Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên rời đi, đại sảnh nhà họ Diệp rơi vào im lặng, thậm chí là có không ít người còn không dám cả thở mạnh.

Đây vốn là buổi tiệc nhỏ của nhà họ Diệp, là ngày vui mà vì sự có mặt của Diệp Thiên đã khiến bầu không khí đó bị sụp đổ.

Thi Tú Vân lau nước mắt, nhìn thẳng Diệp Vân Long với vẻ bi phẫn.

“Diệp Vân Long, đây chính là kết quả mà ông mong muốn. Đây là tất cả những gì mà ông đạt được đấy!”.

“Kết cục như vậy, ông đã hài lòng chưa?”.

Bà ấy xua tay, mặc kệ sự can ngăn của Diệp Tinh và cũng rời khỏi đại đường nhà họ Diệp.

“Diệp Vân Long, ông nhớ kỹ, cục diện ngày hôm nay toàn bộ đều là do ông tạo ra!”.

“Nếu Thiên Nhi không về nhà họ Diệp ngày nào thì tôi cũng sẽ không về ngày đó”.

Bà ấy vừa dứt lời thì đã nhanh chóng rời khỏi nhà họ Diệp. Diệp Tinh cũng bất lực, đành phải đứng lên theo nhưng có thế nào cũng không can ngăn được.

Diệp Vân Long đứng ngây tại chỗ giống như bị rút sạch sức lực và đổ người xuống ghế.

Một lúc lâu sau, ông ta thở dài, tóc râu dường như bạc thêm mấy phần.

Diệp Vân Tố đưa cây gậy cho Diệp Sơn. Diệp Sơn vẫn hoang mang, chỉ đứng ngây ra nhìn theo hướng Diệp Thiên và Thi Tú Vân rời đi với vẻ mất hồn.

Ông ta không khỏi nghĩ đến chuyện mặc dù nhà họ Diệp của hiện tại tung hoành khắp thủ đô nhưng con cháu không nhận, con dâu không về. Một nhà họ Diệp như vậy thì có thật sự là một nhà họ Diệp không?

Diệp Thiên ngồi dựa bên bờ hồ, nhìn đài nước phun thẳng lên trời, tâm trạng bình thản như trước giờ chưa từng có. Lần này tới nhà họ Diệp, có thể nói là cậu đã xả được sự thắc mắc bị mắc nghẹn trong lòng suốt chín năm qua. Từ nay về sau, cậu sẽ không còn chấp niệm gì nữa. Đối với tu vi võ thuật của cậu mà nói chắc chắn là đã có một bước tiến dài.

Cậu khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Tinh đi ra cùng Thi Tú Vân bèn vội vàng bước tới.

“Mẹ!”.

Diệp Thiên tới trước mặt Thi Tú Vân, khẽ cúi đầu: “Con xin lỗi!”.

Cậu biết, hôm nay Thi Tú Vân đưa cậu tới đây, một là để giúp cậu đòi lại công bằng, hai là muốn hóa giải mối bất hòa giữa cậu và Diệp Vân Long cũng như Diệp Sơn.

Nhưng hành động của cậu đã phá vỡ kế hoạch của Thi Tú Vân.

“Thằng bé ngốc này, sao lại phải xin lỗi mẹ chứ?”.

Thi Tú Vân khẽ xoa đầu Diệp Thiên, nét mặt ánh lên vẻ được an ủi.

“Chín năm qua, mẹ không ở bên con, chắc chắn con đã phải chịu khổ không ít nên sự oán hận dành cho họ cũng là điều hết sức bình thường!’.

“Con không làm gì sai cả, nếu là mẹ, mẹ cũng làm như vậy!”.

“Hơn nữa nhìn cách thể hiện hôm nay của con thì mẹ thật sự xúc động, Thiên Nhi của mẹ đã lớn thật rồi!”.

Nhớ lại cảnh Diệp Thiên đối diện với đám đông nhà họ Diệp trong đại đường khi nãy không hề sợ hãi, thậm chí còn khiến đám đông phải cúi đầu, đến cả Diệp Sơn và Diệp Vân Long cũng không dám nói lại thì bà thật sự xúc động.

Thời gian và kiếp nạn không hề khiến sự gai góc trong Diệp Thiên bị mài mòn. Cậu vẫn là Thiên Nhi phong độ, không chút sợ hãi như ngày nào.

Hai anh em Diệp Thiên và Diệp Tinh đi cùng Thi Tú Vân trên đường tầm nửa tiếng đồng hồ. Sau đó, khi thật sự không thuyết phục được Thi Tú Vân nữa thì họ đành phải đưa bà trở về chùa Cửu Long.

Trên đường núi, Diệp Thiên và Diệp Tinh song song đi xuống.

Diệp Tinh không nhịn được bèn hỏi Diệp Thiên: “Anh cả, anh thật sự hận bố và ông nội như vậy sao?”.

Ánh mắt Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, không chút xao động.

“Hận sao?”.

Cậu khẽ cười và lắc đầu: “Giờ bọn họ đối với anh chẳng khác gì người xa lạ không liên quan, không có quá nhiều sự kết nối thì sao có thể nói là hận được?”.

Diệp Tinh nghe thấy vậy thì không khỏi thở dài.

Cậu ta không nhắc về nhà họ Diệp nữa mà hỏi về những điều Diệp Thiên trải qua trong những năm qua.

Diệp Thiên tùy ý đề cập tới vài chuyện không liên quan, nói về những trải nghiệm trong những năm qua. Nhưng những lúc vào sinh ra tử, bị đày đọa thì cậu không hề để Diệp Tinh biết.

Hai người đi tiếp về phía trước. Khi sắp tới chân núi, Diệp Tinh khẽ cúi đầu, nói với vẻ áy náy: “Anh cả, xin lỗi anh!”.

Diệp Thiên quay đầu qua với vẻ nghi ngờ thì thấy Diệp Tinh đang chỉ vào ngực mình.

“Ở đây, có một đường võ mạch là của anh!”.

Cậu ta mở miệng, dường như nói chuyện cũng trở nên khó khăn.

Cậu ta mượn dùng võ mạch của Diệp Thiên, là hai võ mạch ghép vào người, chiếm được chỗ đứng vững vàng trong giới võ thuật ở Hoa Hạ và chắc chắn tương lai sẽ trở thành chí tôn võ thuật. Còn Diệp Thiên thì mất đi võ mạch, từ thiên tử trở thành kẻ hạ phàm, trở thành một người dân thường.

Vốn dĩ nếu Diệp Thiên không xuất hiện thì cậu ta có thể kìm nén chuyện này. Nhưng giờ Diệp Thiên đã quay trở về khiến cậu ta không dám nhìn vào chính mình.

Dù cậu ta không muốn thì cũng phải thừa nhận rằng có được thành tựu như bây giờ đều là nhờ vào võ mạch của Diệp Thiên.

“Không cần để ý, anh đã sớm ngó lơ rồi!”.

Diệp Thiên vỗ vai Diệp Tinh.

“Đường võ mạch đó đã vào tới cơ thể em thì là của em, sử dụng cho tốt nhé!”.

“Dù thế nào thì nó cũng từng là võ mạch của anh, em đừng làm xấu đi lai lịch của nó đấy nhé!”.

Nhìn dáng vẻ ung dung của Diệp Thiên, Diệp Tinh chỉ gật đầu nhưng trong lòng thì càng thêm khó chịu

Diệp Thiên của quá khứ oai phong như thế nào? Đã từng thề rằng sẽ trở thành cao thủ võ thuật giỏi nhất trong lịch sử vì nhà họ Diệp như thế nào chứ? Vậy mà giờ đây Diệp Thiên chỉ biết từ bỏ một cách bất lực và nhìn cậu ta từng bước từng bước bước lên đỉnh cao.

Nếu đổi là cậu ta thì có lẽ sớm đã suy sụp rồi.

“Anh cả, anh yên tâm!”.

Cậu ta cầm lấy tay Diệp Thiên, nói chắc như đinh đóng cột.

“Đây là sức mạnh anh để lại cho em, em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh, sẽ dựa vào sự nỗ lực của mình để mạnh lên, tương lai có thể đứng trên đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ!”.

“Em nhất định sẽ hoàn thành sự gửi gắm của anh!”.

Diệp Thiên thấy bộ dạng trịnh trọng của Diệp Tinh thì khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười.

Diệp Tinh giống Hoa Lộng Ảnh đều nhìn cậu như một kẻ tàn phế mất đi võ công, đều muốn thay cậu hoàn thành nguyện vọng nhưng bọn họ nào có biết cậu đã sớm thoát khỏi tất cả những điều đó!

Cậu không thể hiện ra thân phận của mình là vì không muốn tình cảm giữa mình và Hoa Lộng Ảnh cũng như Diệp Tinh trở nên rắc rối.

Bất kể là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, tổng giáo quan Nam Long Nhận hay là Diệp Lăng Thiên – Đế Vương Bất Bại thì thân phận nào cũng đều quá xa vời đối với Diệp Tinh hay Hoa Lộng Ảnh.

Nhất là Diệp Tinh, từ nhỏ tới lớn đều coi cậu như mục tiêu, cùng với việc đuổi kịp mình thì cậu ta cũng muốn thử vượt qua cậu.

Võ mạch của cậu bị rút ra cấy vào cơ thể của Diệp Tinh, lúc này cơ thể Diệp Tinh có tới hai đường võ mạch, trở thành kẻ mạnh nhất trong chín thiên tài hàng đầu của Hoa Hạ. Đây đang là lúc cậu ta oai phong nhất.

Diệp Tinh cảm thấy vô cùng cao ngạo. Khi Diệp Thiên còn sở hữu võ mạch thì cậu ta không thể nào vượt qua được Diệp Thiên. Giờ Diệp Thiên đã mất đi võ mạch, trên người Diệp Tinh lại có tới hai đường thì Diệp Tinh cho rằng chắc chắn mình đã vượt qua cậu.

Nếu như để Diệp Tinh biết được người anh cả mất đi võ mạch đã tung hoành khắp Hoa Hạ, đến cả bố ruột là Diệp Vân Long cũng bị chèn ép thì không biết sẽ là một cú sốc như thế nào đối với cậu ta?

Diệp Thiên vươn vai, nhìn về phía sườn núi nghiêng nắng chiều và đột nhiên lên tiếng.

“Nhóc con!”.

“Em phải nhớ, bất luận đi tới đâu thì anh cũng đều là anh của em!”.

Diệp Tinh gật đầu như hiểu chuyện rồi bỗng nghĩ tới Hoa Lộng Ảnh, ánh mắt cậu ta trở nên kiên định với suy nghĩ điên rồ.

“Anh, mọi thứ em đều có thể nhường cho anh!”.

“Chỉ riêng Lộng Ảnh là em nhất định phải có được cô ấy!”.

Cậu ta nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Diệp Thiên, trong lòng dậy lên sự kiêu ngạo.

“Anh cả, anh trở về, em rất vui!”.

“Thế nhưng thời đại của anh đã lạc hậu rồi. Lúc này đệ nhất thủ đô chỉ duy nhất có Diệp Tinh em thôi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK