Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh




Ánh mắt Cố Tử Kỳ lạnh lùng, lắc đầu: “Tự mình thực lực không đủ, có đi cầu thần bái Phật cũng chẳng có tác dụng!”





“Nếu cậu ta cố chấp còn muốn ở lại nhà họ Cố, thì những đả kích sau này phải chịu, e là cả đời này cậu ta cũng không thể ngóc đầu dậy nổi!”






vietwriter.vn



Trên đời có rất nhiều kẻ không phục, nhưng cuối cùng người thực sự có thể chịu đựng được khó khăn, lên như diều gặp gió, thì có mấy người?





Theo cô ta thấy, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một người vô cùng bình thường không đáng nhìn trong biển người mà thôi! Diệp Thiên dập đầu cúi lạy xong, thì ngồi lại trên ghế dài, cậu không hề lo lắng cho an nguy Cố Giai Lệ, trên người Cố Giai Lệ, cậu sớm đã đánh dấu tinh thần lên trên, một khi có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ biết đầu tiên.





Mấy phút trôi qua, Cố Giai Lệ vẫn chưa ra khỏi biệt thự nhà họ Cố, nhưng Cố Bân lại dẫn theo mấy người khí thế hùng hổ đến, đứng trước mặt Diệp Thiên.





Ông ta chẳng buồn liếc nhìn Diệp Thiên, lập tức nâng tay, nhóm người đi theo phía sau mở hai vali bằng da ta, để trước mặt Diệp Thiên.





Trong vali bằng da này chứa một đống tiền bảng Cậu, Diệp Thiên tính toán thì tổng số tiền bảng Cậu trong hai vali này cộng lại cũng có thể đổi được hai mươi triệu tiền Hoa Hạ rồi.



vietwriter.vn






Cố Bân chắp tay sau lưng, lạnh giọng nói: “Kể từ hôm nay, không được liên lạc gì đến Giai Lệ nữa, cũng không được hỏi bất cứ chuyện gì của nó nữa!”





“Đống tiền này, sẽ thuộc về cậu!”





Giọng điệu ông ta không hề có ý thương thảo bàn bạc, mà hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, cảm giác áp lực đè nén trong một thời gian dài sôi sục.





Nếu như người bình thường ở đây, thì bây giờ đã rút lui ngay rồi, trong lòng đã bắt đầu run sợ rồi.





Nhưng Diệp Thiên lại chỉ cười nhạt một tiếng.





“Không hổ là người một nhà, cháu gái của ông, lúc nãy cùng hành động y hệt vậy, đưa cho tôi chi phiếu một triệu, bây giờ lại đến lượt ông!”





Cố Bân không hề quan tâm giọng điệu châm chọc của Diệp Thiên, chỉ lạnh nhạt nói: “Thế giới này, mỗi người đều có một cái giá riêng, còn cậu, chỉ đáng hai mươi triệu thôi!”





“Nói thật cho cậu biết, nếu không phải vì cậu và Giai Lệ là thanh mai trúc mã, thì khi cậu vừa xuống máy bay đã bị xóa bỏ ngay lập tức rồi!”





“Đây chính là cơ hội cuối cùng mà tôi và nhà họ Cố cho cậu, cậu còn trẻ, còn có tương lai sau này, tuyệt đối đừng chọn sai!”





Diệp Thiên nghe vậy, lập tức nhếch miệng cười.





“Cho tôi cơ hội sao?”





Cậu nâng mắt, nhìn Cố Bân, ánh mắt không còn chút ấm áp nào.





“Nếu ông đã thích cho người khác cơ hội vậy tôi cũng cho ông một cơ hội!”





“Đợi Giai Lệ đi ra, ông lập tức quay về Hoa Hạ cùng chúng tôi, đến trước mộ dì Tiêu ba vái chín lạy, thì thôi tha cho nhà họ Cố các người một mạng, thế nào?”











Giọng điệu Diệp Thiên lạnh nhạt, từng câu từng chữ rơi vào tai Cố Bân rõ rệt khiến ông ta đột nhiên nhíu mày.





“Ranh con họ Diệp, cậu có biết mình đang nói những gì không?”





Ánh mắt ông ta lóe lên, vô cùng lạnh lùng.





Ông ta thân là gia chủ nhà họ Cố hiện tại, cả Tây Âu này cũng đều kính trọng, rất nhiều người đều đều kính nể ông ta ba phần, rất nhiều thanh niên anh tuấn Tây Âu gặp ông ta cũng phải cúi người hành lễ.








20220424042649-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK