




Trước mặt Triệu Lạc Sơn, Tất Hải chỉ là con sâu cái kiến để cho người ta tùy ý giẫm đạp mà thôi.



“Xin lỗi anh Sơn, không biết anh tới cái nơi cỏn con này của tôi có việc gì không?”



Người chủ quán bar lập tức đổi thái độ, cười vui vẻ và cẩn thận nói.



“Không liên quan tới mình thì đừng lên tiếng, cút qua một bên!”



Triệu Lạc Sơn trợn tròn mắt, tát vào bên trái khuôn mặt chủ quán khiến người này ngã lăn ra đất.



Sau đó Lạc Sơn quét mắt mang theo sát khí nồng hậu và quát lên.



“Thằng nhãi Diệp Thiên mau cút ra đây!”



Trong nháy mắt, bất kể là nhân viên phục vụ hay là mấy cô gái Nhậm Uyển Doanh thì đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thiên.



Tại một vị trí ở phía sau Diệp Thiên, một người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ ngước nhìn rồi nhếch miệng cười.



Tiếng quát của Lạc Sơn khiến cả quán bar chấn động, đến cả âm thanh cũng bị át tiếng, luồng sức mạnh khiến người ta cảm thấy chóng mặt.



Những người có mặt đều cảm thấy ớn lạnh, ai cũng ngồi nguyên chỗ của mình không dám lên tiếng. Trước đó người bạn của Nhậm Uyển Doanh và Lý Hoan luôn làm khó Diệp Thiên thì lúc này không còn ngông cuồng được nữa, bị dọa sợ tới mức co rúm lại.



Triệu Lạc Sơn – vị hoàng đế của thế giời ngầm của Cảng Đảo thì đến ngay cả những nữ sinh xuất thân trong gia đình thương nhân như bọn họ làm sao dám mạo phạm chứ, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.



Mấy người Nhậm Uyển Doanh đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thiên. Biểu cảm của cậu vẫn vậy, không hề biết sự có mặt của Triệu Lạc Sơn, cậu bước ra với vẻ lơ mơ.



“Mọi người tìm tôi à?”



“Có việc gì không?”



Cậu liếc nhìn Triệu Lạc Sơn sau đó hỏi, dường như là không hề biết chuyện gì xảy ra.



Những người xung quanh đều cười thầm, chỉ cảm thấy học sinh này đung là ngu ngốc quá. Một nhân vật như Triệu Lạc Sơn tới tận nơi chỉ đích danh thì còn có thể là có chuyện gì nữa, chắc chắn là chuyện liên quan tới sống chết rồi.


Lúc này Diệp Thiên trốn đi thì cũng thôi, lại còn bước ra nộp mạng, đúng là không còn gì để nói.

Người đàn ông trung niên ngồi trong phòng riêng chỉ nhếch miệng cười, nhìn Diệp Thiên với vẻ hào hứng, người này không ngờ rằng Triệu Lạc Sơn lại đến chỉ để tìm một nhân viên phục vụ tới từ Đại Lục.



“Cậu chính là Diệp Thiên?"




Triệu Lạc Sơn kẹp một điếu xì gà, đôi mắt nheo lại và soi Diệp Thiên một lượt.



“Khá thú vị đấy, nhìn trông cũng cứng cáp đấy nhỉ!”



Triệu Lạc Sơn mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ nham hiểm.



“Có người nói thân thủ của cậu được lắm, đánh nhau rất giỏi, có thể tay không mà hạ gục hơn hai mươi quân nhân đã giải ngũ trong nháy mắt, tôi muốn xem xem đó có phải là sự thật hay không?”




“Nói thật, tôi rất thích người như cậu, chỉ đáng tiếc có người thuê tôi đánh phế cậu!”



Lạc Sơn nói xong thì phất tay, bốn vệ sĩ phía sau lập tức hùng hục lao lên, mùi khí tức nồng đậm, mắt họ như chim ưng nhìn là biết đã nhuốm rất nhiều máu tươi.



“Nhóc, có lẽ cậu biết là chuyện gì đúng không!”



Trong đó có một người mặc áo đen tay xăm hình cười dữ tợn và đứng trước mặt Diệp Thiên.



Diệp Thiên cao tầm 1m85 và người đàn ông này cũng tương đương cậu, tay hắn to cỡ như đùi người bình thường, quét ngang mặt Diệp Thiên và nhấc một cái bàn kính lên.



“Á!”



Nhậm Uyển Doanh kinh hãi kêu lên, sự xuất hiện đột ngột của Triệu Lạc Sơn và còn chỉ đích danh là tìm Diệp Thiên thì rõ ràng là họ đã có sự chuẩn bị, người chỉ huy mà cô ta có thể nghĩ ra được chính là Nhiếp Vân Hồ - người hôm nay đã có xung đột với cậu.



Thế nhưng cô ta không ngờ Nhiếp Vân Hồ lại độc ác như vậy, gọi cả Triệu Lạc Sơn của thế giới ngầm của Cảng Đảo tới.



Không chỉ danh tiếng hiển hách mà riêng thuộc hạ của Triệu Lạc Sơn thì cũng đã có vô số kẻ là những tay đánh thuê hàng đầu thế giới ngầm rồi.



Đúng lúc này, người đàn ông xăm hình con rồng trên tay chộp lấy cái bàn và đập về phía Diệp Thiên.



“Hầy!”



Diệp Thiên khẽ thở dài và lắc đầu, bước một bước sang một bên, chiếc bàn vừa đúng lúc sượt qua người cậu, bị đập xuống đất vỡ vụn.



Khi chiếc bàn bị đập nát vụn thì cậu thuận thế giơ chân ra đạp vào vung bụng của gã kia, đòn tấn công đúng thời hợp thế thật sự là đòn tấn công hoàn hảo.



“Bốp!”



Người đàn ông tay xăm hình rồng kêu hự một tiếng và ngã về phía sau, hắn từng trinh chiến hàng trăm trận, trải qua vô số đợt huấn luyện mà lại không đỡ nổi một đạp của Diệp Thiên, chỉ quỳ phụp xuống đất và toát mồ hôi hột.



Lúc này người đàn ông trung niên ngồi trong phòng Vip gần đó sáng mắt lên với vẻ tán thưởng.



Ông ta là đại tông sư của rất nhiều môn võ, nhưng dù là ông ta có mắt nhìn người thì cũng phải tán thưởng cho màn ra tay hợp thời cơ và hoàn hảo khi nãy của Diệp Thiên. Dù ông ta có ở vị trí của Diệp Thiên với sự phản ứng của cơ thể thì cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn cậu.

1646981358126.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK