Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281: Chí tôn võ thuật đối đầu

Diệp Thiên khoanh hai tay trước ngực, được vệ sĩ của Tập đoàn Lăng Thiên vây xung quanh, ánh mắt cậu nhìn khắp một lượt về phía trước, ánh mắt mang vẻ giễu cợt.

Khuôn mặt cậu mang chút nhã hứng, sơn trang Hồng Diệp tối nay còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của cậu, số cao thủ đến đây không chỉ mỗi một Lục Thiên Thư.

Lục Thiên Thư đứng trong hội trường, vì Diệp Thiên được các vệ sĩ của Tập đoàn Lăng Thiên vây kín nên ông ta không hề nhìn thấy Diệp Thiên, ánh mắt ông ta nhìn về phía 12 Địa Sát.

“Mười hai Địa Sát chẳng phải là 12 người sao? Sao chỉ đến có 11 người vậy?”.

“Gọi nốt người còn lại ra đây, lâu lắm rồi tôi chưa giao đấu, hôm nay muốn lĩnh giáo xem 12 Địa Sát của Thế Giới Hắc Ám rốt ruộc có bản lĩnh ra sao!”.

Lục Thiên Thư chắp hai tay ra sau lưng, khí phách tông sư vô cùng ung dung, sau đó chìa tay về phía 11 người trước mặt ông ta.

Ánh mắt Thi Ma hơi nheo lại, bọn họ đến đây đã gần 10 phút rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tủ Hoa Châm đâu, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn trầm giọng trả lời: “Ông Lục, xem ra Kỷ Nhược Tuyết rất quan trọng với nhà họ Lục đấy nhỉ, đến một cao thủ chí tôn võ thuật trong bảng xếp hạng như ông mà cũng phải đích thân đến đây!”.

“Đó là đương nhiên!”, Lục Thiên Thư nói lớn: “Tiểu Tuyết đã đính hôn với Lục Chí Văn con trai tôi, thì chính là con dâu tương lai của tôi, Thế Giới Hắc Ám các người tuy mạnh, nhưng tôi tuyệt đối không thể ngồi im mà nhìn chuyện này được!”.

“Nói ít thôi, ra tay đi!”.

Bọn Thi Ma đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, 11 người như thể đổi vị trí cho nhau, những bóng đen lướt nhanh trong màn đêm, bao vây luôn Lục Thiên Thư.

Mười một người chia ra đứng tại các vị trí khác nhau, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào các chỗ hiểm trên người Lục Thiên Thư, 11 người hợp lại thành một, mỗi người một nhiệm vụ, hình thành một vũ khí giết người hoàn hảo, đến cả hơi thở cũng đều như nhau.

“Đây là... trận pháp tấn công?”.

Lục Thiên Thư nhíu mày, ông ta đã nhìn ra được điểm huyền diệu của bộ điệu những người này, 11 người trông thì không giống như đã thay đổi vị trí, nhưng thực ra bước chân của mỗi người đều đang dịch chuyển nhỏ, tạo thành một trận pháp khó hiểu, nhắm thẳng vào ông ta.

“Thì ra là trận pháp, không ngờ 12 Địa Sát cũng biết kết trận đấy!”.

Ánh mắt Lục Thiên Thư hơi chớp, ông ta đã nghe không ít về việc dùng người để tạo trận pháp tấn công, ví dụ như Chân Võ Thất Tiệt Trận của Võ Đang, Thất Tinh Liên Hoa Trận của Toàn Chân, Lục Đạo Kiếm Trận của Điểm Thương Sơn và Kim Quang Phục Ma Trận của Long Hổ Sơn.

Đó đều là những trận pháp tấn công đỉnh cao có tiếng của các môn phái lớn trong giới võ thuật Hoa Hạ, khi thi triển, mỗi người đều là một phần của trận pháp, vô cùng đồng nhất, cùng cử động, cùng tiến lùi, uy lực bộc phát cực mạnh.

Nhưng ông ta trước giờ chỉ nghe nói chứ chưa nhìn thấy bao giờ, không ngờ 12 Địa Sát lại có được thủ đoạn này.

“Chị ơi, bác Lục có sao không ạ?”.

Kỷ Nhược Tuyết tuy không thích con người Lục Thiên Thư cho lắm, nhưng Lục Thiên Thư đến đây giúp cô ấy, bây giờ lại nhìn thấy Lục Thiên Thư bị 11 người bao vây, nên cũng cảm thấy lo lắng.

“Yên tâm đi, bác Lục của em không phải trận pháp đơn giản mà có thể kìm hãm được đâu, trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, ông ấy đứng thứ 15 đó!”.

Kỷ Nhược Yên mỉm cười với Kỷ Nhược Tuyết, có Lục Thiên Thư trấn thủ ở đây, cô ta vô cùng yên tâm.

“Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ sao?”.

Kỷ Nhược Tuyết lẩm bẩm, sau đó gật đầu, cô ấy tuy không phải người trong giới võ thuật, nhưng cũng nghe Kỷ Nhược Yên nhiều lần nhắc đến bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, tuy cô ấy không có khái niệm cụ thể, nhưng cũng biết những võ giả được liệt vào bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đều vô cùng xuất sắc.

“Bụp!”.

Một tiếng nổ lớn, tất cả mọi người đều lập tức quay đầu nhìn tới, chỉ nhìn thấy Lục Thiên Thư đã đập vào lòng bàn tay của Thi Ma.

Bản thân Thi Ma chỉ có thực lực ở cấp đỉnh cao tông tượng, tuyệt đối không dám đối đầu với cao thủ chí tôn võ thuật như Lục Thiên Thư, nhưng bọn họ đã luyện Ngũ Hành Địa Sát Trận, có thể hội tụ sức mạnh của 11 người, dồn tất cả sức mạnh của mọi người chuyển sang một người, lúc này, cơ thể hắn có nội lực của 10 người khác, nên mới dám đối đầu chính diện với Lục Thiên Thư.

Bàn tay hai người chạm vào nhau, bàn tay của Thi Ma đầy khí đen, bị chưởng của Lục Thiên Thư đánh cho khí đen tản ra bốn phía, vùng đất dưới chân hai người lõm xuống, Thi Ma cũng hự lên một tiếng, sau đó lùi về sau một bước.

Những người còn lại đều mặt mày tái mét, rõ ràng đã chịu phải cú tấn công không cùng trình độ.

“Các người tưởng dựa vào một trận pháp tấn công chưa đủ chín chắn là có thể giam chân được tôi sao? Thật là nực cười!”.

Lục Thiên Thư từ lần trước tận mắt nhìn thấy trận đấu của Diệp Thiên trên núi Phi Vũ, ông ta đã chịu sự đả kích lớn, sau khi trở về đến Cán Tây liền dốc sức nỗ lực tu luyện võ thuật.

Thực lực của ông ta lúc này đã mạnh hơn một cấp so với chín tháng trước đó, nếu xếp lại bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, thì thực lực của ông ta lúc này chắc chắn có thể đứng trong top 10.

“Thùy Vân Thủ!”.

Ánh mắt ông ta sắc lạnh, đánh ra một chưởng nữa.

Chỉ thấy phía trước người ông ra như thể hình thành một đám mây mù, bao quanh bàn tay ông ta, giống như vẽ tranh trong màn đêm, khói bay lượn lờ, dần hình thành một bàn tay lớn được bao quanh bởi mây mù, đánh về phía 11 người kia.

“Ngũ Thành Địa Sát Trận, hội tụ!”.

Thi Ma là trận nhãn, lúc đó hét lên một tiếng, 10 người còn lại cũng mở to mắt, đồng thời hét lên, nội lực được hội tụ vào hai bàn tay, lần lượt được truyền vào cơ thể Thi Ma.

“Phân Thi Chưởng!”.

Khí đen trên bàn tay của Thi Ma chuyển động, tà khí cực mạnh, một chưởng đánh thẳng về phía bàn tay lớn kia.

“Rầm!”.

Bàn tay mây mù va chạm vào bàn tay của Thi Ma, gần như trong tích tắc, 11 người kia cùng lúc rùng mình, bị đánh cho bay về phía sau cả trượng, ai nấy đều mặt mày tái nhợt.

Chưởng này, bọn họ thế mà lại không đỡ được.

“Đây chính là thực lực thật sự của Lục Thiên Thư sao?”.

Thi Ma nghiến răng, lúc này hắn cuối cùng đã nhận ra sự khác biệt thực sự giữa bọn hắn và cao thủ chí tôn võ thuật.

Bàn tay mây mù đánh cho bọn họ lùi ra sau, lực còn lại chưa tan hết, cánh tay áo của Lục Thiên Thư phất một cái, một lần nữa tấn công về phía bọn họ.

Sức lực của 11 người bọn họ lúc này vẫn chưa hồi phục, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay mây mù ập đến.

“Rầm!”.

Đúng lúc này, một bàn tay màu đen đánh từ phía bên cạnh đến, chặn trước người của bọn Thi Ma, đỡ lấy bàn tay mây mù kia.

Hai bàn tay đập vào nhau, tạo ra hai tia sáng đen và trắng, sau đó cùng nuốt lẫn nhau rồi biến mất.

Biến cố này khiến bọn Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành, Lục Chí Minh đều không trở tay kịp, chỉ có Lục Thiên Thư đứng im bất động, hai mắt nheo lại.

“Ơ?”.

Ông ta nhìn về phía trước, khói bụi dần tan biến, hiện ra một bóng người cao to.

Người vừa đến mặc áo dài đen, tóc dài bay trong gió, nhìn khoảng 40, 50 tuổi, khuôn mặt gầy gò nhưng vô cùng hồng hào, trông đầy sức sống.

Hai tay của hắn to hơn người bình thường một chút, trên ngón tay cái bên trái còn đeo một chiếc nhẫn bằng kim loại hình đầu lâu.

Hắn nhìn về phía Lục Thiên Thư, khẽ gật đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ muốn thử sức.

“Không hổ danh là chí tôn võ thuật trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ!”.

“Lục Thiên Thư, lần đầu gặp mặt, để tôi xin tự giới thiệu!”.

Hắn chạm vào ngón tay, xoay xoay chiếc nhẫn sắt hình đầu lâu, giọng nói lẫm liệt.

“Lão phu là Chung Li Mị, quyền chưởng môn của Thế Giới Hắc Ám!”.

Ánh mắt Lục Thiên Thư hơi chớp, khuôn mặt bình thản cuối cùng cũng có chút xao động.

“Chung Li Mị, một trong sáu Thiên Sát?”.

Ba vị thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ là Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành, Lục Chí Văn đều mặt mày biến sắc.

Bọn họ thực sự không ngờ việc săn giết Kỷ Nhược Tuyết lại thu hút nhiều cao thủ của Thế Giới Hắc Ám đến vậy, đến quyền chưởng môn của Thế Giới Hắc Ám là một trong sáu Thiên Sát cũng xuất hiện!

Nhìn thấy toàn bộ gương mặt của đối phương, hai mắt Kỷ Nhược Yên nheo lại, cho dù lúc này Lục Thiên Thư có mặt ở đây cô ta vẫn cảm thấy vô cùng áp lực.

Liêu Như Thành và Lục Chí Văn cũng sa sầm mặt lại, nhìn chằm chằm vào 12 người trước mặt, chỉ cảm thấy tối nay sẽ là một trận chiến thảm khốc chưa từng có.

Tất cả đều gươm súng sẵn sàng, bầu không khí trở nên đặc quánh, Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy bản thân cô ấy thở thôi cũng khó khăn hơn nhiều.

Cô ấy quay đầu nhìn Tiếu Văn Nguyệt một cái, đang định nói với cô ta một câu xin lỗi, lại phát hiện Tiếu Văn Nguyệt không hề quan tâm, thậm chí thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với Diệp Thiên.

Còn Diệp Thiên lại vô cùng dứt khoát, biểu cảm từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, thậm chí còn lôi điện thoại ra nghịch, như thể hoàn toàn không quan tâm mọi chuyện xảy ra bên này vậy.Chương 282: Cao thủ hội tụ

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên có thần kinh thép đã đành, vì sao đến Tiếu Văn Nguyệt cũng bình tĩnh đến vậy, không có chút sợ hãi gì sao?

Phải biết là nhìn thấy Lục Thiên Thư và 12 Địa Sát giao đấu như vậy, cho dù người bình thường có tố chất tâm lý mạnh mẽ đến đâu, cũng đều dấy lên nỗi sợ hãi, ngay cả cô ấy lúc này cũng đều cảm thấy trong lòng chấn động, vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt lại như thể không có gì làm lạ, không có phản ứng gì nhiều.

Kỷ Nhược Yên nhìn thấy biểu hiện đó của Diệp Thiên, trong lòng thầm quở trách, trầm giọng nói.

“Đã lúc nào rồi còn ngồi đây chơi điện thoại? Cậu không nhìn thấy bây giờ đang trong tình thế nào sao?”.

“Chuyện này không liên quan đến hai người, mau đưa bạn gái cậu rời khỏi đây, nếu ở lại thì không ai dám đảm bảo sự an toàn cho các người đâu!”.

Kỷ Nhược Yên cũng cảm nhận được sự việc càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, lúc này Thế Giới Hắc Ám cũng có cao thủ ở cấp chí tôn võ thuật đến, xem ra thực lực ngang tầm với Lục Thiên Thư, mà đối phương còn có 11 người trong 12 Địa Sát, bọn họ lại chỉ có ba người, một khi đối phương khai chiến toàn diện thì bọn họ cùng lắm chỉ có thể bảo toàn tính mạng.

Tuy cô ta không có thiện cảm gì với Diệp Thiên, nhưng cũng không muốn Diệp Thiên bị liên lụy chuyện này.

Vốn tưởng Diệp Thiên sẽ biết điều đưa Tiếu Văn Nguyệt rời đi, ai ngờ cậu ta lại xua tay nói.

“Mọi người cứ đánh việc của mọi người đi, không cần lo cho tôi, tôi chỉ là đến xem cho vui thôi!”.

Khi cậu lên tiếng, thậm chí còn không cả thèm nhìn Kỷ Nhược Yên, chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại.

“Cậu...”.

Kỷ Nhược Yên trố mắt ra, cảm thấy bực mình, nhưng lúc này cuộc chiến sắp diễn ra, nên không tiện nói thêm, Liêu Như Thành và Lục Chí Văn lại chỉ nhìn Diệp Thiên một cái bằng ánh mắt coi thường.

Nhất là Lục Chí Văn, cậu ta thực sự không hiểu sự dịu dàng nhất trong lòng Kỷ Nhược Tuyết sao lại dành cho cái tên ngốc này.

“Nguyệt Nguyệt, cô đừng để cho anh ấy chơi nữa, bảo anh ấy mau đi đi, những người này hung dữ lắm, đều đến đây là vì tôi, tôi không muốn liên lụy đến hai người!”.

Kỷ Nhược Tuyết mặc kệ Diệp Thiên, và nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt rồi vội vã nói.

Tiếu Văn Nguyệt mỉm cười với cô ấy, lắc đầu nói.

“Tiểu Tuyết, cô không cần phải lo cho anh ấy, anh ấy giỏi lắm đó!”.

“Cô cũng không cần phải quá lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì thì vẫn có anh ấy ở đây mà!”.

Bọn Kỷ Nhược Yên ở bên cạnh nghe thấy câu này đều bĩu môi, cảm thấy Tiếu Văn Nguyệt đúng là điên rồi.

Đùa à, bây giờ là lúc nào rồi, Thiên Sát của Thế Giới Hắc Ám ngang với cao thủ cấp chí tôn võ thuật đã ra tay, rõ ràng lần này không giết Kỷ Nhược Tuyết không được, để nhận được toàn bộ số tiền thưởng, cho dù Lục Thiên Thư cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng, Tiếu Văn Nguyệt lại nói tất cả đã có Diệp Thiên ở đây, không cần lo lắng, đúng là nực cười.

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kỳ lạ, định nói gì đó nhưng tình thế sự việc đã thay đổi nhanh chóng.

Ánh mắt của Lục Thiên Thư nhìn chằm chằm về phía Chung Li Mị, cảm nhận được dao động mạnh tiềm ẩn trong người Chung Li Mị, trong lòng ông ta hơi sợ hãi.

Tu vi của đối phương tuyệt đối không thấp hơn ông ta, ông ta cũng không ngờ Thế Giới Hắc Ám lại phái cao thủ ở cấp chí tôn võ thuật đến đây.

“Lục Thiên Thư, nếu hôm nay ông đến đây để bảo vệ cho mục tiêu săn giết của chúng tôi, vậy thì đã là kẻ địch của chúng tôi rồi!”.

“Ông còn chờ làm gì? Tôi cũng rất muốn lĩnh giáo Thùy Vân Thủ và Tồi Tâm Chưởng danh chấn Cán Tây của ông!”.

Hai mắt Chung Li Mị hơi chớp, năm ngón tay khẽ động, luồng nội lực lập lờ quanh bàn tay, thấp thoáng lóe ra tia sáng.

“Vậy thì được thôi!”.

Lục Thiên Thư cười khẩy một tiếng, hai tay xếp lên nhau, phía trước lại có khí mây bay lên.

Hai vị chí tôn võ thuật sắp giao đấu với nhau, một tiếng nói vừa dài vừa to vọng từ bên cạnh tới.

“Anh Lục, trận đấu này để tôi lên đi được không?”.

Tiếng nói càng lúc càng gần, nói dứt, một bóng người cao to mặc áo dài màu lam đã đáp xuống bên cạnh Lục Thiên Thư.

Ông ta cao khoảng một mét chín, dung mạo bình thường, cho dù ném vào đám đông cũng khó mà nhận ra được, nhưng cây thương sắt dài phía sau lưng lại vô cùng chói mắt, tia sáng lạnh lóe lên, ai nhìn vào cũng đều dấy lên lòng sợ hãi, nó như một cây thương dài có thể chọc thủng vòm trời, trông vô cùng lẫm liệt.

Ông ta đứng ở đó khiến khí thế của Lục Thiên Thư cũng bị ông ta đè bẹp.

“Sư phụ!”.

Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng lúc vui mừng thốt lên.

Người vừa đột nhiên xuất hiện chính là chưởng môn của Tam Tuyệt Môn, là Quách Dương “Cuồng Thương”, cao thủ đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng.

“Chung Li Mị, 25 năm không gặp, không ngờ ông lại gia nhập Thế Giới Hắc Ám còn trở thành quyền chưởng môn, ‘Quân Tử Đao’ danh tiếng lẫy lừng năm xưa xem ra cũng chìm đắm vào cõi đen rồi nhỉ!”.

Quách Dương nhìn về phía Chung Li Mị, cười khẩy thành tiếng, giọng nói mang vẻ coi thường.

“Hừ!”, Chung Li Mị không hề tức giận, chỉ hừ một tiếng.

“Quách Dương, 25 năm chưa gặp, ông vẫn miệng lưỡi sắc bén như xưa đấy!”.

“Ông từ xa xôi nghìn dặm đến đây bảo vệ cho em gái của đồ nhi, từ lúc nào mà ông bắt đầu bị tình cảm ràng buộc thế?”.

Quách Dương chắp hai tay ra sau lưng, không hề quan tâm đến câu hỏi của Chung Li Mị, chỉ chĩa tay về phía Kỷ Nhược Yên.

“Chung Li Mị, hôm nay tôi đến không phải để nói mấy lời vô nghĩa với ông, đây là em gái ruột của đồ nhi tôi, điều mà tôi muốn đó là Thế Giới Hắc Ám của ông hãy rút lại lệnh săn giết cô ấy!”.

“Chỉ cần các người rút lại lệnh săn giết, cứ thế rút lui, giữa tôi và ông có thể không cần ra tay nữa!”.

“Nhưng nếu ông không đồng ý, thì tối nay ông chắc chắn sẽ chết dưới thương sắt của tôi, ông tin không?”.

Diệp Thiên tắt điện thoại, nghiêng đầu qua nhìn, nhìn Quách Dương một lượt rồi thầm gật đầu.

Tuy Quách Dương đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng cao thủ, nhưng thực lực thật sự của ông ta lại không hề kém so với Gia Cát Trường Hận đứng thứ tư, thậm chí đã đến cảnh giới siêu phàm bán bộ.

Hơn nữa nhìn dung mạo ông ta không có gì nổi bật, nhưng giọng nói lại tràn đầy sự bá đạo mãnh liệt, khiến Diệp Thiên có chút hứng thú.

Hai mắt Chung Li Mị nheo lại, không hề trả lời, hắn và Quách Dương coi như chỗ quen từ lâu, đương nhiên biết Quách Dương nói ắt sẽ làm.

Hắn hơi trầm ngâm, một lúc sau, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười khẩy.

“Quách Dương ơi là Quách Dương, sự tự tin và kiêu ngạo của ông về thực lực của bản thân đúng là chưa hề thay đổi nhỉ?”.

“Chỉ tiếc là hôm nay ông muốn giết tôi, e rằng khó như lên trời rồi, không chỉ vậy, sơn trang Hồng Diệp này ngày hôm nay sẽ là nơi chôn xác của ông!”.

“Ông cho rằng mục tiêu của Thế Giới Hắc Ám chúng tôi hôm nay là Kỷ Nhược Tuyết sao? Nực cười, một ngôi sao cỏn con còn chưa đến mức khiến Thế Giới Hắc Ám chúng tôi phái nhiều cao thủ đến vậy!”.

“Mục tiêu thực sự của chúng tôi chính là ông đó, Quách Dương Cuồng Thương!”.

Khóe miệng ông ta nhếch lên vẻ dữ tợn, ánh mắt Quách Dương hơi chớp, đã cảm nhận được năm luồng hơi thở cực mạnh đang đến từ phía trước.

Trong màn đêm, năm bóng người như thể xuyên qua không khí, một bước hơn mười trượng đã xuất hiện trước mặt mười một Địa Sát.

Năm người này ăn mặc khác nhau, cao thấp béo gầy đều khác nhau.

Trong đó có một người đầu đội nón, không nhìn được khuôn mặt của ông ta, hai tay giấu bên trong tay áo, sau lưng đeo một chiếc cần câu rất dài.

Người bên cạnh trông lại như một người lùn, chỉ cao khoảng một mét tư, nhưng hai tai lại như phật Di Lặc, hai mắt thoáng lóe lên tia điện.

Còn hai người kia khuôn mặt khá giống nhau, hình như là sinh đôi, hai tay chỉ có ba ngón, thành hình móng vuốt, khí thế ngút trời.

Vị cuối cùng mặc một chiếc áo dài đen rộng, khuôn mặt lại mang vẻ tà dị, giữa hai lông mày có một điểm đỏ trông rất đáng sợ.

“Cố Giang Điếu Tẩu, Phật Lùn, Long Trảo Song Tử, và … Cô Tinh Tà Quân?”.

Hai mắt Lục Thiên Thư khẽ run run, đọc ra từng biệt hiệu của những cao thủ từng uy danh Hoa Hạ này, trước mắt đột nhiên xuất hiện năm người, tất cả đều là cao thủ chí tôn võ thuật danh chấn Hoa Hạ 25 năm trước, ai nấy đều từng đứng trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thời đó.

Những người này đều ẩn danh hơn 20 năm nay, chưa từng xuất hiện, nhưng không ngờ hôm nay lại cùng xuất hiện với đám người của Thế Giới Hắc Ám.

“Sao có thể chứ?”.

Ba người Kỷ Nhược Yên, Liêu Như Thành, Lục Chí Văn đều trố mắt ra nhìn, đội hình của Thế Giới Hắc Ám lúc này thế mà lại có hẳn sáu vị chí tôn võ thuật, thực sự quá khủng khiếp.

Năm người này đột nhiên xuất hiện, ngay cả Quách Dương cũng cảm thấy sốc, giọng nói run run.

“Thế mà lại là các người sao?”. Chương 283: Cuối cùng cũng bị nhận ra

"Hoá ra là các người?".

Nhìn thấy người tới, vẻ mặt Quách Dương sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Những người này, từng là bại tướng dưới tay ông ta, từng người một bị ông ta đánh bại. Nhưng ông ta không thể ngờ rằng, sau khi bọn họ biến mất không dấu tích, đều gia nhập Thế Giới Hắc Ám, thậm chí còn trở thành sát thủ cấp Địa Sát.

"Này, Quách Dương, trông ông có vẻ kinh ngạc nhỉ?".

Năm người còn lại xuất hiện, quyền chưởng môn Chung Li Mị lùi lại một bước, đứng ở phía trước là Cô Tinh Tà Quân mặc áo choàng đen.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, thậm chí còn xen lẫn vẻ căm ghét và khinh thường.

Bọn họ đều đã từng đối đầu với Quách Dương một lần, nhưng lại bị Quách Dương đánh bại. Sau đó bọn họ rất ăn ý mà lựa chọn gia nhập Thế Giới Hắc Ám, lưu lạc ở giới võ thuật Hoa Hạ như một bóng ma cô độc.

"Quách Dương, hơn hai mươi năm trước, thất bại mà ông gây ra cho mỗi người chúng tôi, ai nấy đều khắc cốt ghi tâm, cho nên hôm nay Thế Giới Hắc Ám chúng tôi sẽ toàn lực ra tay!".

"Ông cho rằng một tên nhãi con có tư cách để Địa Sát chúng tôi có mặt tại đây sao? Đối tượng thủ tiêu hàng đầu của chúng tôi chính là ông!".

"Trong hai mươi năm qua, ông có nhiều tiến bộ, hơn nữa còn đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, điều này khiến chúng tôi vô cùng ghen tị!".

"Nhưng đáng tiếc, bao năm qua, chúng tôi vẫn nuôi lòng hận thù với ông, tu vi cũng không cách nào so sánh được. Hôm nay, chúng ta ở Lư Thành, nợ cũ nợ mới tính một thể!".

"Tối nay ông và Kỷ Nhược Tuyết sẽ phải bỏ mạng ở đây, những người còn lại cũng phải nhận kết cục tượng tự. Tôi muốn diệt sạch Tam Tuyệt Môn!".

Cô Tinh Tà Quân cười lạnh lùng, vẻ mặt ác độc.

Quách Dương cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả chí tôn võ thuật đứng thứ sáu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng khi đối mặt với thế trận này, cũng bắt đầu bồn chồn, lo lắng.

Năm xưa, những người này đều là cao thủ đủ sức chen chân vào bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, tuy rằng từng người một bị ông ta đánh bại, nhưng cũng chỉ là một chọi một, hơn nữa ông ta chỉ thắng sít sao mà thôi. Bây giờ, năm người họ cùng hợp lực, Quách Dương thầm nghĩ, ba chọi một thì còn được, nhưng một chọi năm, chắc chắn là rất khó để cân được.

Lục Thiên Thư chắp tay sau lưng, tâm trạng hơi xuống dốc, trong số sáu Địa Sát, ngoại trừ Chung Li Mị có thực lực tương đương ông ta, năm người còn lại đều mạnh hơn ông ta một bậc, ngang hàng với Quách Dương. Một khi bọn họ ra tay thật, chiếm thế thượng phong là điều chắc chắn.

"Sao lại thế?".

Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Yên nheo lại, cô ta tưởng rằng Lục Thiên Thư và Quách Dương ra mặt để cứu vãn tình thế, như vậy thì lần này Kỷ Nhược Tuyết sẽ bình an vô sự, nhưng nào ngờ Thế Giới Hắc Ám lại phái cả sáu Địa Sát ra tay. Cho dù cô ta vô cùng tin tưởng Quách Dương, lúc này cũng không khỏi trở nên lo lắng.

Liêu Như Thành, Lục Chí Văn và Lục Chí Minh cũng siết chặt nắm đấm, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, những ưu thế trước đây của họ trong nháy mắt đã tan tành mây khói.

"Vù!".

Một tiếng kêu dài đột nhiên vang lên xuyên qua khán đài, tất cả mọi người đều giật mình, chỉ thấy nòi súng trường sau lưng Quách Dương đã theo ông ta mấy chục năm đột nhiên nhô ra, một tia sáng lạnh lẽo loé lên, khẩu súng bị ông ta nắm trong tay.

Ông ta không chút do dự một tay cầm súng, như một con rồng vươn ra biển lớn, chĩa thẳng về phía trước, đối đầu trực diện Cô Tinh Tà Quân.

Quách Dương bắt đầu ra tay!

Ông ta biết rất rõ năm người trước mặt đại diện cho điều gì, vì vậy sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta định ra đòn trước.

Một khi năm người họ tạo thành một vòng vây, tỷ lệ thắng của ông ta sẽ càng mong manh hơn.

Khoảnh khắc Quách Dương ra tay, Lục Thiên Thư cũng lao theo, lập tức cất bước, vươn người ra khoảng mười thước, dùng tay không chém về phía Chung Li Mị.

Hai chí tôn võ thuật lần lượt xuất chiêu, dốc hết sức mình.

"Hừ!".

Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân bị gió lớn quật trước mặt, hai người lập tức biến sắc, đưa chân ra chống, bị đẩy lùi ra xa mấy mét.

Sau đó, Cô Tinh Tà Quân rút quạt sắt ra chắn trước mặt, cánh tay trái của Chung Li Mị uốn cong thành một vòng cung kỳ lạ, tạo thành một vòng cung ảo, bật lại chiêu của Lục Thiên Thư.

"Keng!".

Âm thanh va chạm của hai món đồ sắt vang lên. Chung Li Mị và Cô Tinh Tà Quân bị chấn động, lui về phía sau, đánh tan năng lượng dữ dội của hai người họ.

Lúc bọn họ lui ra sau, bốn bóng người khác lập tức xông lên phía trước, chính là bốn Địa Sát còn lại.

Bốn người lao từ hai bên, thủ ấn Điếu Can, Long Trảo, Mật Tông bắn ra cùng lúc, bao vây Lục Thiên Thư và Quách Dương.

Quách Dương và Lục Thiên Thư đứng đội hình so le, cùng hỗ trợ và tấn công, bảo vệ toàn bộ cơ thể một cách chặt chẽ.

Một trận chiến khốc liệt đã nổ ra.

"Hừ, nếu các chí tôn võ thuật đã bát đầu ra tay, vậy mười hai Địa Sát chúng tôi sẽ chơi cùng ba người các ông!".

Thi Ma nhìn thấy tám chí tôn võ thuật đã vào trận, lập tức cười tươi roi rói, sà xuống, mười người phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Tiểu Tuyết, em ở im đây!".

Kỷ Nhược Yên dặn dò, đôi mắt tuy xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng, cô ta bay ra ngoài với Lục Chí Văn và Liêu Như Thành, chiến đấu với mười một người.

Ở đằng kia, tám chí tôn võ thuật ngang tàng chiến đấu, khí thế cuồn cuộn, đánh tới nỗi cỏ cây bay tứ tung. Quách Dương và Lục Thiên Thư tuy chiến đấu hết mình nhưng dù sao cũng không thể đánh lại được một lượng người như vậy, dần dần lâm vào thế bất lợi.

Còn bên này, mười bốn cao thủ tông thượng cũng đang chiến đấu kịch liệt, ba người Kỷ Nhược Yên lâm vào nguy hiểm buộc phải rút lui.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm phía trước, lúc này, Diệp Thiên cuối cùng cũng tắt điện thoại, cậu nói với Tiếu Văn Nguyệt.

“Thưởng thức xong trò vui rồi, kết quả đã rõ, chúng ta đi thôi!"

Đôi mắt xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt khẽ chớp, cô ta định nói gì đó, nhưng Diệp Thiên đã đi trước một bước, lao vào bóng đêm.

Cô ta vội vàng chạy tới, nhỏ giọng hỏi: "Diệp Thiên, anh không định cứu cô ấy sao?".

"Bọn họ rõ ràng đang ở thế bất lợi, anh muốn nhìn cô ấy bị đám người đó làm bị thương sao?".

Ánh mắt của Diệp Thiên hơi sững lại, cậu quay đầu nhìn Kỷ Nhược Tuyết, chợt phát hiện lúc này Kỷ Nhược Tuyết cũng đang quay đầu nhìn cậu.

Hai người chạm mắt nhau, trong không trung dường như có một sóng âm truyền tới, Diệp Thiên nhớ đến cô gái mù không có khả năng tự vệ trong rừng rậm, trong lòng không khỏi dao động.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn quay người lại, ánh mắt thờ ơ.

"Lần trước, tôi đã cứu cô ấy rồi. Tôi có thể cứu cô ấy một lần, nhưng không thể cứu cả đời. Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, nếu không thể thay đổi, chỉ đành phải chấp nhận!".

Vẻ mặt của Tiếu Văn Nguyệt trầm ngâm, cô ta muốn thuyết phục Diệp Thiên ra tay, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Thiên, cô ta đành phải lắc đầu thở dài.

Cô ta biết rất rõ Diệp Thiên sẽ không bao giờ thương hại những người cậu cảm thấy không quan trọng với cậu.

Khi Kỷ Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt đi về phía màn đêm, liền thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy không biết Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên đang nói chuyện gì, nhưng khi họ rời đi, ít nhất cô ấy sẽ không liên luỵ đến họ.

Cô ấy đang định quay đầu quan sát trận đấu, nhưng một đoạn nhạc chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, truyền vào tai cô ấy, lúc này cơ thể cô ấy đột nhiên run lên.

"Thế giới đầy hoa rốt cuộc ở nơi nao...".

Cô ấy nghi ngờ quay đầu, Tiếu Văn Nguyệt đang cầm điện thoại, nhạc chuông vang lên từ chính điện thoại của cô ta.

Nhạc chuông này là bài "Ước mơ thuở ngây thơ", cô ấy đã nghe nhiều lần rồi, cô ấy vốn không nên sợ hãi như vậy.

Nhưng nhạc chuông này không phải là giọng của ca sĩ gốc, mà là của một người khác.

Nhưng người vừa hát và giọng hát của cậu đã thấm sâu vào tâm trí cô ấy. Trong rừng rậm cách đây ba năm, có thể nói giọng hát này đã cùng cô ấy vượt qua những lúc tuyệt vọng nhất. Người ấy đã hát bài hát này rất nhiều lần để động viên Kỷ Nhược Tuyết thoát khỏi ám ảnh bị mất đi ánh sáng của đôi mắt, cũng chính vì cậu mà cô ấy mới được tái sinh.

Cô ấy tưởng rằng sẽ không bao giờ nghe thấy người đó hát bài hát này nữa, nhưng vào lúc này, bài hát quen thuộc lại vang lên bên tai cô ấy, hơn nữa còn là nhạc chuông điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt?

Cô ấy đột ngột quay đầu lại, lao thẳng tới Tiếu Văn Nguyệt như sắp phát điên.Chương 284: Diệp Thiên ra tay

Kể từ bữa tiệc mừng tựu trường lần trước, Diệp Thiên đã khiến mọi người kinh ngạc bằng bài hát "Ước mơ thuở ngây thơ", khiến đám người có mặt phải sửng sốt.

Hôm đó, tình cờ có một người thu âm bài hát này, sau một vài thao tác xử lý đơn giản, Tiếu Văn Nguyệt đã đặt nó làm nhạc chuông điện thoại di động của mình.

Cô ta không ngờ rằng lúc này lại có người gọi cho mình!

Thời điểm điện thoại của cô ta vang lên, Diệp Thiên cau mày, thầm nghĩ “xong rồi”.

Quả nhiên, Kỷ Nhược Tuyết lao về phía này như điên và nắm lấy cánh tay của Tiếu Văn Nguyệt.

"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau nói cho tôi biết, nhạc chuông của cô ở đâu vậy? Ca sĩ này là ai? Anh ấy ở đâu? Nói cho tôi nghe, nhanh lên!".

Giọng nói của Kỷ Nhược Tuyết nức nở, cô ấy không tài nào giữ được vẻ ngoài ngây thơ ngọc nữ được nữa, lúc này cô ấy như một cô gái bất lực chỉ muốn biết sự thật.

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi choáng váng, lúc này cô ta mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta không biết phải trả lời câu hỏi của Kỷ Nhược Tuyết như thế nào.

Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, Kỷ Nhược Tuyết cũng nhìn theo, chết sững.

"Là... anh? Đúng là... là anh sao?".

Thanh âm run run, ngay từ khi lên máy bay, Kỷ Nhược Tuyết đã cảm thấy Diệp Thiên mang đến cho cô ấy một cảm giác rất kỳ lạ. Đó là một sự quen thuộc đến thận xương tuỷ, nhưng bởi vì Diệp Thiên quá thờ ơ với cô ấy, không có nhiều phản ứng, nên cô ấy mới cho rằng mình đã nhầm.

Nhưng vào lúc này, bài hát rất đỗi quen thuộc ấy vang lên, cùng với giọng hát rất đỗi quen thuộc, và thói quen hát cũng rất quen thuộc, cô ấy chắc chắn mình không thể nào nhận sai được.

Diệp Thiên, mặc dù chị gái và bố của cô ấy đều nói rằng người đó đã chết, nhưng cô ấy vẫn tin rằng Diệp Thiên chính là người cô ấy canh cánh trong lòng!

"Tôi là gì cơ?".

Diệp Thiên biết rằng Kỷ Nhược Tuyết đã nhận ra giọng nói của cậu, nhưng cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng.

"Anh vẫn không muốn thừa nhận sao? Cục Đá, rõ ràng anh chính là Cục Đá của tôi!".

"Có thể có người sở hữu giọng hát giống anh, nhưng thói quen hát đảo và ngắt giọng ở những chỗ nhất định không thể bắt chước được, chỉ có Cục Đá mới có thể thể hiện bài hát này một cách sinh động. Tại sao anh lại không muốn thừa nhận? Tại sao?".

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, cánh tay run rẩy ôm lấy Diệp Thiên, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Cô ấy thực sự không hiểu nổi, cô ấy và Diệp Thiên đi cùng chuyến bay, cùng lên sân khấu khi tham gia bữa tiệc, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, sau bao nhiêu thời gian như vậy, cô ấy còn công khai tình cảm của mình với Diệp Thiên khi ở trên sân khấu, nhưng Diệp Thiên, rõ ràng là cậu vẫn luôn ở bên cô ấy, nhưng tại sao cậu lại không nhận cô ấy?

"Cô Kỷ, cô thật sự nhận nhầm người rồi, tôi không biết cô đang nói cái gì!".

Diệp Thiên nhẹ nhàng cử động tay, thoát khỏi lòng bàn tay của Kỷ Nhược Tuyết.

"Nếu cô có thời gian suy nghĩ đến những chuyện này, thì chi bằng cô nghĩ cách giải quyết chuyện của mình trước đi. Đêm nay, cô đang ở ranh giới sinh tử, cô nên tự lo cho mình trước đã!".

Sau khi nói xong, cậu đút một tay vào túi, nói với Tiếu Văn Nguyệt.

"Đi thôi, mọi chuyện kết thúc ở đây!".

Theo cậu, sáu Địa Sát tụ họp tấn công Quách Dương và Lục Thiên Thư, mặc dù cả hai đều là võ tôn chí thuật hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng họ vẫn không thể chống cự được lâu.

Mà mười hai Địa Sát đan xen bao vây tấn công ba người Kỷ Nhược Yên.

Cậu không còn tâm trí để tiếp tục xem nữa!

Tiếu Văn Nguyệt xin lỗi liếc nhìn Kỷ Nhược Tuyết rồi nhanh đi theo sau Diệp Thiên, để lại Kỷ Nhược Tuyết một mình bàng hoàng, đứng im như thể bị hoá đá.

Kỷ Nhược Tuyết không thể tin được "Cục Đá" ở trong rừng sâu, chăm sóc cô ấy từ chỗ ngủ đến bữa ăn, tìm kiếm thuốc để chữa lành đôi mắt cho cô ấy, lại có thể thờ ơ với cô ấy như vậy.

Kỷ Nhược Tuyết không hiểu nổi, Diệp Thiên rõ ràng là Cục Đá, tại sao cậu lại không nhận ra cô ấy chứ? Tại sao lúc này cậu vẫn giả vờ không biết cô ấy?

Lần cuối cùng cô ấy cảm thấy đau đớn như vậy là khi biết tin "Cục Đá" đã qua đời.

Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt biến mất trong màn đêm, chỉ còn cô ấy ở nguyên tại chỗ, hồi lâu không có phản ứng gì.

"Diệp Thiên, cô ấy đã nhận ra anh rồi mà anh còn đối xử với cô ấy như vậy, anh tàn nhẫn quá!".

Tiếu Văn Nguyệt đi theo sau Diệp Thiên, đột nhiên lao đến trước mặt Diệp Thiên, nhìn cậu bằng ánh mắt trách móc.

"Cô ấy đã biết anh là người trong lòng cô ấy, nhưng anh vẫn thờ ơ, ngay cả lúc cô ấy đang đứng giữa ranh giới sinh tử, anh vẫn nhẫn tâm rời đi, anh có biết bây giờ cô ấy đau lòng như thế nào không?". Chương 285: Ngu ngốc

"Tôi cũng là con gái nên tôi hiểu rõ nhất cảm giác đó. Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy? Cô ấy chỉ muốn gặp lại anh, chỉ muốn nói thêm vài câu với anh thôi mà!".

Vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn không thay đổi, cậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Vô vị!".

Cậu định đi vòng qua bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt, nhưng Tiếu Văn Nguyệt đã tiến thêm một bước, đưa hai tay ra, đứng chắn trước mặt anh, không hề nhượng bộ một chút nào.

Cậu cúi đầu, nhìn thấy vẻ kiên định và cứng cỏi trong mắt Tiếu Văn Nguyệt, trái tim cậu không khỏi lệch nhịp.

"Phù!".

Cậu thở dài, rồi biến mất vào bóng tối.

Tại quảng trường bên cạnh sơn trang Hồng Diệp, Kỷ Nhược Tuyết còn đang đắm chìm trong đau buồn chưa hoàn hồn, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng kêu.

Cô ấy vội quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Nhược Yên bị Thi Ma dùng đánh vào lưng, ngay lập tức phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.

Mười một Địa Sát xuất hiện, sáu trong số đó đang bao vây Kỷ Nhược Yên, nên cô ta là người đầu tiên không thể chống lại, bị một chưởng của Thi Ma đánh cho trọng thương.

Liêu Như Thành và Lục Chí Văn cũng mình đầy thương tích, bị đánh bại bởi năm người còn lại, không còn khả năng chống cự.

"Chị!".

Nhìn thấy Kỷ Nhược Yên ngã xuống đất, Kỷ Nhược Tuyết sợ đến mức tái mặt, vội vàng chạy tới.

"Chị, chị không sao chứ?".

Kỷ Nhược Tuyết đỡ Kỷ Nhược Yên, vẻ mặt hoảng sợ tột độ.

Khoé miệng của Kỷ Nhược Yên còn vương vết máu, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, yếu ớt nói: "Tiểu Tuyết, em chạy đi, chị không thể ngăn được bọn chúng!".

"Chị!".

Kỷ Nhược Tuyết gào lên trong đau khổ, nhưng cô ấy chỉ là một người bình thường, bất lực khi phải đối mặt với mười một Địa Sát.

"Hừ, đệ nhất thiên tài của Tam Tuyệt Môn quả nhiên rất lợi hại. Sáu người chúng tôi phải bao vây tấn công lâu như vậy mới có thể thương tổn được cô!".

Thi Ma chậm rãi bước tới trước mặt hai chị em.

"Đáng tiếc, hôm nay hai người đã được định sẵn là bỏ mạng ở chỗ này. Tôi tiễn hai chị em một chuyến nhé!".

Hắn vừa dứt lời đã tung nắm đấm.

"Tiểu Tuyết, cẩn thận!".

Kỷ Nhược Yên vốn đã bị thương nặng, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ chút sức lực cuối cùng, dồn nội lực kéo Kỷ Nhược Tuyết ra phía sau, rồi đập mạnh vào Thi Ma.

"Rầm!".

Sức mạnh tan biến, Kỷ Nhược Yên thở hắt ra, kéo theo Kỷ Nhược Tuyết lùi lại sau vài mét, ngã xuống đất.

Một miếng gỗ vuông nhỏ rơi ra khỏi vòng tay của Kỷ Nhược Tuyết, lăn tới dưới chân của Thi Ma, đó là thứ duy nhất mà "Cục Đá" từng tặng cho cô ấy.

"A!".

Cô ấy kinh hãi kêu lên, đứng dậy khỏi mặt đất, mặc kệ Thi Ma vẫn đang ở phía trước mà chạy đến bên cạnh hắn, nhặt miếng gỗ vuông nhỏ lên, ôm chặt vào lòng.

Đây là thứ duy nhất "Cục Đá" để lại cho cô ấy, cô ấy thà từ bỏ mạng sống này cũng không muốn tách rời khỏi miếng gỗ.

"Tiểu Tuyết!".

Kỷ Nhược Yên vừa hoàn hồn lại thì thấy Kỷ Nhược Tuyết đang đứng bên cạnh Thi Ma.

Thi Ma cười ác độc, lòng bàn tay dâng trào luồng khí màu đen, đè xuống Thiên Linh của Kỷ Nhược Tuyết.

"Kỷ Nhược Tuyết, tôi sẽ tiễn em gái cô lên đường trước, tiếp theo sẽ đến lượt cô!".

Kỷ Nhược Yên bị thương nặng, cô ta không thể hồi lại sức mạnh, không cách nào giải cứu em gái, Liêu Như Thành và Lục Chí Văn bị bao vậy rất chặt, hơn nữa họ cũng bị thương nặng, vì vậy không lo cho hai chị em được.

Thấy vậy, Lục Thiên Thư và Quách Dương muốn chạy tới giúp đỡ, nhưng sáu Địa Sát lại trấn áp bọn họ, nên chỉ đành quay về phòng thủ.

Kỷ Nhược Tuyết không có ai cứu!

Đôi mắt Kỷ Nhược Tuyết bị bóng tối che phủ khi lòng bàn tay chứa đầy luồng khí đen của Thi Ma đè xuống, cô ấy ôm chặt miếng gỗ vuông trong tay và lẩm bẩm.

"Cục Đá, nếu anh không muốn thừa nhận tôi, thì hôm nay, tôi và anh vĩnh biệt!".

Cô ấy nhắm mắt chờ cái chết đến.

Nhưng đợi một lúc lâu, cũng không cảm thấy mình bị va chạm mạnh, cô ấy nghi ngờ mở mắt ra, nhìn thấy Thi Ma ở trước mặt hai chân lơ lửng giữa không trung, một bàn tay trắng nõn mảnh mai đang siết bóp chặt cổ của Thi Ma.

"Ơ?".

Cô ấy đưa mắt nhìn qua, liền nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng bên cạnh, một đôi mắt sâu thẳm như trăng sao sáng đang hướng về phía cô ấy.

"Chỉ vì một tấm kính bảo vệ tầm thường mà ngay cái mạng này cô cũng không cần nữa à?".

"Người phụ nữ ngu ngốc!".Chương 285: Giết chết tất cả trong nháy mắt

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình đã đến, hơi thở của tử thần bao trùm lấy cơ thể cô. Vào giây phút cuối cùng này, thứ hiện lên trong đầu cô chính là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Diệp Thiên.

"Hóa ra ‘Cục Đá’ của em lại đẹp trai như vậy, cuối cùng em cũng ... được tận mắt nhìn thấy anh rồi!"

Dù Diệp Thiên không thừa nhận nhưng cô ấy chắc chắn một trăm phần trăm rằng Diệp Thiên chính là "Cục Đá" mà cô ngày đêm nghĩ đến.

"Trước khi chết có thể nhìn thấy gương mặt thật của anh là em cũng mãn nguyện rồi!"

Khoé miệng cô nở nụ cười thanh thản, cô không hề sợ hãi mà thay vào đó là sự an ủi và niềm vui.

Chính vào lúc cô ấy sắp chết, cô chợt phát hiện mình vẫn còn ý thức và dường như không bị bất kỳ tổn thương nào.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, khuôn mặt phẳng lặng không gợn sóng của Diệp Thiên đang ở trước mặt cô, cậu đứng ở bên cạnh cô, một tay còn nâng cái đầu của Thi Ma lên khỏi mặt đất!

"Vì một cái kính bảo hộ đơn giản mà cô thậm chí không cần tính mạng mình ư? Cô gái ngốc nghếch!”

Diệp Thiên tung Thi Ma - người đứng đầu khét tiếng trong mười hai Thiên Sát giống như một con gà con yếu ớt lên không trung, cặp mắt đen đã sớm xám xịt.

Cậu thản nhiên ném Thi Ma sang một bên, giống như ném rác rưởi vậy. Thi Ma rớt xuống đất một cách nặng nề, không hề động đậy, không còn chút hơi thở nào nữa.

Nhưng cậu còn chả thèm nhìn Thi Ma lấy một cái mà chỉ nhìn thẳng vào Kỷ Nhược Tuyết.

"Tôi còn nhớ tới lúc ở trong rừng rậm, tôi đã nói với cô luật rừng, đó chính là mạng sống quý hơn hết thảy, xem ra cô không hề nhớ lời của tôi!"

Kỷ Nhược Tuyết sững sờ tại chỗ, tim đập thình thịch.

“Cô gái ngốc nghếch?”, nghe cách gọi mơ hồ quen thuộc này, cô không biết mình rốt cuộc nên vui hay nên buồn.

Cách gọi này, từ nhỏ đến lớn chỉ có ‘Cục Đá’, người mà lúc nào cũng khiến cô mơ tưởng tới mới gọi cô như vậy.

Giờ phút này, cô không còn nghi ngờ gì nữa, nhảy chồm vào trong lòng Diệp Thiên.

"Khốn kiếp, anh còn nói anh không phải ‘Cục Đá’ sao? Tại sao? Tại sao trước đó lâu như vậy anh đều không bằng lòng gặp tôi? Tên khốn kiếp này, khốn kiếp!”

Kỷ Nhược Tuyết đã đấm nắm tay nõn nà của mình vào ngực Diệp Thiên và khóc như mưa. Hơn hai mươi năm kể từ khi sinh ra, cô chưa bao giờ khóc thương tâm như thế này.

Diệp Thiên một tay đút túi, đứng yên không động đậy và thờ ơ nói.

"Tôi thừa nhận là tôi, nhưng vậy thì sao?"

"Tôi và cô không cùng một thế giới, mỗi người đều có một lối đi riêng, chi bằng cứ coi như không quen biết, không liên quan gì tới nhau, thậm chí giống như chị gái cô và bố cô đã nói, cứ coi tôi như người đã chết rồi. Đây chẳng phải là kết quả tốt nhất hay sao?”

Kỷ Nhược Tuyết giật mình và nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt buồn bã.

"Thế nào gọi là cứ coi như không quen biết? Anh có biết là trước giờ tôi luôn tưởng rằng anh đã chết rồi? Anh có biết tôi đã trải qua quãng thời gian đó như thế nào hay không?

"Mỗi đêm tôi đều mơ thấy anh, ngày nào cũng đều tưởng tượng ra khuôn mặt của anh, nghĩ tới một tháng khi ở trong rừng sâu kia. Thậm chí tôi ước mong biết mấy được quay trở lại quãng thời gian đó, và mong thời gian mãi mãi dừng lại ở thời gian đó”.

"Nhưng anh thì rõ ràng biết đó là tôi, nhưng lại không nói cho tôi biết anh chính là ‘Cục Đá’. Trong lòng anh, tôi thực sự là người có cũng được mà không cũng được hay sao?”

Nghe lời chất vấn của Kỷ Nhược Tuyết, Diệp Thiên không trả lời, nhưng đối với cậu, đúng là Kỷ Nhược Tuyết có cũng được mà không có cũng được.

Trái tim cậu sẽ không dừng lại vì bất kỳ cô gái nào, nếu cố tình nói cần một người nào đó thì chỉ có thể là Hoa Lộng Ảnh.

Kỷ Nhược Tuyết khóc đầy thương tâm trong vòng tay của Diệp Thiên, còn Kỷ Nhược Yên đã sớm rơi vào trạng thái thừ người ra.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta mở to, cô ta không dám tin vào mắt mình.

Thi Ma, thủ lĩnh của mười hai Thiên Sát, được coi là mạnh nhất trong mười hai Thiên Sát, ngay cả một chọi một, cô ta cũng không thể chiếm được bất kỳ lợi thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, cô ta thậm chí còn không kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy Thi Ma bị Diệp Thiên nhấc lên bằng một tay sau đó ném xuống đất như ném bao rác vậy.

Trong mắt cô ta, Diệp Thiên, người mới chỉ đạt được một số thành tựu nhỏ trong mấy tháng qua, làm sao có thể có thực lực mạnh mẽ như vậy?

Nếu muốn giết Thi Ma trong chớp mắt, e rằng cho dù là người mạnh nhất trong chín thiên tài xuất chúng hàng đầu Hoa Hạ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du cũng không thể làm được. Một cậu học sinh bình thường cỏn con như Diệp Thiên làm sao có thể làm được điều đó cơ chứ?

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta hơi ngưng lại, cô ta không khỏi run lên, hít vào một hơi lạnh, càng ngày càng cảm thấy khó tin, nhưng lúc này Diệp Thiên đã nhẹ nhàng đẩy Kỷ Nhược Tuyết ra.

"Cô gái ngốc nghếch, nếu như cô muốn càu nhàu, muốn tìm người khóc lóc than thở thì giờ không phải lúc đâu. Cô tránh sang một bên trước đi đã!”

"Lần này vốn dĩ tôi không định giúp cô, nhưng nể tình chúng ta có một khoảng thời gian quen biết nên tôi sẽ giúp cô một lần nữa. Một lần giải quyết cho xong tất cả phiền phức của cô”.

"Tránh sang một bên!"

Ánh mắt Kỷ Nhược Tuyết nhấp nháy, mặc dù muốn nói với Diệp Thiên trăm ngàn lời, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lui về bên cạnh Kỷ Nhược Yên. Có điều cô ấy vẫn lo lắng không biết rốt cuộc Diệp Thiên định làm gì.

Phải biết rằng ngay cả gia chủ nhà họ Lục là Lục Thiên Thư và cả sư phụ của Kỷ Nhược Yên đều không thể giải quyết được đám người trước mặt này. Mỗi người trong số họ đều có thực lực vô song. Tuy rằng Diệp Thiên đã giải quyết Thi Ma, nhưng vẫn còn bao nhiêu cao thủ ở đây, một mình Diệp Thiên làm sao đối phó được?

Diệp Thiên đứng thẳng người dưới ánh trăng, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhược Yên ở phía sau.

"Kỷ Nhược Yên, lần trước gặp cô là lúc một kiếm khách hạng ba từ Đảo Quốc đang áp chế cô. Không ngờ hôm nay gặp lại, cô vẫn ở trong tình cảnh khó coi như vậy!”

Kỷ Nhược Yên nghe thấy vậy chợt cảm thấy kinh ngạc. Lần trước ở Lư Thành, cô và Liễu Như Thành suýt chút nữa bị tay kiếm khách Đảo Quốc giết chết. Cuối cùng có một người thần bí ra tay giúp đỡ cứu bọn họ, chỉ dùng một ngón tay đã làm thanh đao quý của tay kiếm khách đứt gãy.

"Rốt cuộc cậu là ai?”

Kỷ Nhược Yên ngạc nhiên hỏi.

Diệp Thiên không trả lời mà chỉ khẽ lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó cậu chậm rãi đi về phía trước vòng chiến.

Ánh mắt Kỷ Nhược Yên lại thay đổi, cô ta chợt nhận ra, bóng lưng của Diệp Thiên lúc này hoàn toàn trùng trùng với người đàn ông bí ẩn đã cứu họ ngày hôm đó, điều này khiến trái tim cô ta trào dâng cuồn cuộn.

"Đêm đó, là cậu ta sao?"

Cô ta khẽ thì thầm, đôi mắt mở to đầy bất ngờ.

"Xoẹt!"

Một thanh niên trong mười hai Địa Sát đánh Lục Chí Văn và Liễu Như Thành một chưởng khiến hai người này bị lùi về phía sau hơn chục thước và ngã lăn vòng trên mặt đất. Còn mười người còn lại quay ngoắt đầu lại vừa lúc nhìn thấy Thi Ma đã ngã gục dưới chân Diệp Thiên khiến họ cảm thấy kinh ngạc.

Đôi mắt Cuồng Sát nheo lại, bật kêu thành tiếng.

"Các vị, tên này không phải kẻ vừa, cùng nhau ra tay đi!"

Hắn vừa dứt lời thì chín người còn lại đều cùng hưởng ứng, bọn họ lần lượt lao ra tạo thành một tấm lưới kiên cố bao quanh phong tỏa Diệp Thiên. Chín luồng công kích chí mạng từ các hướng khác nhau nhằm chỗ hiểm trên người Diệp Thiên mà bắn.

"Á, Cục Đá!"

Kỷ Nhược Tuyết hét lên kinh hoàng, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên đi tới và vỗ vai cô ấy.

"Đừng lo lắng, anh ấy sẽ ổn thôi!"

"Trên đời này không ai có thể thắng được anh ấy!"

Kỷ Nhược Tuyết không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nên ngay sau đó, biểu cảm của cô ấy đã đơ ngay tại chỗ.

Mười người cùng tiến vào, nhưng Diệp Thiên chỉ khẽ giơ tay phải lên, quẹt ngang ngón trỏ, trên bầu trời đêm dường như có một vầng hào quang hình vòng cung xuất hiện, sau đó thân hình của mười Địa Sát lần lượt đông cứng lại, đứng yên bất động.

Kỷ Nhược Yên, Liễu Như Thành và Lục Chí Văn đều nhíu chặt đôi mắt, họ không biết chuyện gì đã xảy ra. Còn Diệp Thiên đã bước ra khỏi vòng vây của mười người. Trong quá trình này mười người kia không hề có bất kỳ phản ứng nào, cứ giống như đang ngủ vậy.

Chính vào lúc Diệp Thiên bước lên đến bước thứ mười, liền nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng.

"Phụt!"

Mười mũi tên máu phun ra từ cổ mười người, sau đó mười người nặng nề ngã xuống đất, thanh âm tắt lịm.

"Làm sao có thể như vậy được?"

Liễu Như Thành và Lục Chí Văn kinh ngạc đến trợn trừng mắt mủi.

Bọn họ chiến đấu kịch liệt hồi lâu vẫn không địch lại được mười Địa Sát, thế mà chỉ trong nháy mắt, mười Địa Sát đã bị một người cắt cổ cùng một lúc. Cảnh tượng như vậy khiến họ khó lòng tưởng tượng nổi.

Đôi mắt Kỷ Nhược Yên lại run lên lần nữa, vừa rồi Lục Thiên Thư giao chiến với những người này cũng chỉ trấn áp được bọn họ chứ không thể giết chết bọn họ chỉ với một chiêu. Vậy mà một người bình thường như Diệp Thiên lấy đâu ra sức mạnh kinh người như vậy chứ? Chương 286: Kính chào Đế Vương

Kỷ Nhược Tuyết chết lặng tại chỗ, trong lòng ngẩn ngơ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng "Cục Đá" của mình lại có thủ pháp khó lường như vậy!

"Liệt Diệm Bàn Long Thương!”

"Tồi Tâm Chưởng!”

Trong vòng chiến của tám chí tôn võ thuật phía trước, cây thương sắt trong tay Quách Dương giống như một con rắn độc, đốm hoa từ cây thương sáng lên trong đêm đen. Một luồng hơi thở hừng hực tuôn ra từ đầu ngọn thương, đâm thẳng về phía trước.

Lòng bàn tay Lục Thiên Thư loang ra màu tím sẫm, khi ông ta tung chưởng, trong phạm vi mười mét trước mặt đều chứa đầy nội lực vô song, chưởng lực bùng nổ như một làn sóng.

Hai chí tôn võ thuật đều đã sử dụng đến tuyệt chiêu của họ!

"Hừm, Long Trảo Công!"

Long Trảo Song Tử kêu khẽ một tiếng, hai anh em song sinh đan tay lại với nhau, ba ngón tay giống như móng rồng chồm về phía hư không.

"Cô Tinh Chỉ!"

Cô Tinh Tà Quân đóng chiếc quạt gấp của mình và chỉ dùng một ngón tay của hắn phát ra lực đột nhiên xé toạc không khí, như muốn xuyên thủng mọi thứ.

"Thừa Long Trảm!"

Một lòng bàn tay của Chung Li Mị đã biến thành một cây đao trong tay hắn và hắn chém theo hình đường chéo về phía trước mặt mình. Một luồng sáng màu đen láy ánh lên dài hơn mười thước, gió thổi lạnh thấu xương như ánh đao.

"Tam Toàn Thủ!"

Năm ngón tay của Phật Lùn đan vào nhau, hóa thành hình một cái búa, hắn xoay người, đập chéo về phía trước mặt. Không khí trước mặt đều run lên, mặt đất nứt ra từng lớp, phiến đá nổ tung.

"Lan Giang Thiên Kích!"

Miếng dán cần câu phía sau lưng của Cố Giang Điếu hóa thành vô số ảo ảnh, che rợp trời đất, bao trùm về phía Quách Dương và Lục Thiên Thư.

Tám chí tôn võ thuật thi triển thủ pháp của riêng họ, các kỹ năng võ thuật của họ đồng loạt xuất hiện. Cát đá, mùn cưa bay tứ tung trên không.

Tuy rằng căn cơ tu luyện của Lục Thiên Thư và Quách Dương không hề tầm thường, nhưng dù sao đối thủ cũng có ưu thế về quân số. Hai người bị sáu luồng sức mạnh vô song làm cho rúng động, lập tức rên hự một tiếng và phải lùi lại phía sau, khí huyết trong cơ thể quay cuồng.

Chân của hai người họ không ngừng cọ xát xuống đất, liên tục lùi hơn mười thước mới giữ vững được cơ thể, một vệt màu đỏ hiện trên trên mặt hai người, rõ ràng là bọn họ đã bị thương.

Sáu Thiên Sát đang định đuổi theo, ánh mắt cùng nhìn về một hướng, và tình cờ nhìn thấy cảnh tượng mười Địa Sát đồng loạt xông lên và bị cắt cổ chết tại chỗ. Sắc mặt sáu người liền thay đổi trong nháy mắt.

Sát thủ cấp bậc Địa Sát đương nhiên có khoảng cách khá xa so với họ. Nhưng để giết chết mười Địa Sát trong nháy mắt thì họ đều tự hỏi rằng bất kỳ ai trong số họ có mặt ở đây cũng đều không thể làm được. Vậy mà lúc này cảnh tượng kỳ dị lại xảy ra ngay trước mắt họ.

Bọn họ lập tức ngừng đuổi theo và nhìn về phía Diệp Thiên. Ánh mắt Cô Tinh Tà Quân sa sầm, giọng điệu hơi nặng nề.

"Cậu là ai? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện của Thế Giới Hắc Ám chúng tôi?”

Quách Dương cùng Lục Thiên Thư âm thầm điều chỉnh hơi thở, họ vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Thiên bước đi nhẹ nhàng và đứng trước mặt sáu Thiên Sát, khóe miệng cong lên hình vòng cung đầy nguy hiểm.

"Gan của Thế Giới Hắc Ám các người cũng không nhỏ nhỉ? Dám chạy tới Lư Thành gây sự?”

"Lẽ nào các người không biết Lư Thành là địa bàn của tôi sao?"

Một mình cậu đối mặt với sáu Thiên Sát, nhưng lại có vẻ thoải mái như đang ở trong vườn hoa sau nhà của mình, một tay cậu đút túi, như thể hoàn toàn không coi sáu Thiên Sát kia ra gì.

"Địa bàn của cậu?"

Ánh mắt của sáu Thiên Sát đều khẽ thay đổi, nhất thời không phản ứng kịp.

Diệp Thiên hơi nhướng mắt, quét qua mặt của sáu người và chỉ tay về phía Lục Thiên Thư và Quách Dương phía sau.

"Sáu người các người và hai người ở phía sau lưng tôi có ân oán gì không liên quan gì đến tôi, nhưng Kỷ Nhược Tuyết là người đại diện phát ngôn của Tập đoàn Lăng Thiên của tôi. Tập đoàn chúng tôi mời cô ấy tới thì phải đảm bảo sự an toàn tính mạng cho cô ấy!

"Nếu như các người muốn giết cô ấy thì tức là không coi Tập đoàn Lăng Thiên tôi ra gì rồi!”

"Đêm nay, tất cả mọi người trong Thế Giới Hắc Ám đều phải chết ở nơi này!”

Giọng nói của Diệp Thiên tuy không lớn, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy sự sát phạt ớn lạnh trong giọng nói của cậu, khiến cho người ta phải kinh hãi.

"Cậu muốn giết chúng tôi?"

Cô Tinh Tà Quân nghe vậy liền bật cười chế nhạo.

"Cậu thanh niên, đúng là căn cơ tu luyện của cậu rất cao, tôi không biết cậu là ai, nhưng dựa vào sức một mình cậu mà muốn giết chết chúng tôi thì thật là mơ mộng viển vông!”

"Tôi không biết cậu lấy đâu ra tư cách mà phát ngôn ngông cuồng như vậy? Nhìn khắp Hoa Hạ, những người có thực lực như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi!”

Hắn hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Diệp Thiên, mỗi người trong sáu Thiên Sát đều là cao thủ chí tôn võ thuật đỉnh cao. Căn cơ tu luyện của bất kỳ ai trong số họ cũng đủ để liệt vào Top năm trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ.

Lục Thiên Thư và Quách Dương đều bị bọn họ đánh bị thương, Diệp Thiên muốn cùng một người giết hết sáu người bọn họ rõ ràng khó hơn lên trời.

Diệp Thiên vẫn lạnh băng, cậu chỉ cười nhạt.

"Ồ? Hai người? Không biết đó là hai người nào vậy?"

Cô Tinh Tà Quân tiến lên phía trước một bước, ánh mắt lóe lên sự giễu cợt.

"Một trong hai người đó đương nhiên là Diệp Vân Long nức tiếng thủ đô, người xếp thứ hai trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ rồi!”

Nghe Cô Tinh Tà Quân nói như vậy, những người có mặt đều âm thầm gật đầu, không ai phản bác cả.

Diệp Vân Long uy chấn Hoa Hạ, mười năm trước đã đạt được chức vị đầu bảng Hoa Hạ, được mọi người tôn xưng là chí tôn võ thuật số một đương thời. Với thực lực hiện giờ của Diệp Vân Long, muốn giết sáu Thiên Sát đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Tuyết lóe lên, dù không can dự vào giới võ thuật nhưng cô cũng đã từng nghe đến tên của Diệp Vân Long. Đây là anh hùng chốn thủ đô, hai mươi năm trước đã từng trấn áp vô số anh tài kiệt xuất ở thủ đô và ngay cả các quan chức ở thủ đô cũng không ngớt lời khen ngợi.

"Diệp Vân Long?"

Diệp Thiên nghe vậy liền hừ một tiếng và hỏi tiếp: “Thế còn người kia thì sao?”

Ánh mắt Cô Tinh Tà Quân chợt biến đổi và mang theo vẻ quái dị đầy kiêng dè, giọng nói cũng chùng xuống vài phần.

"Người còn lại đương nhiên là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên – người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hiện giờ rồi!"

Đám đông bỗng im bặt, một áp lực vô hình trào dâng trong lòng mỗi người, tựa như cái tên có sức nặng ngàn vàng, như núi Thái Sơn đè trên đỉnh đầu vậy.

Lông mày của Kỷ Nhược Tuyết lóe lên một tia kỳ lạ, cô đã nghe Kỷ Nhược Yên nói nhiều lần về truyền thuyết của Diệp Lăng Thiên, cho dù không biết những nhân vật lớn trong giới võ thuật, cô cũng có thể hiểu được câu chuyện về Diệp Lăng Thiên.

Cô ấy luôn sợ hãi và tò mò về cao thủ số một Hoa Hạ nổi tiếng thế giới khi còn đang ở độ tuổi thiếu niên.

Cô quay sang Kỷ Nhược Yên bên cạnh, nhưng phát hiện đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Yên đang run rẩy, cô ta chỉ tay về phía Diệp Thiên, không nói được lời nào, dường như cô ta đang nghĩ đến điều gì đó khó tin.

"Chị ơi, chị bị sao vậy?"

Cô ấy ngạc nhiên hỏi.

Cổ họng Kỷ Nhược Yên cuộn lại, nỗi kinh hoàng trào ra từ đáy mắt, gần như khiến cho cô ta đông cứng lại.

"Chẳng lẽ ... cậu ta chính là..."

Kỷ Nhược Yên đã đoán được điều gì đó, nhưng trước khi cô ta có thể nói xong, Cô Tinh Tà Quân lại cười chế nhạo.

"Muốn giết sáu người chúng tôi à? Không biết rốt cuộc cậu là Diệp Lăng Thiên hay là Diệp Vân Long vậy?”

Hắn biết Diệp Thiên không tầm thường, nhưng chưa từng coi Diệp Thiên là người đứng ở cấp bậc giống như họ. Bước chân sáu Thiên Sát khẽ di chuyển, họ chuẩn bị ra tay.

Quách Dương nắm chặt cây thương sắt trong tay, muốn ra tay giúp đỡ, nhưng Lục Thiên Thư ở bên cạnh ngăn lại, khẽ lắc đầu.

"Anh Quách, chúng ta không cần động thủ nữa!"

Quách Dương nghe vậy vô cùng khó hiểu, nhưng vào lúc này, Diệp Thiên đột nhiên nâng lòng bàn tay lên, khóe miệng nhếch lên một vòng cung bỡn cợt.

"Nếu như các người đã ý thức rõ như vậy thì sao tôi có thể để các người thất vọng được đây?”

Cậu nói dứt lời thì khẽ phất cánh tay, giữa tay áo xuất hiện một luồng lực lượng vô tình giáng xuống, trong nháy mắt toàn bộ mặt đất hàng chục thước đều bị chấn động, giống như động đất.

"Bùm!"

Trước mặt Diệp Thiên xuất hiện một khe núi cực lớn cao tới hai mươi đến ba mươi thước, và trong số sáu Thiên Sát thì ngoài Cô Tinh Tà Quân và Chung Li Mị là người phản ứng nhanh nhất, bị khí tức gây chấn động đến ói ra máu ra thì bốn người còn lại không kịp có bất kỳ phản ứng gì, bị lực lượng vô hình đập vào hố sâu, trở thành một vũng xương vụn.

"Chuyện này…"

Những người có mặt không ai có thể giữ được bình tĩnh, ánh mắt của mọi người lúc này đều ngưng tụ, như thể đã nhìn thấy chuyện khó tin nhất trên đời.

Cánh tay của ‘Cuồng Thương’ Quách Dương khẽ run lên, đồng tử đột nhiên co rút lại, nhưng Lục Thiên Thư ở bên cạnh liền bước ra, chắp tay hành lễ với Diệp Thiên và cung kính nói.

"Lục Thiên Thư xin kính chào Đế Vương!”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều kinh hoàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK