Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Giai Lệ ngồi bên cạnh người thanh niên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, phát hiện suốt quá trình Diệp Thiên đều không chú ý đến mình thì âm thầm thở dài.

Cô và Diệp Thiên vốn là bạn bè thân thiết nhất, bây giờ lại hóa thành người dưng, cô cảm thấy bên cạnh việc ăn mừng lại có chút bất đắc dĩ.

Một người nếu đã muốn bước lên càng cao, đứng ở càng xa thì phải từ bỏ vài thứ. Ví dụ như bạn bè cô, và cả người thanh niên đến cùng cô đều có ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống của cô, còn Diệp Thiên lại thành một phần mà cô phải từ bỏ.

“Người anh em, lần đầu tiên gặp, mong được làm quen. Tôi là Lâm Thiếu Bân, bạn của Giai Lệ”.

Người thanh niên, cũng chính là Lâm Thiếu Bân, đột nhiên đứng dậy, đưa tay ra với Diệp Thiên. Việc này khiến những người khác đều thay đổi sắc mặt.

Lâm Thiếu Bân có thân phận lớn nhất trong số những người ngồi đây, gia cảnh vững chắc. Nếu nhắc tới thì thân phận địa vị của anh ta còn cao hơn Từ Tôn từng gặp ở “Thủy Thượng Nhân Gian” ngày trước một bậc. Ngay cả Tiếu Lâm cũng phải cung kính gọi anh ta một tiếng “cậu Bân”.

Nhân vật như vậy sao lại chủ động làm quen với Diệp Thiên?

Lâm Thiếu Bân đưa tay về phía Diệp Thiên. Anh ta đâu muốn làm quen với Diệp Thiên, chỉ là thăm dò tình hình của Diệp Thiên mà thôi.

Nửa tháng trước, anh ta làm quen với Cố Giai Lệ ở buổi tiệc ăn mừng của Công ty giải trí Thiên Phú, lập tức kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, bắt đầu theo đuổi. Mặc dù Cố Giai Lệ không đồng ý, nhưng hai người luôn ở bên nhau với quan hệ là bạn bè, ở vào giai đoạn mập mờ.

Tuy nhiên, Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, lần đầu tiên Cố Giai Lệ lộ ra biểu cảm mất hồn, anh ta lập tức cảm giác được nguy cơ.

“Diệp Thiên”.

Diệp Thiên không đưa tay ra, chỉ thờ ơ báo tên mình.

Lâm Thiếu Bân thoáng chốc thay đổi sắc mặt. Tiếu Lâm ngồi ở ghế chủ nhà cũng nhíu mày, lập tức nói to: “Diệp Thiên, cậu Bân muốn bắt tay cháu, đáp lại là phép lịch sự tối thiểu!”.

Lâm Thiếu Bân có thân phận gì chứ, đó là con trai một của ông lớn Xuyên Nam. Ở cổ đại, đây sẽ là nhân vật giống như Hoàng thái tử vậy. Diệp Thiên lại phớt lờ cái bắt tay của anh ta, vậy không phải là thêm chuyện cho bọn họ hay sao?

Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, muốn nhắc nhở vài câu thì Diệp Thiên đã lên tiếng.

“Ồ ngại quá, tôi không có thói quen bắt tay với người khác”.

Cậu trả lời như vậy khiến đám người Tiếu Lâm biến sắc. Nói thế không phải tỏ rõ cậu không nể mặt Lâm Thiếu Bân hay sao?

Bầu không khí đông cứng một hồi lâu, Lâm Thiếu Bân thu tay về, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.

“Diệp Thiên, thú vị đấy!”.

Nghe giọng điệu của Lâm Thiếu Bân, Sở Thần Quang ở bên cạnh thầm cười trong lòng. Diệp Thiên càng vô lễ với Lâm Thiếu Bân thì cậu ta càng thấy vui.

Lâm Thiếu Bân có thân phận cao hơn cậu ta không biết bao nhiêu lần, hơn nữa, theo cậu ta biết thì Lâm Thiếu Bân xưa nay rất nhỏ nhen, phen này Diệp Thiên làm mất mặt anh ta trước bao nhiêu người, trông bề ngoài anh ta không có phản ứng gì, nhưng thực tế thì đã âm thầm ghi thù Diệp Thiên. Chỉ cần có cơ hội, Lâm Thiếu Bân sẽ không bỏ qua cơ hội giẫm đạp Diệp Thiên.

Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, lúc nào Diệp Thiên cũng làm theo ý mình như vậy. Lần đầu gặp Sở Thần Quang đã vậy, bây giờ gặp Lâm Thiếu Bân cũng như vậy, cô ta không biết làm sao để nói cho Diệp Thiên hiểu, thậm chí hoàn toàn không muốn để ý tới chuyện tương tự nữa.

Lí Tinh Tinh thì hả hê, Diệp Thiên càng thích đâm đầu vào chỗ chết thì cô ta lại càng vui.

Chỉ có Lí Thu Hà không hề bất ngờ với biểu hiện của Diệp Thiên.

Đùa gì chứ, đường đường là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, một mình trấn áp các ông lớn, thống lĩnh cả thế giới ngầm tỉnh Xuyên. Cho dù là bố của Lâm Thiếu Bân đứng trước mặt Diệp Thiên cũng phải nơm nớp lo sợ, trốn như con chim cút, nào dám bắt tay với Diệp Thiên?

Lâm Thiếu Bân còn không bằng bố anh ta thì lấy tư cách gì bắt tay với Diệp Thiên?

“Cậu Bân, ngại quá, người ở quê lên không hiểu chuyện, đợi lát nữa hai ta cùng nhau uống một ly, coi như tôi nhận lỗi với cậu”.

Tiếu Lâm lạnh lùng hừ Diệp Thiên, sau đó mới quay sang Lâm Thiếu Bân, cười trừ.

“Chuyện nhỏ, tôi không để bụng”.

Lâm Thiếu Bân mỉm cười lắc đầu, trong lòng đã âm thầm ghi thù Diệp Thiên.

Bởi vì khúc nhạc đệm giữa Diệp Thiên và Lâm Thiếu Bân, nên thoáng chốc Diệp Thiên lại trở thành người bị đám đông cô lập. Cậu ngồi một mình ở phía bên kia bàn dài, trông chẳng ăn nhập gì, cũng không ai đến chào hỏi cậu.

“Diệp… Chào cậu, ăn chút hoa quả đi!”.

Đột nhiên một làn hương thơm ập đến, một đĩa dưa hấu được đưa đến trước mặt Diệp Thiên.

Lí Thu Hà nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Việc này khiến những người khác kinh ngạc, ai cũng không ngờ Lí Thu Hà, người từng có lời bình thấp nhất về Diệp Thiên trong lần đi tới thành phố Phán trước đó, lại chủ động bắt chuyện với cậu.

Sở Thần Quang cũng cảm thấy không thể tin được. Cậu ta hiểu rất rõ Lí Thu Hà, chỉ cần là người không có ích lợi, không có giá trị lợi dụng thì cô ta sẽ không tiếp cận. Thế mà bây giờ, cô ta trông có vẻ rất ân cần với Diệp Thiên, khiến cậu ta không hiểu nổi.

“Đúng rồi, xem ra là Diệp Thiên làm việc cho Ngô Quảng Phú nên chị ta mới quen Diệp Thiên, nói chuyện vài câu, thu phục lòng người mà thôi!”.

Chẳng mấy chốc, cậu ta đã phản ứng lại, càng nghĩ càng thấy hợp lý. Nếu không thì có lý do gì để một Lí Thu Hà tiêu chuẩn cực cao chủ động tiếp cận Diệp Thiên chứ?

Còn Lâm Thiếu Bân, anh ta chỉ liếc Diệp Thiên một cái sau đó dời mắt đi. Mặc dù Lí Thu Hà là người tình của Ngô Quảng Phú, nhưng về thân phận thì thua kém anh ta nhiều. Người mà Lí Thu Hà tiếp cận, anh ta cũng không xem trọng.

Diệp Thiên tiện tay cầm miếng dưa hấu bỏ vào miệng, dứt khoát thẳng thắn, nhưng Tiếu Lâm thấy vậy lại không vui trong lòng. Ở trước mặt Lâm Thiếu Bân, Diệp Thiên chẳng lịch sự chút nào.

Hơn mười phút sau, Hà Tuệ Mẫn dọn những món cuối cùng lên bàn.

Bà ấy chào hỏi Lâm Thiếu Bân trước, sau đó quay sang Diệp Thiên, nét mặt trở nên nghiêm nghị hơn.

“Tiểu Thiên, cuối cùng cháu cũng qua nhà cô rồi”.

“Nào, theo cô lên ban công, cô có chút chuyện muốn nói với cháu”.

Diệp Thiên gật đầu, đi theo Hà Tuệ Mẫn lên ban công tầng hai. Hà Tuệ Mẫn đột nhiên vỗ vai Diệp Thiên, ánh mắt chứa đầy tình yêu thương đối với con cháu.

“Tiểu Thiên, cô Hà biết bây giờ cháu không còn đi học nữa”.

“Nói thật, trên thế giới này có muôn vàn con đường, học tập chỉ là một trong số đó. Có rất nhiều nhân vật lớn cũng không đi học nhưng vẫn thành công”.

Bà ấy kéo Diệp Thiên ngồi xuống ghế sofa ở ban công, tận tình khuyên bảo: “Hôm nay cô Hà gọi cháu đến không phải để dạy dỗ cháu. Con đường mà cháu chọn dù tốt hay xấu cũng là do cháu tự mình chọn, cô Hà không có tư cách ép buộc cháu thay đổi”.

“Cô Hà chỉ muốn nói với cháu rằng, bất kể đường đi sau này có khó khăn thế nào, bất kể giàu hay nghèo, sướng hay khổ cũng phải nhớ rõ, cháu vẫn còn cô Hà ở đây. Nếu cháu có chuyện gì cần cứ đến tìm cô Hà, cô không chắc có thể giúp cháu giải quyết hết tất cả mọi việc, nhưng chỉ cần cô có thể làm được thì nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho cháu!”.

“Cháu đã gọi cô một tiếng cô Hà, vậy thì cô sẽ mãi mãi là cô Hà của cháu!”.

Hà Tuệ Mẫn nói những lời này khiến Diệp Thiên rất bất ngờ.

Cậu và Hà Tuệ Mẫn chỉ là một lần tình cờ gặp ở trong núi sâu rừng thẳm, cậu giúp Hà Tuệ Mẫn một lần, Hà Tuệ Mẫn cũng đã trả thù lao tương xứng cho cậu, vốn hai người không nợ nần gì nhau.

Nhưng những lời mà Hà Tuệ Mẫn nói lúc này lại khiến cậu cảm động.

Từ khi cậu bị Diệp Vân Long phế bỏ võ công, ném vào rừng sâu, cậu rất lạnh nhạt với những chuyện về tình cảm, song lại lần lượt gặp được hai người là Tiêu Hà và Hà Tuệ Mẫn. Tuy bọn họ không có quan hệ máu mủ gì với cậu, nhưng lại đối tốt với cậu từ tận đáy lòng.

“Cô Hà, cháu biết rồi, cảm ơn cô ạ”.

Câu cảm ơn của Diệp Thiên là thật lòng. Cho dù sau này cậu không cần Hà Tuệ Mẫn giúp đỡ việc gì, nhưng cậu tôn trọng Hà Tuệ Mẫn từ trong thâm tâm.

“Được rồi, mau xuống ăn đi”.

Hà Tuệ Mẫn mỉm cười, bà ấy xem Diệp Thiên gần giống như con của mình.

Trên bàn ăn lại trở về trạng thái trước kia, ngoại trừ Hà Tuệ Mẫn và Lí Thu Hà thỉnh thoảng nói chuyện với Diệp Thiên vài câu, những người khác đều cô lập Diệp Thiên, tự trò chuyện với nhau.

Tiếu Lâm như chợt nhớ tới chuyện gì đó, đặt chén đũa xuống, nhìn thẳng vào Lâm Thiếu Bân.

“Đúng rồi cậu Bân, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu”.

“Ngày mai ở sơn trang Hồng Diệp tổ chức lễ khai trương “Công ty Lăng Thiên”, không biết Diệp tiên sinh có tham dự không?”.

Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Lâm, trừ Diệp Thiên vẫn ăn thỏa thích ra, tất cả mọi người đều đặt chén đũa xuống, nhất thời bầu không khí ở đại sảnh đông đặc lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK