Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cậu không hề cảm thấy mình yếu hơn Thiên Luân, ít nhất kẻ kia muốn thắng được cậu tuyệt đối sẽ không đơn giản. Mặc dù hôm nay lưỡi dao thần niệm của cậu bị Thi Mạc đánh lùi, nhưng đó chỉ là cuộc giao đấu ngắn ngủi. Thi Mạc chưa sử dụng thực lực thật sự, Diệp Thiên cậu có thể ra tay hết sức hay sao?





Nếu cậu khởi động toàn bộ Phệ Thiên Thần Thể, vận chuyển sức mạnh tinh thần cảnh giới dung nguyên tới đỉnh cao, cậu cũng rất muốn chiến đấu một trận với Thiên Luân.





Thi Mạc biết tính cách Diệp Thiên ngông cuồng, ông ta không dây dưa về chuyện thực lực của Thiên Luân nữa, dừng một lúc rồi nói: “Chuyện Thiên Luân tạm thời đặt sang bên, mối thù này sớm muộn chúng ta cũng sẽ đòi lại!”.






“Bây giờ, có việc này tôi hi vọng cậu có thể đồng ý”.





Ông ta nói rồi lấy một món đồ từ trong túi áo ra.





Ba người đám Diệp Thiên chú ý đến bàn tay ông ta, chỉ thấy giữa lòng bàn tay có một món đồ màu đen tuyền. Món đồ ấy có hình tam giác, dường như được làm bằng chất liệu kim loại, trên bề mặt nó khắc một chữ cổ thật lớn màu đỏ tươi: “Ngục”.







Nhìn thấy món đồ ấy, con ngươi trong mắt Bạch Viêm Minh lập tức co lại.





“Đó là chí bảo truyền thừa của nhà họ Thi, Trùng Ngục Phong?”.





Thi Tú Vân nghe thế, trong mắt cũng lóe lên tia sáng kì dị, vô cùng kinh ngạc.





Từ khi bà ấy sinh ra thì đã luôn nghe nói về món chí bảo gia truyền này. Bà ấy cũng từng nuôi chí sau này nhất định phải nắm giữ món chí bảo truyền kỳ của nhà họ Thi, nhưng mãi vẫn không có duyên được thấy, không ngờ bây giờ nó lại được bày ra trước mắt bà.





“Trùng Ngục Phong?”.





Diệp Thiên nhìn chằm chằm vật kim loại hình tam giác kia, hơi nghi hoặc.





Chỉ nghe Thi Mạc tiếp tục nói: “Không sai, đây chính là pháp bảo bổn mệnh của Tứ Tượng Thần Quân năm xưa, Trùng Ngục Phong”.





“Sau khi Tứ Tượng Thần Quân ngã xuống, món chí bảo này luôn được cất giữ ở nhà họ Thi, được tôi bảo quản, đợi người có duyên đến tiếp nhận”.





“Bây giờ, tôi nghĩ nó đã đợi được chủ nhân tiếp theo của nó rồi!”.





Ông ta đưa Trùng Ngục Phong đến trước mặt Diệp Thiên, hạ giọng nói: “Tôi hi vọng cậu có thể tiếp nhận Trùng Ngục Phong, bởi vì đó là món đồ cuối cùng Tứ Tượng Thần Quân để lại trên thế gian ngoại trừ Hộ Tâm Kính. Trong đó còn ẩn chứa công pháp tuyệt thế của ông ấy - Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết!”.





“Một khi cậu tiếp quản Trùng Ngục Phong, cậu sẽ là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Thi, có thể hiệu lệnh cho toàn bộ nhà họ Thi, không ai dám không tuân”.





Đôi mắt ông ta sáng rực, nhìn thẳng vào Diệp Thiên, còn mang theo ý khiêu khích.





“Diệp Thiên, cậu có dám tiếp nhận không?”.











“Diệp Thiên, cậu có dám tiếp nhận không?”.





Thi Mạc xòe tay ra, Trùng Ngục Phong cứ vậy dựng đứng trước mặt Diệp Thiên.





Thi Tú Vân và Bạch Viêm Minh quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên, trong thời gian ngắn, Huyền Vũ Đường rơi vào im lặng.





Trùng Ngục Phong là bảo vật truyền thừa của nhà họ Thi. Từ khi gia chủ đời đầu tiên của nhà họ Thi là Tứ Tượng Thần Quân quản lý tới nay thì luôn được xem tín vật tuyệt đối của gia chủ nhà họ Thi.





Khoảng thời gian tám năm mà Tứ Tượng Thần Quân biến mất, vẫn chưa có ai có thể thật sự khống chế được Trùng Ngục Phong. Do đó, những tiền bối các đời đảm nhiệm gia chủ nhà họ Thi cũng không phải gia chủ nhà họ Thi thật sự mà chỉ có thể tính là thay mặt gia chủ.



Chỉ ai sở hữu Trùng Ngục Phong mới là người chân chính được chọn để trở thành gia chủ nhà họ Thi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK