“Đặt vé máy bay giúp tôi, ngày mai tôi bay tới Lư THành!’
Đã hơn một năm qua, cuối cùng cậu lại đặt chân tới Lư Thành một lần nữa, trở về nơi bắt đầu của chính mình.
Ngô Quảng Phúc nghe thấy vậy thì lập tức sắp xếp, đặt vé máy bay hạng thương gia từ thủ đô tới Lư Thành cho Diệp Thiên.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu chợt đổ chuông, chính là Tiếu Văn Nguyệt mà cậu đã lâu không gặp.
Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng điềm đạm, cậu nghe máy.
“Diệp Thiên là anh à?”
Đầu dây bên kia vọng tới giọng nói của Tiếu Văn Nguyệt.
“Là tôi!”
Diệp Thiên thản nhiên trả lời.
“Tôi còn tưởng anh sẽ không nghe máy cơ. Hôm nay tôi đã gặp Bành Lượng ở cổng sau của đại học Hoa Thanh mới biết là anh đã về thủ đô rồi!”
Diệp Thiên không có biểu cảm gì, vẫn nói với vẻ điềm nhiên: “Muộn thế này rồi, tìm tôi có việc gì không?”
Đầu dây bên kia, Tiếu Văn Nguyệt khẽ rơi vào im lặng rồi mới lên tiếng.
“Là thế này, ngày mai là ngày quốc khánh cuối cùng, vừa hay cũng là ngày kỉ niệm thành lập trăm năm của Tam Trung Lư Thành, nhà trường mời các học sinh tốt nghiệp quay về trường tham gia, tôi muốn hỏi anh…có có bằng lòng đi cùng không?”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì biểu cảm trở nên kỳ lạ.
“Kỷ niệm trường Tam Trung sao?”
“Kỷ niệm trường Tam Trung sao?”
Diệp Thiên khẽ thay đổi ánh mắt, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Nói tới Tam Trung của Lư Thành thì cậu có vài phần hoài niệm, dù sao thì đó cũng là ngôi trường đầu tiên mà cậu bước vào sau 10 năm trải qua sống chết, được coi là xuất phát điểm của mười năm sau đó.
Ở đó, cậu đã quen Bành Lượng, Tiếu Văn Nguyệt. Dù vui hay buồn thì đều là những gì đã từng trải qua.
Nghe thấy lễ kỷ niệm trường Tam Trung, cậu im lặng một lúc rồi bỗng cảm thấy buồn cười.
Mặc dù cậu chưa tới hai mươi tuổi nhưng những người giao du với cậu bây giờ đều là những nhân vật tung hoàng khắp thiên hạ, những kẻ kỳ quái đã sống trên trăm năm. Đối với cậu mà nói, những học sinh cấp ba kia, hoặc những học sinh cùng tốt nghiệp niên khóa với cậu chẳng khác gì những đứa trẻ.
Cậu làm gì có thời gian rảnh mà tham gia hoạt động chúc mừng trường cũng đám bạn nhỏ. Huống hồ dù cậu có đồng ý đi thì với thân phận, địa vị hiện tại của cậu, quay về trường rõ ràng là không thích hợp cho lắm.
Thấy Diệp Thiên rơi vào im lặng, Tiếu Văn Nguyệt ở đầu dây bên kia khẽ thở dài.
“Tôi biết là anh không chịu đi mà, tôi gọi điện cũng chỉ là muốn thử thôi, mang theo chút hi vọng. Quả nhiên tôi đã đoán đúng!”