Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Ảnh, có một chuyện anh chưa từng nói với em!”



Diệp Thiên ôm lấy Hoa Lộng Ảnh, vẻ mặt có phần nghiêm túc.




“Em từng nghe tới cuộc chiến vương cấp chưa?”



Hoa Lộng Ảnh gật đầu: “Em từng nghe ông nội nhắc qua tới cuộc chiến vương cấp, ông nói đó là một cuộc chiến bùng nổ cách đây một trăm năm, chia ra hai phe đông, tây, do cao thủ vương cấp chi phối, trong đó còn có sự xuất hiện của một số hoàng cấp”.



“Không sai!”, ánh mắt Diệp Thiên lạnh đến thấu xương: “Bây giờ anh nói cho em biết, không lâu nữa, cùng lắm là khoảng một tháng sau, cuộc chiến vương cấp sẽ bùng nổ lần hai!”



“Anh có dự cảm, trận chiến lần này sẽ khốc liệt hơn một trăm năm trước rất nhiều!”




“Cái gì?”, ánh mắt Hoa Lộng Ảnh nghiêm lại: “Lẽ nào là do những cao thủ ẩn thân lâu năm lộ mặt?”



Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt loé lên sự kiên định.



“Trận đại chiến lần này, những cao thủ hàng đầu cũng sẽ ra tay, tạo thành ảnh hưởng rất lớn. Anh muốn trong vòng một tháng này sẽ bố trí một trận pháp để bảo vệ an toàn cho nhà họ Hoa và nhà họ Diệp”.



Mặc dù Diệp Thiên không quá quan tâm đến nhà họ Diệp, nhưng dù sao vẫn chung một dòng máu, hơn nữa Thi Tú Vân có cảm tình sâu đậm với nhà họ Diệp, giả sử sau này Diệp Thiên đưa Thi Tú Vân ra khỏi thế giới nhỏ, phát hiện nhà họ Diệp bị thương tổn, chắc chắn bà sẽ buồn bã vô cùng.



Còn nhà họ Hoa, đều là người thân của Hoa Lộng Ảnh, đương nhiên cậu cần phải bảo vệ.



Vì vậy, Diệp Thiên đã suy nghĩ đến việc bố trí một trận pháp tại nhà họ Hoa và nhà họ Diệp để đề phòng bất trắc.



“Trận pháp?”



Hoa Lộng Ảnh cảm thấy kinh ngạc: “Anh còn biết cả bày trận sao?”



Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, nở một nụ cười: “Khả năng của anh Thiên nhà em lợi hại hơn rất nhiều những gì em nghĩ đó!”



“Đúng, đúng, ai có thể so được với đại anh hùng Diệp Lăng Thiên chứ?”



Hoa Lộng Ảnh cười tinh nghịch, dùng ngón tay chọt chọt má của Diệp Thiên.



Tuy nghe Diệp Thiên nhắc tới cuộc chiến sắp diễn ra nhưng trong lòng Hoa Lộng Ảnh không hề lo lắng chút nào, cho dù trời có sập, cô cũng một lòng tin tưởng Diệp Thiên có thể một tay chống đỡ.







Biệt thự nhà họ Hoa, Diệp Thiên nói rõ mục đích mình tới đây với đám người Hoa Vô Đạo rồi đi ra ngoài sân.



“Mở!”



Cặp mắt anh loé lên tia chớp, chỉ trong nháy mắt, bốn xung quanh bỗng xuất hiện ánh sáng vụt lên, lấy Diệp Thiên làm trung tâm, trong vòng bán kính ba trăm mét đột nhiên được bao bọc bởi một luồng tinh thần lực cực mạnh, từng cột sáng tinh thần lực biến thành những đường mảnh, chìm xuống dưới sân nhà họ Hoa.



Nếu như có những người chuyên về thuật pháp và trận pháp ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc đến bất ngờ.


Diệp Thiên chỉ động chút tâm niệm đã có thể tạo thành trận pháp giữa không trung, bao bọc toàn bộ một vùng rộng ba trăm thước, chỉ mỗi như vậy cũng đủ khiến những người nghiên cứu trận pháp cả trăm năm cảm thấy hổ thẹn.
Trận pháp mà Diệp Thiên tạo ra là do cậu học được từ một cuốn sách cổ có tên “Tam Tài Ti Trận”, dùng tinh thần lực để kết thành lĩnh vực, công thủ toàn diện, động tâm niệm mà thành.



Nghe đồn rằng trận pháp này là do một vị tiên gia sáng tạo. Ông ta từng dùng trận pháp này để chống chọi với ba trăm con quỷ dữ trong mười ngày mười đêm, qua đó có thể thấy được sức mạnh phòng bị của trận pháp.




Diệp Thiên tạo trận pháp này cho nhà họ Hoa đủ để chống đỡ sự công kích tổng lực của các vương cấp mà không chút tổn hại.



“Bác Hoa, cháu đã khắc một dấu tinh thần lực lên người bác, từ hôm nay, bác có thể tự do khống chế trận pháp này, những vương cấp bốn sao trở xuống đều không thể phá vỡ được nó”.



Nghe vậy, Hoa Vô Đạo đứng bên cạnh cảm thấy rất kinh ngạc, vội vã cảm ơn Diệp Thiên.



Diệp Thiên xua xua tay, đang chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hoa để về nhà họ Diệp, bỗng ánh mắt thay đổi 180 độ.




Cậu ngồi xổm xuống, tay áp lên mặt đất, vẻ mặt trở nên cổ quái.



“Sao có thể?”



Cậu cảm nhận được từng đợt từng đợt thiên địa linh khí đang cuộn trào từ dưới lòng đất.



Không những vậy, luồng linh khí này thoát khỏi mặt đất, nhanh chóng tản ra các hướng, càng ngày càng dày đặc.



Điều này khiến Diệp Thiên rất kinh ngạc, linh khí thiên địa là nguồn gốc của sức mạnh người học võ, còn linh khí của trái đất trước giờ vẫn luôn rất mong manh, thậm chí đã đến mức cạn kiệt luôn rồi, vậy nên người học võ là dạng trăm ngàn có một, chiếm rất ít.



Nhưng hiện giờ, thiên địa linh khí dường như đang hồi phục với một tốc độ cực nhanh, cứ theo tốc độ này, chưa đầy một năm, thiên địa linh khí sẽ đạt đến mức dồi dào mà xưa nay chưa từng có. Đến khi ấy, bất luận là người học võ, các nhà trận pháp, người tu luyện tinh thần lực, những kẻ có năng lực dị thường,…đều có thể tu luyện nhanh hơn gấp nhiều lần, hơn nữa số lượng cũng ngày một tăng.



Diệp Thiên không hiểu, vì sao linh khí trên trái đất lại khôi phục vào lúc này?!



“Anh Thiên, chuyện gì vậy?”



Hoa Lộng Ảnh thấy Diệp Thiên chau mày, vội vã hỏi.



Diệp Thiên đang định trả lời thì ngay lập tức một tiếng gầm lớn từ trên không vọng xuống.



“Grào!”



Tiếng gầm lớn vang khắp bốn phía, chấn động đến mức cả khu vực sân nhà họ Hoa rung chuyển, trong nháy mắt khiến Diệp Thiên dựng cả tóc gáy, một cảm giác nguy hiểm vô cùng lan khắp người. Phệ Thiên Chi Thể của cậu bỗng tự động kích hoạt, đây là điềm báo sẽ gặp phải nguy hiểm.



“Sức mạnh thật đáng sợ!”



Diệp Thiên ngước đầu nhìn lên trời, trong những tầng mây, cậu cảm nhận được một luồng khí tức cuồn cuộn trước nay chưa từng có, chỉ có sức mạnh của lão già thần bí năm đó cậu gặp được ở nhà họ Diệp mới sánh được với sự tồn tại bí ẩn dưới những tầng mây kia.



“Mọi người không được đi đâu hết, ở đây đợi tôi!”



Diệp Thiên nhắc nhở đám người Hoa Lộng Ảnh, sau đó biến thành một tia sáng bay lên trên trời.



“Xoạt!”



m thanh cơ thể Diệp Thiên lao vút đi, lao thẳng vào tầng mây.


Trong làn mây dày đặc, một người đàn ông có gương mặt anh tuấn, mặc áo trắng đứng đối diện với cậu.
“Diệp Lăng Thiên!”



Người đàn ông đưa mắt nhìn một lượt, đôi mắt hàm chứa sự đau thương của luân hồi, không nhìn thấy được niềm vui.




Người đàn ông khẽ gật đầu với Diệp Thiên, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một chút sự tán thưởng.



“Ông là?”



Diệp Thiên chăm chú nhìn người đàn ông, cậu có thể cảm nhận được luồng khí tức toát ra từ người đàn ông có phần rất giống với Long Định Thiên, rõ ràng có cùng một nguồn sức mạnh.



“Chắc cậu chưa từng nghe nhắc tới tôi!”




Người đàn ông mặc áo trắng đứng chắp tay sau lưng, bình thản nói: “Tôi tên Lăng Thanh Long, 150 năm về trước từng góp mặt trong bảng hoàng cấp, mọi người gọi tôi là “Thanh Long lão nhân”!”



“Đúng rồi, tôi cũng là sư phụ của Long Định Thiên!”



Ông ta là thầy của Long Định Thiên!? Một kẻ mạnh không có đối thủ, thống trị Hoa Hạ 150 năm về trước, Lăng Thanh Long!



“Thầy của Long Định Thiên, Lão Thanh Long!?”



Ánh mắt Diệp Thiên thất thần. Nhìn bề ngoài, Lăng Thanh Long chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng ông ta lại nói mình là thầy của Long Định Thiên. Hiện giờ Long Định Thiên đã hơn một trăm tuổi rồi, nói vậy, lẽ nào Lăng Thanh Long đã cỡ hai trăm tuổi?



Diệp Thiên chăm chú nhìn Lăng Thanh Long hồi lâu mới định thần lại.



“Ông tới tìm tôi có chuyện gì sao?”



Mặc dù sức mạnh của đối phương rất đáng sợ, hơn hẳn Diệp Thiên nhưng cậu vẫn tỏ ra bình đẳng. nói bằng giọng thản nhiên.



“Đúng!”, Lăng Thanh Long khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.



“Định Thiên đã nói cho cậu biết, một tháng sau sẽ nổ ra trận chiến vương cấp thứ hai!”



“Và cậu cũng chỉ nắm được cuộc chiến vương cấp một trăm năm trước là trận quyết chiến giữa hai trận doanh phương đông và phương tây, nhưng chắc chắn cậu không biết nguyên nhân thực sự đằng sau đó!”



“Nguyên nhân thực sự?”, hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại.



“Không sai!”



Giọng nói của Lăng Thanh Long trầm xuống, hai mắt nhìn chăm chú vào khoảng không.



“Nguyên nhân bùng nổ cuộc chiến vương cấp không phải do dây dưa ân oán giữa phương đông và phương tây, cũng không phải sự tranh đấu giữa các chủng tộc!”



“Nguyên nhân thực sự là do Tiên Môn!”



“Tiên Môn?”
1647760472603.png

“Thế giới nhỏ là Tiên Môn?”, Diệp Thiên ngày càng cảm thấy kinh ngạc.



Lẽ nào cuộc chiến vương cấp nổ ra vào trăm năm trước là vì nơi được gọi là “thế giới nhỏ” thần bí đó sao?




“Có thể nói, đó mới là chân tướng thực sự của cuộc chiến vương cấp trăm năm về trước!”



Đôi đồng tử của Diệp Thiên phát sáng. Cậu vốn rất tò mò về cuộc chiến kinh thiên động địa, ảnh hưởng đến toàn thế giới của trăm năm về trước. Một trận chiến lan khắp trái đất như vậy chắc chắn sẽ có nguyên nhân rất đặc biệt.



Vốn dĩ, Diệp Thiên chỉ thông qua Long Định Thiên biết được đây là cuộc chiến giữa các cao thủ học võ hàng đầu của phương đông và phương tây nhưng cậu không hề rõ rốt cuộc nguyên do từ đâu mà dẫn tới cuộc chiến giữa các cao thủ đông tây, dù sao đi nữa cũng phải có một bước tiến thích hợp chứ.



Nếu không các vương cấp, hoàng cấp cứ liều mạng lao vào nhau một cách vô duyên vô cớ, chẳng có lý do quan trọng nào, sao bọn họ có thể để bản thân rơi vào chiến loạn chứ.




“Tôi dần có hứng thú với câu chuyện ông kể rồi!”



Diệp Thiên không hề che giấu sự tò mò của mình.



Lăng Thanh Long không hề vội vã kể ra chân tướng của cuộc chiến vương cấp mà hỏi ngược lại Diệp Thiên.



“Trước khi tôi nói cho cậu biết về Tiên Môn, tôi có một vấn đề rất muốn hỏi cậu, nếu để cậu đoán xem nguyên nhân dẫn tới cuộc chiến vương cấp trăm năm trước, cậu sẽ cho rằng nguyên nhân từ đâu?”



Diệp Thiên đặt một tay sau lưng, khoé miệng lộ một nụ cười.



“Có thể khiến những người tu võ hàng đầu thời đại ấy tranh đấu, gây ra cuộc chiến tranh toàn diện như vậy, chắc chắn là do muốn tranh chấp một thứ gì đó!”



Diệp Thần lời ít ý nhiều. Lăng Thanh Long đã nói tới mức đó rồi, đương nhiên trong lòng cậu cũng mường tượng ra được đại khái.



“Thú vị lắm!”, Lăng Thanh Long gật đầu: “Tôi cứ tưởng rằng, anh hùng thiếu niên, sức mạnh vượt trội nhưng vẫn thiếu hiểu biết về thế sự. Thật không ngờ cậu lại có thể nhìn mọi chuyện thấu đáo đến vậy, vừa đoán đã ra!”



“Không sai, cuộc chiến vương cấp bùng nổ là do những cao thủ võ học đều muốn tranh giành một thứ, nói đúng hơn là một cơ hội, một cơ hội để rời xa trần thế, từ đó bước vào một con đường khác, thực hiện cuộc sống bất tử, sức mạnh vĩnh hằng!”



“Cuộc sống bất tử, sức mạnh vĩnh hằng!?”



Diệp Thiên trợn tròn mắt.



Lăng Thanh Long ngước đầu lên than một tiếng, nhìn ra xa.



“Mặc dù rất nhiều người tham gia vào cuộc chiến vương cấp trăm năm trước nhưng số người biết được nguyên nhân thực sự thì lại vô cùng ít. Những kẻ nắm rõ chân tướng năm đó chỉ có số ít cao thủ hàng đầu, nhưng bọn họ đều giấu kỹ chuyện này. Còn những người khác nghe được nguyên do đều cho rằng cuộc chiến vương cấp là một trận tai nạn, một trận đại nạn của giới võ học thế giới!”



“Kể cả đám người Định Thiên tham gia trận chiến vương cấp năm đó cũng chẳng hay biết gì. Thậm chí bọn họ còn không rõ tại sao cuộc chiến vương cấp lại bùng nổ!”



“Cuộc chiến vương cấp vốn không phải đại nạn của giới võ học, ngược lại, đó là cuộc chiến mang đến cơ duyên trời ban!”
1647760481803.png

“Muốn nói đến trận chiến trăm năm trước thì buộc phải quay ngược về với thế giới vào nghìn năm trước!”



“Vào thời kỳ ấy, thế giới được chia thành các nhóm quần hùng, cao thủ xuất hiện với số lượng lớn. Linh khí trên trái đất khi đó rất dồi dào, đạt đến mức hưng thịnh nhất, rất nhiều cao thủ nhờ vào luồng linh khí này mà một bước trở thành cao thủ đẳng cấp, có thể gọi đây là thời kỳ hoàng kim trên trái đất!”




“Nhưng cũng chính vào ngàn năm về trước, một đám người đến từ bên ngoài, tiến vào trái đất, trong cuốn sổ ghi chép của tổ phụ tôi gọi bọn họ là người ngoài hành tinh!”



Khoé mắt Diệp Thiên loé sáng, âm thầm gật đầu. Cậu đã đoán được đại khái, đám người được gọi là “người ngoài hành tinh” sẽ là gì đây? Vũ trụ bao la, trái đất còn có thể sản sinh ra rất nhiều cao thủ học võ có tu vi cao, những hành tinh khác chắc chắn cũng tồn tại những người có tu vi càng đáng sợ hơn.




“Những người ngoài hành tinh này tới trái đất chỉ tuỳ tiện động ngón tay cũng đã tạo ra nguồn sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Những người học võ có cấp bậc cao nhất cũng chẳng là gì dưới bàn tay của bọn họ, không chịu nổi một chiêu!”



“Sau khi bọn họ khống chế được mọi nơi trên trái đất, lập tức mở ra một không gian đặc biệt, do hậu duệ của bọn họ ở đó coi giữ, hơn nữa còn dùng sức mạnh thần thông hấp thu toàn bộ linh khí trên trái đất vào trong không gian đặc biệt đó để cung cấp cho hậu duệ của bọn họ tu luyện!”



Diệp Thiên nghe không chớp mắt, giọng nói trầm xuống: “Không gian đó chính là `thế giới nhỏ`?”



“Chính xác!”, Lăng Thanh Long gật đầu xác nhận.



“Người ở bên trong thế giới nhỏ hầu như đều là con cháu của người ngoài hành tinh, sự thiên phú, sức mạnh, công pháp của bọn họ vượt xa so với người học võ thế tục. Một người hoàng cấp bình thường nhất ở trong thế giới nhỏ có thể dễ dàng đánh bại người đứng đầu hoàng cấp của thế tục”.



Diệp Thiên khẽ vuốt cằm, cảm thấy rất khó tin, cuộc chiến vượt cấp khó như lên trời. Những người ở trong thế giới nhỏ có thể dễ dàng đánh thẳng những đối thủ hơn nhiều cấp ở trái đất, với những người cùng cảnh giới lại càng vô địch, chắc chắn là người được trời chọn.



Với tu vi hiện giờ của cậu, trong hoàn cảnh không dùng tới Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cũng không dám nói bản thân có thể vượt qua nhiều cảnh giới, đánh ngang cơ với người đứng đầu hoàng cấp, nhưng người trong thế giới nhỏ, bất kỳ một hoàng cấp nào đều có thể có được năng lực đó. Qua đó thấy rõ sức mạnh của bọn họ đáng sợ đến mức nào.



Lăng Thanh Long nhìn ra được sự kinh ngạc của Diệp Thiên, ông ta hơi ngập ngừng một chút rồi nói: “Trái đất giống như thuộc địa của đám người ngoài hành tinh đó. Bọn chúng khống chế toàn bộ tài nguyên, khí vận, linh khí của trái đất trong tay, dùng cho người đời sau tu luyện, đảm bảo cho sự phát triển hưng thịnh của tộc mình!”



“Nhưng trong đó, bọn họ cũng mở ra một đặc quyền cho những người trái đất không phải hậu duệ của mình. Khi người ngoài hành tinh thống trị trái đất đã đặt ra một quy tắc, một ngàn năm sau bọn họ sẽ dung nạp một lượng người học võ trên trái đất vào thế giới nhỏ, giành được cơ hội đào tạo chuyên sâu!”



“Mà muốn vào thế giới nhỏ chỉ có những người thiên phú bậc nhất hoặc sức mạnh hàng đầu mới có tư cách, đây là điều mà những người học võ trên trái đất nằm mơ cũng nghĩ tới!”



Lăng Thanh Long cảm thán: “Mọi người hầu như đều quá nhàm chán với việc đạt đến vương cấp, hoàng cấp cả rồi. chỉ có cuộc sống bất tử là thứ mà ai ai cũng khao khát thôi!”


“Nói ra thật hổ thẹn, kể cả một người đã tu luyện hai trăm năm như tôi cũng rất mong muốn tới được thế giới nhỏ bởi vì ở trong đó có công quyết trường sinh thực sự, bí mật trường sinh bất lão. Thế hệ của tôi tu luyện chẳng phải mưu cầu cuộc sống vĩnh hằng sao?”
“Trong thế giới nhỏ, tồn tại vô vàn khả năng, vậy nên những cao thủ trên thế giới mới đổ xô tới, tạo nên cuộc chiến tranh!”



“Cuộc chiến vương cấp trăm năm trước là người trong thế giới nhỏ lấy dao mổ trâu giết gà, làm một thử nghiệm nho nhỏ cho lời hẹn một ngàn năm, dẫn tới cuộc chiến khốc liệt giữa những người học võ, gây tổn thất nghiêm trọng”.




“Còn lần này, thế giới nhỏ sẽ thực sự mở con đường Tiên Môn cho những người học võ hàng đầu trên trái đất. Vậy nên tất cả những kẻ mạnh sẽ không bỏ qua cơ hội lần này!”



Nói đến đây, ánh mắt Lăng Thanh Long hơi ngưng lại.



“Hôm nay, tôi đến đây là hy vọng cậu có thể bộc lộ hết bản lĩnh trong trận chiến lần này, cùng với thế hệ của tôi vào thế giới nhỏ!”



“Theo người ngoài hành tinh nói, bọn họ muốn lựa chọn một nhóm người có tư chất tốt nhất trái đất để trở thành…”




“Kẻ tu tiên!”







“Người tu tiên?”



Nghe thấy danh từ này Diệp Thiên khẽ dao động đôi mắt.



Trong vô số tiểu thuyết đương đại, chỉ cần là huyền huyễn đô thị thì đều nhắc tới người tu tiên. Nhưng những người như vậy chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi. Từ khi Diệp Thiên xuất đạo, chưa từng gặp cái gọi là người tu tiên, dù là trong sách cổ thì cũng không thấy bất kỳ ghi chép hay miêu tả gì liên quan tới người tu tiên.



Nhưng từ khi tiểu thế giới xuất hiện thì Diệp Thiên bỗng cảm thấy kiêng dè hơn với sức mạnh này. Người đàn ông đó có thể mở ra một không gian khác thì không biết là tu vi đã đạt tới mức nào rồi. Thật khó tưởng tượng. Và Diệp Thiên cũng coi người này là những người siêu việt, thậm chí còn vượt trên cả thần linh và tiên nhân.



Và lúc này Lăng Thanh Long đang từng bước vén bức màn thần bí của bọn họ.



Người tu tiên, không còn từ nào có thể dùng để miêu tả được những kẻ mạnh đó hơn ba từ này.



“Đúng vậy, bọn họ chính là những người tu tiên thực sự, có thể dời non lấp biển, trấn áp cả thần ma!”



Lăng Thanh Long lấp láy đôi mắt, rõ ràng là đang cảm thán với hai từ tu tiên, giọng điệu chứa đựng đầy sự ngưỡng mộ.



“Vì vậy, cái gọi là cuộc chiến vương cấp bùng phát từ một đối sách của tiểu thế giới. Rất nhiều kẻ mạnh đỉnh phong trên thế giới chẳng qua chỉ là một đám những người được chọn, chỉ có người ưu tú nhất mới được gia nhập vào tiểu thế giới, những người khác, nếu bại trận thì bị loại bỏ!”



Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Lăng Thiên càng trở nên lạnh lùng hơn: “Chính vì cái gọi là cuộc tinh tuyển của tiểu thế giới mà khiến khắp nơi trên địa cầu xảy ra chiến tranh, giết hại chúng sinh sao? Thật thú vị!”



Hai từ cuối cùng của cậu chưa đựng sự chế nhạo và châm chọc.



“Ồ?”, Lăng Thanh Long cảm thấy biểu cảm của Diệp Thiên thay đổi thì lắc đầu: “Con đường tu tiên vốn chỉ dành cho người có năng lực, nếu không có vậy thì sao có thể có được đại đạo tu tiên chứ?”



“Nếu muốn trường sinh bất tử thì cần có sự hi sinh và đào thải. Về điểm này chắc cậu rõ nhất!”



Diệp Thiên nghe thấy vậy thì nhếch miệng cười.



“Trường sinh đối với tôi mà nói, theo đuổi được thì theo đuổi, chứ tôi không vì điều đó mà từ bỏ sự tôn nghiêm của bản thân đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK