Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội nghị Xuyên Bắc được kết thúc trong bầu không khí hùng hồn do Diệp Thiên tạo ra, còn danh tiếng Diệp tiên sinh cũng bắt đầu lan truyền khắp giới thượng lưu ở các thành phố lớn ở Xuyên Bắc, các đại gia giàu có ở Xuyên Bắc đều nghe cái danh này như sấm rền bên tai.

Rất nhiều người không hề biết gì về cái danh “Diệp tiên sinh”, nhưng bọn họ chỉ cần biết các ông lớn ở khắp nơi của Xuyên Bắc đều coi Diệp tiên sinh là người đứng đầu, đó cũng đủ để bọn họ phải kính nể rồi.

Các ông lớn ở Xuyên Bắc bình thường mỗi người quản lý một phương, nguồn lực, mạng lưới quan hệ, nguồn tài sản đã vô cùng khủng khiếp, và bao nhiêu ông lớn như vậy đều bị thu phục bởi một người, quyền thế và sức ảnh hưởng của người đó e rằng đủ để vượt qua cả chủ tịch một tỉnh rồi, ai dám coi thường chứ?

Nhưng chỉ trong hai ngày, “Diệp tiên sinh” đã trở thành chủ đề nói chuyện nóng hổi của khắp Xuyên Bắc, bất cứ doanh nhân giàu có nào đều cho rằng được quen với Diệp tiên sinh là một niềm vinh hạnh lớn, đi khắp nơi tìm kiếm thông tin, chỉ hi vọng được nhìn thấy diện mạo thực sự của Diệp tiên sinh.

Nhưng các ông lớn ở Xuyên Bắc đều giữ bí mật rất kín về thông tin của Diệp tiên sinh, cho đến bây giờ, những người đã từng gặp mặt của Diệp tiên sinh cũng chỉ là những ông lớn tham dự hội nghị Xuyên Bắc hôm đó.

Chính vì vậy, Diệp tiên sinh trở thành một nhân vật vô cùng thần bí trong giới thượng lưu Xuyên Bắc.

Còn Diệp Thiên là người trong cuộc lại cảm thấy hết sức bình thường, vẫn nằm ngủ khò khò trong giờ học.

Tuy cậu đang ngủ nhưng ngủ không sâu, trong đầu cậu, mô hình kế hoạch ban đầu đã trở thành bản kế hoạch hoàn chỉnh, bây giờ cậu vẫn học ở trường chỉ là vì chuyện của Cố Giai Lệ vẫn chưa giải quyết mà thôi.

Ước mơ của Cố Giai Lệ là trở thành một ca sỹ, chuyện này đối với Diệp Thiên mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng cậu lại không muốn chuyện này quá đỗi đột ngột, cậu đang chờ một thời cơ để Cố Giai Lệ hoàn toàn bước vào con đường ca hát.

Chiều tối tan học xong, Cố Giai Lệ đến tìm Diệp Thiên.

“Anh Diệp Thiên, tối nay em không phải đi làm, em còn nợ Nguyệt Nguyệt và Tinh Tinh một bữa rượu, tối nay chúng ta cùng đến “Dạ Yến” được không?”.

Diệp Thiên nhìn Cố Giai Lệ nở nụ cười ngọt ngào, thế là đồng ý luôn.

Cậu rời xa Cố Giai Lệ cũng chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng lần sau gặp lại, e rằng là nửa năm thậm chí còn lâu hơn, nên bây giờ cậu muốn tranh thủ ở bên cạnh Cố Giai Lệ nhiều hơn chút.

Hai người đi trên đường tìm đại một quán ăn nhỏ để ăn tối, khoảng tám rưỡi hai người cùng đến quán bar “Dạ Yến”.

Sếp quán bar là Lục Tử Thiên nhìn thấy Cố Giai Lệ đến, vội vàng ra đón, từ sau lần trước Diệp Thiên hoàn toàn áp đảo Viên Phong ở quán bar này, chỉ một câu khiến Viên Phong cút khỏi Lư Thành, anh ta vô cùng sợ và kính nể Diệp Thiên, càng không dám có chút ý đồ gì với Cố Giai Lệ, cho dù Cố Giai Lệ đến làm việc, anh ta cũng không dám sắp xếp bất kỳ việc gì cho Cố Giai Lệ, đa phần đều để Cố Giai Lệ thảnh thơi, lương thì cao gấp ba lần những nhân viên khác, hoàn toàn cung phụng Cố Giai Lệ như bồ tát sống.

Anh ta đi lên trước định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiên đi phía sau Cố Giai Lệ, biểu cảm thay đổi rõ rệt.

“Cậu...”.

Anh ta đang định buột miệng chào một tiếng “cậu Thiên”, thì lại nhớ đến lời dặn dò của Diệp Thiên tại quán bar Dạ Yến hôm đó, thế là vội vàng nói lại.

“Người anh em, cậu cũng đến à!”.

Diệp Thiên chỉ gật đầu nhẹ với anh ta một cái rồi đi vào một bên, Cố Giai Lệ không nhận ra được sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt Lục Tử Thiên, thế là cười nói với anh ta: “Chào sếp, hôm nay tôi mời bạn tôi uống rượu, có thể sắp xếp cho chúng tôi ngồi ở tầng hai không?”.

“Đương nhiên là được, hôm nay tầng hai không có khách, mọi người đến đó cũng yên tĩnh đấy!”.

Từ sau sự việc xảy ra lần trước ở quán bar, Lục Tử Thiên đâu dám nói lời từ chối, nên vội vàng mỉm cười gật đầu.

Anh ta cũng thầm đưa ra quyết định, tối nay sẽ không tiếp khách ở tầng hai, vì sợ Diệp Thiên ở tầng hai sẽ bị người khác làm phiền.

Lục Tử Thiên đích thân dẫn đường, đưa Diệp Thiên và Cố Giai Lệ đến tầng hai, tuy Cố Giai Lệ hết lời từ chối nhưng Lục Tử Thiên vẫn kiên quyết miễn phí toàn bộ rượu và đồ uống của bọn họ tối nay, khiến Cố Giai Lệ cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Lạ thật, hình như sau buổi tối hôm đó, thái độ của sếp đối xử với em thay đổi rất nhiều!”.

Cố Giai Lệ nhìn về phía Lục Tử Thiên đang tất bật, cô lẩm bẩm nói.

Diệp Thiên đương nhiên là biết nguyên nhân, hai tay cậu gối lên đầu, ngồi dựa vào ghế sofa, mỉm cười nói: “Chắc vì bình thường em làm việc chăm chỉ, cẩn thận chịu khó nên anh ta thưởng cho em thôi!”.

“Vậy sao?”.

Cố Giai Lệ cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng không tìm ra được nguyên nhân.

Khoảng hơn 20 phút sau, phía cầu thang vọng đến tiếng giày cao gót.

Tiếu Văn Nguyệt đi đôi giày cao gót đính đá, mặc chiếc váy liền thân đến đầu gối màu tím nhạt, lộ ra đôi chân trắng nõn, trông rất sang trọng, mang vẻ đẹp của nữ thần.

Bên cạnh cô ta là Lí Tinh Tinh, hôm nay mặc bộ đồ da bó sát màu đen, trông như một nữ hoàng hộp đêm vậy.

“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh!”.

Cố Giai Lệ vẫy tay gọi hai người, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều đi đến phía họ.

“Lâu rồi không gặp!”.

Thấy Diệp Thiên cũng ở đó, Tiếu Văn Nguyệt hơi chớp mắt, chào Diệp Thiên một câu, còn Lí Tinh Tinh lại đảo mắt một cái, vô cùng coi thường.

“Ừ!”.

Diệp Thiên dửng dưng trả lời một câu, sau đó rót một ly rượu tự uống, gần như ba cô gái đẹp ngồi cùng bàn đây không có chút hấp dẫn gì với cậu vậy.

Thấy phản ứng như vậy của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, tối hôm đó cô ta dốc hết ruột gan nói với Diệp Thiên rất nhiều đạo lý về cách cư xử, tạo mạng lưới và duy trì các mối quan hệ, nhưng Diệp Thiên gần như không hề cho vào đầu, vẫn cứ tự làm theo ý mình, giữ nguyên không chịu thay đổi.

Ngay lập tức, cô ta cảm thấy trong lòng hơi bực bội, Diệp Thiên là người “không biết điều”, không nghe người khác khuyên như vậy, nhưng mấy hôm nay không gặp Diệp Thiên, cô ta lại thỉnh thoảng nhớ đến Diệp Thiên, điều này khiến cô ta vừa thấy lạ vừa thấy bất lực.

Cô ta không hiểu bản thân sao lại quan tâm đến một người lần đầu tiên gặp mặt ăn mặc không khác gì ăn mày như vậy.

Cô ta tự hỏi cho dù là những nhân vật làm mưa làm gió trong trường, xuất sắc như Âu Hạo Thần, Vương Hiên, cô ta đều chưa từng quan tâm như vậy, cho dù thanh niên kiệt xuất ở Lư Thành như Sở Thần Quang thì cô ta cũng chưa từng lo lắng như thế, chỉ có mình Diệp Thiên là cô ta lại cứ luôn yêu cầu nghiêm khắc, cảm giác như luôn hi vọng Diệp Thiên ngày càng trở nên xuất sắc hơn.

“Có thể do anh ta từng cứu mình, lại quen biết với mẹ mình nên mới vậy!”.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cũng chỉ nghĩ ra được lý do này.

Trong bàn rượu, ba cô gái nói đủ thứ chuyện trên đời, Diệp Thiên trở thành người ngoài cuộc, cậu ngồi dựa vào một bên uống rượu, cậu đến đây chỉ là đi cùng Cố Giai Lệ, chứ cậu thực sự không có chút hứng thú gì với chủ đề mà bọn họ đang nói chuyện.

Mấy người uống được 30 phút, lại có người đi lên tầng hai, người này mặc một bộ vest đơn giản, cơ thể cao dong dỏng, khí chất nho nhã, trông vô cùng đôn hậu và thân thiện, chính là Sở Thần Quang, người mà Diệp Thiên từng gặp một lần.

“Anh Thần Quang!”.

Rõ ràng là do Tiếu Văn Nguyệt hẹn Sở Thần Quang đến đây, cô ta đứng dậy, nhường một chỗ ngồi cho Sở Thần Quang, để Sở Thần Quang ngồi giữa cô ta và Lí Tinh Tinh.

Sở Thần Quang lần lượt chào ba cô gái, sau đó nhìn sang Diệp Thiên.

“Người anh em Diệp Thiên cũng ở đây à!”.

Mặt cậu ta cố nở nụ cười, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh bỉ, nếu không phải Diệp Thiên quen với Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt, thì hạng người ở “dưới đáy xã hội” như Diệp Thiên rõ ràng không đủ tư cách ngồi uống rượu cùng bàn với cậu ta.

Diệp Thiên căn bản không thèm chú ý đến cậu ta, chỉ ngồi đó uống rượu, khiến cậu ta càng thêm khó chịu.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy thái độ của Diệp Thiên, thầm thở dài thất vọng.

“Diệp Thiên, anh không thể trở nên trưởng thành hơn chút sao?”.

Quãng thời gian tiếp theo đó, Sở Thần Quang hoàn toàn trở thành nhân vật chính, cậu ta vốn có thân phận cao, lăn lộn trên thương trường không ít, tuy không lớn hơn bọn Tiếu Văn Nguyệt bao nhiêu tuổi, nhưng lại có hiểu biết vô cùng rộng, kinh nghiệm và độ am hiểu về các lĩnh vực cũng rất sâu rộng, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh rất thích nghe cậu ta bàn luận về cục diện thời sự trong giới thượng lưu ở tỉnh Xuyên, đến ngay cả Cố Giai Lệ cũng vô cùng thích thú.

Bọn họ nghe Sở Thần Quang kể về một vài vụ việc lớn xảy ra ở tỉnh Xuyên gần đây, Lí Tinh Tinh chăm chú lắng nghe, đúng lúc này cô ta dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên buột miệng hỏi.

“Phải rồi anh Thần Quang, anh có thể kể cho em về Diệp tiên sinh mà Xuyên Bắc đang bàn luận sôi nổi gần đây không?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK