Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên bình tĩnh, không phát biểu ý kiến, nhưng cậu biết rõ, tuổi tác thật của Lư Chính Vũ chắc chắn là hơn trăm tuổi.



Hiện tại, tuy ông ta trông chưa đến sáu mươi, nhưng ánh mắt lại có vẻ tang thương và điềm nhiên như nhìn thấu luân hồi, chắc chắn là một lão quái vật tuổi tác khó lường.




Đây chắc chắn cũng là một vương cấp trăm năm trước!



“Tam Trung Lư Thành, quả là ngoạ hổ tàng long!”



Diệp Thiên nhếch miệng cười, cảm thấy hứng thú.



Ngoại trừ có cậu là vương cấp đương thời gây chuyện thì trong lịch sử Tam Trong lại còn có một vị hiệu trưởng vương cấp, tu vi trăm năm.




Lư Chính Vũ lên sân khấu, đứng ở trung tâm, ông ta chưa nói gì nhưng cả hội trường đã rơi vào tĩnh mịch, mỗi học sinh đều như ngừng thở, vô cùng kính nể vị hiệu trưởng đã thay đổi Tam Trung này.



Ngay cả những học sinh tinh anh kiêu ngạo như Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng ngồi nghiêm chỉnh, tầm mắt chăm chú, không dám thất lễ.



Lư Chính Vũ khẽ cười chào hỏi mọi người, hiệu trưởng bắt tay, đưa micro vào tay ông ta.



“Hiệu trưởng Lư, hôm nay ông có thể đến đây qua thực là vinh hạnh to lớn của chúng tôi! Những học sinh này có thể nhìn thấy ông cũng là vận may hiếm có của các em, ông không cần kiêng dè, hãy nhiệt tình dạy dỗ những học sinh này và cả những thế hệ sau của chúng ta nữa, ông chính là từ điển sống của chúng ta đấy!”



Tuy hiệu trưởng chỉ mới năm mươi nhưng nhìn thấy Lư Chính Vũ, lại giống như fan gặp thần tượng, giọng điệu khó nén được phấn khích.



Lư Chính Vũ khẽ cười gật đầu, lúc này hiệu trưởng mới an tâm đi xuống, từng học sinh giáo viên của Tam Trung đều nghiêng tai lắng nghe.



Lư Chính Vũ cầm micro trong tay, một cỗ khí chất bao trùm quanh ông ta, tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng bậc trưởng giả đầu tóc bạc trắng này, ai ai cũng nín thở tập trung, đợi ông ta nói.



“Thưa các vị, có thể gặp mọi người tại buổi lễ kỷ niệm trăm năm của trường hôm nay, theo tôi thấy đây là duyên phận, cũng là nhân quả!”



“Nếu là mấy chục năm trước, lão già tôi đây có lẽ vẫn có tinh thần nói chuyện với mọi người, nhưng tôi đã già rồi, không còn có tác dụng gì nữa, hôm nay tôi cũng xin mạn phép thoải mái nói với mọi người hai câu vậy!”



Câu đầu tiên của Lư Chính Vũ, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng câu thứ hai lại có chút hài hước, các học sinh trong sân đều bật cười, nhất thời không khí cũng thoải mái hơn nhiều.



Ông ta đợi học sinh cười xong thì mới lại mở lời.



“Hôm nay, chúng ta không nói chuyện giáo dục, không nói thành tích, không nói lịch sử, mà chỉ nói chuyện làm người thông minh!”



“Tam Trung là dạy người, nhưng thế nào là “người” chân chính, tôi hy vọng mọi người đều có một tiêu chuẩn của mình!”



“Mọi vật, mọi việc đều có quy tắc và định luật riêng của nó, chúng ta sinh tồn trên thế gian thì mọi thứ tìm được chính là quy tắc của mọi sự vật xung quanh. Một khi chúng ta nắm giữ trong tay, thì dù có ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, trạng thái nào cũng có thể như có gặp nước, thản nhiên đối mặt với mọi thứ!”



“Đây chính là đạo lý sinh tồn, nhưng còn có một điểm, tôi hy vọng mọi người nhớ lấy!”



Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.



“Sinh tồn, quả thực vô cùng quan trọng, nhưng thế giới này còn có thứ quan trọng hơn cả sinh tồn, đó chính là nguyên tắc làm người!”



“Mỗi một người có nguyên tắc thì mới có thể đứng vững ở thế gian này, không thẹn với trời đất, nếu đánh mất nguyên tắc thì chẳng qua chỉ là một thân xác biết đi, là một con rối bị xã hội thế tục điều khiển mà thôi!”
Lời của ông ta, từng câu nói đều không liên quan đến giáo dục định hướng thi cử hiện nay, nhưng ngay khi vừa dứt lời thì trong lòng các học sinh đều sôi trào cảm xúc, không ít học sinh đều không chủ động đứng dậy, hai tay vỗ tay kịch liệt.



“Hiệu trưởng Lư, nói hay lắm!”




Từng lời nói của Lư Chính Vũ khiến bọn họ cả thấy chí khí dâng trào.



Tiếng vỗ tay rền vang khắp hội trường, Lư Chính Vũ cũng cảm thấy vui mừng đối với những học sinh có tấm lòng chính nghĩa này nhưng ngay lúc này, đột nhiên sắc mặt ông ta u ám, Diệp Thiên ở bên dưới, ánh mắt cũng căng thẳng.



Một giọng nói đột nhiên cất lên, vang vọng khắp hội trường, ngay cả tiếng vỗ tay kịch liệt của học sinh cũng không át được, ai ai trong hội trường cũng nghe thấy rõ rệt.



“Khà khà!”




“Lư Chính Vũ, cái lão già này, đến bây giờ còn nói mấy cái đạo lý đường hoàng chính nghĩa kia sao?”



“Trái lại tôi rất muốn biết, nếu hôm nay, ngay cả sinh tồn mà ông cũng không làm được thì còn nói nguyên tắc của mình kiểu gì đây?”



Vừa dứt lời, toàn bộ hội trường Tam Trung chợt lạnh lẽo.







Âm thanh này lộ rõ vẻ âm u, các học sinh ở đây nghe thấy đều cảm giác toàn thân không thoải mái, tiếng cười quái dị hệt như có thể xuyên qua màng nhĩ của bọn họ, khiến bọn họ ù tai chóng mặt.



Ban giám hiệu và các giáo viên của Tam Trung thi nhau ngoảnh đầu nhìn ra xung quanh, lại không biết âm thanh này từ nơi nào truyền đến, quả thật vô cùng quái lạ.



Không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc âm thanh truyền đến, bọn họ cảm thấy nhiệt độ trong hội trường chợt giảm xuống.



“Xảy ra chuyện gì? Là ai đang nói chuyện?”



Vẻ mặt Lục Điềm Hi đầy nghi ngờ, tìm kiếm ngọn nguồn âm thanh, mà Lư Chính Vũ ở trên sân khấu lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cửa lớn của hội trường.



“Rầm!”



Khi các học sinh Tam Trung trong hội trường đều không biết là chuyện gì xảy ra, một tiếng nổ vang truyền đến. Cửa lớn cao gần ba mét của hội trường đổ xuống ầm ầm giống như bị một sức mạnh cực lớn từ bên ngoài đạp bung, hai bóng hình mặc áo choàng đen cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.



Những thành viên của câu lạc bộ Tán Thủ phụ trách công việc bảo vệ hội trường đồng thời quay đầu, nhìn thấy hai người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch bước vào bên trong, mặc dù bọn họ cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vì trách nhiệm công việc, bọn họ vẫn chủ động tiến lên, giơ tay ngăn cản hai người đó.



“Khoan đã!”



Khoảnh khắc Lư Chính Vũ nhìn thấy hai người này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, đang định ngăn cản những thành viên của câu lạc bộ Tán Thủ tiến lên, nhưng đã chậm một bước.



Những thành viên này tiến lên, khi cách hai người đàn ông trung niên áo đen ba mét, lại giống như bị trúng tà, bất chợt dừng bước rồi, sau đó ngã xuống mặt đất, trên mặt lan tràn hơi thở chết chóc.



Nhìn thấy cảnh này, những học sinh ngồi bên cạnh lối vào đều hoảng hốt, rối rít lùi sang hai bên.

1646379200908.png

“Lão già họ Lư kia, chúng ta lại gặp mặt rồi, bất ngờ không? Vui mừng không? Ngạc nhiên không?”



Một người áo đen trong đó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, mỗi khi ông ta nói một lời, trong miệng lại phun ra những sợi khí đen, hệt như rắn độc lè lưỡi.




Lư Chính Vũ nhìn hai người dần dần đến gần, ánh mắt trầm xuống, mang theo mấy phần nghiêm trọng và hoảng sợ.



“Quỷ Vương Tương Tây, hóa ra là các người!”



Ông ta nhìn mấy học sinh Tam Trung ngã xuống mặt đất không đứng dậy nổi, khẽ lắc đầu.



“Lẽ ra tôi phải nghĩ đến từ sớm, lúc trước Long Hoàng truy giết các người không thành, cuối cùng cũng có một ngày các ông sẽ xuất hiện lại trên thế giới này!”




Hai người áo đen đột nhiên xuất hiện chính là Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách.



“Lão già kia, cho dù ông nghĩ đến thì sao chứ?”



Quỷ Vương Phệ Nhật cười giễu nói: “Nhà họ Lư các ông trấn giữ Lư Thành, đời đời kiếp kiếp bảo vệ khách sạn Hạo Nguyên, đây chính là gốc rễ của nhà họ Lư các ông, chỉ cần hai sư huynh đệ chúng tôi muốn báo thù, lúc nào cũng có thể tìm đến!”



Quỷ Vương Đoạt Phách nâng tay trái lên, năm ngón tay gầy đét thò ra, giọng nói bén nhọn.



“Lư Chính Vũ, chúng tôi vốn muốn đến khách sạn Hạo Nguyên tìm ông, sau đó tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lư các ông, nhưng nửa đường nghe được hôm nay ông đến trường học này, vì vậy chúng tôi chuyển hướng đến tìm ông trước!”



“Năm đó, nhờ ơn đám người ông và Long Hoàng ban tặng, hai sư huynh đệ chúng tôi đã hơn trăm năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chưa từng bước ra khỏi mặt đất một bước, bây giờ cũng đã đến lúc ông trả nợ rồi!”



“Đầu tiên chúng tôi sẽ phế bỏ tu vi của ông, sau đó đưa ông đến nhà họ Lư, giết chết từng đứa con cháu của ông ở ngay trước mặt ông, để ông nếm thử mùi vị cả gia tộc bị tiêu diệt là như thế nào!”



Khóe miệng hai người mỉm cười, lộ ra tàn khốc khiến người ta sợ hãi.



“Ông nói cái gì?”



Lư Chính Vũ siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt phun trào lửa giận.



Trong hội trường, phần đông các học sinh đều căng thẳng nhìn chằm chằm hai người, mặc dù bọn họ không biết thân phận của Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách, nhưng lại đều nghe thấy rõ ràng, hai người này có thù sâu hận lớn với Lư Chính Vũ.



Nhưng bọn họ không hiểu, rốt cuộc hai người này can đảm đến mức nào mà lại dám tìm Lư Chính Vũ để gây phiền phức ngay ngày kỷ niệm thành lập trường Tam Trung – nơi đang tụ tập đông đảo mọi người này, hơn nữa còn tuyên bố muốn giết sạch con cháu các đời của Lư Chính Vũ, chẳng lẽ hai người này chính là kẻ gian ác ngông cuồng coi thường pháp luật?



Hiệu trưởng và mấy chủ nhiệm của Tam Trung đều sửng sốt hồi lâu, lúc này mới đứng dậy.



Hiệu trưởng Tam Trung đẩy đẩy gọng kính, trong mắt lóe ra ánh sáng nghiêm nghị.



“Hai vị, tôi không biết các ông và hiệu trưởng Lư có mâu thuẫn gì, nhưng hôm nay là lễ kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường Tam Trung, hi vọng các ông có chuyện gì thì lát nữa ra bên ngoài trường giải quyết!”



“Mặt khác cũng phải nhắc nhở hai vị, bây giờ là xã hội pháp trị, làm chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm của pháp luật, các ông muốn giết người, đó là trái với pháp luật, sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!”


Mặc dù ông ta không thể nhìn thấu khí thế tên người Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách, nhưng ông ta là hiệu trưởng Tam Trung, những lúc thế này đương nhiên phải đứng ra chủ trì toàn cuộc.
“Pháp luật?”



Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách nghe vậy thì bỗng nhiên bật cười thành tiếng.




“Nhóc con non tóc, tôi xem thì ông là hiệu trưởng trường học này nhỉ? Nhắc đến pháp luật với tôi, chờ thêm trăm tám mươi năm nữa đi!”



“Năm đó luật pháp Đại Thanh nghiêm khắc nhường nào, hai sư huynh đệ chúng tôi cũng chưa từng để vào mắt, ngay cả hoàng tộc Đại Thanh cũng không dám khiêu chiến với chúng tôi, đừng nói gì đến pháp luật bây giờ?”



Quỷ Vương Phệ Nhật nở nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên xua xua tay.



Một luồng khói đen từ lòng bàn tay ông ta đánh ra, giống như con rắn dài đang trườn về phía hiệu trưởng.




“Dừng tay!”



Lư Chính Vũ trên sân khấu quát lớn một tiếng, cơ thể chợt lóe lên, mọi người chỉ thấy, trong nháy mắt Lư Chính Vũ vốn cách hiệu trưởng mười mét đã xuất hiện ngay trước mặt hiệu trưởng, tung ra một chưởng.



Luồng khói đen kia tiếp xúc với bàn tay Lư Chính Vũ, bị bắn ngược ra ngoài, đập vào dàn âm thanh bên cạnh sân khấu.



Vô số các học sinh đưa mắt nhìn theo, lập tức sợ xanh mặt, hoảng hốt lại càng tăng cao.



Dàn âm thanh có vỏ bằng nhựa plastic cứng cáp, bên trong chứa kim loại, nhưng trong khoảnh khắc tiếp xúc với khói đen lại lập tức phát ra tiếng ‘lốp bốp’ giòn giã, sau đó bắt đầu tan chảy với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng ngay cả kim loại bên trong cũng bị ăn mòn, hóa thành một vũng nước đặc màu xanh biếc tanh hôi.



Bản thân hiệu trưởng đương nhiệm cũng bị dọa cho tái mặt, suýt nữa ngã ngồi ngay tại chỗ, nếu như không phải Lư Chính Vũ ra tay ngăn cản khói đen giúp ông ta, để bị khói đen này quấn lên trên người, vậy chẳng phải kết cục của ông ta sẽ còn thê thảm hơn dàn âm thanh kia sao?



“A!”



Trong lúc nhất thời, các học sinh nữ thét lên chói tai, các học sinh nam cũng khiếp sợ hét lớn, hầu như trên mặt mỗi người ở đây đều là hoảng sợ, co người về phía sau.



Giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã hiểu rõ rồi, hai người áo đen đột nhiên xuất hiện ở đây không chỉ là đến tìm Lư Chính Vũ trả thù, mà còn là đại ma đầu giết người không chớp mắt, coi thường pháp luật, nắm trong tay sức mạnh không tầm thường!



Chòm râu bạc trắng của Lư Chính Vũ tung bay, ánh mắt nặng nề đến cực điểm.



“Quỷ Vương Tương Tây, rốt cuộc các ông muốn thế nào?”



“Muốn báo thù, vậy nhằm vào tôi là được rồi, ân oán giữa tôi và các ông không liên quan đến bất kỳ người nào, lại càng không chút quan hệ với những học sinh đang độ tuổi thanh xuân ở đây, tại sao phải ra tay với bọn họ?”



Hai vị Tương Tây Quỷ Vương đã từng tung hoành ngang dọc không hề bị lay động, chỉ nhếch miệng cười một tiếng.



“Lão già kia, điều chúng tôi muốn chính là hủy diệt tất cả những gì liên quan đến ông!”



“Muốn trách, cũng chỉ có thể trách vì sao ông lại đến trường học này!”



“Hôm nay không một ai có mặt ở đây có thể rời đi, kể cả ông!”



1646379215470.png

“Soạt!”



Khí đen như sương mù dày đặc tạo thành từng đám mây đen, che kín cửa sổ xung quanh hội trường. Có vài học sinh Tam Trung thấy tình hình không ổn muốn chạy ra từ cửa lớn thì lập tức sợ đến mức ngã xuống đất, không dám tiếp xúc với mây đen bao trùm cửa lớn kia.



Vừa này kết cục và âm thanh khi tiếp xúc với mây đen thế nào, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, ai cũng không dám tiếp xúc với đám mây đen này.




“A!”



Cô nhóc Lục Điềm Hi phút chốc đã phản ứng lại.



Cô ấy căng thẳng nắm chặt cánh tay Diệp Thiên, gương mặt lo lắng trắng nhợt.



“Đàn anh Diệp Thiên, hai người này thật đáng sợ, bọn họ muốn nhốt chúng ta ở đây sao?”




Cô ấy hạ thấp giọng nói, bên trong có chút run rẩy.



Diệp Thiên không trả lời, ánh mắt chợt loé lên tựa như đang suy nghĩ gì đó.



“Nhà họ Lư? Khách sạn Hạo Nguyên à?”



Đầu óc cậu quay cuồng: “Xem ra, hiệu trưởng Lư Chính Vũ này hẳn là lão tổ của khách sạn Hạo Nguyên kia rồi!”



Cũng chỉ có nhân vật tạo dấu mốc thời đại mới như vậy mới có thể sánh với mấy người như Long Hoàng, đứng trong hàng ngũ vương cấp trăm năm trước.



Hai Quỷ vương này phong toả hội trường, Diệp Thiên không hề động đậy gì, cậu âm thầm quan sát từng hành động của hai Quỷ vương, tránh để bọn họ làm những học sinh khác bị thương. Đồng thời cậu cũng rất muốn nhìn xem, lão tổ nhà họ Lư năm đó đã đi theo Long Hoàng tung hoành khắp tứ phương Hoa Hạ rốt cuộc có thực lực thế nào.



Nhìn thấy Diệp Thiên không trả lời gì, cứ bất động nhìn bên kia, Lục Điềm Hi nghĩ rằng cậu đã bị hai quái nhân áo đen đột nhiên đến đây doạ sợ, thoáng chốc cũng không biết làm sao.



Bên cạnh mấy người Diệp Thiên, Vương Viện Viện và Đỗ Giai Giai cũng ôm lấy nhau tụ lại một chỗ, cho dù bọn họ ở trường ngang ngạnh ra sao thì bây giờ phải đối mặt với nhân vật kinh khủng mà bọn họ không thể hiểu nổi thì ai lại không sợ?



“Lư Chính Vũ, chúng tôi cũng không nhất thiết phải giết sạch bọn họ, chỉ cần ông có thể đánh thắng chúng tôi, bọn này sẽ giống như năm đó, ngoảnh đầu rời đi!”



“Đáng tiếc, năm đó bốn vương cấp các ông liên thủ mới có thể làm sư huynh đệ chúng tôi bị thương, bây giờ chỉ dựa vào một mình ông chắc chắn không có cơ hội đó!”



Quỷ Vương Đoạt Phách vẻ mặt cười hung tợn, như đang nắm giữ mọi thứ, khắp ngóc ngách hội trường đều vang dội tiếng cười suồng sã của ông ta.



Tất cả học sinh và giáo viên đều thấy lòng mình lạnh lẽo, thoáng chốc bọn họ cảm thấy như quay về thời đại võ hiệp, nếu không xã hội điện đại sao lại có tên điên coi thường sinh mạng như vậy, lạ có cả khí đen trong lòng bàn tay chứ?



Âu Hạo Thần cách hai Quỷ vương rất gần, năm đó bọn họ ở câu lạc bộ Tán Thủ đã thua câu lạc bộ karate của Nhất Trung - Thường Môn, sau đó tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên dùng một chiêu đã giải quyết được đội trưởng đội đối phương, khiến bọn vô cùng kích động và kinh ngạc.



Từ đó về sau, khi bọn họ luyện võ, ai cũng hy vọng có ngày có thể rửa nhục xưa, cũng trong hơn một năm này, bọn họ đã trở nên mạnh mẽ hơn không ít, trong ngày đầu tiên tốt nghiệp cấp ba, Âu Hạo Thần còn đích thân đến Nhất Trung Thường Môn tìm đội trưởng đội Karate Lục Phong đọ sức một phen, giành được chiến thắng áp đảo.



Nhưng cậu ta bây giờ lại không dám làm bừa, đối mặt với hai người áo đen kỳ dị này, căn bản cậu ta không chắc chắn có thể khống chế.



Lư Chính Vũ khoanh tay đứng đó, hai mắt chăm chăm nhìn vào hai Quỷ vương, sau đó ông ta khẽ quát thành tiếng.



“Toàn bộ học sinh, giáo viên nghe theo lời tôi, toàn bộ đứng yên tại chỗ, không được tiếp xúc với mây đen kia!”



“Mọi người đừng hoảng sợ, tôi cam đoan sẽ để mọi người bình an vô sự rời khỏi đây!”



Ông ta nói xong, hai tay nâng lên, kéo tay áo đến khuỷu tay, hai mắt sáng bừng.



“Quỷ Vương Tương Tây, lão già đây đã trăm năm chưa ra tay với ai, hôm nay nếu các ông mong muốn thì tôi sẽ phụng bồi đến cùng!”



Vừa dứt lời, ông ta vung một tay lên, trần nhà hội trường gần cả nghìn mét vuông được nâng lên trên không. Như có sức mạnh thần bí nào đó ở bên dưới chống đỡ, nó hoàn toàn tách khỏi vách tường, ánh mặt trời chiếu vào bên trong.



“Chuyện này…”
Vô số ánh nhìn đều nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu trống không, vẻ mặt thay đổi.



Những học sinh này nào từng chứng kiến cảnh tượng như vậy chứ? Cho dù từng nhìn thấy thì cũng là trong phim, nhưng trong đời thực thì làm gì có nhân vật nào một tay chống trời, nâng trần nhà chứ?



Nhưng bây giờ, mọi chuyện lại diễn ra trước mắt họ, hơn nữa người ra tay còn là hiệu trưởng truyền kỳ trong lịch sử Tam Trung bọn họ - Lư Chính Vũ!




“Hôm nay, chúng ta đấu một trận trên bầu trời Tam Trung!”



Lư Chính Vũ đập vỡ trần nhà, quần áo trên người không gió vẫn lay động, mang theo hào quang đột nhiên phóng thẳng lên trời, gió xoáy cuồn cuộn trong hội trường.



“Được lắm, lão già, rất thẳng thắn!”



Hai Quỷ vương cùng lúc gật đầu, sát ý bừng bừng trong mắt, bọn họ không hề quan tâm những học sinh hay giáo viên đang ngơ ngác bên dưới, cũng đạp chân trên không, phóng thẳng lên trời.




Ba bóng người thoáng chốc đã đến bầu trời cao trăm mét, những học sinh trong hội trường ai ai cũng nhìn trời, ngây ngốc nhìn theo.



“Đây là chuyện gì vậy?”



Âu Hạo Thần và những học sinh tinh anh trước giờ đều tin tưởng khoa học, tôn thờ vật lý, lực học mà giờ ai cũng màng vẻ mặt sợ hãi, khó tin, những giáo viên đã dạy học hơn mười năm thậm chí mấy chục năm cũng nuốt nước miếng, cảm giác không tin nổi.



“Chẳng lẽ chúng ta đang mơ sao?”



Đỗ Giai Giai và Vương Viện Viện theo bản năng lui ra sau lưng Âu Hạo Thần, chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ cảm thấy an toàn đôi chút.



Mà Âu Hạo Thần tuy cả người bất động, nhưng trong lòng lại sôi sục.



Khi nhìn thấy Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây phóng thẳng lên trời, những gì cậu ta suy nghĩ không giống với người khác, những người khác là kinh ngạc, là sợ hãi, là khó tin, còn cậu ta lại phấn khích đến cả người run rẩy.



Đây, chẳng phải là sức lực mà cậu ta luôn thiết tha mong ước được sở hữu sao?



Từ nhỏ cậu ta đã sùng bái võ hiệp, say đắm võ hiệp, nhưng bây giờ sức lực còn mạnh hơn cả trong tiểu thuyết võ hiệp lại xuất hiện trước mặt cậu ta, cậu ta cảm thấy một cánh cửa mới đang mở ra cho cậu ta.



Cậu ta quay đầu nhìn sang phía Diệp Thiên, phát hiện Diệp Thiên cũng đang ngẩng đầu nhìn trời tựa như bất lực đối với mọi chuyện, cậu ta lại càng mừng rỡ trong lòng.



“Diệp Thiên, cậu là cậu Diệp thì sao? Cậu là chủ tịch tập đoàn Diệp Lăng Thiên thì sao? Trên đời này, chung quy vẫn có có thứ khiến cậu bó tay chịu trói thôi!”



“Chỉ cần tôi cũng được như vậy thì tôi cũng có thể đạp cậu dưới chân như thế!”



Tuy Lục Điềm Hi hoảng sợ đủ kiểu nhưng cũng tò mò trừng mắt há miệng nhìn mọi thứ xảy ra trên trời, không hề chú ý đến ba người Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh bên cạnh cô ấy cũng có vẻ mặt bình tĩnh, không hề thay đổi.



Trên bầu trời, một tiếng động lớn vang lên, mọi người đều định thần lại, chỉ thấy một chưởng tay màu đen khổng lồ ngưng tụ trên bầu trời, to khoảng chừng hai mươi trượng.



Mà khi chưởng hình bàn tay màu đen ngưng tụ, một luồng kim mang mờ ảo cũng bắn ra từ trong đám mây, tạo thành một bức tường chắn ánh vàng, hoàn toàn ngăn chặn chưởng màu đen kia.



Hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau đối chọi trên bầu trời, sóng dao động tràn xuống hoá thành làn gió mạnh, làm lay động tóc tai góc áo mọi người, cho dù đứng ngoài cả trăm mét, bọn họ cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn có thể đánh bay được người bất cứ lúc nào.



Trận chiến trên không vẫn tiếp tục, mỗi một lần tấn công đều như đánh vào trong tim mọi người, tim mọi người cũng đập mạnh theo.



Mới đầu, ánh sáng vàng và chưởng màu đen đều ngang tài ngang sức, nhưng đến lúc sau, giữa hai bên đã bắt đầu tan vào nhau, không lâu sau, ánh sáng vàng lại bị chưởng tay màu đen gặm nhấm với tốc độ mắt thường thấy rõ, bị ép lùi về sau.



Tất cả học sinh giáo viên đều biết, ánh vàng đại diện cho Lư Chính Vũ, như vậy có nghĩa là Lư Chính Vũ bị đẩy vào thế yếu.



Lục Điềm Hi nhìn ánh vàng càng lúc càng mờ, lại nhìn cửa sổ xung quanh bị khí đen che kín, trong lòng lại sợ hãi.



Cô ấy nhìn Diệp Thiên nãy giờ vẫn bất động, bất giác lại nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.
1646379236669.png

“A?”



Lục Điềm Hi nghe vậy lập tức ngơ ngác.




“Là… Là sao?”



Hai người kỳ lạ này phong toả khắp bốn hướng, mọi người đều trong trạng thái lo lắng ở đây, nhưng Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại có vẻ mặt bình tĩnh, giống như không hề lo lắng, cô ấy căn bản thấy rất kỳ lạ.



Bây giờ nghe thấy hai người nói, đừng lo lắng, còn có Diệp Thiên thì cô ấy lại càng mù mờ.



Chẳng lẽ nói là Diệp Thiên có thể bảo vệ bọn họ, cam đoan bọn họ bình an vô sự?




Cô ấy nhớ đến Đỗ Giai Giai vừa nãy có nhắc chuyện Diệp Thiên đã từng một mình đánh bại đội trưởng Nhất Trung - Thành Môn, cô ấy biết trình độ Diệp Thiên rất cao, nhưng có mạnh cỡ nữa cũng chỉ là người bình thường. Dù là Lư Chính Vũ hay là hai người kỳ quái áo đen kia, toàn bộ đều là cao thủ đứng trên không, giơ tay nhấc chân đều có thể vỡ núi nứt đất, hoàn toàn vượt ngoài giới hạn loài người, dưới tình huống này dù có mười Diệp Thiên thì sao có thể bảo vệ được bọn họ?



Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không trả lời câu hỏi của Lục Điềm Hi, chỉ nở nụ cười bí ẩn.



Tuy bọn họ không biết hai người kỳ lạ áo đen kia rốt cuộc ở mức độ nào, nhưng trong từ điển của bọn họ trước giờ chưa từng nghĩ Diệp Thiên sẽ thua bất kỳ ai.



Nhất là không lâu trước đó bọn họ nhìn thấy video Diệp Thiên một kiếm chém rớt máy bay trên mạng, vô cùng kinh sợ, đã xem Diệp Thiên là vô địch.



Ngay cả máy bay chiến đấu siêu thanh cũng có thể đánh rớt, ngay cả vũ khí quân sự hiện đại hoá cũng có thể đánh vỡ, thì còn có gì ngăn cản được Diệp Thiên?



Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên bất động, đột nhiên tò mò nói.



“A Thiên, hiệu trưởng Lư có thể thắng hai người họ không?”



Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Văn Nguyệt, lúc này Diệp Thiên mới cúi đầu nhìn.



“Nếu là đấu đơn thì xác suất hiệu trưởng Lư thắng là bảy phần, nhưng hai người cùng lên thì hiệu trưởng Lư chỉ có hơn năm phần thắng, hơn nữa đây còn là dưới tình huống hiệu trưởng Lư không có bị thương gì!”



“Trên người hiệu trưởng Lư có nội thương đã nhiều năm, trong thời gian ngắn chống chọi với hai người này có thể ngang tài ngang sắc, thậm chí chiếm thế thượng phong, nhưng nếu kéo dài lâu thì chắc chắn sẽ thua!”



Lục Điềm Hi ở bên cạnh mù mờ cả đầu, nhìn Diệp Thiên không thể tin được.



Trên sân nhiều người như vậy, ngay cả nhóm tinh anh của trường như Âu Hạo Thần bây giờ cũng im lặng không nói, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng Diệp Thiên lại bình tĩnh thản nhiên, còn có thể nói chuyện lưu loát, phân tích khả năng đầy trôi chảy, quả thực khó tin.



Nhất là từng câu từng chữ của Diệp Thiên đều có lý, dù đứng ở ngoài trăm mét nhưng lại như hiểu rõ kỳ càng hai bên giao đấu, cô ấy càng cảm thấy khó tin.



Trong lúc cô ấy đang kinh sợ thì câu hỏi tiếp theo của Tiếu Văn Nguyệt lại càng khiến cô ấy sửng sốt.



Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt sáng lên, cười nói: “Vậy nếu là anh thì sao?”



Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, không trả lời chỉ cười nhẹ ra tiếng, nhưng vẻ mặt lại rất tự tin, miệng khẽ nhếch xem thường lại để lộ suy nghĩ thật của cậu.


Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh hiểu rõ trong lòng, Lí Tinh Tinh tò mò hỏi: “Anh nói hiệu trưởng Lư không thắng nổi, vậy anh còn không chuẩn bị ra tay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK