Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Lượng nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại là của Diệp Thiên thì lập tức im lặng, khoảng mười giây sau, cậu ta mới như trút hết cảm xúc, run giọng kèm theo tiếng khóc nói.



“Đại ca!”




Cậu ta khóc nức nở như thể đầy vẻ bất bình.



“Khoảng thời gian này cậu đi đâu thế? Tối hôm đó cậu đã nói sẽ tìm tôi uống rượu, đợi chút là hơn một tháng luôn”.



“Cậu có biết một tháng này xảy ra bao nhiêu chuyện không? Tôi thấy mình sắp sụp đổ mất rồi, gọi cho cậu thì cứ trong trạng thái tắt máy liên tục, tôi đến Đại học Thủ đô tìm cậu nhưng cả kỳ nghỉ Quốc khánh đều chẳng thấy bóng dáng cậu đâu”.



“Tôi có rất nhiều lời muốn nói với cậu, khoảng thời gian này tôi cũng không biết mình nên làm gì”.




Diệp Thiên chỉ mới nói một câu, Bành Lượng đã làm một tràng như thể bị oan ức gì lớn lắm, trong lòng tràn đầy bất lực cứ như thế giới sụp xuống rồi vậy.



Diệp Thiên biết điều đó, cậu biết sở dĩ giọng Bành Lượng trở nên chán nản, một bộ đời này không còn gì tiếc nuối nữa rõ ràng là có liên quan đến chuyện của Ngụy Thi Thi.



Cậu không nói mấy lời thừa thãi mà nói thẳng: “Cậu đang ở đâu, giờ tôi đến tìm cậu, có chuyện gì từ từ nói”.



“Tôi đang ở cổng sau Hoa Thanh, ở đây có một quán bar nhỏ, cậu đến đây đi”.



Bành Lượng đáp.



“Được, cậu ở đó đợi tôi”.



Nói rồi Diệp Thiên cúp máy, kế hoạch đi tìm Hoa Lộng Ảnh lúc đầu cũng vì thế mà hủy.



Huyết tộc phương Tây đến Hoa Hạ, còn làm loạn với bạn gái Bành Lượng, cậu phải xác nhận tình hình trước.



Bành Lượng là một trong số ít những người bạn thực sự của cậu, bên cạnh cậu ta có một thành viên Huyết tộc luôn nhìn chằm chằm, cậu phải đảm bảo không có biến cố xảy ra.



“Cô về trường trước đi, có việc gì đặc biệt thì liên lạc với tôi”.



Diệp Thiên ném lại một câu cho Đàm Băng Băng, sau đó chặn một chiếc taxi rồi chạy về hướng Hoa Thanh.



Đàm Băng Băng nhìn Diệp Thiên đi xa rồi lại nhìn về hướng thanh niên rời đi, thầm nghĩ.



Cô ta nghĩ đến giáo viên của mình từng nói với cô ta một câu.



“Huyết tộc xuất thế, thế giới sẽ hỗn loạn”.



Mà bây giờ Huyết tộc không chỉ xuất hiện mà còn đến Hoa Hạ từ đại lục Tây Âu – căn cứ địa của chúng, chắc chắn đằng sau chuyện này ẩn giấu bí mật không thể cho người khác biết.



Cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng thở dài, sinh ở thời thế loạn lạc, cô ta không biết mình nên vui mừng hay nên cảm thấy phấn khích.



Diệp Thiên đã đến cổng sau Đại học Hoa Thanh, cậu tìm được quán bar mà Bành Lượng nói. Vừa bước vào quán thì nhìn thấy Bành Lượng đang ngồi trên một cái ghế dài, ly Cappuccino trước mặt gần như đã bị cậu ta khuấy thành hồ dán.



So với một tháng trước, Bành Lượng lúc này râu ria xồm xoàm, hai mắt hõm sâu như vô hồn, mất đi vẻ khí phách ngày trước, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trông không giống một sinh viên đại học hoạt bát mà giống một người đàn ông trung niên mất hồn hơn.


Thấy Diệp Thiên bước vào, hai mắt vô hồn của Bành Lượng lập tức lấy lại thần thái.
Cậu ta đứng dậy miễn cưỡng cười với Diệp Thiên.



“Đại ca, cậu đến rồi”.



Hai mắt Diệp Thiên co rụt, ấn lên bả vai cậu ta để cậu ta ngồi xuống, thở dài.




“Sao cậu lại thành ra như thế này?”



Dù cậu biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn muốn nghe Bành Lượng nói.



“Đại ca, tôi…”




Bành Lượng hơi ngừng một chút, sau đó cậu ta bật khóc thảm thiết như đứa trẻ mất đi tất cả, cảm xúc đè nén trong hơn một tháng đều được trút hết ra chảy dọc theo nước mắt nóng hổi vào giờ khắc này.



“Đại ca, Thi Thi, cô ấy phản bội tôi”.



Câu nói này hệt như đã rút cạn đi hết thảy sức lực của cậu ta, ngoài phẫn nộ còn có sự đau lòng sâu sắc, Diệp Thiên có thể cảm nhận được Ngụy Thi Thi quan trọng như thế nào trong lòng cậu ta.



“Cậu bình tĩnh lại chút đi”.



Diệp Thiên giữ bình tĩnh, một luồng Phệ Thiên Huyền Khí men theo mặt bàn truyền sang đến lòng bàn tay Bành Lượng, đi qua cơ thể cậu ta giúp sức mạnh tinh thần của đối phương hơi ổn định lại, bình tĩnh trở lại.



“Cậu nói Ngụy Thi Thi phản bội cậu, chuyện cụ thể là thế nào?”



Nghe Diệp Thiên hỏi, sắc mặt Bành Lượng lại thay đổi, kể lại toàn bộ câu chuyện.



Hai tuần trước, Ngụy Thi Thi và Bành Lượng cùng chọn một lớp chuyên ngành ngoại ngữ, đây cũng là khởi nguồn của mọi chuyện.



“Giáo viên của môn chuyên ngành ngoại ngữ này là một người đàn ông phương Tây, nghe nói là học sinh ưu tú của Học viện Hoàng gia Anh Đình, đến Hoa Thanh để dạy học và trải nghiệm cuộc sống”.



Diệp Thiên hơi híp mắt, cậu biết người đàn ông phương Tây mà Bành Lượng nói có khả năng là tên Huyết tộc phương Tây cậu gặp phải lúc nãy.



“Anh ta cũng mới Hoa Thanh ba tuần trước, mới nhận phụ trách lớp chuyên ngành ngoại ngữ này chưa đến một tuần. Trước khi chọn môn học này, tôi và Thi Thi đã nghe được không ít lời nhận xét về anh ta ở trong trường”.



“Rất nhiều bạn nữ đều có tin đồn với anh ta, không ít người đều nhìn thấy rất nhiều bạn nữ xinh đẹp ở môn chuyên ngành này hẹn hò với anh ta, thậm chí còn có người tận mắt nhìn thấy họ thuê phòng ở ngoài trường”.



Bành Lượng ôm đầu, lộ ra vẻ khổ sở và ấm ức.



“Học kỳ này tôi và Thi Thi đều thiếu hai điểm học phần, chọn môn chuyên ngành ngoại ngữ này là vì tùy ý, bọn tôi đến học để lấy học phần nhưng tôi không ngờ mọi chuyện sẽ trở thành ngọn nguồn của cơn ác mộng”.



“Lần đầu tôi và Thi Thi đến lớp học của giáo viên người nước ngoài đó, Thi Thi đã hoàn toàn sa đọa vào đó”.



“Cô ấy cứ như mê mẩn nó vậy! Với các môn khác, dù là môn chuyên ngành của mình, cô ấy cũng không để tâm quá nhiều, nhưng mỗi lần đến môn tự chọn ngoại ngữ này thì cô ấy lại chưa từng vắng mặt buổi nào, hơn nữa lại cực kỳ tích cực, trên lớp cũng tích cực phát biểu, thường tương tác với giáo viên đó”.



“Lúc đầu, tôi nghĩ chẳng qua Thi Thi chỉ là thích môn học tự chọn này, muốn tìm hiểu về văn hóa và phong tục của nước ngoài, nhưng khoảng một tuần trước, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra điều bất thường”.



Bành Lượng nhíu chặt mày như không muốn nhớ lại.



1646041343764.png

“Tôi và Thi Thi ở bên nhau lâu như thế, tôi hiểu rất rõ con người cô ấy. Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ thuận theo tự nhiên tương lai sẽ bước vào lễ đường, nhưng tôi không ngờ thế mà lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy”.



“Tôi không bao giờ quên được cảnh tượng tên giáo viên ngoại quốc đó ôm lấy cô ấy, khi ấy tôi ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Tôi ngồi ngoài cửa quán bar một ngày một đêm, không làm gì cả, mãi đến mười giờ sáng hôm sau mới nhìn thấy cô ấy đi ra cùng với tên giáo viên quốc tịch nước ngoài đó”.




Diệp Thiên híp mắt, đang định hỏi thêm vài thứ thì ánh mắt bỗng dừng lại, dời tầm nhìn sang phía cửa ra vào.



Ngoài cửa, một thanh niên tóc vàng mắt xanh ôm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp quyến rũ đang bước đến, chính là Ngụy Thi Thi và thanh niên Huyết tộc đó.








Diệp Thiên cảm nhận được khí tức tà ác đặc thù của Huyết tộc ở xung quanh thì ngoảnh đầu lại nhìn ngay, vừa hay nhìn thấy một người thanh niên tóc vàng, mắt xanh đang ôm Ngụy Thi Thi bước vào.



Hắn choàng tay phải lên cổ của Ngụy Thi Thi, Ngụy Thi Thi thì khép nép như một con chim nhỏ, tựa bên cạnh hắn.



Bành Lượng nhìn thấy Diệp Thiên ngoảnh đầu lại thì cũng nhìn theo ánh mắt của Diệp Thiên, cậu ta bỗng giật mình giống như bị sét đánh.



Cậu ta nhìn thấy Ngụy Thi Thi và thanh niên tóc vàng cùng nhau ra vào khách sạn thì đã cảm thấy thế giới như sụp đổ rồi, giờ lại nhìn thấy hai người họ có đôi có cặp với nhau, xuất hiện trước mặt cậu ta, cảm giác đau đớn và giày vò đó khiến toàn thân chàng trai trẻ run lên, nói không nên lời, chỉ nhìn hai người đó chằm chằm.



Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, cậu chỉ tập trung sự chú ý vào thanh niên tóc vàng, ánh mắt thoáng vẻ nguy hiểm.



Thường thì khi Bành Lượng gặp phải chuyện thế này, cậu sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, nhưng đây là chuyện tình cảm giữa Bành Lượng và Ngụy Thi Thi, vì thanh niên tóc vàng đó, Ngụy Thi Thi đã lựa chọn phản bội lại Bành Lượng, sà vào vòng tay của hắn, cậu cũng không thể nào ép Ngụy Thi Thi hồi tâm chuyển ý được.



Tình cảm không thể nào miễn cưỡng, dù cho cậu có là bá chủ thiên hạ thì cũng không thể nào thay đổi được suy nghĩ của người khác, cậu chỉ liếc nhìn hai người họ rồi lập tức lờ đi.



Ngụy Thi Thi và thanh niên tóc vàng đẩy cửa bước vào, cô ta không chú ý thấy Diệp Thiên và Bành Lượng, chỉ tiến đến chiếc bàn gần trung tâm nhất trong vòng tay của thanh niên tóc vàng.



Bành Lượng cứ nhìn hai người họ mãi mà không chớp mắt, lúc thanh niên tóc vàng đỡ Ngụy Thi Thi ngồi xuống thì đã liếc mắt nhìn sang bên cạnh và đã nhìn thấy Bành Lượng.



Hắn nhếch mép cười khiêu khích, cố tình kéo Ngụy Thi Thi lại sát hơn và lên giọng cao hơn.



“Bé cưng, hình như người yêu cũ của em cũng ở đây đấy!”



Ngụy Thi Thi nghe vậy thì mặt liền cứng đờ, ngoảnh đầu lại nhìn với vẻ bất ngờ, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Bành Lượng, họ nhìn vào mắt nhau. Ánh mắt của Ngụy Thi Thi bình thản, giống như đang nhìn một người dưng không hề quen biết, chỉ nhìn qua rồi lờ đi ngay.



Bành Lượng nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Thi Thi thì ánh mắt của cậu ta càng trở nên buồn bã hơn.



Diệp Thiên đứng ngoài cuộc quan sát và không hề lên tiếng, nhưng cậu lại nhìn thấy hết vẻ giễu cợt và khiêu khích trong ánh mắt của thanh niên tóc vàng đối với Bành Lượng.



Chính vào lúc đó, lại có người đẩy cửa lớn ra, một cô gái trẻ xinh đẹp bước vào.



Cô ta xinh đẹp ngọt ngào, trang điểm nhẹ nhàng, thân hình nhỏ nhắn với ba vòng đâu ra đó. Cô ta vừa mới bước vào quán bar thì đã đảo mắt nhìn quanh, lúc nhìn thấy thanh niên tóc vàng thì vui mừng ra mặt, sau đó tiến nhanh qua.
Cô ta vốn không quan tâm đến việc còn có những người khác trong quán bar, trước ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người xung quanh, cô ta đã vòng tay lên cổ của thanh niên tóc vàng.



“Anh yêu, hôm nay có nhớ em không?”




Cô ta nở nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt, nói với giọng nũng nịu, cơ thể còn đẩy đưa, hệt như một cô nữ sinh đang khao khát tình yêu.



“Đương nhiên rồi!”



Thanh niên tóc vàng mỉm cười, hôn mạnh lên môi cô gái, sau đó thì ôm cô ta ngồi bên cạnh.



Suốt quá trình đó, Ngụy Thi Thi vẫn được hắn ôm bên cạnh, cô ta không có phản ứng gì, cũng không có ý kiến gì với hành động của thanh niên tóc vàng, dường như đã quen với việc đó rồi, khiến mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ.




“Thế này là thế nào? Hai nữ thờ theo một chồng sao? Đã là thời đại nào rồi mà còn có chuyện như thế này nữa chứ?”



Rất nhiều người nhìn vào mắt nhau, đặc biệt là những thanh niên trẻ, ai nấy cũng đều nhìn thanh niên tóc vàng với ánh mắt đố kỵ.



Dù là Ngụy Thi Thi hay là cô gái trẻ vừa mới bước vào thì ai cũng là những cô gái đẹp xuất sắc, thanh niên tóc vàng có thể ôm mỗi cô một bên như thế thì phải nói là chuyện mà tất cả đàn ông đều mơ ước có được.



Diệp Thiên nhìn thấy cảnh đó thì cảm thấy rất thắc mắc.



Mặc dù không thể nói cậu hiểu hết được tính cách của Ngụy Thi Thi nhưng ít nhất cậu cũng biết rõ là Ngụy Thi Thi là một cô gái rất có cá tính, dù cho cô ta có thật sự bất mãn với Bành Lượng, không còn yêu thương nữa, nhưng chắc chắn không thể nào có chuyện cùng chung chạ một người đàn ông với một cô gái khác.



Nhưng biểu hiện lúc này của Ngụy Thi Thi lại rất bình thản, không hề kháng cự, chuyện này vốn dĩ rất bất thường.



Liên tưởng đến thân phận Huyết Tộc phương tây của thanh niên tóc vàng, Diệp Thiên chợt giật mình, cậu đã đoán ra được, nhưng cậu vẫn chưa hành động, chỉ lặng lẽ quan sát tình hình.



Cậu không có phản ứng nhưng Bành Lượng thì đã không chịu nổi nữa, cậu ta đứng bật dậy, sải mấy bước thì đã xông đến trước bàn của hai người Ngụy Thi Thi, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta.



“Thi Thi!”



Cậu ta chau chặt mày, vẻ mặt tức giận và đầy vẻ thắc mắc.



“Tôi đã từng nói với cậu, nếu sau này cậu có thích người khác thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ thật lòng chúc phúc cho cậu và buông tay”.



“Nhưng cậu ở bên Pierce lại không nói với tôi câu nào, thậm chí tôi tìm cậu để có một lời giải thích nhưng cậu cũng không bằng lòng, tại sao chứ?”



Cậu ta nắm lấy góc bàn, vì dùng sức nên ngón tay đều tái nhợt.



“Dù cho cậu có thích người khác thật, không muốn nói thêm gì với tôi nữa, thậm chí không muốn giải thích với tôi, vậy thì tôi cũng chấp nhận!”



“Nhưng sao cậu lại thành ra thế này? Không ngờ lại chia sẻ một người bạn trai với một cô gái khác, cùng chia sẻ đàn ông với người khác. Tôi thật sự không dám tin cậu lại làm ra chuyện thế này”.



Bành Lượng nói với giọng run run, ngoài tức giận ra là nỗi đau vô tận, Ngụy Thi Thi dịu dàng hiền thục, cậu ta cũng từng dắt Ngụy Thi Thi về nhà gặp bố mẹ, mặc dù bố mẹ cậu ta không tỏ thái độ rõ ràng với Ngụy Thi Thi, nhưng thực thế rất hài lòng với cô ta.



Nhưng bây giờ, cô bạn gái mà cậu ta từng xem như báu vật lại sà vào lòng người đàn ông khác, còn chấp nhận bằng vai phải lứa với cô gái khác, chấp nhận để thanh niên tóc vàng ôm hai cô hai bên, chuyện này khiến cậu ta thật sự không sao chấp nhận được và càng không sao hiểu được.


Những lời nói của Bành Lượng khiến cho những người còn lại trong quán bar đều lặng thinh, những khách hàng xung quanh đều tò mò nhìn sang phía bên này với vẻ hóng hớt.
Mấy drama oái ăm thế này rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.



Bành Lượng đứng trước bàn, nhìn Ngụy Thi Thi, hỏi với giọng chất vấn, Ngụy Thi Thi thì lại không có phản ứng gì, chỉ chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn sang thanh niên tóc vàng Pierce, như đang hỏi ý kiến của hắn.



Pierce mỉm cười, tùy tiện nói: “Bé cưng, em hãy nói cho bạn trai của em biết tại sao em lại chọn ở bên anh đi!”




Giọng nói của hắn đầy vẻ tự tin, đấy là sự bá đạo và kiêu ngạo khi có thể kiểm soát hoàn toàn được người phụ nữ.



Ngụy Thi Thi nghe vậy thì khẽ gật đầu, lúc này mới quay sang nhìn Bành Lượng với vẻ mặt lạnh lùng.



“Giữa tôi và cậu không có gì đáng để nói cả!”




“Sở dĩ tôi chọn Pierce là vì Pierce có thể mang vui vẻ đến cho tôi, đấy là thứ mà cậu không thể nào cho tôi được!”



Cô ta vừa thốt ra câu đó thì Bành Lượng liền tái mặt, bất giác lùi về sau, nôn ra máu, vũng máu tươi đỏ thắm rất đáng sợ.



Cậu ta vốn đã không được nghỉ ngơi đầy đủ trong thời gian dài, trạng thái tinh thần cực kỳ tệ, bây giờ lại bị đả kích lớn như thế, cơn giận công tâm nên mới nôn ra máu.



Ngụy Thi Thi nhìn thấy Bành Lượng nôn ra máu thì ánh mắt có cảm xúc thoáng qua, tận sâu trong ánh mắt có gì đó đang giằng co. Cô ta hé miệng, đang định nói gì đó với Bành Lượng thì bỗng có giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô ta, giống như ma âm vang vọng, khiến những cảm xúc tận sâu trong ánh mắt của cô ta lập tức biến mất hết.



“Bạn học Bành Lượng, cậu hãy từ bỏ đi!”



Pierce mỉm cười, vuốt nhẹ trên vai Ngụy Thi Thi với dáng vẻ của người chiến thắng.



“Chuyện cậu là bạn trai của Thi Thi đã là quá khứ rồi, từ nay về sau, Thi Thi là của tôi, không còn liên quan gì đến cậu nữa!”



“Tôi có thể nói cho cậu biết, dù tôi chơi chán, đá cô ấy đi thì cô ấy cũng sẽ bám riết lấy tôi mà không cần do dự, cậu vẫn sẽ không có cơ hội nào, đấy là sự khác biệt giữa tôi và cậu”.



“Về nghỉ ngơi đi, kẻ thất bại!”



Hắn liếc mắt nhìn Bành Lượng đang thất thần, cánh tay phải đang ôm Ngụy Thi Thi càng không chịu ở yên, có vẻ như đang muốn khẳng định thắng lợi của mình.



Lúc hắn đang nói chuyện thì có một bóng người ở đằng sau, cách Bành Lượng không xa đã đứng dậy và đi về phía này.



Cuối cùng thì Diệp Thiên cũng đã hành động.







Ogli Pierce hai bên đều ôm hai người đẹp trong dáng vẻ đắc thắng, trịch thượng và khinh thường Bành Lượng.



Không ít người xung quanh đều tỏ ra đồng cảm với Bành Lượng nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi vì họ chỉ coi Bành Lượng như một kẻ bị phản bội tình cảm, một kẻ đáng thương không thể giữ được người bạn gái bên cạnh mình.



Khi Ogli Pierce nói chuyện thì cô gái bên cạnh cũng phụt cười.



“Bạn học này đừng tự làm nhục mình nữa!”



“Nói về năng lực, thân thế, diện mạo hay là thế lực thì cậu sao có thể so sánh được với Pierce chứ? Chúng tôi có cùng Pierce có thể trải nghiệm được cảm giác vui vẻ hiếm có. Bạn gái của cậu, Pierce sẽ giúp cậu chăm sóc tốt. Cậu cứ yên tâm giao cô ấy nhé. Pierce sẽ chăm sóc thương yêu bạn gái của cậu!”
1646041363583.png

Hắn cảm thấy thích thú với cái cảm giác áp đảo kẻ yếu như thế này.



Bành Lượng đổ người ra phía sau, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Thi Thi mà bỗng thấy tuyệt vọng.




Khoảnh khắc cậu ta ngã xuống thì có một bàn tay dày dặn đột nhiên đỡ lấy vai cậu ta, một luồng khí ấm áp từ lòng bàn tay thuận theo cơ thể truyền vào người Bành Lượng khiến cho cơ thể yếu đuối của cậu ta lập tức có sức sống và tràn đầy sinh lực.



Cậu ta ngoái đầu nhìn thì thấy khuôn mặt cool ngầu của Diệp Thiên.



“Diệp Thiên?”



Cậu ta khẽ thở dài và cảm thấy áy náy. Lúc đầu cậu ta cùng Ngụy Thi Thi vì được Diệp Thiên giúp đỡ nên mới ở cạnh nhau. Giờ Ngụy Thi Thi lại sà vào lòng người khác khiến cậu ta cảm thấy thật có lỗi với Diệp Thiên.




Diệp Thiên nhìn cậu ta rồi kéo về phía sau, sau đó giơ chân lên bước về phía ba người Ogli.



Ngụy Thi Thi là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên. Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, cô ta đanh mắt như nghĩ tới điều gì đó vô cùng đáng sợ, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng.



Còn cô gái còn lại bên cạnh Ogli thì mỉm cười, không cảm thấy gì lắm khi nhìn thấy một vị khách không mời mà đến này.



“Chuyện tình cảm hai bên cùng bằng lòng, anh khiến Ngụy Thi Thi tình nguyện ở bên cạnh mình là bản lĩnh của anh, nhưng anh không nên có vẻ đắc thắng và chà đạp người anh em của tôi như thế!”



“Anh thật sự cho rằng cướp bạn gái của người ta rồi khoa khoang sự thắng lợi của mình là kinh lắm sao?”



Diệp Thiên khẽ ngước mắt nhìn thẳng về phía Ogli.



Ogli dựa người vào ghế da, tay trái tay phải đều ôm hai cô gái và chẳng buồn để ý tới Diệp Thiên.



Hắn liếc nhìn cậu, cười như không cười: “Ngại quá, tôi trước giờ lấy việc cướp người yêu của người khác làm niềm vui, cướp những thứ mà người khác trân quý, điều đó khiến tôi có cảm giác thỏa mãn cực kỳ!”



“Cậu nói đúng rồi, tôi thật sự thấy bản thân mình kinh người lắm!”



Thái độ của hắn vô cùng cuồng ngạo, từng câu chữ đều thể hiện thái độ muốn chiếm hữu và tâm lý bất thường của hắn.



Từ lúc mà hắn sở hữu nguồn sức mạnh khủng khiếp thì việc ức hiếp kẻ yếu, nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của kẻ yếu đã trở thanh niềm vui vô cùng lớn lao của hắn. Vô số các cặp tinh nhân, vợ chồng đều trở thành mục tiêu săn bắt của hắn.



Mười năm qua, chưa từng có ngày nào hắn ngừng nghỉ. Bất luận là đi tới đâu hắn cũng đều khiến cho những người con gái mà hắn thích nguyện chết vì hắn và phản bội lại người yêu hay là chồng của họ.



Cô gái trẻ bên cạnh nhìn Ogli với vẻ mơ màng, say đắm. Đôi môi đỏ của cô gái hôn thật sâu lên má của Ogli: “Người yêu, anh quá tuyệt. Em rất thích vẻ hùng dũng của người đàn ông như anh, sau này chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau nhé. Không có anh em cảm giác cuộc sống này như mất đi sắc màu vậy!”



Sau những lời khen thưởng nổi da gà thì cô gái quay qua nhìn Diệp Thiên với vẻ khinh thường.



“Nhóc, đừng có không biết trời cao đất dày. Cậu ra mặt vì anh em của cậu nhưng tìm nhầm đối tượng rồi!”



“Ogli là người đàn ông tuyệt nhất mà tôi từng gặp, không một ai có thể sánh được với anh ấy. Hai người quên việc gây rắc rối đi!”



“Trước mặt Ogli, đến quyền lên tiếng các người cũng không có. Nếu như không muốn tự chuốc nhục thì mau đưa người anh em của cậu đi đi, đừng có ở đây để mất mặt nữa!”

Diệp Thiên đút một tay trong túi áo, biểu cảm vô cùng thản nhiên trước lời nói của cô gái và khẽ bật cười.



“Tuyệt lắm sao?”



Cậu nhếch miệng cười, lắc đầu và chỉ về phía Ogli: “Nếu như anh thật sự có thể dựa và sự mê li của mình khiến bọn họ đổ gục thì đó là năng lực của anh!”




“Nhưng nếu dùng thủ đoạn để ép bọn họ muốn dán vào anh, coi anh là chủ nhân thì anh cảm thấy đó thật sự là sự thông minh sao?”



Bành Lượng ở bên cạnh Diệp Thiên, cảm thấy khó hiểu trước lời nói của cậu.



“Bị ép sao?”



Cậu ta khẽ đanh mắt, nhìn về phía Ngụy Thi Thi. Lẽ nào Ngụy Thi Thi ở cạnh Ogli, còn để mặc cho hắn ôm ấp, tất cả đều là bị ép buộc sao?



Cậu ta còn đang cảm thấy nghi ngờ thì Ogli ở phía đối diện chỉ sầm mặt nhìn Diệp Thiên với vẻ âm trầm.




“Cậu nói gì? Cậu nói tôi sử dụng thủ đoạn!”



“Lẽ nào không phải sao?”, Diệp Thiên mỉm cười, chỉ về phía cô gái trẻ và Ngụy Thi Thi.



“Nếu như không phải anh dùng thuật Nhiếp Tâm thì hai cô gái sao có thể đổ gục trước anh như thế và để mặc anh chơi đùa chứ?”



“Vụt!”



Khi Diệp Thiên lên tiếng thì Ogli tái mặt.



Hai tay hắn khẽ run rẩy, lần đầu tiên hắn có biểu cảm hoảng sợ như vậy.



“Sao cậu biết?”



Hắn nhìn Diệp Thiên với vẻ kinh ngạc và bắt đầu cảnh giác.



Hắn mang huyết tộc phương Tây, là người của Huyết tộc, vốn sinh ra đã có những năng lực đặc biệt. Năng lực đặc biệt của hắn chính là dựa vào lực tinh thần thôi miên người khác và đạt tới mục tiêu kiểm soát ý thức của bọn họ.



Do năng lực đặc biệt đó của hắn mà chỉ cần những cô gái hắn thích thì hắn đều có thể có được trong tay. Họ không hề có năng lực phản khác, dù họ biết nguy hiểm trong đó nhưng cũng không thể nào rút ra được, đành phải nghe theo mệnh lệnh và coi hắn là chủ nhân.



Đây là bí mật mà hắn có thể ngao du khắp thế gian. Trừ vài vị trưởng bối trong nội bộ Huyết tộc ra thì người ngoài không thể nào biết được.



Vậy mà hôm nay, một câu nói của Diệp Thiên đã nói trúng tim đen của hắn. Đây có thể nói là lần đầu tiên trong lịch sử khiến hắn kinh hoàng như vậy.



Hắn nhìn Diệp Thiên chăm chăm, thầm suy đoán lai lịch của cậu và cười lạnh lùng, đôi mắt ánh lên vẻ thần bí.



“Dựa vào chút thuật Nhiếp Tâm của anh với trình độ mẫu giáo mà cũng dám khoa trương như vậy sao?”



“Nếu anh đã cảm thấy bản thân giỏi giang như vậy thì tôi sẽ để anh thấy thế nào là nhiếp tâm đoạt phách thật sự nhé!”







Diệp Thiên đút một tay vào túi áo, biểu cảm ngạo nghễ, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường và thản nhiên.



Ogli Pierce khẽ khựng người, trong lòng dấy lên sự sợ hãi.



Diệp Thiên không chỉ phát hiện ra bí mật của hắn mà nghe giọng điệu của Diệp Thiên thì có vẻ như cậu chẳng coi thuật Nhiếp Tâm của hắn ra gì. Trên đời này ngoài những đại sư lực tinh thần ra, tuyệt đối không ái có thể có được sức mạnh như hắn.



“Rốt cuộc cậu là ai?”



Ogli Pierce nhìn Diệp Thiên chăm chăm và đang thầm suy đoán.



“Lẽ nào cậu cũng là đại sư lực tinh thần sao?”



Hắn thầm dò xét, nhưng hắn không hề cảm nhận được bất kỳ chân nguyên hay lực tinh thần nào dao động trên người Diệp Thiên. Diệp Thiên hoàn toàn là một người bình thường, thậm chí khí tức còn yếu hơn người bình thường.



Nhưng càng như vậy thì hắn càng nhìn không thấu. Một người bình thường thì không thể nào biết được bí mật của hắn được.



“Tôi là ai, anh không cần hiểu!”



Diệp Thiên nói giọng lạnh lùng: “Giữa chúng ta không ân oán, trò tranh đoạt của anh tôi cũng không có hứng thú. Tôi cho anh một cơ hội, hóa giải thuật Nhiếp Tâm, sau này không được xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!”
“Làm được như vậy thì tôi có thể tha cho anh!”



Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu, giọng điệu điềm đạm nhưng chứ đựng áp lực đến ghê người.



“Cậu nói cái gì?”




Ogli Pierce nghe thấy vậy thì tối sầm mặt.



Mặc dù hắn nhìn không thấu con người Diệp Thiên nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sợ Diệp Thiên.



Từ khi hắn trưởng thành đến nay, hắn đã có được năng lực đặc biệt. Dùng nó để khống chế ý chí và tư tưởng của người khác, đạt được nhu cầu biến thái của mình. Những cô gái bị hắn mê hoặc đều trở thanh nô bộc của hắn, cả đời này si mê, điên cuồng vì hắn.



Hắn lấy điều đó làm niềm vui. Vì thực lực cực mạnh như vậy nên từ trước tới giờ không có ai có thể ngăn chặn được hắn, càng không bao giờ có ý định từ bỏ con mồi đã bắt được trong tay. Việc muốn hắn phá bỏ thuật Nhiếp Tâm với Ngụy Thi Thi giống như việc móc miếng bánh trong miệng hắn ra vậy. Sao hắn có thể đồng ý chứ?”




Không chỉ có như vậy, giọng nói của Diệp Thiên còn lộ vẻ khinh thường hắn, còn nói cái gì mà hắn làm được thì sẽ tha cho hắn cứ như Diệp Thiên có thể nắm chắc hắn trong tay vậy. Điều đó càng làm cho hắn tức giận hơn.



Hắn là Huyết tộc phương Tây chuẩn chỉnh, sở hữu năng lực cực mạnh, vượt xa cả siêu phàm thần phẩm.



Khắp Hoa Hạ, hay khắp thế giới, ngoài những vị vương cấp ra thì có ai dám nói là sẽ thắng nổi hắn chứ? Hơn nữa dù thực sự là vương cấp có mặt thì chưa chắc là hắn đã không thắng được.



Một câu nói đòi hắn tự động rút lui của Diệp Thiên thì sao hắn có thể đồng ý chứ?



Pierce với ánh mắt lạnh lùng đã phản ứng lại. Hắn nhếch miệng cười.



“Hừ, giả thần giả quỷ!”



“Dù cậu biết được thuật Nhiếp Tâm của tôi thì đã làm sao? Một câu nói của cậu mà bắt tôi phải làm theo sao?”



“Thứ mà tôi độc chiếm, chỉ bị tôi ruồng bỏ chứ không bao giờ có chuyện tự rời bỏ tôi. Muốn uy hiếp tôi, dựa vào cậu sao?”



Vừa dứt lời, đôi mắt hắn đã ánh lên tia máu, sau đó là hai luồng sáng màu đỏ xuất hiện. Làn sóng dao động lan tỏa và bao lấy Diệp Thiên.



“Định dùng huyền thuật trước mặt tôi sao, đúng là chán sống!”



Hắn cười lạnh lùng, sát ý bùng lên. Hắn định sử dụng thuật Nhiếp Tâm với Diệp Thiên, biến Diệp Thiên thành nô bộc để hắn sử dụng.



“Ầm!”



Những người xung quanh không biết chuyện gì đã cảy ra, chỉ cảm thấy không gian xung quay Pierce bỗng vặn vẹo giống như đang liên kết với thứ vật chất nào đó.



Bành Lượng đứng phía sau nhìn thấy cảnh tượng đó thì không nói gì, đột nhiên nhớ lại chuyện trên con đường quán bar tối hôm đó khi mà Diệp Thiên bay ra đuổi theo Huyết Ma.



“Lẽ nào Pierce cũng giống như Diệp Thiên là một sự tồn tại đặc biệt, Diệp Thiên có ra tay với hắn không?”



Ngụy Thi Thi cũng cô gái trẻ bên cạnh Pierce dựa người vào ghế, cảm thấy đầy tự tin với hắn. Bọn họ đều bị hắn dùng thuật Nhiếp Tâm khống chế. Trong mắt bọn họ, hắn chính là vị thần không gì không thể làm được, không ai sánh bằng.



Pierce nhìn chăm chăm Diệp Thiên , thuật Nhiếp Tâm bắt đầu được hắn thi triển.



“Hả?”



Hắn nhìn Diệp Thiên, đột nhiên khựng người và phát hiện ra thuật Nhiếp Tâm của hắn không thể nào phát huy tác dụng, biểu cảm của Diệp Thiên từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, thậm chí còn không hề dao động, cậu giống như một hòn đá bất di bất dịch vậy.



“Không thể nào? Thuật Nhiếp Tâm không có tác dụng với cậu ta sao?”

1646041386578.png

Diệp Thiên và Pierce nhìn nhau. Trông cậu vô cùng điềm đạm. Cậu chỉ lắc đầu.



“Tôi đã cho anh cơ hội, đáng tiếc, anh không biết đường mà giữ lấy!”



Một giây sau, một luồng ánh sáng bạo phát, sau đó là một luồng sóng dao động kỳ lạ mà mắt thường không nhìn thấy được dâng lên từ đôi mắt của Diệp Thiên va chạm với lực tinh thần của Pierce.




“Phụt!”



Trong không gian phát ra một âm thanh khẽ khàng, lực tinh thần của hắn và Diệp Thiên đụng độ giống như một con chuột nhìn thấy một con mèo và bị chèn ép tới mức phải lui lại vậy.



“Á!”



Pierce co rụt đồng tử, luồng sáng chói mắt hiện ra, biểu cảm của hắn đơ ra như phỗng.




Trong nhận thức của hắn giờ đây lực tinh thần giống như một con mãnh thú đang dâng lên từ bốn phía và xé vụn lực tinh thần của hắn ra, khiến lực tinh thần của hắn vỡ vụn giống như ngói vỡ.



Nếu như coi lực tinh thần của hắn là một cái bình, thì lực tinh thần của Diệp Thiên giống như là một cái lư đỉnh ngàn kim đập nát lực tinh thần của hắn.



Hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt của Pierce. Máu nhỏ xuống đất. Đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng. Hắn cũng nhảy bật khỏi ghế, ngã về phía sau với khuôn mặt sợ hãi không dám tin.



“Cậu…cậu có thể phá vỡ thuật Nhiếp Tâm của tôi sao?”



Hắn nhìn Diệp Thiên giống như nhìn thấy ma. Đôi mắt chảy máu cứ thế nhìn chăm chăm như muốn lòi ra.



Thuật Nhiếp Tâm mà hắn tự hào đã bị phá vỡ, hơn nữa còn khiến cho căn nguyên tinh thần của hắn bị tổn thương.



Còn Diệp Thiên, từ đầu đến cuối đều giống như chẳng làm gì cả, thậm chí còn không cả dịch chuyển đã đánh gục con át chủ bài của hắn một cách sạch sẽ.



“Chút trò vặt vãnh của anh, đối với người bình thường thì ok còn trước mặt tôi chỉ là trò trẻ con mà thôi!”



“Anh dám dùng thuật Nhiếp Tâm với tôi, dũng cảm đấy!”



Diệp Thiên mỉm cười như đang khen ngợi Pierce nhưng thực ra là chỉ có sự chế nhạo.



Khoảnh khắc Diệp Thiên phá thuật Nhiếp Tâm của hắn thì Ngụy Thi Thi cùng cô gái trẻ ở bên cạnh bỗng rùng mình, đôi mắt giống như một cái động trống không và sau đó là họ dần hồi phục.



“Tôi bị làm sao thế này?”



Ngụy Thi Thi chớp mắt, một lúc sau nhìn thấy Bành Lượng ở gần đó, vừa nhìn thấy Bành Lượng, Thi Thi đã vội vàng đứng dậy chạy về phía cậu ta.



“Bành Lượng, sao vậy?”



Thi Thi không có bất kỳ chút ký ức nào về những chuyện xảy ra trước đó, chỉ nhìn Bành Lượng thê thảm với vẻ thương xót.



Bành Lượng kinh ngạc bởi sự thay đổi đột ngột. Cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra, Pierce đã giở trò với Ngụy Thi Thi nên mới khiến Thi Thi trở nên lạnh lùng với cậu ta như vậy.



Pierce nằm dưới đất với đôi mắt đỏ ngàu, hai tay chống xuống sàn nhà, hắn nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đầy sát ý.



“Người Hoa Hạ kia, tôi muốn cậu phải chết, tất cả các người đều phải chết!”



Hắn xoay một tay, chân khí trong cơ thể dâng lên. Một luồng sức mạnh màu đỏ máu dâng lên trong tay hắn, sau đó hắn nắm tay, nguồn sức mạnh bùng nổ trong căn phòng và lan ra bốn phía.



Mục tiêu của hắn không chỉ có Diệp Thiên mà còn là tất cả mọi người trong phòng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK