Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên quảng trường, Lí Tẩm Vân và Gia Cát Trường Hận đã tách khỏi vị trí trước đó, chắn Huyệt Đạo Đồng Nhân ở phía sau bọn họ.

Tay trái của Gia Cát Trường Hận ngửa ra, tay phải nắm thành nắm đấm, chính là tư thế Bát Cực Quyền của nhà Gia Cát, bàn tay Lí Tẩm Vân xòe ra, Lí Thanh Du bên cạnh lập tức ném một thanh kiếm dài tới và được cô ấy tóm gọn.

Bọn họ biết Song Kiếm Tung Hoành si mê võ thuật, khăng khăng cho rằng trên Huyệt Đạo Đồng Nhân có bí mật võ thuật, nên trận đánh này không thể tránh khỏi.

Cố Triều Sinh và Khương Xuân Dao nhìn nhau một cái, thanh kiếm trong tay một tung một hoành, liên kết tấn công, một ánh sáng mãnh liệt quét qua tứ phía, kiếm khí tung hoành, vô số lá cây rơi rụng đều bị kiếm cắt đứt, bọn Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đều không kìm được lùi về phía sau, uy thế này, cho dù bọn họ là thiên tài đỉnh cao thì cũng khó mà đỡ được.

“Để chúng tôi lĩnh giáo tuyệt học của nhà Gia Cát và kiếm điển của Hồ Ngọc Nguyệt có gì độc đáo hay không!”.

Cố Triều Sinh cười khẩy, vung kiếm ra, kiếm khí vun vút, chém về phía Gia Cát Trường Hận.

Khương Xuân Dao cũng ra tay đồng thời, tia sáng lóe lên từ thanh kiếm, chĩa thẳng về phía Lí Tẩm Vân.

Hai người ra tay mà như một, hành động y hệt nhau.

“Hừ!”.

Gia Cát Trường Hận lạnh lùng hắng giọng, nội lực từ hai cánh tay hội tụ lại, đánh một chưởng về phía thanh kiếm.

Lí Tẩm Vân bay lên múa kiếm, giao đấu kịch liệt, ánh sáng lưỡi kiếm tung hoành ngang dọc, khí thế vô cùng gay cấn.

Bốn vị chí tôn võ thuật trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ giao đấu vô cùng khốc liệt, các cao thủ trẻ tuổi có mặt trong hiện trường chỉ có thể đứng một bên quan sát, những trận giao đấu ở cấp độ này, cho dù là những người mạnh như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh hay Lí Thanh Du cũng không có bản lĩnh can thiệp.

Cuộc giao đấu trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, chỉ có hai mắt Diệp Thiên là như sao, dửng dưng bình thản, từ đầu đến cuối đều nhìn về phía khu rừng bên cạnh.

Tình thế trận đấu thay đổi liên tục, Song Kiếm Tung Hoành phối hợp hết sức ăn ý, thấm nhuần tinh túy kiếm pháp Quỷ Cốc, Gia Cát Trường Hận vẫn còn dư sức, nhưng Lí Tẩm Vân lúc này lại bị thế kiếm của Khương Xuân Dao trấn áp, chỉ đành miễn cưỡng chống cự.

Trong lòng Gia Cát Trường Hận thầm cảm thấy không hay, tuy ông ta đứng thứ tư trong bảng xếp hạng, nhưng đó là vì ông ta tinh thông pháp trận.

Nếu chỉ nói về tu vi thì hai người Song Kiếm Tung Hoành đều không ai kém ông ta, khi chiến đấu như thế này, ông ta càng không thể tranh thủ thời gian đi bố trận, một khi Lí Tẩm Vân bị Khương Xuân Dao đánh bại, vậy thì sẽ trở thành Song Kiếm Tung Hoành hợp lực đối phó với mình ông ta.

Lấy một địch hai, ông ta đâu phải Diệp Lăng Thiên, đương nhiên không thể đỡ nổi!

“Keng!”.

Cố Triều Sinh chém xuống một nhát, chém trúng vào bàn tay tràn đầy nội lực của Gia Cát Trường Hận, cơ thể hai người cùng lúc lùi về sau ba bước.

“Ha ha!”.

Cố Triều Sinh cười một cách ngông cuồng: “Gia Cát Trường Hận, cái danh đứng vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng của ông đúng là hữu danh vô thực, chẳng trách gần như tất cả mọi người đều công nhận ông là người kém nhất trong “Tứ Tuyệt”!”.

“Hôm nay cho dù có ông ở đây, cũng không thể giữ được Huyệt Đạo Đồng Nhân đâu, trừ khi những người trong top 3 bảng xếp hạng đến đây, nếu không Huyệt Đạo Đồng Nhân này sẽ thuộc về chúng tôi thôi!”.

Ông ta hét lên, khí thế vung kiếm càng lúc càng mạnh, càng chiến càng hăng.

Lí Tẩm Vân bên này đã lép vế hẳn trước Khương Xuân Dao, cô ấy cho dù sử dụng cả “Kiếm Tâm Thông Minh” mạnh nhất trong kiếm điển cũng vẫn không thể chống cự nổi.

Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết đứng một phía xem mà trong lòng nóng như lửa đốt, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh tuy có ý muốn giúp nhưng lại không đủ sức lực, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.

Đúng lúc này, trong không trung đột nhiên vang lên một nụ cười quái dị.

“Ha ha, hơn 30 năm chưa đến Hồ Ngọc Nguyệt rồi, không ngờ hôm nay Hồ Ngọc Nguyệt lại náo nhiệt như vậy!”.

Giọng nói vọng ra từ khu rừng bên cạnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy một ông lão mặc áo dài xám dáng người cao to đang chắp tay ra sau lưng và đi tới.

Trên đầu ông ta đã không còn tóc, hai tai dỏng lên rất to, cơ thể vạm vỡ, như một ông phật Di Lặc.

Ông lão bước một bước ba thước, chỉ trong chốc lát đã đứng trong quảng trường.

Diệp Thiên sờ lên mũi, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung.

Bốn người đang giao đấu kịch liệt với nhau đều đồng thời dừng tay, ngạc nhiên nhìn tới, ông lão này đứng ở trong rừng, cách bọn họ chưa đến vài chục trượng, nhưng bọn họ lại không có ai phát hiện ra sự tồn tại của ông ta.

Ông lão nở nụ cười, nhìn về phía Huyệt Đạo Đồng Nhân một lúc, sau đó quay sang nhìn Song Kiếm Tung Hoành.

“Lão già tôi cũng rất thích Huyệt Đạo Đồng Nhân này, hai người muốn tranh đồ với tôi, có phải là không hiểu quy tắc rồi không?”.

Ông ta vừa nói vừa đánh ra một chưởng.

Chưởng này nhìn nhẹ như mây, không mang uy lực, nhưng Song Kiếm Tung Hoành lại mặt mày biến sắc, điều động nội lực khắp cơ thể lên mức độ cao nhất, rồi đồng thời xuất kiếm.

“Tách!”.

Trong không khí vọng đến một tiếng đứt gãy rõ rệt, thanh kiếm mà Cố Triều Sinh và Khương Xuân Dao xuất ra bị một lực vô hình làm cho gãy vụn, hai người đồng thời ộc máu, bị đánh cho bay về phía sau hơn mười trượng.

Bọn họ vô cùng bàng hoàng, còn chưa đứng vững thì ông lão lại đánh một chưởng nữa khiến bọn họ chỉ kịp giơ ngang kiếm để đỡ.

“Rầm!”.

Cả quảng trường lại một lần nữa rung lắc mạnh, Song Kiếm Tung Hoành như bị tấn công rất mạnh, một lần nữa ộc ra máu tươi, bị một luồng gió mạnh cuốn bay lên không trung, sau đó đập mạnh xuống đất, bảo kiếm Can Tương đã rơi khỏi tay, cắm vào mặt đất lắc mạnh, đủ thấy được sức mạnh của ông lão này.

Các cao thủ trẻ tuổi như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du đều sững sờ, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, Song Kiếm Tung Hoành đều có tên trong bảng xếp hạng, là cao thủ chí tôn võ thuật thành danh đã lâu, đến Gia Cát Trường Hận cũng khó thắng nổi.

Nhưng đứng trước mặt ông lão, bọn họ lại bị trọng thương với chỉ hai chưởng, ông lão này rốt cuộc là ai?

Sắc mặt Lí Tẩm Vân trầm xuống, cũng không biết thân phận của ông lão, biểu cảm của Gia Cát Trường Hận thay đổi rõ rệt, kinh ngạc thốt lên.

“Tiếu Phật Tây Lĩnh?”.

Ông lão cười tươi gật đầu với Gia Cát Trường Hận.

“Người của nhà Gia Cát, được đó, vẫn còn nhận ra ông già này!”.

Đa phần những người có mặt ở đây đều cảm thấy xa lạ với cái biệt hiệu “Tiếu Phật Tây Lĩnh” này, nhưng Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh lại ngạc nhiên nhìn nhau với bộ dạng sợ hãi.

Hai bọn họ đều là người ở thủ đô, Diệp Vân Long thường xuyên kể cho bọn họ nghe về các cao thủ tiền bối và những nhân vật truyền kỳ trong giới võ thuật, và Tiếu Phật Tây Lĩnh này chính là một trong số đó, còn là một vị nổi trội nhất nữa.

Tiếu Phật Tây Lĩnh nổi tiếng trước Tiêu Ngọc Hoàng, Mộ Dung Vô Địch đến cả hơn mười năm, khi ông ta tung hoành Hoa Hạ thì Tiêu Ngọc Hoàng và Mộ Dung Vô Địch vẫn còn đang nỗ lực để đạt đến cấp chí tôn võ thuật.

Tiếu Phật Tây Lĩnh có thể nói là dùng thực lực thực sự thống lĩnh cả một thời đại, khi đó, một mình ông ta trấn áp hết toàn bộ cao thủ trong bảng xếp hạng, từ vị trí thứ hai đến thứ năm, toàn bộ đều bại dưới tay ông ta.

Hơn nữa tính cách ông ta lại bốc đồng, ăn nói bất đồng là sẽ động tay giết người ngay, số lượng cao thủ võ thuật chết dưới tay ông ta nhiều không kể xiết. Giới võ thuật Hoa Hạ khi đó gần như đều sợ ông ta, chỉ là 20 năm trước, vì ông ta theo đuổi cảnh giới cao hơn, sống ẩn dật, nên uy danh của ông ta mới dần dần bị nhạt đi.

Bọn họ thực sự không ngờ một truyền thuyết của giới võ thuật Hoa Hạ lại xuất hiện ở Ngọc Nguyệt Cư này!

Gia Cát Trường Hận chắp tay cúi người chào Tiếu Phật Tây Lĩnh, nói với vẻ khó hiểu: “Tiền bối, ông là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kỳ trước, là người đức cao vọng trọng trong giới võ thuật, vì sao lại muốn tranh Huyệt Đạo Đồng Nhân này vậy?”.

Nghe thấy vậy, các cao thủ trẻ tuổi có mặt tại đó đều đờ người ra, ông lão mập mạp này thế mà lại là cao thủ số một trong bảng xếp hạng nhiệm kỳ trước sao?

Bọn họ đều biết rất rõ, cao thủ đứng đầu bảng xếp hạng đại diện cho điều gì, đây là một nhân vật vô địch cả một thời đại, giống như Diệp Lăng Thiên thời nay vậy, tuyệt đối là do thực lực thật sự tạo nên.

Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ nhiệm kỳ trước, ít nhất cũng phải hơn 20 năm trước rồi, Tiếu Phật Tây Lĩnh khi đó đã đứng vị trí số một, thì bây giờ tu vi của ông ta lại đạt đến mức độ nào rồi chứ?

Nếu ông ta muốn ra tay tranh Huyệt Đạo Đồng Nhân, thì cho dù Gia Cát Trường Hận ở đây cũng không thể làm gì được.

Lí Thanh Du, Tiêu Thiến Tuyết và các đệ tử của phái Hồ Ngọc Nguyệt đều cảm thấy tuyệt vọng.

Mọi người đều sợ, tất cả cao thủ trẻ tuổi đều im như thóc, Diệp Thiên lại thoáng nở nụ cười, trong mắt lóe lên tia sáng.

“Người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước sao? Thú vị đấy!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK