Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con Mắt Thí Thần, xua đuổi tà ma!"



Hai mắt Diệp Thiên sáng rực, trực tiếp nhìn về phía thần Gaya, thần Gaya lập tức bị một cỗ linh lực dày đặc bao phủ.




Trước mặt thần Gaya là một dấu vết kỳ lạ được ngưng tụ từ ánh sáng của thần, nó xuất hiện từ trong không khí, tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc.



Đây là đồng thuật mà Diệp Thiên mới học được sau khi tiến vào cảnh giới phá nguyên, dùng sức mạnh tinh thần ngưng tụ để tấn công, xuyên qua cơ thể con người, trực tiếp đả thương linh hồn, đối mặt với thần hồn.



Đồng thuật này cậu tạm gọi là "Con Mắt Thí Thần"!




Nhiều kẻ mạnh của gia tộc Võ Đằng đến sau liền nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời, tất cả đều cảm thấy đầu óc như quay cuồng, toàn thân hỗn loạn, không thể nhìn thấy được mọi thứ xung quanh và cả bản thân mình.



Còn thần Gaya đầy tự tin vì đã có thể đánh lui được Diệp Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.



"Làm sao có thể?"



Thần Gaya tự cảm nhận được bản thân hoàn toàn hợp với cơ thể của Cố Giai Lệ, nhưng lúc này thần hồn của cô ta lại đang bắt đầu tách khỏi thể xác của Cố Giai Lệ, Cố Giai Lệ vốn là một linh hồn đang ngủ say, nhưng cũng thức tỉnh rất nhanh, sức mạnh khống chế của cô ta đối với cơ thể Cố Giai Lệ càng lúc càng nhỏ, và sau cùng đã hoàn toàn mất đi sự khống chế.



"Không thể nào!"



Khó có thể tưởng tượng được bản thân lại bị một linh hồn nhập thể, cho dù có là hoàng cấp cũng không thể khiến cô ta chủ động rời khỏi thân thể này được, nhưng khi ở trước thần ấn từ đôi mắt Diệp Thiên, cô ta lại không thể kiểm soát được nữa, gần như phải tách khỏi cơ thể này rồi.



Sự biến chuyển này làm cho Võ Đằng Nguyên hoàn toàn bị sốc, tuy bị thương nặng nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được linh hồn của thần Gaya đang bị kéo ra khỏi cơ thể của Cố Giai Lệ bởi một sức mạnh kỳ lạ mà ngay cả bản thân ông ta cũng không thể tưởng tượng được.



"Chiếm dụng cơ thể, muốn được tái sinh, nhưng đáng tiếc cô đã chọn nhầm người rồi!"



"Mau cút ra đây!"



Diệp Thiên hét lên, ánh sáng trên thần ấn lại càng sáng hơn, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một linh hồn có màu xanh băng thoát ra khỏi cơ thể Cố Giai Lệ.



Đôi mắt của Cố Giai Lệ cũng từ màu xanh băng trở về đen sẫm, ánh mắt cô sáng trở lại, nhìn thấy Diệp Thiên đứng cách đó không xa, Cố Giai Lệ đột nhiên kêu lên.



"Anh Diệp Thiên?"



Linh thể thần Gaya đã thoát khỏi cơ thể vẫn còn đang sốc và không cam tâm, ngay khi khí tức vừa giảm xuống, cô ta liền một lần nữa xâm nhập vào cơ thể Cố Giai Lệ.



"Muốn chết à!"



Ánh mắt Diệp Thiên vẫn không có gì thay đổi, lúc này thần ấn đã biến mất, trước khi thần Gaya kịp xuất hiện bên cạnh Cố Giai Lệ thì Diệp Thiên đã bước đến cho cô ta một chưởng.



Một chưởng của Diệp Thiên không chỉ ngưng tụ sức mạnh của chân nguyên, mà còn gồm cả sức mạnh tinh thần không giới hạn của cậu, linh thể của thần Gaya lập tức bị một chưởng của Diệp Thiên đánh bay về phía sau, làm cho vô số ánh sáng xanh lam rơi xuống đất.


Cảnh tượng này khiến cho ai nấy đều kinh ngạc, Diệp Thiên ép được thần Gaya ra rồi còn cứu được Cố Giai Lệ, sau đó lại đánh lui cô ta trong nháy mắt, quả đúng là như thần như quỷ.


"Con bé này, anh xin lỗi, anh đã không chăm sóc em tốt, làm em phải chịu khổ rồi!"



Diệp Thiên đứng bên cạnh Cố Giai Lệ, áy náy nói nhỏ với cô.




"Đây không phải là lỗi của anh!"



Cố Giai Lệ nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh không thể ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi được, là do em quá bất cẩn!"



Diệp Thiên nhìn chằm chằm Cố Giai Lệ một lúc lâu, sau đó quay đầu lại, vừa ôm Cố Giai Lệ vừa đối mặt với các võ giả của gia tộc Võ Đằng và thần Gaya màu xanh.



"Bây giờ anh sẽ giúp em đòi lại tất cả!"




Cảm nhận được bá khí và chiến ý của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ gật đầu, sau đó nắm lấy bàn tay của cậu, cho dù trời đất có sập xuống thì cô vẫn sẽ luôn ở cạnh Diệp Thiên.



"Khốn kiếp!"



Một tiếng kêu chói tai vang lên thấu trời, thần Gaya lập tức bị bao phủ bởi cái lạnh như băng, hơi lạnh tản ra khắp nơi, linh thể hư ảo tuyệt đẹp cùng với đôi mắt tràn đầy sát ý, cô ta hận không thể chém Diệp Thiên ra thành trăm nghìn mảnh.



"Nếu mày dám làm hỏng việc của tao, tao sẽ giết mày!"



Diệp Thiên cười khinh, sau đó xoay mấy ngón tay: "Cô chiếm cơ thể Cố Giai Lệ, cùng lắm cũng chỉ phát huy được 80% sức lực, bây giờ lại không có cơ thể, mà chỉ là linh thể, 50% sức mạnh còn không đủ mà đòi giết tôi à? Nực cười!"



Thần Gaya nghe xong lập tức nổi điên, cô ta liền quay lại, nhìn về phía Võ Đằng Nguyên đang bị thương nặng.



"Võ Đằng Nguyên, một trăm năm trước ông muốn tôi nhập thể ông, nhưng vì là cơ thể đàn ông nên tôi vẫn chưa đồng ý!"



"Nhưng hôm nay tôi sẽ nhập vào cơ thể đó, chỉ cần có thể giết chết tên khốn kiếp này, thì mai sau ông sẽ là tôi, tôi sẽ là ông, và ông sẽ có sức mạnh vô biên của tôi!"



Nghe thấy những lời đó, Võ Đằng Nguyên có hơi giật mình, sau đó là sự sung sướng tột độ.



Ông ta đã ở vương cấp quá lâu rồi, mười năm trước Võ Đằng Nguyên đã đạt tới vương cấp tám sao nhưng lại không có tiến triển gì nữa, giờ đây thần Gaya muốn chia sẻ cơ thể với ông ta để có thể chia sẻ sức mạnh, vậy thì ông ta sẽ lên được hoàng cấp ngay tức khắc.



"Xin thần Gaya đại nhân nhập thể!"



Ông ta giang rộng hai tay, đặt khả năng phòng vệ của mình ở mức tối thiểu, mặc dù ông ta muốn dùng chung cơ thể với thần Gaya, nhưng cũng rất mong có được sức mạnh hoàng cấp từ cô ta.



Thần Gaya không nói thêm, linh thể xanh lam lập tức lao xuống, đập vào ấn đường của Võ Đằng Nguyên rồi hoàn toàn nhập vào trong.



Giây tiếp theo, đôi mắt của Võ Đằng Nguyên biến thành màu xanh băng, một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng quét ngang bầu trời, khiến những đám mây cuộn lại, tất cả đều bị mây đen che phủ.



Thiên sinh dị tượng, vô số võ giả của Kitetsu đã cảm nhận được sự thay đổi, liền vội vàng chạy tới, ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều phải kinh ngạc.



"Đồ khốn chết tiệt, mau chết đi!"



1647411906800.png

Cú chưởng long trời lở đất, chưởng lực còn chưa đến thì đã cảm nhận được vô số khí lạnh ép xuống, khiến cho nhiều khu vực của núi Thiên Lâm bị đóng băng.



"Nếu ông không giết tôi thì tôi cũng sẽ giết ông, sau đó sẽ diệt cả gia tộc Võ Đằng!"




Ánh mắt Diệp Thiên đanh lại, cậu thậm chí còn không thèm quan tâm đến chưởng băng khổng lồ từ trên trời rơi xuống, sau đó chỉ tay một phát.



"Oong!"



Một đợt sóng khí kỳ lạ bỗng bao phủ lấy chưởng băng khổng lồ.




"Crack!"



Âm thanh giòn giã truyền đến, chưởng băng khổng lồ nứt toác trên không dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.



"Làm sao có thể?"



Võ Đằng Nguyên vô cùng sửng sốt, cú chưởng dốc toàn lực của ông ta không ngờ lại bị chỉ tay của Diệp Thiên làm nứt, không chỉ có vậy, chỉ phong của Diệp Thiên không những không hề suy giảm sức mạnh mà còn bảo vệ được chân nguyên của cậu.



Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của Võ Đằng Nguyên, ông ta lùi lại, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi.



Thần Gaya không thể tin được, đôi mắt xanh băng khẽ run lên.



Cô ta đã hòa vào cơ thể với Võ Đằng Nguyên, bản thân Võ Đằng Nguyên đã là vương cấp tám sao, cơ thể cũng đã được tôi luyện, hiện tại sức mạnh kết hợp cũng không hề thua kém thần Gaya lúc điên cuồng nhất, thế mà lại bị một chiêu chỉ tay của Diệp Thiên làm cho bị thương ư, sao có thể?



Diệp Thiên kiêu ngạo đứng trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng lên trời.



"Hôm nay tôi sẽ giết tên quỷ thần một trăm năm tuổi này!"



"Quy Nguyên Kiếm, Thăng hoa!"



"Lưỡi kiếm phá nguyên!"







Quy Nguyên Kiếm là một chiêu thức cực kỳ mạnh mẽ, nó được sử dụng bởi sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên, nhờ chiêu thức này mà cậu đã quét sạch hơn mười máy bay chiến đấu siêu thanh ở Trung Đông chỉ với một kiếm.



Còn khi Diệp Thiên tiến vào cảnh giới phá nguyên, Quy Nguyên Kiếm đương nhiên cũng đạt đến mức Thăng hoa, trở thành "Lưỡi kiếm phá nguyên", cả uy lực và tốc độ đều cao hơn trước một bậc, hơn nữa còn sở hữu năng lực xuyên qua linh hồn, hủy diệt được thần hồn.



Diệp Thiên một tay ôm lấy Cố Giai Lệ, một tay để trước ngực, chém theo đường chéo về phía thần Gaya!



Cậu chém tùy ý nhưng trong hư không lại xuất hiện một tia sáng, nó từ từ lớn dần rồi biến thành một nhát chém hình nửa vầng trăng.



Mọi người chỉ cảm thấy vầng hào quang sáng rực trước mặt, nhát chém lập tức xuyên qua khoảng không rồi bay về phía thần Gaya.
Nhát chém này là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh tinh thần hoàn mỹ và chân nguyên của Diệp Thiên từ bước vào cảnh giới phá nguyên, chỉ nhìn thấy được từng gợn sóng khí của sức mạnh tinh thần, tất cả đều trở nên im lặng.



Vẻ mặt của vô số võ giả Kitetsu lập tức thay đổi, trong số đó có một vị vương cấp chín sao ẩn mình, ngay lúc Diệp Thiên chém xuống, ai nấy đều cảm thấy tim đập nhanh vô cùng, như thể hồn phách của bọn họ sẽ bị đánh tan bất cứ lúc nào.




Thần Gaya là người đầu tiên trong số đó, ánh mắt ông ta toát ra khí tức lạnh như băng, vừa kéo chưởng một phát, đột nhiên có một khối băng khổng lồ hiện ra.



Trụ băng được hình thành bởi vô chú chân nguyên của thần Gaya có lẽ sẽ cứng hơn vài phần so với kim loại cứng nhất trên thế giới.



Thần Gaya dùng hai tay ôm lấy trụ băng, hệt như núi Bất Chu rơi xuống vậy, sau đó tấn công về phía Diệp Thiên.



"Crack!"




Âm thanh giòn giã vang lên, trụ băng đột nhiên nứt gãy, nhát chém hình trăng khuyết lập tức cắt ngang qua chính giữa, lần nữa chém về phía thần Gaya.



"Khốn kiếp!"



Thần Gaya nghiến răng, rõ ràng là một ông già râu tóc bạc trắng, thế nhưng phong thái lại rất giống một cô gái mới đôi mươi.



Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, lòng bàn tay của thần Gaya duỗi ra, cánh tay đang khô cằn đột nhiên phát sáng, trông vô cùng trắng mịn, cứ như ngọc vậy, sau đó là cơn ớn lạnh dữ dội, tiếp tục chém xuống.



"Xẹt!"



Một thanh âm nhẹ vang lên, nhát chém của Diệp Thiên thực sự đã bị thần Gaya chặn lại.



Đôi mắt của Diệp Thiên hơi nheo lại, sau khi bước vào cảnh giới phá nguyên, sức chiến đấu của cậu đã có thể so sánh được với hoàng cấp thực sự, đó cũng là lý do tại sao Cận Vô Trần sắp tiến vào hoàng cấp lại bị Diệp Thiên chém ngay tức khắc.



Còn người bị thần Gaya nhập thể lúc này lại là một hoàng cấp thực sự, cảnh giới cũng đã ổn định, nhưng Diệp Thiên chưa từng nghĩ thần Gaya có thể đỡ được nhát kiếm này.



"Bịch!"



Mặc dù thần Gaya ngăn được nhát chém của Diệp Thiên, nhưng thân thể của cũng đã bị lui về sau, lòng bàn chân quệt ra một rãnh sâu trên mặt đất, và vết chém của Diệp Thiên cũng biến mất.



"Đây là... Tiên Thiên Chi Thể?"



Diệp Thiên liền xoa bàn tay, sau đó cười toe toét, mặc dù thực lực của Võ Đằng Nguyên chỉ ở vương cấp tám sao, nhưng ông ta đã luyện ra một Tiên Thiên Chi Thể mà cả ngàn chiến binh cũng khó có thể tu luyện được.



Mặc dù Tiên Thiên Chi Thể khác xa so với Phệ Thiên Chi Thể của ông ta, nhưng sức phòng ngự và sức mạnh hủy diệt của nó lại vượt xa những kẻ tu luyện thân thể bình thường.



Sở hữu Tiên Thiên Chi Thể cùng với tu vi vương cấp tám sao của Võ Đằng Nguyên, sợ rằng ông ta còn có thể đọ sức với vương cấp chín sao mà không hề thua kém, đây mới là điểm đáng sợ của Tiên Thiên Chi Thể, và cũng chỉ có chưởng băng của thần Gaya mới đỡ được.



"Thú vị đấy!"



1647411920766.png

Ông ta vừa xuất chiêu thì đỉnh núi phía sau đột nhiên nứt ra, một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống.



Đây là một Viên Nguyệt Loan Đao óng ánh, lưỡi kiếm cực kỳ mỏng, tràn ngập ánh sáng, nhưng thân kiếm lại rất to, gần bằng lòng bàn tay, nhìn lạnh cả người.




Thần Gaya cầm thanh kiếm trong tay, khí thế lập tức thay đổi, hệt như một lưỡi kiếm mạnh mẽ vừa cắt ngang bầu trời.



"Đó là.... Kiếm băng tối thượng được gia tộc Võ Đằng truyền lại từ đời này sang đời khác, nó nổi tiếng như 'Hắc Đao Dạ’ của thiên hoàng đời trước, và cũng là một trong những thanh kiếm vĩ đại của Thập nhị cung!"



"Bạch Nhận · Vũ?"




Nhiều võ giả của Đảo Quốc bất ngờ thốt lên, tất cả đều nhận ra thanh kiếm của gia tộc Võ Đằng.



Nhưng bọn họ lại không biết rằng thanh Bạch Nhẫn này đã từng là vũ khí tối cao của thần Gaya, trong trận chiến vương cấp, ông ta đã dùng Bạch Nhẫn để giết rất nhiều cao thủ vương cấp, trong đó có không dưới mười vương cấp chín sao, hơn nữa còn có hai hoàng cấp, chuyện này đã làm cho thế giới chấn động.



Kitetsu vĩ đại, ngoài những quỷ thần do ba đại gia tộc thần thị trấn giữ thì không có ai dám tranh đoạt với bọn họ.



"Cho dù sức mạnh tinh thần của mày có lớn cỡ nào thì hôm nay tao cũng sẽ thiêu chết mày!"



Lưỡi kiếm của thần Gaya lướt qua, mặt đất bên dưới đột nhiên bị khoét thành một khe núi không đáy.



"Vậy cơ à?"



Diệp Thiên lắc cổ, sau đó tung chưởng, kinh thiên động địa, một chưởng ấn khổng lồ quét qua, sức mạnh tinh thần dao động tứ phía.



Thần Gaya vẫn bình tĩnh, một tay cầm kiếm, đợi đến khi chưởng ấn tiến đến liền vung nhẹ.



"Xoẹt!"



Không hề nhìn thấy bất kỳ kiếm khí nào, cũng không cảm nhận được sức mạnh.



Chưởng ấn Diệp Thiên đánh tới thực sự đã tan ra trong nháy mắt, dường như đã bị sức mạnh vô hình cắt càng thành nhiều mảnh.



Diệp Thiên có chút bất ngờ, sức mạnh của thần Gaya thực sự mạnh hơn Cận Vô Trần vài bậc.



Mỗi chiêu thức đều có ý đồ riêng, nguyên khí của trời đất sẽ đến khi được gọi, điều này khác hẳn so với việc Cận Vô Trần liên lạc với nguyên khí của trời đất để tấn công, cùng một chiêu thức nhưng đến tay của thần Gaya lại mạnh hơn nhiều so với Cận Vô Trần.



Sau khi bị thần Gaya nhập thể, Võ Đằng Nguyên đã phát huy hết sức mạnh của thần Gaya ở mức cao nhất!



"Rất tốt!"



Đối thủ càng mạnh thì Diệp Thiên càng hưng phấn, lúc này ở Kitetsu, cậu sớm đã chuẩn bị để quét sạch mọi thứ.


Lòng bàn chân của cậu giẫm vào không trung, mặt đất của đền thờ bên dưới đã bị Diệp Thiên đè cho sụp xuống, cậu tiến thêm một bước đến trước mặt thần Gaya, trong nháy mắt thi triển Phệ Thiên Chi Thể, một nắm đấm với ánh sáng vàng lướt qua bầu trời và đánh vào ngực thần Gaya.
Thân thể thần Gaya đột nhiên phát lên một điểm sáng xanh như băng, cú đấm của Diệp Thiên đánh thẳng vào ngực thần Gaya, nhưng lúc này sắc mặt của cậu có hơi thay đổi.



Cú đấm này không hề cảm thấy có chút lực nào, ngược lại còn đánh vào không khí, kinh lực xuyên qua, ở phía xa, đỉnh của ngọn núi so với núi Thiên Lâm đã bị Diệp Thiên đánh tan.




"Hử?"



Diệp Thiên chợt nheo mắt lại, một thức la nhẹ truyền tới từ phía sau.



"Thần Băng Trảm!"



Giọng nói lạnh lẽo già nua vang lên từ xa, ánh kiếm lóe lên, Diệp Thiên đột nhiên quay lại, tung một quả đấm.




"Bốp!"



Diệp Thiên điên cuồng đấm tới tấp, kinh lực trào ra, ánh kiếm cũng không chút thay đổi, không hề có dấu hiệu sắp vỡ.



Dưới sức mạnh từ nắm đấm của Diệp Thiên, kiếm khí bị uốn cong như cánh cung, sau đó đột nhiên siết chặt, một lượng sức mạnh chợt dâng trào, khiến cho vô số nguyên khí trời đất tụ lại rồi đột nhiên phun trào.



Sắc mặt của Diệp Thiên có hơi thay đổi, thân hình của cậu bất giác bị kinh lực mạnh mẽ cuốn đi.



"Bịch!"



Cậu dùng chân giẫm lên không trung, bên dưới có vô số sóng khí nổ tung, tầng tầng lớp lớp đất đổ ập lên trời, Diệp Thiên phải lui cả trăm mét mới có thể thoát được sức mạnh khủng khiếp này.



"Nhát kiếm thật mạnh!"



Diệp Thiên gật nhẹ đầu, lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó biến lòng bàn tay thành một móng vuốt sắc bén, sau đó vung ra.



"Toái Thần Tư Thương Trảo, phá nguyên thăng hoa!"



Lúc trước Diệp Thiên đã dùng trảo thủ này để giết Tiểu Phật Tây Lĩnh đứng thứ nhất trong danh sách những kẻ mạnh nhất Hoa Hạ thế hệ trước, kể từ đó, cậu không còn sử dụng chiêu thức này nữa.



Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên sử dụng tu vi sức mạnh tinh thần kể từ khi cậu bước vào cảnh giới phá nguyên!



"Vụt!"



Trảo ảnh vụt lên trời, thần Gaya chỉ nhìn thấy một hình bóng lóe lên trước mặt, ngay lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm vô cùng cực.



Ông ta vô thức vung kiếm về phía trước, có vô số chân nguyên quấn quanh lấy thân kiếm, nguyên khí đất trời cũng tạo thành khiên để bảo vệ thần Gaya.



"Keng!"



Trảo ảnh quét qua, sau đó chỉ nghe thấy một âm thanh giòn rụm.



1647411933010.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK