Kiểu như trước đây Phệ Thiên Huyền Khí là một chiếc xe sang hiện đại thì bây giờ Phệ Thiên Huyền Khí lại có thể ví như một chiếc xe đua bản giới hạn cấp thế giới.
Advertisement
“Lẽ nào Phệ Thiên Huyền Khí không hề mất đi, sở dĩ mình không thể tu luyện là vì nó luôn ẩn trong cơ thể mình nhưng lại vì một lý do nào đó nên phân tán ra khắp tứ chi trăm cốt, không thể nào sử dụng được”.
Cậu nhìn đôi tay của mình rồi lẩm bẩm.
Thật ra những gì cậu nghĩ đều không sai, Phệ Thiên Huyền Khí chưa từng biến mất, chỉ là vì bản chất của thế giới nhỏ và thế giới bên ngoài khác nhau, khiến Phệ Thiên Huyền Khí không thể không rơi vào trạng thái yên lặng, ẩn trong cơ thể của Diệp Thiên.
Ở thế giới bên ngoài, Diệp Thiên hấp thụ linh khí trời đất, dùng nó để tu luyện Phệ Thiên Huyền Khí, nhưng trong thế giới bên ngoài lại có rất nhiều linh lực còn mạnh mẽ và bổ dưỡng hơn cả linh khí. Khi vào trong thế giới nhỏ, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể Diệp Thiên liền bị ảnh hưởng bởi linh lực, bắt đầu từ từ chuyển hóa thành trạng thái sức mạnh mạnh hơn, kiểu chuyển hóa này cần có thời gian, việc này khiến cho Diệp Thiên không thể cảm ứng được Phệ Thiên Huyền Khí và không thể dùng đến nó trong giai đoạn này.
Advertisement
Nhưng lúc nãy, vì tín niệm của Diệp Thiên, cộng thêm việc thời gian chuyển hóa của Phệ Thiên Huyền Khí đã gần đủ nên Diệp Thiên đã nắm giữ lại được Phệ Thiên Huyền Khí khi nó bị kích thích đột ngột.
Lúc này Phệ Thiên Huyền Khí đã chuyển thành một loại sức mạnh khác thông qua sự đồng hóa của linh lực trong thế giới nhỏ, gọi là huyền lực Thốn Thiên và càng đáng sợ hơn.
“Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng ngươi có thể quay lại thì thật sự quá tốt rồi”.
Diệp Thiên dùng ý niệm, lấy ra một tia Phệ Thiên Huyền Khí trên lòng bàn tay, cậu nhìn luồng khí lưu màu xanh trong suốt trong bàn tay, ý chí chiến đấu vô cùng mạnh mẽ đột ngột vụt qua trong ánh mắt.
“Vù”.
Một luồng ánh sáng xanh phóng vào hư không, ngăn Thi Mạc lại trước khi ông ta đốt cháy tinh huyết.
“Một mình tôi thì đã có thể đối phó với ông ta rồi”.
Diệp Thiên vỗ nhẹ lên vai Thi Mạc, sau đó thì đưa bàn tay ra, chỉ với một chiêu nhẹ nhàng, một trận ánh sáng xanh chọc trời liền xuất hiện trên Trùng Ngục Phong, đánh tan thủ ấn của Thiên Luân.
Bản thân Thiên Luân cũng bị luồng sức mạnh cực lớn đó đẩy lui về sau nửa bước với ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
“Là cậu?”
Gã nhìn Diệp Thiên chằm chằm, vô cùng sốc.
“Trước đó mày đã cạn kiệt sức mạnh tinh thần để đánh ra kiếm đó, sao giờ lại còn có được sức mạnh thế này?”
Diệp Thiên bình thản, đưa năm ngón tay ra, Trùng Ngục Phong đột ngột thu nhỏ lại bằng bàn tay rồi rơi lên tay cậu.
Cậu ngước mắt nhìn sang Thiên Luân và cười nhạt.
“Thiên Luân, ông thật sự là một đối thủ đáng sợ, nhưng ông vẫn không thể thắng được tôi”.
“Cho ông xem thử sức mạnh đến từ thế giới bên ngoài nhé, kiếm tiếp theo đây là để kết thúc ân oán tám trăm năm của ông và bốn vị thần quân”.
Cậu vừa dứt lời thì đột nhiên có ánh sáng phóng ra từ giữa hai chân mày, sau đó biến thành một thanh kiếm cổ, lơ lửng bên cạnh cậu.
Cuối cùng thì Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm đã xuất hiện trở lại.