Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bùm!"

Một mình Elkins gần như đánh bại tất cả lớp trẻ hàng đầu ở Hoa Hạ bỗng dưng bùng nổ thành một màn sương máu trước mặt bao nhiêu anh tài.

Rất đột ngột, không hề báo trước!

Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Tư Đồ Lạc Tuyết, cả Âu Dương Đoạn Vân bị thương nặng, đều kinh hãi quay đầu lại. Diệp Thiên vẫn giữ tư thế bóp tay, ánh mắt lãnh đạm như sao, giống như bóp chết một con kiến.

"Anh cả?"

Vẻ mặt của Diệp Tinh lại thay đổi, cậu ta cảm thấy đầy chấn động.

Chỉ có thể cảm nhận được sức mạnh của Elkins khi thi đấu với hắn.

Diệp Tinh bây giờ có sức mạnh của một chí tôn võ thuật, nhưng dù vậy, vẫn còn kém xa Elkins.

Elkins lúc này đã đạt đến cấp trung chí tôn võ thuật, thậm chí có thể so sánh với cuối cấp chí tôn võ thuật. Có thể nói, cho dù mấy người họ kết hợp với nhau cũng không làm gì được Elkins.

Chỉ một mình Elkins đã đủ để quét sạch chín tài năng hàng đầu Hoa Hạ!

Nhưng Diệp Thiên mới chỉ bóp tay một cái thì Elkins liền nổ tung thành đám sương máu ngay trước mắt họ, đây là sức mạnh gì vậy?

Nếu nói rằng Elkins chết trong tay người khác, Diệp Tinh còn có thể hiểu được, nhưng Diệp Thiên đã giết chết Elkins chỉ với một cái bóp tay, điều này khiến cậu ta không thể nào chấp nhận được.

Năm xưa Diệp Thiên đã bị lấy đi võ mạch, bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp và ném vào vùng núi hoang vu cằn cỗi, gần như chín mươi phần trăm những người biết chuyện đều cho rằng Diệp Thiên chắc chắn sẽ chết, bao gồm cả cậu ta.

Sau đó Diệp Thiên trở về thủ đô, xuất hiện trở lại trong tầm mắt của mọi người, cậu ta đương nhiên rất vui mừng. Nhưng theo cậu ta thấy, sức mạnh của Diệp Thiên từ lâu đã trở thành dĩ vãng, một người mất đi võ mạch sẽ không còn sức mạnh thần thông của một võ giả nữa.

Nhưng vào lúc này, cậu ta mới nhận ra mình đã lầm to, cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu tại sao Diệp Thiên lại nói ‘bất kể đi tới đâu, anh đều là anh cả của cậu’.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Lộng Ảnh không ngừng thay đổi, những biểu cảm không thể tin được, chấn động, ngạc nhiên,… đan xen trên gương mặt cô.

Kể từ khi gặp lại Diệp Thiên, Diệp Thiên chưa bao giờ thể hiện một chút sức mạnh nào trước mặt cô ấy. Cô cũng đã có vài lần tiếp xúc thân thể với Diệp Thiên, nhưng chưa bao giờ cảm thấy một chút hơi thở của võ giả nào trong cơ thể Diệp Thiên.

Cô ấy cho rằng Diệp Thiên đã rớt khỏi võ đài võ thuật, đã đến bước đường phải để cô đứng ra bảo vệ.

Lúc này, cơ thể của Elkins phát nổ chết tươi đã khiến cô như tỉnh dậy sau một giấc mơ.

Diệp Thiên, vẫn là Diệp Thiên đó!

Tư Đồ Lạc Tuyết và Âu Dương Đoạn Vân càng không thể tin được, mặc dù Diệp Thiên là người giỏi nhất thủ đô chín năm trước, nhưng dù sao lúc ấy cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.

Khi đó, Diệp Thiên có thể đè bẹp tất cả thế hệ trẻ ở thủ đô, nhưng tính hết nước hết cái, Diệp Thiên chỉ mạnh hơn bọn họ một nửa mà thôi.

Bọn họ không hề biết tin tức Diệp Thiên đã bị phế bỏ võ mạch. Nhưng sau chín năm, bọn họ đều cho rằng cho dù Diệp Thiên có tài năng thiên phú, nhiều lắm cũng chỉ hơn bọn họ một bậc mà thôi. Nhưng hiện giờ Diệp Thiên bóp một cái thì Elkins đã chết, như vậy cậu hơn bọn họ đâu chỉ chục lần?

Chỉ có Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên biết dù Elkins mạnh đến đâu thì hắn cũng chỉ ở cảnh giới chí tôn võ thuật, làm sao có thể đọ sức với Đế Vương Bất Bại giết được cả cảnh giới siêu phàm lương phẩm chứ?

"Anh Thiên, anh..."

"Anh vẫn còn võ công sao?"

Hoa Lộng Ảnh vội vàng bước tới và hỏi Diệp Thiên, giọng điệu đầy ngạc nhiên.

Diệp Thiên cười vuốt tóc cô.

"Tiểu Ảnh, đừng tưởng rằng anh mất đi võ mạch thì đồng nghĩa với việc mất đi sức mạnh!”

"Đối với anh mà nói, có hay không có võ mạch đều chẳng khác gì nhau. Anh sẽ không bao giờ thua bất cứ ai trên đời này!”

Nói rồi cậu vẫy tay, hai tia sáng xanh bắn ra, chìm vào đỉnh đầu của Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh, trực tiếp đi tới phủ tạng.

Diệp Tinh đã bị sức mạnh hắc ám của Elkins tác động mạnh, nhưng lúc này, cậu ta cảm thấy một luồng điện ấm áp từ đan điền lan ra, lan rộng đến tứ chi và xương cốt của mình, vết thương của cậu ta đang hồi phục với tốc độ cực nhanh.

Hơi thở hỗn loạn trong cơ thể của Hoa Lộng Ảnh cũng đã được điều chỉnh hoàn toàn, khôi phục trở lại trạng thái đỉnh cao.

Hai người càng thêm kinh ngạc, Hoa Lộng Ảnh đang định hỏi Diệp Thiên vài câu nữa thì một tiếng động lớn truyền đến.

"Bùm!"

Trên bầu trời, một bóng người lộn ngược và lùi lại, đó chính là Âu Dương Chấn Hoa.

Thứ mà ông ta chống lại là một siêu phàm lương phẩm đến từ viện trọng tài, cho dù căn cơ tu luyện của ông ta có tiệm cận với siêu phàm lương phẩm, nhưng dù sao cũng vẫn chưa đạt tới ngưỡng đó.

Có thể kiên trì lâu như vậy là ông ta đã nỗ lực hết sức rồi, còn đối phương lại chưa tung ra bản lĩnh thực sự. Chính vì lẽ đó, ông ta cũng bị đánh một chưởng vào ngực, chân khí mạnh mẽ tuôn ra. Cho dù ông ta vận hết chân khí trong cơ thể để chống đỡ thì vẫn bị chưởng đó đánh mạnh, hơi thở nhanh chóng héo úa.

"Bùm!"

Lại có một âm thanh khác bị bóp nghẹt, Tư Đồ Ngạo bị một trong những siêu phàm lương phẩm dùng chân giẫm lên người, cơ thể nặng nề đập mạnh xuống biển, tạo ra cột nước cao hơn mười mét.

"Phụt!"

Một mũi tên máu xẹt ngang bầu trời, Hoa Vinh Niên, một cao thủ lão luyện cai quản nhà họ Hoa hàng chục năm bị đối phương chĩa vào vai, sức mạnh xuyên thấu nội tạng, chân khí bảo vệ cơ thể bị phá vỡ, lập tức phun ra một ngụm máu tươi và rớt mạnh xuống bãi biển.

Trong bốn người, Diệp Sơn là người có tu vi mạnh nhất, nhưng dù sao đối phương cũng là siêu phàm lương phẩm. Người đang giao đấu với ông ta đẩy mạnh đôi tay, tung ra một dấu tay cực lớn.

Ông ta chống trả, nhưng do có khoảng cách về căn cơ tu luyện nên ông ta đã bị sức mạnh đó làm chấn động, đôi tay tê dại, máu huyết lộn nhào, rơi thẳng từ trên không trung xuống bãi biển, trượt dài một rãnh khoảng chục mét.

Về phần Diệp Vân Long, ông ta bị bốn siêu phàm phàm phẩm của Chiến Thần Điện vây đánh. Tuy rằng ông ta đã dồn toàn bộ sức lực chống trả, nhưng cũng chỉ có thể cầm cự để không bị thua.

Nhưng thời gian càng kéo dài thì đối phương lại càng chiếm ưu thế hơn. Người đàn ông đeo găng tay kim loại lợi dụng sơ hở, tung một chưởng vào dưới mạng sườn bên trái ông ta.

"Phụt!"

Diệp Vân Long – cựu cao thủ số một Hoa Hạ miệng phun đầy máu tươi và cũng bị rớt từ trên không xuống.

Năm siêu phàm của tứ đại gia độc đã hoàn toàn thất bại chỉ trong chốc lát.

Dù là Diệp Sơn, Diệp Vân Long hay các cao thủ lão luyện của ba gia tộc kia cũng đều ít nhiều bị chấn thương, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều.

Còn ba gia chủ Hoa Vô Đạo, Âu Dương Chấn Hoa, Tư Đồ Hùng cũng chỉ có thể đứng bên cạnh mấy người đó, không thể làm gì hơn được.

Đối mặt với cảnh giới siêu phàm, họ thậm chí còn không có cả tư cách nói chuyện!

"Ha ha!"

Người đàn ông cầm cây thương dài đứng thẳng người, chĩa ngọn thương trong tay và cười ngông cuồng.

"Năm xưa tứ đại gia tộc lập nên một liên quân võ thuật đuổi Chiến Thần Điện chúng tôi ra khỏi Hoa Hạ, đó là cảnh tượng oai phong đến cỡ nào!”

"Các người có từng nghĩ tứ đại gia tộc ở thủ đô sẽ có ngày hôm nay hay không?”

Sát khí lóe lên trong mắt hắn cùng biểu cảm khát máu.

"Hôm nay tứ đại gia tộc sẽ trở thành cát bụi lịch sử, Diệp Vân Long, ông là thiên tài kiệt xuất nhất thế hệ thứ hai của tứ đại gia tộc, là cao thủ hàng đầu Hoa Hạ, để ông làm người đầu tiên đi!”

Hắn vừa dứt lời liền cầm thanh trường thương ngang trong tay, giống như biểu cảm của mình, hắn ném cây thương về phía Diệp Vân Long.

"Xoẹt!"

Thanh trường thương xẹt qua bầu trời, xuyên qua không trung, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ trong chốc lát đã vọt tới trước mặt Diệp Vân Long, chỉ còn cách mấy thước mà thôi.

Hai mắt Diệp Vân Long đanh lại, đang định dùng sức lực còn lại chống đỡ đòn thì chính lúc này, một bóng người như bóng ma chợt lóe lên trước mặt ông ta.

Cây thương dài đang xuyên nhanh qua không khí đột ngột dừng lại, một bàn tay trắng nõn mảnh mai đang nắm lấy tay cầm của cây thương, khiến nó không thể tiến thêm được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK